"Nếu đã không cần em nữa, anh cũng nên gọi điện thoại nói cho em biết một tiếng chứ, vì sao lại để cho em cứ ngu ngốc chờ đợi như thế?" Tề Vân Vân tan nát rã rời chảy nước mắt thương tâm nói. Bỗng nhiên, cô đứng dậy, cũng không quay đầu lại, kéo hành lý đi về hướng quảng trường Thánh Mã Khả, bây giờ cô sẽ lập tức về nhà, không bao giờ muốn gặp lại anh lần nữa.
"Tôi có nói như vậy sao? Em nghe được chính mồm tôi nói sao?" Ưng Tư Lạc cấp tốc đuổi theo, kéo lấy hành lý của cô, có chút chột dạ hỏi.
"Có, ánh mắt anh đã nói rất rõ ràng!" Cô gạt tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
"Em đừng có không phân rõ phải trái như vậy!" Anh chặn cô lại lần thứ hai. Ngay lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu anh cũng không phải là chấm dứt với cô, mà là không muốn thấy cô thất vọng, lại càng hi vọng có thể nói rõ ràng mọi chuyện với cô.
"Em không phân rõ phải trái, em không phân rõ phải trái chỗ nào hả ?" Tề Vân Vân thét chói tai.
Ưng Tư Lạc cũng bất chấp tất cả, không màng đến thể diện nữa "Được, nếu em cần phải thảo luận ở trước công chúng, diễn đàn lê quý đôn, vậy thì nói rõ toàn bộ trước đã, tôi hỏi em, rốt cuộc em bao nhiêu tuổi?" Anh xỏ hai cánh tay vào trong túi quần, nhìn cô chăm chú rồi hỏi.
Cô yên lặng không lên tiếng, đột nhiên biến thành một con con chuột nhỏ dưới ánh mắt của anh. . .
"Nói đi!" Anh nghiêm khắc mở miệng ra lệnh.
Cô ấp a ấp úng, không hiểu vì sao bỗng nhiên anh lại hỏi như vậy? "Hai. . . mươi mốt!"
"Vì sao lại gạt tôi?" Lần này đổi lại thành anh gầm thét, giọng nói chấn động muốn điếc cả tai, tới mức chim bồ câu trên quảng trường đều bị hoảng sợ bay toán loạn.
". . . Đùa giỡn một chút thôi!" Cô úp úp mở mở nói, giọng nói đều bị anh lấn át, lúc trước cô thực sự là vì đùa giỡn, nhưng mà làm thế nào anh biết được mình bị lừa?
"Không vui một chút nào." Ưng Tư Lạc rống to, hỏi lại: "Em là cô chủ nhỏ của bảo hiểm Tề Thị, vì sao phải giả vờ là phục vụ trong khách sạn?"
"Không phải. . . Chỉ là vì em muốn gặp anh một lần, nhìn xem anh có còn nhận ra em hay không. . . Nhưng làm sao mà anh biết được cái này?" Giọng cô càng lúc càng Nhỏ, từ có chút chột dạ đã biến thành sợ sệt rồi.
"Muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng làm, em cái đồ lừa đảo này!" Anh rống đến nỗi sắc mặt đỏ rực, người qua đường đều tò mò dừng chân lại vây xem.
"Anh chỉ vì cái này mà không cần em nữa?" Cuối cùng cô cũng làm rõ ràng toàn bộ nguyên nhân khiến mình phải khổ sở chờ đợi ba tháng, không hề có chút tin tức nào rồi. . .
"Tôi thừa nhận tôi vốn là có ý đó, nhưng hiện tại tôi thay đổi chủ ý rồi." Anh nói đúng lý hợp tình, biến thành người nắm quyền chủ động, một tay lôi kéo cô, một tay lấy hành lý của cô qua, đi về phía thuyền tư nhân của anh. . .
"Này! Anh muốn làm gì?" Cô gấp gáp muốn giãy thoát về hướng ngược lại, không muốn đi theo anh.
Anh dùng sức lực mạnh mẽ kéo cô một cái, mạnh đến nỗi cô bị kéo va vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, anh dùng giọng nói khàn khàn trầm ấm nói: "Theo tôi trở về, thành thành thật thật giải thích tất cả bí mật với tôi, sau đó có thể tôi sẽ suy xét một lần nữa. . . xem tôi có còn muốn em nữa hay không."
