Lộ Vô Khả học khiêu vũ, bản thân cân bằng lực không tồi, học trượt patin đối với cô mà nói thì cũng không khó.
Ban đầu A Thích để tay cô lên lưng mình rồi chậm rãi trượt về phía trước, sau đó trượt một lúc Lộ Vô Khả đã có thể tự trượt được rồi.
A Thích còn nhớ rõ lần đầu tiên bản thân học cái này liề té ngã như chó ăn cứt, đôi bạn học đi cùng cô kết cục cũng thảm như vậy, trước kia môn này rất lưu hành, ấn tượng đặc biệt khắc sâu của cô chính là một bạn nam lớp cô định chơi soái, kết quả soái không thành mà chơi đến nỗi gãy xương.
Môn này khi mà chưa học, mang giày vào thì chân như được bôi xà phòng vậy, hai chân chỉ cần hơi run chút liền ngã chổng vó.
A Thích nhìn Lộ Vô Khả trượt ở phía trước tuy rằng không quá thuần thục nhưng đã rất vững chắc, quả thực mở rộng tầm mắt: "Mẹ ơi, Lộ Vô Khả cậu là nghịch thiên sao? Ngoại trừ chuyện nấu cơm chỉ biết nấu mì gói, thì còn có cái gì có thể làm khó được cậu nữa?"
Nghe giọng A Thích phía sau, Lộ Vô Khả nghĩ nếu mình không trượt được mới gọi nghịch thiên, hai mươi mấy năm học vũ đạo đều công cốc.
Rất nhanh A Thích đuổi kịp Lộ Vô Khả, thoạt nhìn cô ấy trượt thuần thục hơn Lộ Vô Khả rất nhiều, như cái tên lửa trái nhảy phải xuyên: "Lộ Vô Khả, tối hôm qua cậu qua đêm ở chỗ Thẩm Ngật Tây hả?"
Không có gì phải giấu giếm, Lộ Vô Khả nhìn cô ấy gật đầu.
Lại nghĩ tới lời Tề Tư Minh mới vừa nói, Thẩm Ngật Tây đã không còn lui tới với trong nhà nhà nữa.
A Thích nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu thu dọn ở chỗ nhà cũ, thấy đi về phiền quá nên ở lại bên đó chứ."
Lại hỏi: "Hai người làm hòa rồi?"
Lộ Vô Khả nói: "Hòa rồi."
Dựa vào tư thái yêu đương của Thẩm Ngật Tây với Lộ Vô Khả hồi đại học ấy, hai người bọn họ gặp lại rồi làm hòa cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tuy rằng A Thích không đến mức kinh ngạc, nhưng điểm vui sướng trên mặt không hề giả.
"Được lắm Lộ Vô Khả, thật là tin tức tốt, tối hôm qua trong điện thoại cư nhiên cũng không nói cho tớ."
Lộ Vô Khả trượt chưa được thuần thục như vậy, không nhanh không chậm trượt về phía trước: "Định về rồi mới nói với cậu."
"Vậy vẫn chưa đủ."
Lộ Vô Khả nói: "Mời cậu ăn cơm."
A Thích cười hắc hắc: "Vậy còn được."
Lại nói: "Nhưng vẫn theo lưu trình đi, ăn bữa cơm để xả xui."
A Thích há miệng rồi mà muốn cô ấy ngậm lại quả thực còn khó hơn lên trời, nói xong đề tài này liền tiếp tục đề tài khác, nghĩ được gì nói đó: "Aiz, Lộ Vô Khả cậu biết không? Hôm qua tớ thật sự nhận được máy chơi game do tên chó con Tề Tư Minh gửi đấy."
Thực tế máy game này là do A Thích lấy địa chỉ nhà mình đổi với Thẩm Ngật Tây, chẳng qua cô ấy không biết chuyện này, Tề Tư Minh là được Thẩm Ngật Tây nhờ đi hỏi địa chỉ.
Lộ Vô Khả làm bộ không biết gì, hỏi A Thích: "Là cái mà lần trước Tề Tư Minh thắng tiền mạt chược nói mua cho cậu?"
"Đúng vậy," A Thích nhìn qua còn rất đắc ý, "Tên Tề Tư Minh này cái khác không được, ánh mắt chọn đồ lại không tồi, hôm qua cậu ta vừa mới hối lộ xong, hôm nay liền tìm được bạn gái, cậu nói xem có thần kỳ không?"
Cảm tình tốt nhưng chỉ đơn thuần là anh em chính là nói A Thích với Tề Tư Minh, A Thích chỉ coi Tề Tư Minh là anh em tốt, Tề Tư Minh cũng không coi cô ấy là con gái, chỉ coi cô ấy như dám anh em của mình.
