Chương 27: Đi ăn thịt nướng cùng nhau nè!Hai người sóng vai nhau nằm, không khí yên tĩnh vờn nhẹ. Tiếng côn trùng sâu trong từng bụi cỏ bắt đầu kêu râm ran hơn, hương hoa quế trong trẻo càng lúc càng ấm.
Bỗng Bách Hoài nghiêng người qua bên hắn, bắt chéo tay, cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh: ‘’Vậy em cảm thấy rằng chúng ta nên chú ý chừng mực như nào mới phải đây?’’
Tư thế này kéo gần lại khoảng cách của hai người, hô hấp nhàn nhạt của Bách Hoài khẽ phả lên gò má mềm của Giản Tùng Ý, một lớp sương trắng mong mỏng cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Giản Tùng Ý vẫn dời mắt nhìn đi chỗ khác, môi mím thành một đường thẳng, không trả lời anh.
Bách Hoài tiếp tục dùng giọng điệu ôn nhu hỏi dồn.
‘’Ví dụ như không ở chung phòng nữa, không ngồi chung xe đến trường nữa, không cùng nhau ăn cơm nữa? Hay là đến bạn cùng bàn cũng không được làm nữa?’’
‘’Không phải mà!’’ Giản Tùng Ý vội vàng quay đầu nhìn về phía anh, ‘’Tôi không có ý đó…’’
Ban đầu giọng nói có chút gấp gáp, lúc sau lại không chắc chắn mà hạ xuống dần, như là ý thức được tự dưng mình lại gấp rồi cảm thấy không nên như vậy.
Đột nhiên Bách Hoài cảm thấy mình thật sự rất xấu xa, thực sự rất hay thừa cơ mà ăn hϊế͙p͙ người khác.
Chỉ là anh không nghĩ tới việc Giản Tùng Ý từ bé đến lớn như mặt trời mọc ban trưa lại có một mặt đơn thuần, đơn thuần đến ngúc nghích kinh khủng khϊế͙p͙.
Thật sự là khiến cho người nào đó nhịn không được mà muốn ăn hϊế͙p͙.
Anh nói chuyện càng lúc càng dịu dàng: ‘’Vậy em nói xem rốt cuộc là em có ý gì, tôi sợ tôi hiểu lầm, lại chọc em bực bội.’’
Giản Tùng Ý nhìn thái độ của Bách Hoài, đoán bụng chắc là lúc đó anh không phát hiện ra được phản ứng thân thể của hắn, một bên nhẹ nhàng thở phào, một bên lại vì mình vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu không đầu không đuôi, rắc rối không biết giải thích với anh như thế nào.
Rõ ràng làm công tác tư tưởng, mình không thẹn với lương tâm, sao giờ lại như giấu đầu hở đuôi thế này hả giời?
Nếu mọi chuyện tiếp tục theo chiều hướng như vậy, ngược lại sẽ dẫn tới cả hai tự đẩy nhau ra xa, biến thành người xa lạ, tự tổn thương nhau.
Hắn cảm nhận rằng Bách Hoài đối xử với hắn vẫn rất tốt, hắn không muốn tổn thương tình cảm giữa hai người.
Vì thế hắn đong đưa hai chân, phát ra nụ cười du côn bất cần như mọi ngày.
‘’Được, không sao, tôi chỉ nói đùa thôi. Anh cứ xem như tôi chưa từng nói gì, trước đây như thế nào thì bây giờ như thế nấy.’’
‘’Chỉ có điều em không phải là một Omega sao?’’
‘’Omega thì sao? Omega thì không thể làm anh em tốt với Alpha à? Chẳng lẽ sau này tôi chỉ có thể ôm Chu Lạc mà sống sao? Dù sao chỉ cần chúng ta thẳng thắn cởi mở, không thẹn với lương tâm thì giới tính liên quan gì, anh nói xem có đúng vậy hay không?’’
Lời nói này của Giản Tùng Ý cũng không biết là nói cho Bách Hoài nghe hay nói cho chính bản thân mình nghe.
Hắn có khả năng nói được lời như thế, đương nhiên Bách Hoài rất vui rồi.
Mình cứ việc cắn rứt lương tâm còn người ta thì nào nào hiểu được lòng anh trong khoảng thời gian ngắn được.
