Không biết tôi đã khóc bao lâu, kí ức nhạt nhoà như những cuốn phim ùa về. Mẹ tôi nằm trên vũng máu vừa khóc vừa đưa cho tôi nửa miếng ngọc mặt Phật thều thào:
– Vy. Nhất định con phải tìm ra kẻ thù gϊếŧ thầy mẹ, hắn ta là chủ nhân của miếng ngọc Phật này. Con phải… trả thù cho thầy mẹ, nhất định… đừng tiết lộ thân phận của mình, nhất định phải giấu thật kĩ để tồn tại… để trả thù cho mẹ.
Tôi nhìn lại miếng ngọc Phật, nước mắt ướt đẫm hai bên thái dương. Tôi chưa từng nghĩ người đầu ấp tay gối với mình lại kẻ sát thủ gϊếŧ ૮ɦếƭ cha mẹ mình, là kẻ đã lùng sục tìm tôi để tôi phải trốn tránh suốt tuổi thơ cơ cực. Khôi Nguyên đã không còn, thế gian này tôi thực sự đã không còn biết bấu víu vào ai. Cậu Hoàng… Chỉ cần nghĩ đến tên thôi tim tôi đã đau như có ai Ϧóþ chặt. Sao không phải ai khác mà lại là cậu? Tại sao lại là cậu? Tôi đưa tay vô thức túm lấy tóc rồi không kìm nổi nữa gào lên đau đớn. Tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây hả ông trời ơi? Còn gì đớn đau hơn tất thảy những gì tôi trải qua? Con không còn, em gái nuôi lại chính là kẻ gϊếŧ con, chồng lại chính là kẻ gϊếŧ cha mẹ. Còn gì đau đớn hơn nữa không hả ông trời ơi?
Bên ngoài bỗng có tiếng lạch cạch, tôi vội vàng lau nước mắt rồi kéo chăn lên đầu. Tiếng vυ" Dần cất lên:
– Cô Hiên về rồi đấy à? Mở cửa cho tôi dọn phòng nhé.
Tôi cố lấy hết bình tĩnh đáp lại:
– Tôi đang gấp quần áo cho cậu Hoàng, vυ" cứ nấu ăn đi tí dọn sau
– Cô sao thế? Ốm à?
– Tôi ngạt mũi chút thôi. Không sao đâu.
Vυ" Dần nói gì đó tôi không nghe được. Tôi cố ngồi dậy nhìn đống đồ bừa bộn trên giường. Những bộ quần áo là lượt phẳng phiu, mùi thơm bạc hà quen thuộc thoang thoảng. Tôi nhặt chiếc áo lên đưa vào lòng bấu chặt. Bỗng dưng tôi thấy trong chiếc hộp đen có một mẩu giấy nho nhỏ, ngoài vài bức thư cũ nát không nhận ra chữ còn có mẩu giấy kia. Tôi cầm lên vội mở ra xem rồi đột nhiên lê người lùi lại. Trên mẩu giấy ghi hai dòng chữ
“Lê Hạ Vy 27/7/19xx”
“Trốn thoát ngày 15/7/19yy”
Toàn thân lúc này như bất động, nét chữ trên giấy là nét chữ của cậu Hoàng. Lê Hạ Vy là tên của tôi… là tên trước khi được đổi thành Hiên. Cậu Hoàng… cậu ta… cậu ta tìm tôi? Nỗi đau đớn giờ cộng thêm cả sự sợ hãi tột cùng. Người tôi nổi từng đợt gai ốc, vội vàng gấp đống quần áo rồi cất chiếc hộp đen đi. Khi vừa cho chiếc hộp vào hộc tủ đột nhiên tôi phát hiện một tập hồ sơ liền lôi ra. Khi vừa nhìn thấy những mảnh giấy tôi cũng như rụng rời chân tay. Nguyễn Huy Hoàng, án tù năm 19xx! Đã cố nguỵ biện nhưng đến khi thấy tập hồ sơ tôi đã hoàn toàn suy sụp. Tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng bị dập tắt! Tôi lại oà lên khóc nức nở, đau đớn đến mức như muốn ૮ɦếƭ đi! Nếu như cậu ta biết tôi là Lê Hạ Vy liệu rằng tôi có còn sống nổi? Tôi nuốt nước bọt nghĩ ra những viễn cảnh đen tối. Bất giác tôi đưa tay lên bụng, có gì đó cựa quậy. Đứa bé này con của tôi và kẻ thù? Tôi không muốn nghĩ, không muốn gán cho con vào việc này nhưng rồi lí trí vẫn không thắng nổi. Oan nghiệt! Tại sao nó lại xuất hiện đúng lúc này? Tại sao lại xuất hiện khi những thống khổ đang đày đoạ tôi. Kiếp trước tôi đã làm sai gì để kiếp này ông trời lại trừng phạt tôi như vậy.
