"Xin chào mừng tất cả mọi người đã đến dự buổi tiệc ngày hôm nay! Chắc mọi người đã quá quen thuộc với tôi rồi nhưng vẫn xin phép được giới thiệu lại, tôi là L - Người chủ trì hàng năm của "hội"!" " người giữ vai trò MC của buổi tiệc là một người đàn ông mặc vest dáng người cao lớn, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ, hắn từ trong cánh gà bước ra giữa sân khấu, khẽ cúi người nói. Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên rộn rã. An Minh Hạ nhìn sang Hữu Cảnh thấy anh nghiêm túc hướng mắt về phía sân khấu, trong lòng có chút nghi hoặc.
"Cảm ơn những tràng vỗ tay của mọi người! Theo quy định đã đề ra thì việc có mặt đầy đủ vẫn được tuân thủ một cách chặt chẽ, sau khi đã nhận được kết quả kiểm duyệt, tôi rất vui vì số lượng người chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi. Điều đó cho thấy, Hắc đạo chúng ta đang ngày một lớn mạnh hơn! Với lẽ đó, "Hội" đã quyết định mang đến một món quà đặc biệt!"
"Quà?"
"Mấy năm trước thường chỉ là hình thức thôi mà!"
"Nếu là νũ кнí thì tuyệt!"
"Được phép mở rộng địa bàn sao?"
Đám quan khách hứng khởi đoán già đoán non, An Minh Hạ đứng gần đó cũng nghe được phong phanh phần nào, cô kéo tay áo anh hỏi nhỏ "Anh biết không?" thấy vẻ mặt tò mò của cô, Hữu Cảnh nhếch nhẹ khóe môi nói "Biết! Nhưng không có đáng xem đâu!" cô nhíu mày lườm anh "Anh bí mật quá đấy!"
"Haha, tôi đã nghe thấy nhiều đáp án khá thú vị đó nhỉ? Nhưng tôi sẽ bật mí ngay bây giờ!" L lùi dần về sau, giơ hai tay lên hô lớn "Mang ra đây!" vừa dứt lời, có bốn chiếc Ⱡồ₦g sắt phủ tấm vải màu đỏ che đi được đẩy ra từ hai bên. L ra hiệu cho thuộc hạ, tấm vải theo đó mà được kéo lên trên lộ ra vật ở trong Ⱡồ₦g. Bốn chiếc Ⱡồ₦g sắt tương đương với bốn con người hai nam hai nữ. Họ đều bị xích tay xích chân và xích cả cổ, thân thể gầy gò chỉ có mảnh vải rách quấn để che như có như không. Mái tóc bù xù che gần hết gương mặt, đứng bên dưới chỉ có thể thấy được sắc mặt vặn vẹo và tiếng kêu gào như thú dữ của họ.
An Minh Hạ sững sờ như không thể tin vào mắt mình, những gì cô chỉ thấy trên phim ảnh, đọc trong sách đang được hiện rõ ngay trước mắt. Giờ đã hiểu tại sao anh nói không đáng xem rồi! Cả người cô bỗng trở nên lạnh toát, quá kinh khủng! Quá kinh khủng! Hữu Cảnh nắm lấy tay cô, anh muốn nói một tiếng xin lỗi nhưng lại thôi. Tốt nhất nên để cô cảm thấy ghê tởm thế giới của anh đi.
"Nô lệ...nô lệ! Thế nào? Phấn khích chứ hả?" đám người ở dưới hào hứng bàn tán, việc mua bán nô lệ cuối cùng đã được "hội" thông qua và như vậy cũng đồng nghĩa với việc thu mua lợi nhuận trong giới sẽ cao hơn hẳn so với νũ кнí và chất kích thích như Mα túч.
"Bốn món hàng này chỉ là tượng trưng thôi nhưng chất lượng lại vô cùng tốt đấy nhé! Vậy nên...có ai muốn trả giá không? Khởi điểm 500 vạn!"
"Tôi 600 vạn!"
"650 vạn!"
"750 vạn!"
"900 vạn"
....
Họ có phải con người không vậy? Mua bán chính đồng loại của mình sao?