Hơn nữa người ta da mặt mỏng. Lời nói ra khỏi miệng thấy kì cục nên muốn nuốt lời, em ấy nói nên làm gì thì mình làm cái đó sao, mà có thật sự làm đi chăng nữa rồi sao? Chỉ sợ người ta cảm thấy chuyện thẹn thùng, nhưng người ta e ngại mặt mũi thế nên sẽ không đời nào mở miệng đâu.
Bây giờ cũng là một thời điểm tốt để bắt nạt.
Biết mình là một Omega, cũng biết AO thụ thụ bất thân nhưng mặt khác lại cố tình muốn bắt nạt anh.
Còn có kết quả nào tốt hơn kết quả này sao?
Mặc dù mình như vậy có vẻ hơi tra, cùng lắm thì sau này nhường hắn nhiều hơn, để cho hắn tùy tiện bắt nạt bù là được rồi.
Tâm trạng của Bách Hoài tốt lên trông thấy, không đáp lại Giản Tùng Ý ngay mà híp mắt, cong môi nở nụ cười.
‘’Em xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký chưa?’’
‘’Hử?’’ Giản Tùng Ý không hiểu sao đề tại lại đột nhiên thay đổi, ‘’Chưa xem, sao vậy?’’
‘’Không sao cả, chỉ có điều về sau nếu có cơ hội tôi sẽ cho em mượn quyển sách này, em có thể đọc thử. Giờ cũng không còn sớm nữa, về phòng nghỉ thôi.’’
Nói xong anh liền đứng dậy nhảy xuống dưới.
Ngay sau đó hắn cũng nhảy xuống theo.
Không biết liệu cái nệm ૮ɦếƭ giẫm này cố ý êm để giúp Bách Hoài ăn hϊế͙p͙ người ta hay không, thời điểm Giản Tùng Ý nhảy xuống bên cạnh, hắn ngừng lại, lần này không ngã nhé mà eo tự dưng lại được Bách Hoài ôm cố định lại.
Đầu ngón tay lại xẹt qua phần thắt lưng mẫn cảm, nháy mắt Giản Tùng Ý thẳng băng như khúc gỗ.
Bách Hoài tự nhiên thu tay lại, giả ngu không biết gì mà hỏi han: ‘’Sao thế?’’
‘’Không sao cả.’’
Giản Tùng Ý cực kì nhanh chóng phun ra ba chữ, kéo thấp vành nón, bước chân vội vã bỏ rơi Bách Hoài ở đằng sau.
Bách Hoài xoa nhẹ đầu ngón tay, độ cong nơi khóe môi càng rõ ràng.
Thật sự đúng là rất dễ ăn hϊế͙p͙.
[…]
Ngày hôm sau công bố danh sách khảo hạch, đám A ai cũng nghĩ rằng ba đại ca không có đủ tiềm lực để gánh được Dương Nhạc, chắc chắn sẽ từ rank Thách đấu rớt xuống thành Đồng đoàn.
Đương nhiên Giản Tùng Ý và Bách Hoài không cần phải nói, còn Từ Gia Hành là lớp phó thể ɖu͙ƈ, tuy rằng thành tích học tập bét nhè nhưng ngu si tứ chi phát triển, từng tế bào vận động tuyệt đối là hạng nhất.
Cho nên trong mười lăm phút, bọn họ chung quy phải dành cho Dương Nhạc từ bảy đến tám phút, Từ Gia Hành thì xấp xỉ hai đến ba phút, còn hai người Giản Tùng Ý và Bách Hoài phải hoàn thành xong trong vòng hai phút.
Dương Nhạc tiêu tốn thời gian không ổn định nhất cho nên đi đầu, để người thứ hai còn căn cứ tình hình mà co dãn hợp lí. Từ Gia Hành thứ hai là phù hợp nhưng vấn đề hiện tại cả đội lại không biết chọn ai cầm gậy cuối cùng.
Bách Hoài hầu như không muốn: ‘’Giản Tùng Ý cầm gậy cuối cùng đi.’’
Nhiệm vụ lội ngược dòng gánh team nếu giao cho người bạn nhỏ, lúc đó em ấy nhất định sẽ hoàn thành rất cool, vậy là anh có thể khiến cho người bạn nhỏ vui vẻ rồi.
Mặt khác hai người còn lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì, ai cầm gậy chạy cuối cũng như nhau cả thôi.
Bỗng dưng Giản Tùng Ý lại lên tiếng phản bác: ‘’Bách Hoài cầm gậy cuối cùng đi.’’
Bách Hoài nhấc mắt nhìn người vừa mới lên tiếng.