"Cậu đừng nói, bạn gái Tề Tư Minh tìm rất xinh đẹp, đôi mắt to, to hơn tớ luôn."
Vậy đôi mắt đó rất là to, đôi mắt A Thích cũng không tính nhỏ.
A Thích đang trượt patin có chút nhanh, Lộ Vô Khả: "Cậu thì sao?"
"Cái gì?"
"Không phải cậu nói gần đây dì sắp xếp cho cậu mấy buổi xem mắt à."
"Thôi đi, tớ nhìn ảnh chụp đều là một đống dưa vẹo táo nứt, một đám tiền không nhiều mà yêu cầu lại không ít, bàn chuyện cưới hỏi với mấy người này còn không bằng nhắn tin trêu tên mọt sách."
Nói tới tên mọt sách, lần trước buổi tụ họp lớp A Thích, Lộ Vô Khả đã thấy qua người này, A Thích chỉ cho cô.
Không phải kiểu ngũ quan thoạt nhìn liền rất muốn lên giường với anh ta mà A Thích thích, ngược lại lớn lên rất thanh tú sạch sẽ, khí chất cũng vậy.
Trí nhớ Lộ Vô Khả rất tốt, lúc ấy ánh mắt đầu tiên liền nhận ra nam sinh này là người ở tiết nào đó hồi đại học nhặt 乃út giùm A Thích đều luống cuống tay chân.
Thật ra Lộ Vô Khả từng nhắc chuyện này với A Thích, nhưng A Thích quên không còn một mảnh, căn bản liền không nhớ rõ có người như vậy.
A Thích lại lôi kéo cô nói đông nói tây vài câu, chốc lát bên người liền thổi qua mấy trận gió, còn mang theo mấy tiếng huýt sáo.
A Thích thực sự bị trận trượng làm hoảng sợ: "Đám người này đã bao tuổi rồi, còn ấu trĩ như vậy."
Lộ Vô Khả nhìn bọn họ, bên trong không có Thẩm Ngật Tây.
Cô đang định thu hồi ánh mắt, phía sau truyền đến một đạo thanh âm.
"Ở đây này, quay đầu qua."
Không chỉ Lộ Vô Khả nghe được, bên cạnh A Thích cũng nghe thấy.
Lộ Vô Khả quay đầu lại nhìn, lan can bao quanh sân patin, Thẩm Ngật Tây nửa cong sống lưng, hai cánh tay vắt trên lan can, lười biếng rũ xuống ngón tay kẹp một điếu thuốc không châm.
Cổ phóng đãng không đứng đắn trong xương cốt không đứng đắn cùng với vẻ ngoài của anh hòa vào nhau.
Từ góc Lộ Vô Khả nhìn qua, anh đang nâng mắt nhìn cô, ánh mắt trước sau như một mang theo tính xâm lược và nghiền ngẫm.
Mặc kệ nhiều ít năm qua đi, lúc anh nhìn cô mấy thứ trong mắt đều giống vậy.
Đều là mang theo mười phần dã tâm, chưa từng thuần khiết quá một giây.
Tay áo Lộ Vô Khả bị A Thích kéo kéo, cô ấy kề tai cô nói nhỏ: "Thẩm Ngật Tây lúc này mới mấy phút không thấy, nhanh như vậy liền tìm tới, thì ra cậu ta dính người như vậy sao?"
Lộ Vô Khả chưa nói gì.
Bên kia Thẩm Ngật Tây nhìn cô, cằm chỉ ra ngoài cửa lớn nói: "Em chơi đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc đã."
Lộ Vô Khả chỉ nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây người này như không cần da mặt: "Sao thế, luyến tiếc anh đi à? Muốn anh dạy em?"
Lộ Vô Khả: "......"
Thẩm Ngật Tây cười cười, không trêu cô nữa, đứng dậy: "Chơi đi, lát nữa tới tìm em."
Chờ Thẩm Ngật Tây đi rồi, A Thích liên tục tặc lưỡi: "Tớ thấy Thẩm Ngật Tây chính là tên bị vợ quản nghiêm, cư nhiên ra ngoài hút thuốc cũng phải báo với cậu."
Giây tiếp theo làm bộ vô cùng kinh ngạc: "Lộ Vô Khả, thì ra cậu là con cọp mẹ!"
Nói xong cười ha ha nhanh như chớp nhảy ra ngoài.
Lộ Vô Khả không nhịn được bị chọc cười, cô quay đầu lại nhìn cửa lớn, thân ảnh Thẩm Ngật Tây đã không còn nữa.
A Thích đảo mắt lại trượt trở về, nắm lấy tay cô dẫn cô đi trượt patin.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
----------
Sau đó A Thích liền đi xem đám đàn ông kia chơi, Lộ Vô Khả tự mình trượt một vòng cảm thấy chán, từ bên trong ra tới đi thay giày trượt.