Cả ngày hôm ấy tôi nằm trong giường không thiết ăn uống gì. Vυ" Dần nghĩ tôi ốm nên mang thức ăn vào phòng. Tôi không muốn phiền phức nên đổ hết thức ăn vào túi rồi ném qua cửa sổ vào đống rác bên cạnh rồi lại lên giường nằm. Có lẽ vì quá mệt nên cuối cùng tôi đã thϊếp đi, đến khi có tiếng lạch cạch mới tỉnh lại. Hoá ra trời đã khuya lắm rồi, có bóng người quen thuộc bước vào. Dưới ánh đèn dầu tôi thấy cậu Hoàng. Hình như cậu vừa tắm xong trên người còn thoang thoảng mùi hương bạc hà. Tôi nhìn cậu bỗng thấy xa lạ quá, chỉ hôm qua và hôm nay thôi cậu trong lòng tôi đã khác. Cậu Hoàng đưa tay vặn nhỏ ngọn đèn rồi hỏi:
– Em ngủ chưa?
Cả ngày hôm nay khóc quá nhiều nên giọng tôi hơi khàn khàn. Tôi không đáp chỉ xoay người vào góc tường cố phát ra tiếng thở đều đều. Cậu Hoàng nằm lên giường, đưa tay vòng qua người tôi ôm lấy. Mọi ngày cậu vẫn ôm tôi thế nhưng sao nay vòng tay này tôi lại thấy ghê tởm đến tột cùng. Nghĩ đến cái ૮ɦếƭ oan ức của cha mẹ tôi tôi không tài nào thở nổi. Tôi khẽ đẩy cậu Hoàng ra giọng ngái ngủ:
– Đừng đè lên bụng tôi
Cậu Hoàng thấy vậy liền hỏi:
– Tôi làm em tỉnh à?
– Ừ
– Hiên, tôi biết em vẫn buồn chuyện của Giao. Tôi đánh cô ta một trận què chân rồi nhốt chung lại với mụ Hân rồi. Em cũng đừng nghĩ nhiều, Nguyên không còn nhưng chúng ta vẫn còn đứa bé trong bụng. Em nhất định phải mạnh mẽ lên, tôi sẽ ở bên em.
Tôi đưa mắt nhìn cậu Hoàng, gϊếŧ người cậu còn gϊếŧ được huống hồ là đánh con Giao. Dưới ánh đèn sống mũi cậu càng thêm cao. Người đàn ông nhìn vẻ ngoài tướng mạo đẹp đẽ, cảm giác như rất chiều vợ con cuối cùng lại chính là kẻ gϊếŧ thầy mẹ tôi. Đến nghĩ thôi tôi cũng cảm tưởng có ai cứa từng nhát dao vào bụng! Tôi nuốt nước bọt cố lấy bình tĩnh đáp lại:
– Tôi không sao đâu.
– Hay mai tôi ở nhà với em
– Tôi bảo tôi không sao mà. Đằng nào cậu cũng xử lý nó rồi coi như tôi cũng nhẹ lòng.