Tia sáng tà ác trong mắt anh khiến cô run như cầy sấy.
"Em không giải thích, em giả vờ làm phục vụ chỉ là vì muốn gặp anh, cũng không phải là làm chuyện xấu gì, trên đời này làm gì có loại đạo lý này. . ." Cô uất ức gào thét.
Anh rất thoả mãn với đáp án này, chỉ cần không phải vì cô muốn hợp đồng bảo hiểm, thì toàn bộ những cái còn lại đều "Có thể nói chuyện lại" . Nhưng mà trên mặt anh vẫn trưng ra biểu tình nghiêm túc lạnh lùng, cố tình không muốn để cho cô hiểu được mình đã tha lỗi cho cô, vẫn cứ "Áp" cả người cả hành lý của cô về nhà.
************
Lầu ba nhà họ Ưng.
Ưng Tư Lạc ném cái người suốt dọc đường đều không ngoan ngoãn Tề Vân Vân vào trong phòng của anh, cho dù bản thân đang có nhiều việc bận vẫn ung dung nói: "Mau xin lỗi, tôi chờ."
Tề Vân Vân tức điên, cô cũng không phải phạm nhân! "Em nói, không giải thích là không giải thích, tránh ra, bản tiểu thư phải đi về Đài Loan."
Cô nói đi là đi, nhưng thân hình cao lớn của anh cố tình che ở trước cửa, cô muốn đẩy anh ra nhưng cho dù cố gắng bao nhiêu anh cũng không dịch chuyển một chút nào, cuối cùng cô dứt khoát dùng tới nắm đấm."Tránh ra. . . Tránh ra!"
Nhưng nắm đấm của cô lại như một dòng điện kích thích tới anh khiến anh không kiềm chế được, mạnh bạo nắm chặt lấy quyền nhỏ của cô, quăng cô lên trên giường, thân thể mạnh mẽ trực tiếp đè xuống, sau đó một nụ hôn nồng nhiệt đoạt hồn cũng lập tức rơi xuống. . .
Cô ngây ngốc một hồi lâu mới ý thức được anh đang hôn cô, cô thích nụ hôn, nhiệt tình mạnh mẽ lại có lực của anh, sức lực toàn thân cô nháy mắt bị anh hút đi, quả đấm cứ tiếp tục bị nắm như vậy khiến cô không cách nào đánh anh nữa. . . Trong lòng cô hiện tại, vốn cũng không nỡ đánh anh, vì cô thực sự rất yêu anh. . .
Chẳng lẽ cô sẽ không thể hòa giải được với anh sao? Nhất định là anh tức giận vì cô đã nói dối, chỉ cần một câu giải thích, có thể có được tình yêu của anh, sao cô lại không tự nguyện mà làm?
Anh thấy cô rốt cục cũng ngoan ngoãn thì vô cùng vui vẻ, ngọn lửa rực cháy càng điên cuồng dụ dỗ cái lưỡi non mềm của cô, hai tay cũng không rảnh rỗi, tùy ý xoa nhẹ thân thể mềm mại không xương của cô, cô thuộc về anh, không ai có thể hôn cô giống như anh, tình yêu của anh đối với cô vẫn luôn ở trong lòng anh, anh vẫn muốn cưng chiều, thương yêu cô. . . Nhưng thật sự khó có thể quản chế được cô gái bướng bỉnh này, cho nên anh không thể không hung dữ một chút, làm cho cô ngoan ngoãn. . .
"Em còn chưa nói, ba năm trước đây em gạt anh em đã 24 tuổi là vì cái gì?" Đôi môi của anh xẹt qua иgự¢ của cô, lưu luyến ở trên rãnh иgự¢ mê người, giọng nói trở nên khàn khàn.
"Bởi vì. . . Anh trông trưởng thành và tao nhã như thế em sợ ta nếu như nói mình chỉ mới có 18, anh nhất định sẽ không có hứng thú đối với em, cho nên em đã mượn tuổi của chị cả em. . . \'Tưới nước\' cho bó tuổi của mình thành 24, như vậy mới không bị anh xem như con nhóc, cũng khiến cho anh nhớ kỹ em. . ." Cô từ từ thở dốc, khẽ vuốt tóc của anh.
