Tập đoàn Gia thị, phòng chủ tịch
Nhắc đến chức vị chủ tịch, mọi người hẳn sẽ nghĩ là người có công việc bận rộn nhất tập đoàn nhưng không hề! Gia Vĩnh đang ngả người ra ghế ngủ, trên mặt đeo bịt mắt in hình hai con mắt long lanh to tròn. Cả căn phòng rộng lớn thi thoảng vang lên tiếng ngáy khe khẽ. Bỗng có tiếng gõ cửa liên tiếp "Chủ tịch...chủ tịch!" nhưng với thiết kế cách âm thì hiển nhiên không hề đả động gì đến giấc ngủ của vị chủ tịch kia.
"Chủ tịch...có ngài Hữu thiếu gia đến! Chủ tịch..." tiếng gọi khổ sở của thư ký bị ngắt quãng bởi một giọng nói lạnh lùng "Tránh ra!" anh chàng thư ký đồ mồ hôi hột, gượng cười nói "Hữu thiếu gia, chủ tịch chắc đang bận nên không nghe thấy, ngài có thể ra ghế ngồi chờ một chút được không ạ?" Hữu Cảnh nhướn mày, ý như muốn nói là nếu anh ta không tránh ra thì sẽ phải ૮ɦếƭ! Anh chàng thư ký đuôi mắt giật giật vài cái, thầm cảm nhận được rõ nguy hiểm nên vội tránh ra một bên, còn cố tránh xa xa.
"Rầm" vừa mới quay lưng lại, anh ta phải giật mình bởi tiếng động quá ư là lớn. Tròn mắt nhìn cánh cửa phòng chủ tịch mang tiếng được làm bằng loại gỗ đắt tiền, nhập khẩu từ nước ngoài cực kì chắc chắn. Giờ cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng phải xót xa cho cái cửa, bị một lực mạnh tác động vào làm cho ốc vít lung lay sắp rớt. Tiếng cửa kêu "cót két" chói tai mà hung thủ đang dần hạ chân xuống. Chỉnh lại cổ áo rồi thản nhiên bước vào phòng như không có chuyện gì.
Gia Vĩnh cũng bị tiếng động lớn làm cho thức giấc, cậu mở bịt mắt ra, khẽ nheo mắt vì ánh đèn chiếu vào. Đưa tay day day mi tâm, một lúc sau mới bình ổn mở mắt. Thấy Hữu Cảnh nghênh ngang bước vào, phía sau là hai cánh cửa đang lung lay sắp gãy. Cậu giựt giựt khóe môi "Cảnh...cậu làm gì với cửa của tớ vậy?" người nào đấy chỉ nhàn nhạt trả lời "Không thấy sao còn hỏi!"
- Lí...lí do?
- Cậu ngủ say rồi để tớ chờ hơi bị lâu đấy!
- À...à vậy sao? Haha...xin lỗi...xin lỗi, tại công việc nhiều quá không có thời gian nghỉ ngơi! - Cậu cũng biết Hữu Cảnh không thích chờ đợi mà - Sao tự dưng lại đến tìm tớ? Nhớ à?
- Muốn biết độ nhớ không? - Anh nghiêng đầu hỏi
- Haha...không cần... - Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là tiêu rồi!
- Đúng là hôm nay tớ đến có chuyện muốn hỏi cậu...
- Cậu hỏi đi!
- Cậu đã giúp Minh Hạ học võ đúng không?
- Há? - Sao...sao lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ cậu ta biết rồi? - Là sao? Tớ không hiểu!
- Không cần giả vờ, tính từ hôm đi ăn với nhau, việc cậu và cô ấy đồng thời bước vào tớ đã biết rồi!
- Haizz...thôi vậy, đúng là tớ có giúp cô ấy học ở Gia thị nhưng mà...có phải cô ấy đã làm gì rồi đúng không? Thì cậu mới chắc chắn như vậy!
- Uh... - Anh khẽ cười gật đầu rồi kể sơ qua về chuyện hôm đấu với Ngô Hoàng.
- Wow...vậy là cậu phải cảm ơn Gia thị của tớ đấy nhé! Việc luyện một người từ bình thường trở nên giỏi hơn không phải dễ đâu! - Gia Vĩnh vui vẻ nói - Thế nào? Cô ấy thể hiện như vậy thì cậu có thích hơn không?
- Thích! - Anh không phủ nhận a
- Haha, tốt quá rồi còn gì!
- Nhưng cậu lại hợp tác với cô ấy giấu tớ, không sợ tớ hiểu lầm gì sao?
- Tớ không cố ý đâu...tại cô ấy kiên quyết quá với lại...cô ấy vì cậu mà cầu xin tớ nên tớ làm sao có thể tàn nhẫn từ chối được!
- ...
- Cậu yên tâm, người dạy 100% là nữ giới còn phạm vi tiếp xúc với đàn ông là 3 mét! - Nghĩ nói vậy còn chưa đủ nên Gia Vĩnh nói thêm - Nếu cậu không thích thì tớ không cho đàn ông xuất hiện trước mặt cô ấy luôn cũng được!
- Ukm
Vậy mà cũng đồng ý được!? Gia Vĩnh cười thầm trong lòng, quả thực mấy tên bạn anh cứ rơi vào tình yêu một cái, đều có điểm chung là rất thích chiếm hữu và tính cách cũng trở nên thú vị. Mong rằng con người mình sau này có gặp ai thì sẽ không bị như thế!