Giản Tùng không để ý, sờ cổ tay áo: ‘’Tôi không gánh nổi hai chữ lưng nồi đâu.’’
(*chịu tiếng xấu thay cho người khác.)
Dương Nhạc phát huy quả thật không ổn định chút nào, huấn luyện đêm qua tốn bảy, tám, chín phút, có khi hơn mười phút.
Một khi Dương Nhạc xảy ra bất trắc, vậy hắn và Bách Hoài bị động khiêu chiến cực hạn của mỗi người.
Mà Bách Hoài là Alpha, bất kể mình có tình nguyện thừa nhận hay không thì thể năng và tiềm lực của anh đều cách mình rất xa. Đây là chuyện bẩm sinh ông trời quyết định cho Alpha rồi, không có cách nào để phá vỡ được quy luật này cả.
Cho nên Giản Tùng Ý không nghĩ mình thật sự kém hơn Bách Hoài, hắn chỉ thấy rằng anh không phải là kẻ thù mà là bạn bè của hắn, là một người có thể tin tưởng vô điều kiện. Đã thế thì tại sao không chọn cách sắp xếp ổn áp nhất chứ?
Cái gọi là kiêu ngạo, không phải là tranh cường háo thắng, mà là cả anh lẫn tôi cùng bắt tay với nhau làm mọi việc tốt nhất có thể.
Mười mấy năm làm bạn nên hai người rất hiểu nhau, ngoài miệng Giản Tùng Ý tuy chưa bao giờ nói ra lời hay ý đẹp nhưng thực tế trong đầu hắn nghĩ gì, Bách Hoài đều biết được.
Tự dưng anh cảm thấy mình xem nhẹ người bạn nhỏ rồi, ba năm anh rời đi, Giản Tùng Ý dần trưởng thành, so với trí tưởng tượng của anh thì tốt hơn nhiều. Vẻ ngoài thích khoe khoang như khổng tước xòe đuôi không phải là bộ dạng của kẻ ngu mà là của kẻ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Em ấy còn rất hiểu chuyện nữa…
Anh cười cười: ‘’Yên tâm, huấn luyện viên, tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.’’
Súng báo hiệu vang lên.
Dương Nhạc xuất phát đầu tiên, miễn cưỡng mở đầu xem như thuận lợi, cọc chăng lưới thấp đã bò qua được trong thời gian cho phép nhưng không hiểu tại sao lại kẹt chỗ tường cao.
Cậu lôi dây thừng, kéo cơ thể hơi mập mạp của mình, cố gắng bám vào mặt tường có ý muốn leo lên, chỉ thiếu một chút sức lực liền không đỡ nổi cơ thể, trượt xuống liên tục.
Một lần, hai lần, thời gian vẫn chưa từng ngừng lại mà trôi qua như chó chạy ngoài đồng. Thành viên của các tổ khác đến xem đều bắt đầu mất kiên nhẫn, thậm chí còn muốn khuyên bỏ cuộc, để cho Dương Nhạc quên chuyện thi cử mà về chỗ, bằng không thì tay cậu ấy không biết sẽ bị dây thừng làm rách ra tệ đến cỡ nào.
Chỉ có điều Giản Tùng Ý và Bách Hoài chỉ đứng yên, im lặng nhìn về phía Dương Nhạc, ung dong thong dong như chẳng có gì.
Mà ngay cả Từ Gia Hành một chút cũng không mất tập trung hay bồn chồn, tên này đang khởi động làm nóng người, chỉ chờ tiếng chuông của Dương Nhạc để xuất phát.
Loại tín nhiệm kiên định không nói bằng lời này được Dương Nhạc cách đó mấy trăm mét cảm ứng được. Cuối cùng, cậu hung hăng nghiến răng, nín thở, giật dây nhảy lên được tường cao, chạy nhanh đến ván nhảy rồi quyết đoán thả người xuống, nhấn chuông!
Từ Gia Hành đang đứng chờ trong nháy mắt bắt đầu xuất phát cực nhanh.
Thời gian đã trôi tới chín phút bốn mươi giây.
Nói cách khác, thời gian còn lại của cả ba người chỉ còn năm phút hai mươi giây.
Người lính chuyên nghiệp muốn đạt loại ưu thì tiêu chuẩn là một phút ba mươi giây. Từ Gia Hành cảm thấy mình nên để cho hai thành viên còn lại là Giản Tùng Ý và Bách Hoài ít nhất ba phút mới có khả năng qua màn được.