Anh nâng khuôn mặt đẹp trai lên, nhìn kỹ hai mắt trong suốt sáng rực của cô, giễu cợt, cô bé này. . ."Đã thừa nhận, còn không xin lỗi?"
"Anh chỉ để ý em có xin lỗi hay không thôi sao?" Cô đã làm theo ý anh, rốt cuộc anh còn yêu cô hay không?
"Anh không hy vọng giữa chúng ta có lời nói dối." Đây là yêu cầu chủ yếu của anh.
"Nói xin lỗi rồi. . . Anh vẫn sẽ yêu em nữa sao?" Ánh mắt cô đong đưa yếu ớt, để lộ ra lo lắng.
"Anh vẫn không thể ngừng yêu em, trên thực tế mỗi ngày anh đều nhớ em, mỗi ngày đều tự hỏi, nên bắt em, cái cô bé này như thế nào?" Trán anh để trên trán cô, hai người nhìn nhau, diễn đàn lê quý đôn, hơi thở quấn giao thành dòng khí nóng bỏng.
"Thực xin lỗi " Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nói.
"Tha thứ cho em đó." Đôi môi ấm nóng của anh in lên môi cô.
Cô giống một con mèo con biết điều, không hề giở thói ngang ngược, thoả thích hưởng thụ sự cưng chiều của ông chủ, sóng tình lặng lẽ nổi lên….Đến khi nhiệt huyết ở giữa hai người lùi đi. . .
"Có muốn cùng đi tắm với anh, rồi ngủ một giấc thật tốt hay không?" Anh nặng nề hỏi.
"Vâng. . . Sắp phải cởi sạch sao?" Cô mềm mại nói.
Anh cười to, xoay người ngồi dậy, kéo cô cùng nhau vào phòng tắm.
Anh ở hình chữ nhật màu đen Vân Nam đá bồn tắm lớn bên trong kéo khóa vòi nước xuống, khi dòng nước giao nhau chỗ, rất nhiều bong bóng nhỏ hình thành; cô chỉ đứng ở một bên nhìn thôi, cũng khiến trong lòng vô cùng mong đợi được tự mình tắm đến nỗi thơm ngào ngạt, trải qua một đêm đợi chờ, cô toàn thân đều nhớ mùi thơm nước ấm. . .
"Để anh. . ." Anh ngồi ở trên bồn, kéo cô đến.
Cô đỏ mặt, nghĩ thầm sẽ không phải là anh muốn ૮ởเ φµầɳ áo giúp cô chứ? Quả nhiên, áo len trên người cô bị anh vén lên cao, rút ra từ giữa đầu. . .
Cô không nói; tay anh giữ chặt giữa thắt lưng quần bò của cô, kéo cô đến càng gần, khẽ cởi ra cái nút, quần bò lướt qua hai chân trắng thon gầy của cô, anh đánh bất ngờ hôn một cái vào rốn đáng yêu của cô.
"Còn lại tự mình làm đi!" Anh nói nhỏ.
Cô không có cởi tiếp mà ngón tay thật chủ động duỗi hướng về phía vạt áo của anh, giúp anh cởi bỏ áo sơmi. . ."Em cũng phải cho anh làm chút gì, như vậy mới công bằng."
Anh bật cười, vui vẻ đồng ý sự " đối xử công bằng " này.
Cô dễ dàng cởi bỏ tất cả cúc áo, nhưng sau đó lại đến công trình to lớn rồi, cô ngồi xổm người xuống, âm thầm thở dốc, bàn tay nhỏ run rẩy hướng về phía dây lưng trên eo anh, cẩn thận cởi bỏ cái móc xong, lại cởi bỏ cái nút trên quần, kéo khóa kéo xuống, động tác vừa chuyên chú vừa cẩn thận, nhưng mà cô vẫn không cẩn thận ᴆụng tới "bộ phận quan trọng" của anh nó hết sức rắn chắc khiến cô kinh ngạc. . .
"Được rồi." Cô xấu hổ xoay người sang chỗ khác.
"Cứ như vậy là xong rồi sao?" Anh cười cô nhát gan.