"Sợ?" giọng nói nhàn nhạt của Hữu Cảnh vang lên bên tai khiến An Minh Hạ khẽ rùng mình run rẩy, cô có chút bức xúc kéo cổ áo anh xuống rồi chỉ tay vào đám người đang thi nhau trả giá kia "Rốt cuộc anh đưa em đến tiệc gì vậy hả? Mua bán nô lệ sao? Họ có phải con người không mà dám làm những chuyện đó?" nhưng đáp lại cô là tiếng cười trầm thấp của anh "Ở đây không có con người mà chỉ có ác quỷ...và anh, cũng không ngoại lệ!"
- Cảnh?
- ...
- Anh khác quá!
- Tôi trước giờ vẫn vậy!
- Không phải, dù anh có Gi*t người nhưng anh vẫn cứu người, anh không phải là họ!
- Vậy em muốn tôi chứng minh tôi giống họ không?
- Em...
- 5000 vạn! - Anh giơ bảng lên nói
Con số nãy giờ chỉ dừng đến gần 3000 vạn vì không ai muốn mạo hiểm thả sai nước cờ của mình nên 5000 vạn hiện giờ quả thực rất kinh hãi. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Hữu Cảnh, chiếc nhẫn biểu tượng của Hữu bang đeo ở ngón giữa sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Trừ mấy vị cao tuổi có địa vị hàng chục năm trong giới thì những người còn lại đều đồng loạt quỳ xuống "Hữu bang chủ!"
"Ô la ô la, người ra giá là Hữu bang chủ sao? Thất lễ cho tôi quá! Vậy số tiền này hoàn toàn là có cơ sở rồi!" L cười gượng nói, trên trán hắn đã phủ một lớp mồ hôi mỏng "Có ai trả giá thêm không?" không một ai lên tiếng, ông trùm đã muốn thì có ai cả gan mà ςướק đi không? Chì có lũ ngu ngốc! Và đương nhiên ở đây không có ai ngu ngốc cả nên hiển nhiên món hàng nô lệ đã thuộc về Hữu Cảnh.
"Hữu bang chủ, mời ngài chọn!" L giơ tay về phía bốn chiếc Ⱡồ₦g. Bốn con người đang giãy dụa kêu gào, tiếng xích vang lên không ngừng. Nhưng cứ mỗi lần thế thì chúng lại bị dây roi tự động vụt vào người. Máu cũng bắt đầu chảy ra từ vết thương, phảng phất mùi hương tanh nồng qua các cánh mũi của ác quỷ.
Hữu Cảnh liếc qua bốn chiếc Ⱡồ₦g, trong lòng nhẩm đếm thời gian nhưng bên ngoài lại làm bộ suy nghĩ. Khi kim đồng hồ "cạch" một tiếng di chuyển thì bốn tên nô lệ bỗng hét lớn lên. Ở cổ có dấu chấm đỏ lóe sáng rồi "Tít tít" vang lên.
"Không ổn...không ổn rồi...bom, tránh ra nào!" L hoài nghi cùng đám thuộc hạ đến kiểm tra, như đã phát hiện được điều gì bất thường, hắn hô hào lên.
"Bùm!" cả bốn tên nô lệ phát nổ, máu me da thịt bắn tung tóe ra ngoài. Đèn điện bị tắt toàn bộ, không gian bỗng chốc trở nên tối om. L kịp thời nhảy xuống sân khấu rồi liên lạc đến bộ phận bảo an. Đám quan khách bên dưới dù khá kinh ngạc nhưng ai nấy cũng đều bình tĩnh trong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Tiếng bước chân chạy rồi tiếng máy bay trực thăng, tiếng súng rồi tiếng hét, tiếng dao đâm chém như trộn lẫn vào nhau trong bóng tối.
An Minh Hạ kinh hãi ngã xuống đất vì một màn vừa rồi. Cô quay qua quay lại "Cảnh...Cảnh...anh ở đâu? Cảnh!" tối quá chẳng nhìn được gì đã vậy còn bị va vào người khác. Cô cứ thế sợ hãi ôm lấy đầu, cô đứng dậy bước đi vô thức. Bỗng bàn tay cô bị ai nắm lại kéo đi, An Minh Hạ bất ngờ chạy theo. Cô biết bàn tay này không phải của Hữu Cảnh nhưng nó không khiến cô chán ghét vì vậy cô tin tưởng với giác quan của mình.