Rất nhiều năm trước Quách Húc đã đi theo Thẩm Ngật Tây.
Rất nhiều chuyện dưới tay Thẩm Ngật Tây đều sẽ giao cho anh ta xử lý.
Tối nay việc này chính là một trong số đó, để anh ta tới đây để giải quyết vấn đề phòng ở, trùng hợp gặp đương sự dưới lầu.
Nghe anh ta nói Thẩm Ngật Tây không tới xong, cô gái trước mặt cũng chỉ nhàn nhạt dời mắt khỏi chiếc xe, nhìn không giống như đang tìm người như vừa nãy, cô gật đầu: "Ừm."
"Thẩm tiên sinh để tôi tới xử lý chuyện phòng của ngài."
"Tôi biết."
Quách Húc có chút ngoài ý muốn, anh ta đã giao tiếp với không ít người, khéo đưa đẩy chất phác đều gặp qua, lại phẩm ra trên người cô gái trước mặt có thứ không giống với người bình thường.
Cô biết ý đồ anh ta đến, lại không làm ra vẻ không lõi đời không thoái thác chút nào, đổi lại những người khác chắc canh phải ngượng ngùng với giả ý chối từ một phen, nhưng cô không có, hào phóng lỗi lạc.
Chắc cô có suy tính của mình, sẽ không không biết lượng sức mà cự tuyệt hảo ý.
Quả nhiên như Quách Húc suy nghĩ, cô xoay người đi lên lầu: "Làm phiền ngài, đi thôi."
Quách Húc liếc mắt nhìn bóng dáng cô một cái, đi theo.
Hàng hiên nhỏ hẹp đã ố vàng, đèn cảm ứng phủ đầy tro bụi.
Lộ Vô Khả dẫm lên bậc thang đã lâu năm đi lên, phía sau điện thoại Quách Húc chỉ chấn động một tiếng liền ấn nghe.
Lộ Vô Khả nghe thấy anh ta nói: "Hiện tại đang chuẩn bị đi lên."
Bên kia chắc đang phân phó một câu gì, anh ta ngắn gọn lưu loát trả lời: "Vâng."
Quách Húc nói xong cúp điện thoại, giương mắt nhìn người trước mặt một cái.
Lộ Vô Khả không có bất luận phản ứng gì, bước chân cũng không ngừng.
Lầu 3 đèn cảm ứng hỏng rồi, hành lang chỉ có bóng đêm từ cửa sổ tiến vào.
Trong nhà cửa rộng mở, ánh đèn chói lọi rơi trên nền xi măng ngoài cửa.
Chỉ kém đem mấy chữ to chờ người đến trả tiền dán trên cửa.
Lộ Vô Khả nhìn cửa nhà mình một cái, đi lên.
Ở cầu thang lá đã có thể nghe thấy tiếng chơi mạt chược trong nhà, còn có tiếng đàn ông câu nào cũng có từ thô tục.
Lộ Vô Khả đi tới cửa, trong phòng khách đối diện cửa có một cái bàn mạt chược, mấy tên đàn ông vai trần hút thuốc sờ mạt chược, đem căn nhà ngay ngắn thổi đến chướng khí mù mịt.
Di ảnh bà nội treo trên bức trường đối diện cửa, phía dưới là quầy TV, trên đó có cái TV cũ.
Trước kia bà nội thích nhất bưng hai cái rổ rửa rau đến sô pha vừa nhặt rau vừa xem những phim truyền hình mẹ chồng cô dâu cãi nhau, giọng bà lại lớn, bà cười Lộ Vô Khả ở trong phòng học bài cũng có thể nghe được.
Nhìn đến đoạn hay còn kéo cô qua cùng nhau xem, nói nhìn một cái, về sau nếu lấy chồng, nhà chồng dám đối xử với con như vậy, con liền học nữ chính trả lại, không thể để bọn họ khi dễ trên đầu, nếu bọn họ dám tìm tới nhà, bà nội chống lưng cho con, cùng lắm thì trở về bà nội nuôi con.
Lộ Vô Khả nhìn di ảnh bà nội.
Trong phòng khách đám người đó đánh mạt chược đến khí thế ngất trời, không phát hiện này bên ngoài có người đứng.
Vẫn là người đàn ông đứng bên cạnh xem nhìn thấy, khuỷu tay thọc thọc tên đang ngồi trên ghế.
Tên cầm đầu ngậm thuốc nhìn qua, xanh xao vàng vọt, tuổi thoạt nhìn không quá 25-26 tuổi.
Anh ta nhìn lên, mấy tên trên bàn mạt chược cũng lục tục nhìn qua, mấy người này tuổi thoạt nhìn còn nhỏ hơn cái tên gầy như khỉ kia nữa, nhiều lắm chỉ hơn hai mươi, có người khung xương còn chưa nẩy nở hoàn toàn.
Có tên nhìn tuổi không lớn, vừa mở miệng khẩu khí lại rất lớn, nghe không hề khách khí.
"Không đi nhầm chỗ chứ?"
Lộ Vô Khả: "Không."