"Ừ. . ." Cô nghe thấy tiếng cười của anh, co quắp gật đầu một cái, chỉ chốc lát sau anh đã xuống nước, nhìn lại, trên bờ vẫn còn lại ҨЦầЛ ŁóŤ nam tính của anh.
Cô mới không dám cởi đồ lót ở trước mặt anh, đi đến kề bên bồn, bước chân dài, chậm rãi xuống nước, ở trong nước mới an tâm cởi "Trang bị" cuối cùng còn lại trên thân mình.
Anh lắc đầu cười cô."Sợ anh thấy quá trình cởi sạch như thế nào sao?"
"Người ta không quen mà!" Cô giơ hai tay che đằng trước khuôn mặt đỏ hồng
Anh thoải mái lại tựa vào bên cạnh bồn tắm lớn, lấy khăn nóng đắp ở trên trán, hai cánh tay đặt ở bên bệ nhắm mắt lại chợp mắt một chút, cô ngượng ngùng núp ở trong góc, thấy anh thả lỏng, cũng lặng lẽ duỗi hai chân mỏi mệt ra, ngón chân cẩn thận thử ᴆụng tới chân của anh, cô hơi hơi rụt chân, thấy anh không hề động đậy, không hề phản ứng, nghĩ thầm muốn trêu đùa anh, vì thế mới duỗi chân gọi anh dùng ngón chân kẹp lấy ngón chân của anh, rốt cục anh mở mắt ra, nhìn về phía cô. . .
Cô lập tức buông anh ra, rút chân lại, cười nói: "Dưới nước có con cua."
“Nói dóc, rõ ràng là chân trần của em." Anh duỗi chân dài ra, kẹp lấy cái cô gọi là "Con cua" .
"Nói đùa mà thôi." Cô cấp tốc rụt chân mình về, cũng núp toàn bộ thân thể ở dưới bọt nước.
"Cái đó cũng không được." Anh cầm lấy khăn mặt trên trán, dài duỗi tay ra, kéo cô vào trong иgự¢, để cho lưng của cô dán trước иgự¢ anh, bao bọc chặt chẽ lấy cô.
Thân thể trơn bóng nhanh chóng xuất hiện khoái cảm kỳ diệu, anh nắm lấy bộ иgự¢ sữa đầy đặn của cô, cúi đầu hôn cổ thơm của cô, cô hoảng sợ ngượng ngùng lui về sau, lại ᴆụng vào "Bộ phận quan trọng", giống như cây đuốc hừng hực của anh, hâm nóng lòng của cô. . .
"Đừng trở về. . ." Anh dịu dàng thì thầm, khẽ cắn vành tai của cô.
"Trở về chỗ nào?" Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên nhìn anh.
"Đài Loan." Đôi môi của anh rơi xuống, lưu luyến quấn quít với cô.
"Hôm nay, ngày mai, sau này. . . Đều không trở về. . . Chỉ ở bên anh." Cô thở hổn hển dựa hết sức chặt chẽ ở trong иgự¢ anh.
"Em đã xin phép với công ty rồi sao?" Anh hỏi rất ôn tồn.
"Em nghỉ phép. . . Một tháng." Cô cũng yên tâm nói thật ra.
"Vậy một tháng này em là của một mình anh" Lòng anh thật vui mừng.
"Ừm." Cô khẽ hôn anh.
Anh máu nóng sôi trào, từ bị động trở thành chủ động giữ lấy đôi môi non mềm của cô, thắt lưng tinh tế không ngừng bị anh xoa nhẹ, cánh tay thon mềm của cô cũng chậm rãi ôm lấy thân thể to lớn mạnh mẽ vững chắc của anh. . . Giờ khắc này trái tim hai người gắn bó gắt gao, tình yêu của hai người càng tiến một bước, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân mật vững chắc không thể phá.
Sau khi tẩy sạch thân thể tắm qua dễ chịu, bọn họ ra khỏi phòng tắm, trở lại trên giường, ở dưới chăn nóng hừng hực quấn quýt giao triền, ôm nhau ngủ, mãi đến khi tỉnh lại đã là đêm tối. . .
"Ngủ đủ chưa?" Ưng Tư Lạc xoa thân thể thơm mềm trong lòng.
