Buổi tối hôm đó Giang Thánh Trác trở về nhà chính, chờ đợi trong phòng khách rồi ngủ thi*p đi.
Cuối mùa thu tiết trời lạnh lẽo, Giang Thánh Khiêm từ trên xe bước xuống, áo khoác đã cởi ra đang được vắt trên cánh tay để hơi lạnh tùy ý thổi tới, thổi tan mấy phần mệt mỏi, thư ký chạy qua thay cậu đóng cửa xe.
Giang Thánh Khiêm dặn dò mấy câu rồi đi vào nhà.
Trong chốc lát, dường như có cảm giác có người đắp áo lên người mình, Giang Thánh Trác mở mắt liền thấy người đang đứng trước mặt, lập tức tươi cười, "Anh Cả".
Giang Thánh Khiêm tươi cười nhìn đứa em trai nhỏ nhất từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự, chỉ trong chớp mắt đã lớn thế này.
Mới sáng sớm, cậu ta làm thanh cổ họng rồi nói với giọng khàn khàn, "Sao lại ngủ quên ở chỗ này, anh nghe bảo vệ nói cậu đợi anh cả đêm".
Giang Thánh Trác ngồi dậy, trên người còn đang đắp áo của anh cậu, cậu cầm ly trà trên bàn lên đưa qua rồi nói, "Anh Cả, uống chút nước. Em gái của anh tinh lực tràn đầy lôi kéo em đi chơi cả đêm, em mệt mới vậy chứ".
Giang Thánh Khiêm nhận lấy ly nước nhấp một hớp, nghĩ đến người kia mập mạp như vậy nhưng khuôn mặt lại nhỏ nhắn, nét trầm ổn lạnh lùng trên mặt cũng thoáng chút dịu dàng cùng kiêu ngạo.
Trong nhận thức của Giang Thánh Trác, con trai cả nhà Giang gia không phải tốt như mọi người vẫn nghĩ. Giang Thánh Khiêm từ lúc nhỏ đã bị người lớn trong nhà đặt kỳ vọng cao, bị đưa ra làm tấm gương tốt, mỗi tiếng nói hành động đều không thể có sơ sót, áp lực chắn chắn rất lớn. Đổi lại nếu là cậu, cậu sẽ sớm từ bỏ, nhưng mà Giang Thánh Khiêm lại không có vẻ là bị ép buộc, cứ như ông cụ non, từ lúc đi học cho đến ra đời đều trầm ổn chắc chắn. Chỉ trong mấy năm, đã chính thức nâng công ty Nhiễm Nhiễm trở thành công chói rọi, chức vụ càng cao tâm tính lại càng thêm sâu sắc, có thể nhìn tổng thể tất cả những người bạn cùng tuổi không ai có thể vượt qua.
Nhưng mà đạo lý từ địa vị cao đó thì Giang Thánh Trác đã được nhận thức qua, mặc dù địa vị của Giang Thánh Khiêm hiện giờ hết sức quan trọng, nhưng mà cậu ta cũng không thể làm theo ý mình.
"Anh Cả, anh có thời gian thì giúp đỡ chị Cả trông con anh với, thằng bé nói thầm là sao tới giờ ba ba còn chưa về, còn nói sẽ chờ anh trở về, cả nhà vừa dụ vừa dỗ thằng bé mới chịu đi ngủ, chị Cả cũng không khá hơn là mấy".
Giang Thánh Khiêm thở dài, lấy ra một điếu thuốc, lại nghĩ đến đôi mắt giận dữ của vợ nên bỏ xuống, cầm ly trà lên uống nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Giang Thánh Trác, biết ngay ly trà này không dễ uống như vậy, "Có chuyện gì tới tìm anh?"
Giang Thánh Trác không biết phải mở miệng như thế nào, "Ừ..............." Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN, chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Giang Thánh Khiêm hơn cậu tám tuổi, lúc Giang Thánh Trác chào đời cậu đã là người hiểu chuyện. Cậu và hai đứa em trai khác nằm ở mép giường nhìn thằng nhóc nhỏ mập mạp trong иgự¢ mẹ quơ chân múa tay, nước miếng trong suốt từ cái miệng nhỏ xíu chảy xuống nhưng vẫn nhìn bọn họ tươi cười. Mặc dù cậu đã có hai em trai, hy vọng sẽ có em gái nhưng mà trong giờ phút kia nhìn thấy sinh mạng nhỏ này cậu thấy vô cùng vui mừng, cảm giác có một thêm đứa em thế này thật là tốt.
