Lúc đại học Thẩm Ngật Tây từng có một đoàn xe, khi đó mới hai mươi tuổi đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, dám liều dám làm, không có gì ngăn cản được bọn họ.
Một đoàn xe không phải chỉ dựa vào tiền là có thể thành lập được, còn phải có tay đua lợi hại, đương nhiên tiền vẫn đứng nhất, nhưng điểm này đối Thẩm Ngật Tây mà nói thì không quá quan trọng.
Đàn ông thích tự gây dựng sự nghiệp của mình với đàn ông thời cổ thích tranh đấu giành thiên hạ đều là cùng một đạo lí. Khi Thẩm Ngật Tây còn trên đường đua lái xe, lúc ấy có thể nói là tay đua số một số hai trong giới đua xe, tuổi lại nhỏ, không ít đoàn xe nổi danh đều vứt cành ôliu cho anh. Nhưng anh đều từ chối, nguyên nhân rất đơn giản, cũng không phải chướng mắt, đơn thuần là nghĩ muốn có một đoàn xe của riêng mình.
Tuy rằng Thẩm Ngật Tây là phú tam đại, nhưng có thể nói một đường đều là dựa vào chính mình. Lúc ấy địa ốc Lan Giang được dịp, anh nhắm ngay cơ hội này vớt được không ít tiền từ ngành đó, bản thân lại lớn lên trong gia đình thương gia, tuy rằng vô tâm với thương nghiệp nhưng ở phương diện này ít nhiều cũng có thiên phú và ưu thế, đoàn xe là do anh tự mình bỏ tiền thành lập.
Thiếu niên coi trọng chí hướng nhất, người trẻ tuổi với nhau dễ thành một khối đều là từ việc này, năm đó đoàn xe CHN của Thẩm Ngật Tây dưới trướng đa số đều là thiếu niên khí thịnh đua xe cũng có người trẻ tuổi chơi không tồi, gọi là cùng chung chí hướng.
Bọn họ cũng dựa vào phần này mà mở ra một con đường trong giới đua xe, bởi vì tuổi trẻ nhiệt huyết, liều mạng và can đảm.
Huy hoàng nhất thời, cho nên cũng sau khi Thẩm Ngật Tây xảy ra chuyện tan rã thì có bấy nhiêu thảm hại.
Cho dù có một số người trong đoàn sau đó đi theo Thẩm Ngật Tây đến RIA, nhưng rốt cuộc tâm cảnh không giống nhau, người có đôi khi chỉ một năm là tâm thái liền thay đổi, chứ đừng nói là 5 năm, tình cảm đã sớm không còn mãnh liệt như lúc đó nữa.
CHN cũng chỉ ở trong giới đua xe được mấy năm như vậy, sau đó liền mai danh ẩn tích.
Trước kia Lộ Vô Khả đã được Thẩm Ngật Tây dẫn đến đoàn xe, so với đoàn xe RIA hiện tại Thẩm Ngật Tây ở không khác lắm, có các sở, nhà xưởng bộ môn, đường đua mô phỏng, thí nghiệm đoàn xe. Đội viên cũng đều ở nơi này, một đống biệt thự lớn, cho bọn họ ở.
Lộ Vô Khả được Thẩm Ngật Tây mang đến đây vài lần, đoàn xe CHN này lúc nào cũng cãi cọ ồn ào, mấy người này vừa tụ lại với nhau là không có khắc nào an tĩnh cả.
Cũng chính vì biết trước kia đoàn như thế nào, cho nên bây giờ Lộ Vô Khả mới có thể cảm nhận được chênh lệch có bao nhiêu lớn.
Trống rỗng, rõ ràng kiến trúc cao lớn san sát, lại hoang vắng như là vùng ngoại ô hoang dã.
Sân to như vậy không có một chút ánh sáng, chỉ có mưa tinh tế nghiêng nghiêng trên mặt nước.
Thẩm Ngật Tây ngừng xe dưới mấy tòa nhà.
Tòa nhà này là chỗ của Thẩm Ngật Tây ở đoàn xe, Lộ Vô Khả đi vào, vẫn còn nhớ rõ đi cửa lớn vào, bên trong có một khoảng nền xi măng trống, là nơi bình thường không có việc gì thì Thẩm Ngật Tây dùng nó để mân mê xe đua của mình.