"Ngủ đủ rồi, nhưng mà em đói bụng, chân cũng đau xót." Chân dài của Tề Vân Vân chui vào giữa hai chân anh, cánh tay thoải mái ôm anh, ngón tay khẽ vuốt tấm lưng bền chắc của anh, rất có cảm giác an toàn khi núp ở trong иgự¢ của anh.
"Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn một chút gì. Có phải đau xót ở đây hay không?" Anh thương yêu xoa xoa chân của cô, lần đầu tiên trải qua "vận động kịch liệt", khó tránh khỏi đau xót.
"Ừm, Ϧóþ phía trên một chút nữa. . . Ừm. . . Lại lên trên một chút, lực tay có thể lớn một chút nữa." Cô thoải mái nhận sự mát xa của anh, lại chỉ thị "địa điểm" chính xác cho anh. . .
Ưng Tư Lạc nhìn trộm bộ dáng để mắt khép hờ, miệng nhỏ xinh đẹp vẫn hơi hơi mở ra, cực kỳ hưởng thụ của cô bé kia, nhịn không được lần tới vòng eo nhỏ của cô gãi gãi. . .
"Oa ha ha. . . Đừng, đừng như vậy. . ." Cô cười to, lăn ra khỏi vòng ôm của anh.
Anh tóm cô trở về, cười quỷ dị."Hoá ra chúng ta có cùng nhược điểm là cái eo."
"Người sợ ngứa thì sẽ thương yêu ông xã thôi!" Cô thẳng thắn nói mà chưa kịp suy nghĩ, nói xong mới thấy giật mình, diễn đàn lê quý đôn, không nên nói như vậy, người ta còn chưa nói muốn kết hôn với cô mà, cô vội vã nói cái khác để hoà giải, "Đi thôi, anh phải làm chủ nhà hiếu khách, mời em một chầu thật tốt đó. . ."
"Từ từ, em vừa mới nói cái gì?" Anh ôm chặt cô hỏi, tâm tình vô cùng vui sướng, muốn chứng thật sức nặng của mình ở trong lòng cô chính là hai chữ. . ."Ông xã" kia.
"Em nói mời em một chầu đó!" Cô cười trốn, không nhìn thẳng ánh mắt thăm dò của anh.
Anh lấy hai tay giữ lấy mặt cô, muốn cô nhìn anh. "Là câu trước đó."
"Làm chủ nhà hiếu khách đó!" Cô lại trả lời không đàng hoàng.
"Lại lên một câu nữa." Anh còn thật sự hỏi tiếp.
"Em đã quên. . ." Cô giả vờ hay quên.
"Nói thật đi." Anh thành khẩn yêu cầu cô đừng nói đùa.
"Người sợ ngứa sẽ thương yêu ông xã." Cô đành phải đáp lại yêu cầu của anh.
"Nói, ai là ông xã của em?" Lòng anh tràn đầy chờ mong, thực sự hi vọng cô coi anh như ông xã.
"Là một người." Cô đảo tròng mắt, nói lảng sang chuyện khác.
"Anh ta đương nhiên là người, anh muốn nghe chính miệng em nói, Người đó là ai vậy?" Anh cẩn thận hỏi.
"Em không biết nữa! Người kia hẳn là còn chưa có xuất hiện. . ." Cô làm sao có thể không biết xấu hổ nói đó chính là anh, không phải đàn ông luôn luôn là người cầu hôn sao, cô mới không nói ra miệng.
Ưng Tư Lạc thất vọng buông mặt cô ra, tự mình đi xuống giường, thay quần áo.
Cô xoay người, ghé vào trên giường nhìn anh kéo quần áo, giống như quần áo kia có thù oán với anh vậy, rất nhanh, anh mặc xong quần áo, một mình đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía cô đứng không nhúc nhích giống bức tượng. . .
Cô thấy tình huống bất thường, cười lặng lẽ kéo chăn đơn để vây quanh thân thể trần trụi của mình, không lên tiếng đi về phía anh, ôm lấy anh từ phía sau lưng, má dán vào lưng của anh, đùa anh: "Tức giận rồi? Hay tức giận sẽ sinh mếp nhăn đó!"
"Em đừng chọc ghẹo anh, anh làm cái gì đều là nghiêm túc." Anh không dịch chuyển chút nào, cũng không nhìn cô.