Cho nên cậu cũng muốn khiêu chiến thành tích cực hạn của mình.
Rồi cuối cùng cậu đã làm được.
Từ Gia Hành là người có thể linh hoạt thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không để tâm bất cứ điều gì mà lần này đột nhiên rất cứng đầu, liều mạng xông về phía trước, khiêu chiến giới hạn của mình, để cho hai người còn lại những ba phút mười lăm giây.
Mà cho dù như vậy thì tình hình cũng không khả quan, bởi vì mọi người đều hiểu trong quân đội chỉ cần một phút ba mươi giây cũng có thể đạt được hạng tốt rồi.
Hai người kia càng lợi hại, bọn họ chỉ là học sinh, chưa trải qua huấn luyện ngày ngày đêm đêm, nếu như có thể hoàn thành thì quả là một kì tích.
Trong lòng Giản Tùng Ý rất thả lỏng.
Hắn cảm thấy bốn mươi giây kia tuy rằng quá gắt nhưng hắn có thể.
Lùi về sau một vạn bước, cho dù hắn không vượt được thì đằng sau hắn còn Bách Hoài.
Người kia, nhất định có thể làm được.
Cho nên không có gì phải lo lắng.
Bởi vì không có áp lực nên cả người Giản Tùng Ý rất bình tĩnh, thoăn thoắt như cá gặp nước, như hổ về rừng, bước chân nhẹ tựa én liệng, thân mình dẻo dai như nhành trúc.
Giây phút Giản Tùng Ý nhấn chuông xuống, thời gian hắn tốn là một phút ba mươi chín giây.
Toàn trường kinh ngạc đến mức ngây người há hốc mồm.
Một kỉ lục mới khiến cho tổ đội tuyệt vọng này bắt đầu nảy lên ngôi sao hi vọng. Một phút ba mươi sáu giây còn lại, phải chăng cũng sẽ thực sự xuất hiện một kì tích như thế?
Tất cả mọi người đều hi vọng kì tích xuất hiện, trong đó có cả Hoàng Minh.
Sự nhiệt huyết của thời niên thiếu khiến người ta không thể không động lòng.
Bách Hoài xuất phát.
Bóng hình thon dài rắn rỏi như cây trúc theo một trận gió làm nổi lên bụi đất bazan.
Nhảy qua cọc, chiến hào, cọc chăng lưới thấp, cầu gỗ đơn, là đã ba trăm năm mươi mét.
Còn mười bốn giây.
Anh túm dây thừng trêи vách tường cao, tì chân vào tường nhanh chóng nhảy lên.
Còn sáu giây.
Bách Hoài đã chạy tới ván nhảy.
Ba giây cuối cùng!
Anh nhảy xuống.
Chuông vang lên.
Hoàng Minh nhấn tắt tính giờ, cao giọng nói: ‘’Bách Hoài, Giản Tùng Ý, Dương Nhạc, Từ Gia Hành kiểm tra xong, tổng thời gian hết mười bốn phút năm mươi chín giây, thành tích kiểm tra, loại ưu!’’
Tất cả mọi người ở ban A, bất kể thành tích khảo hạch như thế nào, bất kể thường ngày có ưa người ta hay không thì đều vỗ tay như sấm.
Khiến cho đám cục súc này vỗ tay mà không cần nói một lời thì chỉ có thể là khí phách nói được làm được của thời niên thiếu.
Hoàng Minh nhìn mọi người nhiệt huyết sôi trào, bỗng nhiên cảm thấy hai chữ công bằng trong lòng đều là thừa thãi.
Trêи thế giới này thật sự có người trời sinh mạng tốt, đồng nghĩa cũng có người trời sinh mạng khổ, không hề công bằng. Chỉ có một điều công bằng giữa tất cả bọn họ chính là khoảnh khắc mười bảy tuổi duy nhất một lần trong đời này.
Mười bảy tuổi, tuổi mà ông từng bị người ta mắng chửi đến khóc ở trong quân đội, cũng là độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Trong một đám người ở sân ùa lên ăn mừng, Bách Hoài một tay đẩy nấm mập Dương Nhạc đang nhào lên ôm anh ra, vừa rút đùi ra khỏi vòng tay của Từ Gia Hành.
Anh chậm rãi đi đến bên kẻ đang thong dong ngậm cỏ đuôi chó, lười biếng tựa vào cây trước mặt Giản Tùng Ý, ngưng mắt nhìn hắn.