"Nhà của chúng ta có con gái thẹn thùng khi nào vậy? Nói đi, nếu có thể giúp gì thì Anh Cả sẽ giúp".
Giang Thánh Trác vừa nghĩ, nói với anh Cả cũng không quá khó, "Cũng không phải chuyện lớn gì, em biết tất cả người nhà họ Bạch đều là cấp dưới của anh, công ty họ gần đây có một dự án sắp được mở rộng cùng với phía Chính phủ, sẽ nhanh chóng bắt đầu........."
Giang Thánh Khiêm giương mắt nhìn cậu, "Cậu muốn?"
Giang Thánh Trác vô vùng khinh thường trả lại một cậu, "Em cũng không lạ gì!"
Giang Thánh Khiêm bị cậu chọc cười, "Bên đó đắc tội gì cậu?"
Giang Thánh Trác nặng nề lắc đầu, "Ừ!"
"Nhà họ Bạch... mấy người kia....." - Giang Thánh Khiêm nhớ lại, "Không tới nỗi bị lệch mắt chứ?"
Giang Thánh Trác hung tợn nói, "Là có mắt không tròng!"
Giang Thánh Khiêm suy nghĩ một chút, bộ não từ từ hoạt động, tự phân tích các mối liên hệ trong đó, nhìn em trai nửa ngày, "Chuyên như vậy nói với thằng Hai cũng được rồi, cậu không cần phải nói với anh chứ?"
Giang Thánh Trác ủ rủ, "................"
Giang Thánh Khiêm vốn chỉ muốn trêu chọc cậu một tí, nhìn cậu ảo não cúi đầu lập tức cười nói, "Được rồi, thế nào cũng có ngày cậu bị đánh trả cho coi, không cho người ta đường lui, sớm muộn cũng bị thua thiệt"
Giang Thánh Khiêm chỉ là thuận miệng nói, không ngờ câu nói kia như lời tiên tri, sau này Giang Thánh Trác thật sự bị thua thiệt nhiều.
"Vậy anh nhận lời?"
"Em trai khó khăn mới tới nhờ thế này thì lẽ nào anh Cả không giúp?"
Ngược lại, Giang Thánh Trác có chút băn khoăn, "Ông nội bên kia, ông già Bạch với ông nội............"
Giang Thánh Khiêm vỗ vỗ vai cậu an ủi, "Nếu như anh đã hứa giúp, dĩ nhiên sẽ có biện pháp đối phó, cái dự án sắp tới này vốn dĩ là nể mặt nhà họ Bạch mà, cậu cứ yên tâm đi".
Quả nhiên, ngày hôm sau Bạch Khởi Hùng lập tức bị gọi về, ông ta vừa về liền thấy Bạch Khởi với cháu gái đang bị rầy đứng một bên, trong lòng cảm thấy có hơi kỳ lạ.
"Ba, ba gọi con về gấp làm gì vậy?"
Ông Bạch ngồi trên ghế sô pha, giận đến mức chòm râu rung rung, chỉ vào Bạch Tân Tân nói, "Tự mày nói!"
Trong mắt Bạch Tân Tân còn hiện rõ vẻ sợ hãi và rưng rưng nước mắt, Bạch Khởi Hùng nghe xong cau mày, "Cái dự án đó thật sự không được sao? Có thể dượng giúp được không?"
Công ty Bạch gia đã tham gia rất nhiều ngành nghề, cậu ta chẳng qua chỉ quản lý khu kỹ thuật, những lĩnh vực khác đều do Bạch Khởi chịu trách nhiệm, cậu ta cũng vừa mới biết tin tức này. Cái dự án này tồn động biết bao nhân lực, vật lực của công ty Bạch gia, nếu như phát triển thuận lợi thì công ty của bọn họ sau này như con thuyền xuôi nước, nhưng mà hết lần này đến lần khác đều gặp trục trặc.