Trước kia Lộ Vô Khả đã xem qua một lần, ngồi xổm bên cạnh xem Thẩm Ngật Tây gõ mấy dụng cụ cô không biết tên lên xe.
Lúc ấy Thẩm Ngật Tây toàn vứt đại dụng cụ trên mặt đất một ném, áo quần trên người đều là vết đen với mùi dầu máy, đi qua trực tiếp kéo cô vào trong lòng иgự¢.
Thói hư tật xấu trong xương cốt của đàn ông, còn xấu xa khóa tay lại không cho cô chạy.
Lộ Vô Khả tức giận đến mức chà hai tay lên người anh, hai bàn tay dính đen liền bôi lên mặt anh.
Thẩm Ngật Tây dùng vân tay mở khóa, bật đèn dẫn cô vào.
Bên trong vẫn trang trí như trước, tầng một là nền xi-măng, phía trên vẫn còn giữ dấu vết của dầu máy.
Tầng một và tầng hai thông với nhau, giương mắt nhìn lên tầng hai được bao quanh bởi song sắt, trên đỉnh treo đèn lớn, như một nhà xưởng, rồi lại không có vẻ lôi thôi.
Trên nền xi măng giữa lầu một có một chiếc xe.
Đúng ra mà nói, là khung xương cưa một chiếc xe đua khung xương, không có động cơ, linh kiện, ghế xe, bánh xe, chỉ có xác ngoài kim loại.
Thân xe màu đỏ thẫm.
Lộ Vô Khả tiến vào sau bước chân không tự giác chậm lại, nhìn chằm chằm kia chiếc "Xe" đó.
Thẳng đến khi Thẩm Ngật Tây gọi cô một tiếng.
"Lộ Vô Khả."
Bởi vì hút thuốc giọng Thẩm Ngật Tây hơi khàn khàn, thanh âm quanh quẩn trong tòa nhà trống vắng.
Lộ Vô Khả bị anh gọi hoàn hồn, trên người mặc áo quần to rộng không hợp người của anh, quay đầu lại nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây đã bước lên một hai bậc thang, anh không nhìn cô, mà là đang nhìn chiếc xe đó.
Hẳn là theo tầm mắt của cô nhìn qua đi.
Rất nhanh anh thu mắt lại, trở xuống trên mặt cô: "Còn chưa lên?"
Lộ Vô Khả lại nhìn chiếc xe kia một cái rồi mới đi theo lên.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Tòa nhà này của Thẩm Ngật Tây hơi mang phong cách container, kết hợp với thiết kế hiện đại, tầng hai có ban công, bên cạnh là thiết kế container nâu đỏ sẫm.
Gió mang theo mưa bụi rơi trên sàn nhà, Lộ Vô Khả ăn xong thức ăn Thẩm Ngật Tây mua rồi ra ban công ngồi, trong bóng tối những kiến trúc khổng lồ sừng sững không ngã.
Ngày xưa mấy kiến trúc này đều là hoan thanh tiếu ngữ, lời nói hùng hồn can đảm, mấy thiếu niên giống như cả thế giới cũng không ghê gớm bằng họ.
Mà hiện tại, nơi đó sớm đã là địa phương bị xóa bỏ khí phách.
Lộ Vô Khả nhớ tới khung xương của xe được người ta để lại dưới lầu.
Thật ra Lộ Vô Khả đã gặp qua chiếc xe này, tuy rằng đoạn thời cô yêu đương với Thẩm Ngật Tây, chiếc anh thường xuyên lái lại không phải chiếc này.
Bỗng nhiên trước mặt Lộ Vô Khả nhiều ra một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa đồ uống cho cô.
Lộ Vô Khả quay đầu lại, không biết Thẩm Ngật Tây tắm xong khi nào ra tới, mái tóc ngắn vẫn còn nước.
Trong tay anh cầm lon bia lạnh, đưa cho cô lại là sữa bò nhiệt độ thường.
Lộ Vô Khả nhìn anh, lại nhìn mình, không đi cầm.