Cô không gọi điện cho Thẩm Ngật Tây, từ sân patin đi ra ngoài.
Đến cửa ᴆụng phải Tề Tư Minh từ bên ngoài hút thuốc trở về, phỏng chừng Tề Tư Minh nhìn cô liền cảm thấy cô đi tìm Thẩm Ngật Tây, không hỏi một tiếng là cô muốn đi tìm ai, chỉ một hướng: "Cậu ấy hút thuốc ở con ngõ đó, cậu đi qua bên kia là được."
Lộ Vô Khả nói cảm ơn cậu ta.
"Khách khí." Tề Tư Minh nói xong liền đi vào.
Gần đây có nhiều trường học, đối diện đường cái có một trường cấp ba, ngày không cần đi học trong trường học trống rỗng, chỉ ít ỏi mấy bóng người mang đồng phục.
Cuối tuần dòng người trên đường phố không ít, Lộ Vô Khả xuyên qua náo nhiệt đi theo hướng Tề Tư Minh chỉ.
Khắp nơi đều là biển quảng cáo sặc sỡ cùng với tiếng loa đang đẩy mạnh tiêu thụ, đi xuống dưới người càng ngày càng ít, cao lầu ngõ hẻm đan xen, dần dần không náo nhiệt ầm ĩ như đằng trước.
Lộ Vô Khả tìm được Thẩm Ngật Tây trong một con hẻm nhỏ.
Thẩm Ngật Tây dựa vào tường, trong ngậm điếu thuốc lá, hai má hút vào hơi hóp lại.
Anh cũng chưa nhìn qua, lấy thuốc giữa môi xuống, hơi cúi đầu thong thả nhả một vòng khói, mới quay đầu nhìn cô: "Tới?"
Anh biết cô sẽ tới.
Lộ Vô Khả nhìn anh, đi vào con hẻm nhỏ, dựa vào bức tường đối diện anh, hai người đứng đối mặt.
Cô không mở miệng, nhưng Thẩm Ngật Tây lại mở miệng trước: "Mới nãy nghe được lời bọn họ nói?"
Lộ Vô Khả chưa nói có nghe thấy hay không, chỉ nhìn đôi mắt anh.
Thẩm Ngật Tây cũng nhìn cô.
Lộ Vô Khả đột nhiên hỏi: "Thẩm Ngật Tây, vì sao không lui tới trong nhà nữa?"
Thẩm Ngật Tây vừa nhìn là thấy không đem chuyện đoạn tuyệt quan hệ trong nhà để trong lòng, nếu không bọn Tề Tư Minh cũng sẽ không lấy ra để trêu chọc.
Anh quay đầu đi, lại nhét điếu thuốc vào miệng, cười cười rồi mới quay đầu lại.
"Lộ Vô Khả, hỏi em chuyện này."
"Chuyện gì?"
Thẩm Ngật Tây hơi rũ mắt nhìn mặt cô: "Nếu tên Lộ Trí Viễn không cho em học khiêu vũ, thì em sẽ làm thế nào?"
Vấn đề này Lộ Vô Khả cũng không cần nghĩ: "Làm ông ta không quản được em."
Thẩm Ngật Tây cười: "Vậy là được, không lẽ em không hiểu đạo lý này?"
Kỳ thật Lộ Vô Khả vừa trả lời câu hỏi của Thẩm Ngật Tây thì trong lòng đã hiểu rõ, cô biết tám phần anh sẽ trả lời như vậy.
Cô hỏi: "Chỉ là vì cái này thôi sao?"
Ngoài hẻm không có ai, chỉ có tiếng loa ầm ĩ từ đường phố bên kia truyền đến.
Thẩm Ngật Tây không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Lúc trước dẫn em về gặp ba mẹ anh, nhớ rõ chứ?"
Nghe Thẩm Ngật Tây nhắc tới ba mẹ anh, tay Lộ Vô Khả để sau lưng vô thức nhẹ moi moi tường, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Động tác nhỏ phía sau cô Thẩm Ngật Tây không phát hiện.
Thẩm Ngật Tây như thật sự không để chuyện này trong lòng, còn nhàn tâm mà nói giỡn với cô: "Nói với em chuyện này, có hứng thú nghe không?"
Lộ Vô Khả cố ý: "Không."
Thẩm Ngật Tây vô lại cười cười: "Chậm, chuyện này không muốn nghe cũng phải nghe, có giỏi thì em che tai lại đi."
Lộ Vô Khả chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói: "Không cần."
Tiểu ngạo kiều này, tay Thẩm Ngật Tây có chút ngứa.