Cậu Hoàng đưa tay vuốt vuốt tóc tôi nói:
– Tôi thấy có lỗi với em nhiều lắm. Tôi vô dụng không bảo vệ được con…
– Cậu không cần trách mình. Là do tôi thôi.
– Em ngủ đi
Tôi gật đầu xoay người vào trong tường, một giọt nước mắt lại lăn xuống. Trên vách tường tôi thấu bóng cậu Hoàng in hằn, cậu chưa ngủ mà vắt tay lên trán. Tôi lấy chăn chấm mấy giọt nước mắt cố bình tĩnh hỏi:
– Từ trước tới nay cậu đã bao giờ làm chuyện gì thất đức chưa?
Cậu Hoàng hơi sững người hỏi lại:
– Sao em hỏi vậy?
– Vì tôi thấy tôi ăn ở tốt mà Nguyên lại mất, người ta bảo làm việc thất đức thì… thì hay bị quả báo.
Tôi nghe tiếng cậu Hoàng thở dài rồi bỗng dưng đáp:
– Thực ra… từ nhỏ tới lớn tôi cũng không phải chưa từng làm ra việc gì thất đức. Thời thanh niên nông nổi tôi cũng làm khá nhiều chuyện xấu.
– Cậu đã từng gϊếŧ người chưa?
– Tôi… tôi… đã từng
Hai chữ “đã từng” của cậu như Ϧóþ ૮ɦếƭ chút hi vọng mong manh cuối cùng. Tôi thấy có ai đó Ϧóþ chặt l*иg иgự¢ không cho thở nổi. Lục phủ ngũ tạng vỡ ra trăm mảnh! Đau đến điên dại! Tôi xoay người nhìn cậu Hoàng, sợ cậu nhận ra bất thường của mình cố gượng cười đáp:
– Ngủ đi! Tôi mệt rồi.
– Được! Em ngủ đi.
Cả đêm ấy tôi không tài nào ngủ nổi, khi bên cạnh có tiếng thở đều đều tôi mới xoay người lại. Cậu Hoàng có lẽ mệt quá mà ngủ say. Tôi nhìn cậu, nỗi hận thù chất chưa chỉ muốn có thể cầm dao xiên thẳng một nhát vào người cậu. Tôi phải trả thù! Nhất định tôi phải trả thù! Nghĩ đến đâu tôi khẽ đưa tay lên đầu giường với con dao sắc nhọn rồi từ từ hạ thẳng xuống trái tim đang phập phồng. Thế nhưng ngay khi mũi dao chuẩn bị chạm đến chiếc áo tôi lại không kìm được chạy thẳng ra ngoài bật khóc tu tu.
Là tôi ngu dại! Ngay giây phút tưởng như cậu ta sẽ cận kề sinh tử tôi lại không thể xuống tay được. Bên ngoài trời bỗng đổ mưa! Tôi mở cửa phía sau để mặc mưa tạt vào người, tôi không còn đủ lý trí để nghĩ, tôi chỉ muốn ૮ɦếƭ đi cho rồi. Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu mất rồi. Yêu chính kẻ đã biến gia đình hạnh phúc của tôi trở nên tang tóc đau thương. Tôi yêu cậu, yêu đến mức hận thù chồng chất vẫn không thể nào đủ dũng khí mà xiên cho cậu một nhát. Nước mắt hoà lẫn nước mưa vừa mặn vừa lạnh lẽo. Chữ Hiếu chữ Tình rốt cuộc chữ nào nặng hơn?
Khi trở về buồng cậu Hoàng vẫn ngủ, cả người tôi ướt sũng như chuột lột liền thay bộ quần áo leo lên giường rồi thϊếp đi. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã thấy cậu Hoàng lạch cạch mang bát cháo vào buồng rồi nói:
– Sáng tôi ra xưởng gỗ mà thấy người ta bán con cua tươi quá nên mua về cho vυ" Dần nấu. Em ăn đi cho nóng rồi nghỉ ngơi đi.