"Phía trên nói tự làm tự chịu, dượng cũng không có cách" - Bạch Khởi lắc đầu nói.
Ông Bạch mặc dù lớn tuổi nhưng mắt tinh tai thính, lòng sáng như gương, giận tới mức giậm chân, "Dự án không được là chuyện nhỏ! Cậu biết ai chặn cái dự án này không? Mấy người tự làm thì tự mình giải quyết! Đừng hy vọng tôi đem cái khuôn mặt già này đi thay mấy người nói chuyện!"
Bạch Khởi Hùng có chút không vui nhìn Bạch Tân Tân, "Con đi học ở nước ngoài là học mấy cái ngu dốt này à, không phải ba đã dặn rồi sao, bảo con đừng đi chọc Kiều Nhạc Hi"
Bạch Tân Tân nhỏ giọng phản đối, "Ba cũng không nói cho con biết cô ta là người thế nào, con cho rằng..............."
Ông Bạch đứng lên, gậy trong tay chống mạnh xuống đất, lời nói mạnh mẽ, "Khởi, cậu cũng thật là! Bình thường cậu với vợ cậu mở miệng là họ Bạch, ngậm miệng cũng họ Bạch! Để cho con gái tự coi mình là giỏi! Giờ thì thấy chưa! Đâm đầu vào họng súng rồi đó!"
Nói xong nhìn sang Bạch Tân Tân, "Mấy năm nay ở nước ngoài học cái gì? Đổ tội vu oan người khác? Đừng có học theo không thì sẽ bị xuống dốc".
Bạch Khởi Hùng đi tới vỗ lưng giúp ông, "Ba, xin ba bới giận, tính tình Tân Tân còn trẻ dại, mấy đứa nhỏ cãi nhau cũng không có chuyện gì lớn, con cùng Giang Thánh Trác còn nói chuyện được, một lát nữa con mang Tân Tân đi xin lỗi sẽ không có chuyện gì đâu".
Ông Bạch nhìn chằm chằm vào cháu gái, "Hy vọng là không có chuyện gì".
Bạch Khởi Hùng ngáy mắt với Bạch Tân Tân, "Còn không mau đi rót cho ông chén trà, con xem con làm ông giận tới mức này rồi!"
Bạch Tân Tân rót trà, đứng một lúc lâu trước mặt ông Bạch mới nhu nhược nói, khuôn mặt hầm hầm của ông Bạch cũng giãn ra.
***********
Giang Thánh Trác ngồi ở ghế sô pha trong phòng làm việc, thong thả uống trà, không thèm nhìn đến hai người đối diện.
Bạch Khởi Hùng tự biết mình sai, nói thẳng vào vấn đề, "Cháu gái còn trẻ không hiểu chuyện, hy vọng cậu Giang không nên tính toán với nó".
"Trẻ tuổi không hiểu chuyện? Cô ta?!" - Giang Thánh Trác khoa trương mở to hai mắt, vẻ mặt rất ngạc nhiên, cố ý nhìn Bạch Tân Tân từ trên xuống dưới mấy lần, giống như đang xác nhận xem lời của Bạch Khởi Hùng nói có đúng là người trước mặt không.
Sau đó cười nói với ông ta, "Tôi thấy cô ta còn hiểu chuyện không ít đó chứ. Con bé Nhạc Hi còn bị cô ta gài bẫy, hay là mí mắt của tôi nằm bên dưới, không ngờ là vậy, Giang Thánh Trác này mấy năm nay lăn lộn ngoài đời thiệt là thiếu hiểu biết, tôi thật khâm phục vô cùng. Đúng rồi, xin hỏi ông đây tìm tôi làm gì, tôi là người ngoài, tôi thấy nếu không ông đi qua thăm nhà họ Kiều một chuyến để cả nhà cùng hòa thuận, thế nào? Ông không biết là cái cô gái đó làm hai nhà đau đầu như thế nào đâu, tôi mà ᴆụng tới cô ta, mấy ông anh của cô ta chạy tới đánh tôi không ít, đúng rồi, không phải ông Bạch theo phụ tá ông của cô ta mười mấy năm sao, ông già bên đó tính tình thế nào chắc ông rõ ràng nhất, đúng không?"