"Em nói thật đó! Cũng không có ai nói muốn cưới em. . . Em làm sao mà biết ông xã là ai?" Cô thật đúng là cực kỳ sợ anh bắt đầu xuất hiện bộ mặt cứng nhắc nghiêm túc.
"Trải qua hôm nay, em còn có chỗ nào không tin tưởng sao? Em là người nhà họ Ưng của anh."
"Nhanh như vậy? Ngay cả cầu hôn anh cũng còn chưa mở miệng đấy!" Mà còn. . . Cô cảm giác thân thể của anh đang rung động, giống như đang cười, mà không phải tức giận. . . Cô buông anh ra, đi vòng đến trước mặt anh để xem cho rõ ràng vẻ mặt của anh, quả nhiên anh đang cười lại còn cười đến thật tự tin.
Em muốn anh cầu hôn sao?" Anh nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ đối với vợ chưa cưới trước anh cũng qua loa như vậy à?" Tề Vân Vân hoàn toàn là không để ý, nói lời khôi hài.
Ý cười trên mặt Ưng Tư Lạc nhạt đi, trở thành vẻ mặt cứng nhắc lành lạnh, anh cũng chưa hề đối đãi qua loa với vợ chưa cưới dã mất Trác Kha Nhi, về mặt này sẽ không cho phép bất cứ ai bình luận, tương tự anh cũng thật tình nỗ lực đối với cô, mặc dù không cách nào so sánh hai người phụ nữ với nhau, nhưng anh tuyệt đối sẽ không coi trọng bên này coi nhẹ bên kia.
"Em lôi ra cô ấy làm cái gì? Em không cần so đo với cô ấy."
Cô giật mình, trái tim bị tổn thương, cô tuyệt đối chưa hề có ý tứ so với người nào, nhưng phản ứng của anh lại giống như cô đã xúc phạm tới sự tin tưởng tận tâm của anh vậy, mặc dù cô không biết tình huống chi tiết một đoạn tình cảm trước của anh, nhưng có thể nhìn ra, trong lòng anh còn có người vợ chưa cưới đã qua đời kia từ vẻ mặt lạnh thấu xương của anh, cô là người có lòng khoan dung tuyệt đối không có nhỏ mọn như vậy, nhưng cách nói của anh khiến cô rất đau lòng. . .
"Em làm sao so được với ai hả! Nhiều nhất em cũng chỉ có thể coi như người bổ sung ghế trống thôi. . ." Cô thật sự muốn che miệng mình lại, bởi vì cô còn chưa nói dứt lời, vẻ mặt của anh đã xanh mét.
"Em. . ." Anh sắp sửa phát điên, cô gái này thật sự không phân rõ phải trái.
"Thế nào?" Cô níu chặt chăn đơn hỏi, áp lực không ngừng bắn ngược vào nội tâm.
"Không đủ chững chạc." Anh cắn răng nói.
"Đây chỉ là một trong những khuyết điểm của em mà thôi, dần dần anh sẽ càng phát hiện nhiều hơn nữa." Cô điêu ngoa quay đầu rời đi, tự nhiên mở hành lý tìm quần áo, cởi chăn đơn ra, bắt đầu thay quần áo.
Hai mắt Ưng Tư Lạc bốc cháy trừng mắt về phía bóng dáng xinh đẹp đang đưa lưng về phía anh của cô, d↕ⓔn đ✩n lⓔ qu☂ đôn♫ cô là đóa hoa hồng tươi đẹp ướƭ áƭ, nhìn mê người, khi ngửi tỏa ra mười phần hương thơm, nhưng lại mang gai nhọn! Lúc này anh thật sự bị đâm đau nhức rồi.
"Anh ở bên ngoài chờ em." Anh tức giận gầm một tiếng, đi ra phòng bên ngoài, đóng sầm cửa phòng.
"Anh, người nào làm cho anh phát hỏa lớn như vậy hả?" Ưng Tiểu Kỳ mới vừa hết giờ làm nhàn nhã huýt sáo đi qua hành lang dài, nhìn thấy anh hai thở phì phì, nhìn qua đang tức sùi bọt mép, thật đúng là không biết người nào chọc tới anh rồi.
Ưng Tư Lạc không trả lời.