Tôi nhìn bát cháo còn bốc mùi nóng hổi khẽ đáp:
– Cậu cứ để đấy tôi nghỉ tí đã, tôi vẫn buồn ngủ
– Ăn cho nóng rồi hãy ngủ, đang ngon
– Tôi đã bảo tôi buồn ngủ mà, cậu cứ làm đi
Thấy tôi cáu cậu Hoàng liền đi thẳng về phía tôi nói:
– Được rồi! Vậy em ngủ dậy rồi ăn nhé.
Nói xong cậu cúi xuống định chạm môi lên môi tôi có điều tôi đã xoay đầu né nụ hôn của cậu. Cậu Hoàng không tỏ ý tức giận mà cười cười xách túi đi ra ngoài. Khi tiếng giày nhỏ dần tôi nhìn bát cháo không kìm được nữa vung tay hất thẳng xuống nền đất. Tiếng giày đang nhỏ bỗng dưng im bặt! Tôi nhìn xuống đất, nhìn những miếng cua trên nền gỗ muốn thét lên mà cuối cùng chỉ im bặt cúi xuống lau dọn đống bẩn thỉu. Có tiếng giày nho nhỏ lại cất lên rồi cuối cùng mới khuất hẳn. Tôi mặc kệ ngồi xuống nền nhà nhìn bát cháo vung vãi mà đưa tay giựt những sợi tóc trên đầu!
Trả thù tôi không đủ dũng khí để làm. Nhưng quên đi hận thù tôi lại không đủ bao dung. Thứ cảm xúc lẫn lộn khiến tôi không thoát ra nổi trầm uất vô cùng.
Cả ngày hôm ấy tôi lại giam mình trong buồng, khoảng kí ức đẫm máu và nước mắt lại hiện lên. Nhất định phải trả thù! Câu nói của mẹ tôi như bóng ma bám lấy tôi không buông. Đến tôi cậu Hoàng về, ngay giây phút ấy lí trí đã lấn át hết, tôi không còn kìm nổi cầm con dao sắc nhọn chạy thẳng ra phía cậu. Cậu Hoàng đang thay dép, bóng lưng cậu to cao che lấp cả một khoảng rộng. Ngay giây phút ấy tôi lại không tài nào đâm nổi, con dao sắc nhọn bị đẩy sâu vào trong túi! Vĩnh viễn tôi không thể nào trả thù nổi! Cậu có biết không? Có biết tôi yêu cậu đến nhường nào? Có biết tôi căm hận cậu đến bao nhiêu? Càng căm hận lại càng nhận ra quá đỗi xót xa! Yêu đến kiệt quệ, yêu đến ngu ngốc, yêu đến mức chỉ cần nghĩ con dao kia đâm cậu chảy máu tôi sẽ đau đớn biết bao? Tôi là kẻ bất hiếu!
Cậu Hoàng xoay người nhìn tôi, không hề biết gì mà cười hỏi:
– Ra đón chồng à?
Tôi cười gượng gạo gật đầu, cậu Hoàng thấy vậy liền đi về phía tôi, ngón tay đặt nhẹ lên bụng hỏi tiếp:
– Bé con hôm nay có máy không?
Tôi thực tình không muốn đáp nhưng sợ cậu nghi ngờ nên đáp lại qua loa. Đến khi ăn xong tôi vội đi ngủ với lý do mệt, buồn ngủ.