Giang Thánh Trác nửa đùa nửa thật, tự mình nói bóng nói gió mấy câu khiến cho mặt mũi Bạch Khởi Hùng càng thêm nhăn nhó, quay qua nói, "Cậu Giang........"
Bạch Khởi Hùng biết, vụ này chỉ có bên Giang gia ra mặt, sợ rằng bên nhà họ Kiều còn vui vẻ không biết chuyện gì, ông cũng không ngu chạy qua họng súng bên đó, chỉ có thể cố gắng từ Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác lại ung dung mở miệng tiếp, "Thật ra thì cũng nói thật với ông, cũng may đây là cháu gái, nếu như là cháu....... Tôi thật sự rất ngại sẽ đánh phụ nữ, bất quá da mặt tôi dày, không biết có ngày nào đó sẽ ra tay hay không, ông nên nói cô ta nhất định phải biết tự kiềm chế bản thân".
Bạch Tân Tân muốn nói gì lại bị ánh mắt Bạch Khởi Hùng ngăn lại, quay sang nhìn Giang Thánh Trác cười, "Cậu Giang, vậy cậu nói chuyện này phải giải quyết như thế nào?"
Giang Thánh Trác nặng nề đặt chén trà trên bàn, gương mặt lạnh lùng, "Tôi không muốn dính đến chuyện này, chuyện như vậy ai làm thì người đó chịu trách nhiệm, xúc phạm tới ai thì tìm người đó xin lỗi. Tổng giám đốc Bạch đi thong thả, không tiễn".
Bạch Khởi Hùng biết có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể bỏ đi, trong lòng khó kìm nén nhưng không cách nào khác đành phải dằn xuống.
Giang Thánh Trác lạnh lùng nhìn hai bóng lưng đi khỏi, trong đôi mắt đen tối không rõ.
Đến buổi chiều, Kiều Dụ gọi điện thoại cho cậu.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay tôi nghe nói cậu không buông tha cho Bạch gia? Ông ta chạy chọt đến tìm tôi đây này, đang đúng lúc bọn họ đang đứng đợi bên ngoài gặp tôi. Cậu không tức giận tôi cùng nói chuyện với ông ta chứ, nhiều một chuyện còn không bằng ít hơn một chuyện".
Chỉ câu nói này đã khiến Giang Thánh Trác phun khói, "Anh cũng không hỏi xem bên đó đã làm gì em gái bảo bối nhà anh! Nhạc Hi hiểu chuyện nên mới không nói với mấy người, mấy người cũng không thèm quan tâm! Người ta đem em gái của anh đi chỉnh tả tơi, anh còn tới nói giúp dùm họ? Thật không biết anh làm anh trai cái kiểu gì nữa!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Kiều Dụ thấy cơn giận của Giang Thánh Trác không giống như những lần trước, nhưng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi từ nhỏ tới lớn giống như đôi oan gia vui vẻ, hôm nay xoắn tóc của cô, ngày mai bắt sâu lông hù cô, nhưng chắc chắn một điều, cậu ta sẽ không cho phép ai làm đau Kiều Nhạc Hi. Người khác mà làm cô đau một sợi tóc, cậu thế nào cũng đập ૮ɦếƭ người đó mới chịu bỏ qua.
Kiều Dụ đang suy nghĩ, thư ký gõ cửa đi vào, "Kiều bộ trưởng, Tổng giám đốc Bạch còn đang chờ, có gặp không ạ?"
Kiều Dụ tươi cười, từ từ trả lời, "Nói cho ông ta biết, hôm nay tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian gặp, để bọn họ đi đi. Đúng rồi, sáng nay có nhóm văn kiện của công ty Bạch gia đưa tới khoan hãy gửi đi, chờ hai ngày nữa rồi tính".
Thư ký nhìn thấy nụ cười của Bộ trưởng hôm nay khác với bình thường, dạ một tiếng rồi ra ngoài.