Nhưng anh tính toán nói chính sự với cô trước.
Thẩm Ngật Tây trước giờ rất ít giải thích với người ta cái gì, cho dù là lời đồn anh cũng lười đứng ra làm sáng tỏ, đại khái là chưa từng giải thích, anh hình như có chút không quen, sờ sờ mũi.
"Lúc nhỏ anh rất, hay làm mấy chuyện đáng giận, trong nhà đều là mở một con mắt nhắm một con mắt. Sau đó gặp phải loại đua xe liều mạng này, người trong nhà chắc chắn không đồng ý, rốt cuộc còn trông cậy vào đứa con trai này tiếp tay cho tập đoàn."
Thẩm Ngật Tây nói là nói như vậy, nhưng Lộ Vô Khả biết Thẩm chắc chắn rất coi trọng đứa con trai Thẩm Ngật Tây này, nếu không cũng sẽ không quản anh, nếu thật sự không coi trọng, thì dù anh phóng túng đến chân trời người trong nhà cũng sẽ không quan tâm.
Mà Thẩm Ngật Tây nói với cô mấy chuyện này cô đều biết, 5 năm trước cô được anh mang đến Thẩm gia, thật ra ông cụ Thẩm còn tâm bình khí hòa trò chuyện với cô trong chốc lát.
Ông cụ Thẩm nói đứa cháu trai hỗn trướng của ông ta từ nhỏ đã không nghe theo sắp xếp trong nhà, mỗi ngày đều ở bên ngoài buông thả, chỉ kém sống cùng với xe luôn.
Nhưng mấy chuyện này Lộ Vô Khả không nói với Thẩm Ngật Tây.
Đầu ngón tay Thẩm Ngật Tây bên gõ gõ tàn thuốc: "Sau đó thì không có gì cần nói, em hiểu lý lẽ đó mà."
Anh đưa thuốc lên miệng hút một ngụm: "Chính là cánh cứng, không muốn bị quản."
Kỳ thật năm đó ông cụ Thẩm còn nói với Lộ Vô Khả một câu.
Ông ta nói, tính nết cháu trai ông thật sự lớn, mấy năm trước ầm ĩ với người trong nhà liền đi được trời cao hoàng đế xa.
Mà khi đó mấy năm trước, có thể là vì chuyện gì.
Lộ Vô Khả nghĩ vậy, cũng hỏi vậy ra: "Sau đó là vì tai nạn xe cộ nên rời thủ đô?"
Thẩm Ngật Tây giương mắt nhìn về phía cô.
Lúc ấy trong trường rất nhiều người thắc mắc chuyện Thẩm Ngật Tây tới Lan Giang – địa phương chim không thèm ỉa để học đại học, Thẩm Ngật Tây lại trước giờ chưa ngó những mấy lời đồn đó.
Anh nói: "Xem như là cơ hội đi, chỗ đó cũng không có gì để ở."
Chỉ là này đó đều không đến mức đoạn tuyệt quan hệ.
Thẩm Ngật Tây hút xong một điếu, ném dưới chân nghiền tắt, từ trên tường đứng dậy đi qua chỗ cô.
Lộ Vô Khả nhìn anh đến gần.
Cô biết Thẩm Ngật Tây muốn thân cô, cằm khẽ nâng lên, Thẩm Ngật Tây hôn xuống.
Cô tùy ý để anh hôn, bị anh hôn đến mức thanh âm mềm vài phần: "Này đó không đến mức không liên hệ với người trong nhà."
Thẩm Ngật Tây ngậm lấy hai cánh môi cô môi, cười: "Còn không phải sao."
Một nụ hôn mùi thuốc lá.
Tay anh chui vào vạt áo cô, gia tăng nụ hôn, không nói gì nữa.
Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng trong lòng người đều sáng như gương.
"Thẩm Ngật Tây," lông mi Lộ Vô Khả run rẩy, "Hối hận không?"
Thẩm Ngật Tây cười nhạo: "Hối hận cái rắm."
Lộ Vô Khả trầm mặc một lát: "Em cũng không."
Trở về, trước nay cô chưa từng không hối hận.
Lộ Vô Khả bị anh vừa hôn vừa Ϧóþ đến nhũn ra, chỗ nhảy lên dưới tay cũng hơi co lại .
Anh cười: "Vậy không phải là được rồi."
Trên đường lao tới đối phương bọn họ chưa bao giờ hối hận.
Cô dùng thời gian dài lâu đi không qua được con đường đầy gai đó, quay đầu lại dưới chân những bụi gai đâm vào chân đầm đìa máu đã không còn bóng dáng, ven đường chỉ có xuân và cảnh minh.
Anh đã sớm ở đầu kia trải sẵn đường cho cô.