Suốt những ngày sau đó tôi sống chẳng khác gì cái xác không hồn. Tôi không biết mình đang sống hay tồn tại, những hành động, những câu nói giống như phản xạ chứ không còn là chính tôi nữa. Giá mà đừng có những ân oán hận thù kia, tôi đã bình thản hạnh phúc mà sống bên cậu. Giá mà cậu không phải kẻ thủ ác kia thì có phải rằng tôi và cậu đã trọn vẹn ấm êm? Có than thân trách phận thì cũng không thể thay đổi được sự thật trước mắt. Thế nhưng tôi không thể gϊếŧ cậu được, tôi hoàn toàn bất lực không thể làm được điều đó.. Đến ngày thứ sáu tôi cảm thấy không còn chịu nổi cảm giác này nữa, nhân lúc buổi sáng cậu Hoàng đi làm sớm liền ra ngoài bắt xe đến một phòng khám của bác sĩ bệnh viện tỉnh. Đến khi xong mọi việc tôi mệt mỏi đi ra ngoài. Trời hôm nay có chút nắng nhè nhẹ, tôi nhìn lên bầu trời đôi chân cứ bước vô định. Khi đi được một đoạn bỗng nghe tiếng còi xe. Vừa nhìn sang chợg thấy cậu Nhân mở cửa xe rồi hỏi:
– Hiên, sao cô lại lang thang ở đây?
Tôi nhìn cậu ta cúi gằm mặt đáp:
– Tôi có chút việc. Sao cậu lại ở đây?
– Tôi về huyện xem tình hình xưởng gỗ mới mở. Lên xe đi tôi đưa về
– Không cần đâu.
– Cô định đi bộ chắc, trời nắng thế này. Lên đi
Tôi nghe cậu Nhân nói cuối cùng đành mở cửa xe đi lên. Khi con xe về đến cổng nhà tôi liền bước xuống. Đột nhiên tôi bỗng thấy ngay gốc cây xà cừ xa xa có một bóng người quen thuộc. Có điều khi ngước mắt lên lại không thấy đâu nữa. Tôi lắc đầu, cậu Hoàng đang ở xưởng gỗ, cậu ta không thể ở đây được, là tôi hoa mắt thôi.
Khi về đến nhà tôi liền xếp quần áo vào trong mấy cái hòm. Thế nhưng vì vυ" Dần ở nhà nên tôi không tài nào đi nổi, mãi đến tận chiều vυ" đi chợ tôi mới xách hai hòm quần áo ra ngoài. Có điều ngay khi bước ra đến phòng khách bất chợt tôi thấy cậu Hoàng mở cửa bước vào. Vừa nhìn thấy cậu tôi cũng đánh rơi hai chiếc hòm xuống. Cậu Hoàng nhìn tôi, trong giây lát tôi thấy lông mày cậu hơi cau lại rồi hỏi:
– Em đi đâu vậy?
Tôi bấu hai tay lên nhau, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy khốn nạn như lúc này liền đáp:
– Cậu Hoàng! Chúng ta chia tay đi, tôi không còn muốn ở đây nữa
Cậu Hoàng nghe xong bật cười đáp:
– Hiên! Em đừng đùa vậy chứ
– Tôi không đùa, tôi mệt mỏi rồi, cậu buông tay cho tôi đi
– Tôi biết em vẫn buồn chuyện của Nguyên…
– Cậu Hoàng! Không phải chuyện đó, mà tôi mệt rồi, tôi không muốn giả dối sống ở đây với cậu nữa. Nguyên mất là một phần quan trọng hơn nữa tôi không hề yêu cậu
Cậu Hoàng lắc đầu nói:
– Hiên. Em nói gì vậy?
– Tôi thật sự không yêu cậu, người tôi yêu là người khác kia. Tôi chưa từng yêu cậu một chút nào cả. Khi ở nhà cậu tôi chỉ muốn dựa vào cậu để sống, khi có Khôi Nguyên tôi đã từng nghĩ nó là sợi dây kết nối của tôi và cậu, tôi không thể bỏ cậu. Nhưng nó không còn nữa, tôi cũng không thiết tha gì cả tốt nhất cậu để tôi đi
Gương mặt cậu Hoàng lộ rõ sự bàng hoàng giọng nghẹn đi:
– Em nói dối!