‘’Sao, huấn luyện viên, thầy có thấy hài lòng biểu hiện của tiểu Bách không ạ?’’
Ai kia miễn cưỡng lắm nha, gật gật đầu hai cái, ý là cũng được.
Bách Hoài thấy vậy, tiến về phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ cách tầm hai đốt ngón tay, anh cúi đầu hỏi.
‘’Nếu vừa lòng thì huấn luyện viên có thể thưởng cho em chứ?’’
Hắn nhíu nhíu lông mày, ý là muốn gì cứ nói.
Bách Hoài vươn tay, gỡ xuống cọng cỏ đuôi chó hắn đang ngậm trêи môi, kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ xoay một vòng.
‘’Em thấy cái này là được rồi thầy ạ. ’’
‘’…’’
Giản Tùng Ý thấy đầu óc anh có vấn đề, trợn mắt trắng lên, chỉ chỉ đám cỏ bên cạnh, ‘’Anh muốn thì tối nay tôi dẫn người đến đào hết đám cỏ này về cho anh, muốn ngậm bao nhiêu cũng được.’’
Bách Hoài cười khẽ: ‘’Không cần, một cọng là đủ rồi.’’
Đủ làm một món quà nho nhỏ.
[…]
Kết thúc huấn luyện quân sự, căn bản mọi hạng mục ở ban A đều được hạng tốt.
Lão Bạch đối với kết quả này rất vừa bụng, cả đường núi về trường dài hai mươi cây số đều không ngừng cường điệu tài năng của bốn người bọn Giản Tùng Ý, không bỏ đồng đội, đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết, cùng nhau vươn lên.
Khen đến loạn cả lên, hai mươi cây số khen chưa đủ, tới cổng trường ông vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.
Lão Bạch tiếc nuối nói: ‘’Hôm nay nói đến vậy thôi, thứ hai làm nghi thức chào cờ rồi tôi khen ngợi cụ thể hơn. Ngày mai là thứ năm, mọi người đều phải trở lại học như bình thường. Chỉ có điều thầy lo lắng mấy đứa đã vất vả khổ cực rồi cho nên nhà trường quyết định buổi học chiều nay và tự học buổi tối sẽ nghỉ. Ai ở kí túc xá của trường thì về nghỉ ngơi, ai ở ngoại trú cũng về nghỉ ngơi. Ráng tẩm bổ thêm chút thịt, ngủ nghỉ cho nạp lại năng lượng, tôi không muốn ngày mai cả đám lớp mình lại như cái bánh tráng nhúng nước, nghe rõ chưa?’’
Cuối cùng đám zombie lết ra từ trong địa ngục trần thế, hữu khí vô lực rền rĩ lên: ‘’Ngheeeeeeeee ạạạạạạạ~!’’
Xuống xe buýt, Dương Nhạc kéo Từ Gia Hành đang ăn chùa đồ ăn của hai đại nhân kia xuống, sung sướиɠ vẫy vẫy đuôi chó.
‘’Hai người ba cao quý, hôm nay Tôn Bất Tài con đây muốn hiếu kính hai cha, không biết hai cha có thể nể mặt đứa con này hay không?’’
Giản Tùng Ý bực bội: ‘’Sủa tiếng người.’’
‘’Tôi muốn cảm ơn hai người nên muốn mời cả bọn đi ăn thịt xiên nướng, tôm càng xanh rồi uống bia có được không?’’
‘’Tôi thì ok nhưng cậu hỏi Bách Hoài đi, anh ta có chứng OCD nghiêm trọng, chưa bao giờ đi ăn hàng rong cả.‘’
Bách Hoài nghe vậy, quay đầu nhìn Giản Tùng Ý, ánh mắt hơi bất ngờ: ‘’Vậy chẳng lẽ em đi ăn hàng rong ngoài đường sao?’’
Anh nhớ rõ về phương diện ăn uống thì người này còn kén cá chọn canh hơn cả anh nữa.
Giản Tùng Ý nhướng mày.
‘’Đương nhiên ăn, tôi chỉ kén hương vị, không kén giá cả, không giống đại thiếu gia cao quý OCD nhà anh đâu.’’
‘’…’’
Bách Hoài không biết làm sao Giản Tùng Ý lại có biểu cảm vênh váo như vậy khi nói đến anh, anh phớt lờ hắn, chỉ gật đầu với Dương Nhạc, coi như đồng ý.