"Em chắc chắn không phải cái người trêu chọc lông anh, đừng cắn em nhé!" Ưng Tiểu Kỳ phe phẩy hai tay đi sang bên. . . Tránh cho quá tiếp cận mãnh thú sẽ cắn người.
Đúng lúc này, Tề Vân Vân đã đổi quần áo đi ra bên ngoài phòng, đối mặt với Ưng Tiểu Kỳ. . ."Cô. . ." Hai người đều kinh ngạc, đồng thời chỉ vào đối phương, nhận ra nhau.
"Cô không phải ba năm trước đây vị kia. . . Chị lớn sao?" Ưng Tiểu Kỳ vốn định nói - chị dâu", sợ ông anh nói cô nhiều chuyện, diễn đàn lê quý đôn, đành phải nói kín đáo một chút."Cô không phải chính là vị Tề Vân Vân ngày đó nhấn chuông cửa sao?"
"Chính là tôi đó! Cô thật thông minh, đoán thật chuẩn, không nghĩ tới cô còn nhớ rõ tôi." Tề Vân Vân xẹt qua Ưng Tư Lạc, trực tiếp bắt tay Với Ưng Tiểu Kỳ lớn tiếng tâm sự..
"Đương nhiên là có ấn tượng, tôi lại không bị mất trí nhớ, a thử hỏi một chút nhé! Làm sao cô lại ở trong phòng anh hai tôi? Không phải là cô vừa trêu chọc lông của anh ấy chứ!"
"Chính là tôi đó! Ha ha. . ."
"Oa ha ha, cô cũng thật có bản lĩnh, động tới ông anh nóng tính của tôi rất khó có người không có việc gì."
"Là thậtsao! Bình thường anh ấy sẽ làm gì? Là ném người qua vai, hay là cắn người hai miếng hả?"
Ưng Tiểu Kỳ không dám nói đến nỗi quá lớn tiếng, chỉ dám ghé vào bên tai Tề Vân Vân nói: "Anh ấy sẽ cực kỳ dã man mắng người ta đến mức thối đầu. . ."
"Ha ha ha. . ." Hai cô gái cười to, hoàn toàn coi Ưng Tư Lạc như người tàng hình.
Còn bản thân Ưng Tư Lạc lại đen mặt đứng ở một bên, trừng mắt nhìn họ, tức giận đến mức tóc bạc đều mọc ra hai ba cọng, hai người kia căn bản là người ngoài hành tinh đến từ cùng một tinh cầu!
"Nói đủ chưa? Có thể đi chưa?" Ưng Tư Lạc lạnh lùng nói.
Ưng Tiểu Kỳ biết điều lùi về một bên, dẫn Tề Vân Vân đưa trả lại cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Các anh muốn đi đâu vậy?"
"Ra ngoài ăn cơm." Tề Vân Vân nghênh ngang nói, không hề thay đổi thái độ.
"Vậy thì lần sau trò chuyện tiếp nhé, cô còn có thể tới nhà tôi nữa sao?" Ưng Tiểu Kỳ cực kỳ chờ mong, thì ra người "Chị lớn" này cũng thích nói như cô, nếu như ở lại, cô nhất định sẽ không nhàm chán nữa.
Tề Vân Vân nháy mắt mấy cái với cô, gật gật đầu, bày tỏ chắc chắn; mà Ưng Tư Lạc không đợi người đã đi ở phía trước; cô đành phải đuổi theo tâm tình lúc này không tệ, cô cũng rất thích Ưng Tiểu Kỳ này.
"Con người em gái anh thật tốt." Cô đi đến bên người Ưng Tư Lạc nói.
Ưng Tư Lạc cũng không thèm nhìn cô một cái, tự mình đi xuống dưới lầu; Tề Vân Vân thấy anh không để ý tới mình, vừa hờn dỗi không để ý tới anh, vậy thì xem ai giữ được lâu hơn!
Hai người lên trên thuyền tư nhân nhỏ nhà họ Ưng, Ưng Tư Lạc vốn là tính toán đến một nhà hàng không tệ kiểu Mỹ, đã sắpđến nơi, chỉ cần đi bộ một đoạn đường ngắn nữa sẽ đến, nhưng sau khi Tề Vân Vân lên bờ nhìn thấy một người bán Hamburger xúc xích nóng.