– Tôi không nói dối. Tôi không yêu cậu, người tôi yêu là cậu Nhân! Ngay từ đầu là cậu ấy cứu tôi, là cậu ấy giúp tôi trốn thoát. Chỉ đáng tiếc cậu ấy bị kìm kẹp, cậu ấy không thể đường đường chính chính đến với tôi. Nhưng giờ cậu ấy có xưởng gỗ riêng rồi, ông Hạnh ૮ɦếƭ rồi, chị Huệ điên rồi, con Giao thì bị cậu xử rồi, Khôi Nguyên không còn, tôi không còn cần dựa vào cậu nữa. Cậu biết vì sao tôi chưa từng nói yêu cậu không? Vì tôi thực sự không hề yêu cậu, không hề một chút nào. Giờ đây chúng ta không tài sản chung, không con cái, không ràng buộc, cậu buông tha cho tôi
– Ai bảo chúng ta không còn ràng buộc! Chúng ta còn đứa bé trong bụng…
– Tôi phá thai rồi!
Câu nói cuối cùng của tôi bỗng khiến cậu Hoàng đứng như trời trồng. Cả người cậu run lên gào lớn:
– Hiên! Em điên rồi à? Hiên! Đừng đùa như vậy!
Tôi nhìn cậu ta, nỗi đau thương chất chồng cố giữ giọng bình thản nói:
– Tôi không đùa! Bệnh án phá thai tôi vứt trên bàn cậu đọc đi. Chúng ta không còn đứa bé nào cả. Cậu cần kiểm tra có thể mang tôi đi kiểm tra ngay lập tức! Máu vẫn còn đang chảy, đi, tôi và cậu cùng đi viện kiểm tra lại.
Cậu Hoàng nhìn tờ giấy trên bàn rồi ném chiếc túi xuống nền nhà, lao vào tôi hai mắt long sòng lao vào tôi túm lấy rít lên:
– Cô nói lại cho tôi nghe cô đã làm gì con của tôi
– Tôi bỏ nó đi rồi, tính cậu vốn dĩ cẩn thận, đi! Cùng tôi vào viện xác minh nếu không tin.
Cậu Hoàng nhìn xuống chân tôi, có chút mảu chảy ra rỉ xuống dưới, cậu gần như không giữ nổi bình tĩnh lao vào Ϧóþ chặt lấy cổ tôi rít:
– Con đàn bà ác độc! Sao cô dám gϊếŧ ૮ɦếƭ nó? Sao cô có thể làm chuyện này?
– Nó là thứ cản tôi và cậu Nhân đến với nhau nên tốt nhất khi chưa sinh nó ra thì bỏ nó đi
Cậu Hoàng siết chặt tay hơn, tôi gần như không thở nổi ho sặc sụa. Có lẽ hôm nay cậu ta sẽ gϊếŧ ૮ɦếƭ tôi mất. Thế nhưng không, cậu ta bỗng từ từ buông tay tôi rồi với con dao trên bàn ấn vào tay tôi gào lên:
– Chẳng phải cô muốn gϊếŧ tôi sao? Gϊếŧ đi! Gϊếŧ luôn đi
Tôi cầm lấy dao đâm thẳng lên người cậu, thế nhưng lần nữa khi mũi dao chạm trúng áo tôi lại dừng lại. Cậu Hoàng đưa tay Ϧóþ chặt tay tôi ấn một lực về tim mình, máu bắt đầu chảy ra nhưng con dao chỉ trượt qua chút da thịt rồi rơi xuống. Cậu Hoàng nhìn tôi, từ trên đôi mắt bỗng chảy ra một giọt nước long lanh trượt dài lên gò mà rồi rớt xuống miệng, cậu mặc kệ chút máu đang chảy ra, hai hàng nước mắt cũng thi nhau rơi, nghiến răng gằn từng chữ:
– Cút! Cút khỏi đây!