Thẩm Ngật Tây nhìn dáng vẻ ghét bỏ của cô, nói rõ trước: "Không cho chọn, em chỉ có thể uống sữa bò."
Lộ Vô Khả nói: "Em không uống." Cô không phải là con nít.
Thẩm Ngật Tây nhướng mày: "Thật không uống?"
Lộ Vô Khả rất kiên cường: "Không uống."
"Được," Thẩm Ngật Tây thu tay về, "Vậy em nhìn anh uống là được."
Lộ Vô Khả lãnh đạm nhìn anh một cái.
Thẩm Ngật Tây cô trừng như không trừng, ánh mắt không tàn nhẫn nổi, rầu rĩ bật cười.
Mặt còn ở đó, sao hung dữ được.
Cô rất có khí thế không cho cô uống liền không cho anh uống, Thẩm Ngật Tây cách một tiếng mở lon bia ra, bọt khí trào ra một chút chảy xuống tay anh, sau đó đưa tới trước mặt cô.
"Chỉ một ngụm, không được nhiều hơn."
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây mới vừa tắm xong, trên mí mắt vẫn còn hơi nước uể oải, mắt nửa hờ nhìn cô.
Anh đưa miệng lon tới trước môi cô.
Lộ Vô Khả ghé vào tay anh, môi dán lên.
Miệng nhỏ cô khẽ nhúc nhích, một tiếng nuốt cũng không có.
Trong bóng tối thoạt nhìn như không uống vậy.
Thẩm Ngật Tây cứ thế nhìn cô, như hoàn toàn không biết cô đang làm gì, cũng không vạch trần cô.
Lộ Vô Khả uống xong, môi rời khỏi miệng lon, còn cố ý cọ qua đốt ngón tay dính bia của anh.
Ánh mắt Thẩm Ngật Tây u ám.
Tuy nó Lộ Vô Khả chỉ uống một ngụm, nhưng hai khối nhỏ trên gương mặt khối lại hơi phồng lên.
Miệng cô quá nhỏ, căn bản không chứa được bao nhiêu, gian nan nuốt từng ngụm.
Thẩm Ngật Tây bật cười, dựa lưng vào lan can, hai tay vắt lên đó: "Lộ Vô Khả, lòng người không đủ rắn nuốt voi, em là người đọc sách nhiều nhất sao lại không hiểu đạo lý này?"
"Sao lúc này lại ngốc thế?"
Lộ Vô Khả lại nuốt một ngụm, còn bị kia mùi bi sặc đến nhăn mày lại.
Thẩm Ngật Tây càng vui vẻ, giơ tay muốn niết mặt cô muốn cô nhổ ra.
Lộ Vô Khả không cho, né tránh.
Thẩm Ngật Tây liền tùy cô, tay lại vắt lên lan can, cứ vậy xem việc vui.
Lộ Vô Khả nuốt xuống ngụm cuối cùng.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô: "Dễ uống không?"
Mày Lộ Vô Khả còn chưa giãn ra.
"Không dễ uống."
Thẩm Ngật Tây cười: "Không dễ uống mà em còn uống hăng say như vậy?"
Kỳ thật từ lúc uống rượu hồi đại học Lộ Vô Khả đã cảm thấy nó không dễ uống, vừa đắng lại còn sặc ở cổ họng, đối với cô mà nói không khác gì uống thuốc Đông y hồi nhỏ.
Đương nhiên Thẩm Ngật Tây cũng biết.
Nhưng mà Lộ Vô Khả uống rượu từ trước đến nay không phải bởi vì rượu dễ uống, cái tửu lượng của cô, cũng không có cơ hội gì cho cô phẩm rượu có ngon hay không.
Bây giờ Lộ Vô Khả vẫn chưa cảm giác say, đột nhiên nhớ tới hỏi Thẩm Ngật Tây: "Sao ở chỗ này anh lại có bia?"
Lúc mới vừa tiến vào Lộ Vô Khả liền phát hiện ở đây không giống như chỗ bỏ không nhiều năm, không hề bẩn một chút nào.
Thẩm Ngật Tây nghe vậy ngước mắt nhìn cô một cái, nhìn cô hai giây, anh đưa lon bia lên môi uống một ngụm.