"Em muốn ăn cái đó. . ." Cô chưa hề bàn bạc trước với anh đã tự mình chạy tới mua một cái Hamburger cỡ lớn thêm hai phần xúc xích nóng, đứng ở ven đường ăn từng ngụm từng ngụm.
Ưng Tư Lạc thiếu chút nữa bị cô chọc giận ngất, rõ ràng cô đang đối nghịch với anh, giữa bọn họ sao đột nhiên lại bị làm cho thành như vậy? Anh chán nản không thôi.
"Không ngại em vừa đi vừa ăn chứ!" Tề Vân Vân vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên đường, tầm mắt vẫn không hề giao nhau với anh, đến lúc nảy ra ý định mua Hamburger, cô vẫn không chịu theo ý của anh, biết điều ngồi trong phòng ăn với anh, ăn cơm giống như các cặp tình nhân, bây giờ cô không có cái loại hứng thú an nhàn thoải mái này, giữa bọn họ còn chưa đủ tốt mà!
Ưng Tư Lạc tương đối để ý, cô quả thực giống như người hoang dã không có giáo dục, nếu không phải lo lắng cô bỏ đi một mình sẽ lạc đường, hoặc là gặp phải người xấu, anh chắc chắn sẽ quay đầu đi.
Tề Vân Vân không hề quay đầu, cho rằng anh đi cùng lâu nhất định sẽ tự động rời đi, nhưng mà đi qua mấy con đường nhỏ, anh vẫn không có tránh đi, vẫn còn đi theo, giữ nguyên khoảng cách xa hai bước theo sát cô.
Cô vừa đi vừa gặm Hamburger, vừa nghĩ có lẽ anh cũng không phải không cần cô giống như trong tưởng tượng của cô như thế, có phải là chính bản thân cô quá khó hầu hạ rồi hay không?
Nếu như cô cố ý thi chạy với anh ở trên đường nhỏ, anh sẽ như thế nào?
Mắt thấy phía trước chính là cửa sau khách sạn Thánh Triết, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy được bảng hiệu nhỏ của nó, đi nữa về phía trước sau đó đi đường vòng là đến cửa trước khách sạn rồi.
Cô tự động viên bản thân, chỉ là thử chạy một đoạn đường, nếu anh đuổi theo, cô sẽ giảng hòa với anh, nếu không đuổi theo, bày tỏ không phải anh thật sự yêu cô, vậy thì cắt đứt quan hệ thôi.
Cô hít thở, đếm ba hai một, chạy. . .
Ưng Tư Lạc thấy cô đột nhiên chạy xa, cũng bước đi nhanh đuổi theo, sao biết một đám người bỗng nhiên đi tới trước ngõ hẻm, thân thể cô nhỏ xinh thoáng cái đã xuyên qua đám người, thân thể anh cao lớn chỉ có thể nghiêng thân chờ đám người này đi qua, cô đã không thấy bóng người. . .
Anh nóng ruột ra một thân mồ hôi, chạy hướng về phía tận cùng ngỏ tắt nhỏ, vẫn không thấy cô, anh lo lắng đến nỗi trái tim sắp sửa nhảy ra, chạy tới hướng đường vòng duy nhất, diễn dàn lê quý đôn nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này không phải là. . . khách sạn Thánh Triết sao, mà đại tiểu thư cô đang ngồi ở ghế tựa lớn trước cửa gặm Hamburger!
Anh vặn mi, tức giận tới trời đi về phía cô, trực tiếp mở miệng định mắng. . .
"Cho anh cắn một ngụm!" Vẻ mặt cô vui tươi đón tiếp, ánh mắt rất ngọt ngào, đưa Hamburger đã gặm một phần ba trên tay tới cho anh.
Anh liếc mắt trừng cô, thấy cô tươi cười ngọt giống như mật đường, tức giận gì cũng phát không được.
"Nhanh đi!" Cô nở nụ cười càng xinh đẹp động lòng người.
Anh hừ lạnh, thở đều thở no rồi, làm sao còn nuốt trôi Hamburger! Mặc kệ ngọn lửa mạnh vẫn đang điên cuồng đốt trong Ⱡồ₦g иgự¢, anh nắm chặt cổ tay cô, rất không khách sáo cắn một miếng lớn Hamburger, thực sự bị cô chọc tức.