***************
"Bây giờ mày mới vác mặt về hả cái thằng phá gia chi tử kia!!!!" giọng nói đầy phẫn nộ của một cụ già vang lên. Đám người xung quanh không hẹn mà đồng loạt run rẩy cúi đầu, chỉ riêng có một người là thờ ơ nhún vai nói "Tôi thích đấy thì sao?" cụ già tức giận đập đầu gậy chống xuống sàn "Mày còn dám trả treo hỗn láo như thế với tao hả? Ba mẹ mày đúng là chả được tích sự gì, sinh ra một đứa con vô dụng, bất tài đã thế còn không biết trên dưới! Mất mặt cả một dòng họ Ngô gia!" đường đường là Ngô lão gia quyền thế, ai gặp cũng phải nể vài phần nhưng lại bị chính đứa cháu nội ruột thịt của mình chọc tức. Hỏi xem ông biết giấu mặt vào đâu mới được chứ!
- Chậc, lão gia à, ngài nó nghe nặng lời quá! Làm cháu chả lọt tai được miếng nào... - Ngô Hoàng tặc lưỡi nói, đưa ngón tay lên ngoáy ngoáy tai như minh họa.
- Mày... - Ngô lão gia tức đến đỏ cả mặt, một cơn tức иgự¢ ập đến khiến ông khó thở vuốt lấy иgự¢ thở hồng hộc.
Ngay tức khắc người phụ nữ trung niên ngồi gần đó đứng dậy đỡ ông"Ba, ba cứ bình tĩnh ngồi xuống đã! Phải từ từ thì mới nói chuyện được" Ngô lão gia trợn mắt nói "Bình tĩnh!? Nhờ công cô nuôi dạy nó chẳng ra đâu vào đâu mới khiến ta tức đến mức này đấy!" bà ta không nói được lời nào liền cúi đầu ngồi cách ra một bên.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh bà ta thở dài nói "Ba, lâu lắm rồi tiểu Hoàng mới về, coi như ba nể mặt con cháu ở đây mà tha lỗi cho nó đi được không ạ?" ông ta là con trai trưởng của Ngô gia, cũng là ba ruột của Ngô Hoàng. Ngô lão gia hừ lạnh một tiếng, mọi người thở phào, cũng coi như ông đã đồng ý rồi!
- Xong chưa vậy? - Ngô Hoàng mỉm cười hỏi
- Tiểu Hoàng! Còn con nữa, ba đã nhắc bao nhiêu lần rồi? không được phép nói chuyện kiểu đấy với ông nội cơ mà! - Ông Ngô nhíu mày nói.
- Ok ok...nhưng mà nói nhanh đi được không? Tôi có nhiều chuyện phải làm lắm!
- Mày... - Ngô lão gia định lên tiếng chửi lần nữa thì ông Ngô ngăn lại - Ba!
Đành nhịn lại ném cơn tức qua một tên, Ngô lão gia ho "khụ" một tiếng rồi hỏi Ngô Hoàng "Mày có ᴆụng gì đến Cao Lãng hay Hữu gia không?" hắn có chút ngạc nhiên, đừng nói là tên đáng ૮ɦếƭ kia là nguyên nhân khiến hắn bị bắt trở về nhá? Ngô Hoàng làm bộ cười cợt "Có thì sao mà không thì sao?"
"Ngô Hoàng!" ông bà Ngô đồng thanh quát, hắn chán nản thở dài nói "Có" một tiếng thật dài.
- Bảo sao...bảo sao... - Vài người nữa cũng trong Ngô gia quay qua xì xào với nhau. Ngô lão gia đập bàn một cái, mọi người lập tức im bặt, ông ta chỉ tay về phía Ngô Hoàng "Mày đã hại cả gia tộc rồi mày có biết không hả?"
- Hại? Tôi làm gì?
- Vì mày ᴆụng đến chúng nên thằng ranh Hữu gia đấy đang trả thù cả Ngô gia kia kìa!
- Ồ..
- Mày...
- Xin lỗi, tôi không có liên quan gì hết! Ngô gia các người tự giải quyết với nhau đi! - Ngô Hoàng nói rồi quay người rời đi nhưng chỉ được vài bước, hắn bị mấy tên vệ sĩ chặn lại, đằng sau vang lên tiếng cảnh báo của Ngô lão gia "Mày cứ thử bước ra khỏi Ngô gia xem! Chỉ cần mày rời khỏi đây, ngay tức khắc cái danh Ngô thiếu gia của mày sẽ biến mất và tất cả tiền tài danh vọng của mày...đồng nghĩa với việc sẽ không còn gì cả!" thấy hắn đứng im, Ngô lão gia cười khẩy "Sợ rồi thì còn không mau ngồi xuống, tự mình giải quyết những gì mày đã gây ra cho gia tộc!"
- Giải quyết rồi thì sao?
- Tao sẽ xem xét quyền thừa kế của mày!
- Thật?
- Đương nhiên, tao nói dối mày làm gì!
- Tiểu Hoàng, con nghe ông con nói chưa? Quyền thừa kế sẽ là của con đó! - Ông bà Ngô được dịp hứng khởi nói, mong con trai sẽ nghe lời.
- Có vẻ điều kiện khá hấp dẫn nhỉ? Nhưng mà... - Hắn ngập ngừng nói - Tôi không quan tâm!
- Ngô Hoàng! - Ông bà Ngô kinh ngạc đứng dậy, đám người của Ngô gia thì cười thầm trong bụng, thế là khỏi tốn công diệt trừ một tên muốn chiếm lấy quyền thừa kế rồi!
- Ông nội, ba mẹ, mọi người, con đi trước! Chúc mọi người khỏe mạnh, cố gắng sống cho tốt để còn tích đức cho con cháu chứ cứ như thế này thì khổ dài dài đó!
- Mày! - Ngô lão gia ôm иgự¢ khụy xuống ngất đi, mọi người được một phen nháo nhào nhưng người mới gây ra lại bình thản rời khỏi Ngô gia, trong lòng một trận nhẹ nhõm.