"Mua cùng lúc với sữa bò của em."
Lộ Vô Khả vẫn nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô, bắt đầu không đứng đắn: "Mua cùng còn có hộp bao nữa, không tin anh đưa cho em xem?"
Lộ Vô Khả dời mắt.
Thẩm Ngật Tây hừ cười, nâng cánh tay lên: "Lộ Vô Khả, lại đây."
Lộ Vô Khả không qua.
Thẩm Ngật Tây hơi ngồi dậy, túm cô một phen kéo lại đây.
Lộ Vô Khả cũng không phản kháng, coi anh như cái đệm, dựa vào trong lòng иgự¢ anh.
Thẩm Ngật Tây còn chưa uống hết một lon bia, Lộ Vô Khả đã hơi say.
Cô ngại nóng, muốn đẩy Thẩm Ngật Tây ra.
Thẩm Ngật Tây không thả cô ra, nếu thả cô ra thì tám phần cô sẽ lại phát sốt.
Anh ôm cô, uống một hơi hết bia, Ϧóþ bẹp lon ném vào thùng rác bên cạnh, mang cô về phòng.
Lộ Vô Khả vẫn còn sốt, Thẩm Ngật Tây vào phòng định bỏ cô lên giường để cô ngủ.
Lộ Vô Khả không chịu, ôm cổ anh, trong đầu vẫn có ý thức.
"Thẩm Ngật Tây, em muốn."
Cô muốn làm.
Cô vừa uống bia thanh âm mềm đi vài phần, vẻ ngoài thuần đến mức tận cùng, rồi lại như hồ ly tinh.
Thẩm Ngật Tây nhẫn nhịn, nhìn đôi mắt cô: "Trong lòng có chừng mực hay không? Vất vả mới hạ sốt."
Lộ Vô Khả mặc kệ cái gì phát sốt, chính là cô muốn.
Chỉ cần cô muốn, cô có rất nhiều biện pháp quấn lấy Thẩm Ngật Tây, môi cô đã dán lên rồi.
Vốn dĩ đã rất nhiều ngày Thẩm Ngật Tây không chạm vào cô, vừa động đã bị cô châm lửa, bắt lấy tay không an phận của cô, áp lên đỉnh đầu áp, đảo khách thành chủ.
......
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả ra một thân mồ hôi.
Làm xong Thẩm Ngật Tây mở cửa sổ thông gió, lấy chăn bọc cô lại.
Lộ Vô Khả không giống bình thường nhanh như vậy liền đi ngủ.
Mặt cô hướng tới cửa sổ bên kia, Thẩm Ngật Tây ngồi trên giường, cong nửa eo gầy nhưng rắn chắc ngồi ở mép giường hút thuốc.
Lộ Vô Khả nhìn bóng dáng anh, lại nhớ tới khung xe đua đỏ thẫm ở dưới lầu.
Cô bò ra khỏi chăn.
Thẩm Ngật Tây nghe tiếng sột soạt, hơi nghiêng người, lại không ngăn cản cô, quay người lại.
Lộ Vô Khả từ sau lưng ôm anh, đúng tình hợp lí nói: "Em muốn nhìn anh thi đấu."
Cô nói một câu không đầu không đuôi, Thẩm Ngật Tây lại không ngoài ý muốn một chút nào.
"Muốn nhìn?" Anh phun một vòng khói, không đứng đắn nói, "Em lại để anh làm một lần nữa."
Lộ Vô Khả: "Em đang nói chính sự đấy."
Thẩm Ngật Tây dần dần thu ý cười bên khóe miệng, Ϧóþ tắt thuốc túm lấy tay cô kéo cô đến trước mặt, ôm cô từ phía sau.
Lộ Vô Khả không mặc cái gì cả, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Ngật Tây hôn hôn sườn mặt cô, hỏi: "Thật muốn xem?"
Lộ Vô Khả gật đầu: "Muốn."
Trầm mặc hồi lâu qua đi, Thẩm Ngật Tây mở miệng.
"Lộ Vô Khả, chuyện này anh không thể bảo đảm với em."
Lộ Vô Khả không nói chuyện.
"Nhưng anh sẽ suy xét, được không?".