Dương Nhạc vui mừng ra mặt: ‘’Đi thôi, để tôi hỏi Chu Lạc và Du Tử Quốc, có đi thì mọi người cùng nhau đi, càng đông càng vui mà!’’
Tất cả mọi người đáp ứng, ai cũng đều ôm tâm lí ‘’Mặc kệ tôi có muốn ăn hay không, chỉ cần chọc người khác không ăn được là vui rồi.’’
Bảy người chậm rãi xuất phát tới hàng thịt nướng.
Quân huấn chấm dứt, ai cũng thay đổi quần áo, bảy người bảy màu khác nhau. Chu Lạc và Du Tử Quốc nhất thời phấn khích, đặt tên cho tổ hợp này là ‘’Bảy tiên nữ vui mừng hớn hở’’ rồi bị ai đó khấu trừ bớt một mâm thịt ba chỉ, tủi thân cùng cực.
Vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ tới tận cửa quầy đồ ăn.
Dương Nhạc tìm được quầy thịt nướng này cách Nam Ngoại không gần cho lắm, quầy nằm sâu trong khu lão thành cách mạng.
Tài xế xe dưới sự chỉ đường của Dương Nhạc đi lộn tùng phèo, mọi người giờ mới nhận ra tác hại khi để cho Dương Nhạc làm người dẫn đường.
Xe cuối cùng cũng ngừng lại, cả bọn xuống xe, đi ngang qua một ngõ nhỏ mới nhìn thấy bậc tam cấp đi xuống, trêи lỗ hổng của tường có treo một cái bảng hiệu cũ kĩ.
Cửa hàng thịt nướng người mù tự phục vụ.
Chuyên: Thịt nướng, tôm càng xanh nướng, bia, thức ăn khuya.
Cầu thang bên cạnh có song sắt đã hoen rỉ, được quấn quanh bởi một loại dây không biết tên. Đi xuống là một cái sân xi măng trống trải không bằng phẳng cho lắm nhưng rất sạch sẽ, có đặt bàn nướng, bàn ăn và được che dù.
Đầu kia của sân xi măng có hai căn phòng thấp chủn, xem như phòng bếp.
Dương Nhạc dẫn đầu đi xuống phía dưới trước.
‘’Đừng thấy bên ngoài sơ sài như vậy, thế nhưng bên trong rất sạch sẽ đó, đồ ăn ướp ngon, thịt cũng nguồn gốc rõ ràng, quán rất đắt khách cũng rất nổi tiếng. Mọi người đừng ghét bỏ nha.’’
Rồi cậu sực nhớ ra chuyện gì, ngừng lại, quay đầu nhỏ giọng nói.
‘’Quán cho hai vợ chồng mở. Ông chủ là người mù nhưng tài nghệ nướng thịt rất ngon, còn bà chủ cũng rất giỏi, họ đều là người thật thà, chỉ là số mệnh không tốt. Mọi người chú ý, lát nữa đừng nói những chuyện không nên nói.’’
Cả đám gật đầu, theo cậu xuống dưới.
Giản Tùng Ý đi vài được, đột nhiên thấy sai sai, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Bách Hoài đang đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Anh rũ mi mắt như có điều muốn nói.
Hắn quay người đi tới trước mặt Bách Hoài.
‘’Có chuyện gì à?’’
‘’Không có chuyện gì.’’ Bách Hoài níu quai đeo của ba lô trêи lưng, giọng điệu thản nhiên.
‘’Tôi không có thói quen đi tới chỗ như thế này, sợ ăn vào tiêu chảy cho nên do dự không biết có nên xuống hay không.’’
‘’Rồi anh do dự được kết quả gì chưa?’’
‘’Em đi xuống rồi, chẳng lẽ tôi không đi theo sao? Mình đi, bằng không Dương Nhạc lại não bổ ra một đống thứ.’’
Bách Hoài cười cười, choàng tay qua vai Giản Tùng Ý, hai người cùng sánh bước, giẫm từng bậc thang đi xuống phía dưới.
Một cơn gió thổi qua, gốc cây leo úa vàng quấn trêи song sắt khô héo đong đưa, cuối cùng cũng đứt thành hai đoạn rơi xuống đất.
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
Đồng đoàn: Rank thấp nhất trong LOL, người có rank này thường là quả tạ bắt đồng đội phải gánh.
Thách đấu: Rank cao nhất trong LOL. Xem thêm cách xếp hạng trong LOL.
Đây là chủ nhà: Mọi người có thấy điềm ở cuối chương không, khúc cây gãy làm đôi đấy =)))