Cô không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề: "Tới chuộc lại phòng ở."
Tên đó gầy đến nổi hốc mắt đều lõm vào, nghe cô nói xong liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái, còn có Quách Húc đứng sau lưng cô.
Có hai tên thấy dáng vẻ Lộ Vô Khả xinh đẹp, chụm đầu nói chuyện với nhau.
Nhưng cái tên "anh Hổ" đó không ở đây, người cầm đầu của bọn họ khác anh, anh không có những tâm tư đó, trong mắt chỉ có tiền.
Anh không đánh mạt chược nửa, đẩy cái bàn trước mặt ra đứng lên, như đây là nhà của anh, đi qua chỗ sô pha, cong chân vắt tay ngồi xuống sô pha: "Nói chuyện đi."
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Bệnh viện tràn ngập mùi nước sát trùng, Thiệu Tư Trạch đã ra khỏi phòng giải phẫu.
Mấy người trong đoàn xe chạy trước chạy sau bận đến mồ hôi đầy đầu, hiện tại đều đang ở trong phòng bệnh.
Thẩm Ngật Tây đi nộp tiền, trở về còn chưa vào phòng bệnh điện thoại liền vang lên, anh trực tiếp dựa vào tường ngoài phòng bệnh ngoại nghe máy.
Là Dương Quân Hạo gọi tới, là ông chủ của RIA, ba của Dương Sưởng.
"Thằng nhóc Thiệu Tư Trạch kia bị sao vậy? Tôi mới từ phòng họp ra liền có tin tức lớn như vậy chờ tôi, xảy ra chuyện gì rồi?"
Thẩm Ngật Tây hơi nghiện thuốc lá, tay lục bao thuốc ra, nhớ tới đây là bệnh viện lại nhét vào: "Thằng nhóc này buổi chiều huấn luyện gặp chuyện, chân còn chưa vững liền dám làm loại chuyện không muốn sống này, lúc này vừa lúc để cậu ta nhớ lâu."
Thanh âm hồn hậu của Dương Quân Hạo ở đầu kia cười: "Nếu lời này của cậu để nó nghe được, canh canh sẽ ầm ĩ với vị huấn luyện viên là cậu một trận."
Đội viên Thiệu Tư Trạch với huấn luyện viên Thẩm Ngật Tây không hợp nhau là chuyện toàn bộ giới đua xe đều biết, tính tình Thiệu Tư Trạch vừa lạnh nhạt vừa cao ngạo, không thích nói chuyện, ngoại trừ đua xe thì không có gì có thể làm cậu ta để bụng, người khác để ý cậu ta thì không, cố tình cùng huấn luyện viên nhà mình hai ba ngày lại không hợp.
Người ta nói này hai người này phỏng chừng là lúc tuổi trẻ kết hạ sống núi, còn có ít người đem chuyện năm đó bọn họ đua xe ở quán bar thêm mắm thêm muối nói một phen, đến bây giờ giả cũng truyền thành thật, huống chi chuyện năm đó của hai người họ là sự thật.
Thẩm Ngật Tây luôn luôn hờ hững với mấy thứ đó, không sao cả hừ một tiếng.
"Cậu đừng nói," Dương Quân Hạo nói, "Thiệu Tư Trạch thật đúng là có chút giống cậu lúc tuổi trẻ, không sợ trời không sợ đất, vừa sờ vào tay lái là như điên vậy."
Thẩm Ngật Tây hừ cười một tiếng: "Ngài quá khen, thời buổi này hậu sinh khả uý, khen cũng có mức độ thôi."
Dương Quân Hạo hắc một tiếng: "Thằng nhóc này, hiện tại lời này của cậu nếu lùi lại mấy năm, không giống như là từ miệng cậu nói ra."
Thẩm Ngật Tây không quá thích nhắc chuyện cũ: "Dương tổng, còn có việc gì không?"
Dương Quân Hạo chậc một tiếng: "Đuổi người hả nhóc, đều bò lên đầu ông chủ rồi."
Thẩm Ngật Tây cười: "Đay đâu phải lần đầu, bò nhiều như vậy thêm lần nữa cũng không tính nhiều có phải không? Huống hồ nhìn ngài rất bận, không quấy rầy ngài nữa."
Đầu kia Dương Quân Hạo bị lời này của anh chọc cười ha: "Không muốn nghe ông già này nói chuyện, ngụy biện nhiều vậy, được rồi cúp đây, đúng rồi, thằng nhóc Dương Sưởng kia cậu chỉ điểm nó nhiều chút, nhìn nó lái xe, mặt mũi ông đây cũng chẳng còn."
"Thôi đi, trong lòng ngài chắc canh đã vui đến nở hoa rồi."
"Thằng nhóc thúi."
Hai người lại nói vài câu mới cúp điện thoại.
Thẩm Ngật Tây cất điện thoại rồi đứng dậy, đến phòng bệnh gõ gõ cửa bảo Tề Tư Minh đi ra một chuyến.
Tề Tư Minh bị giày vò một ngày, đi ra duỗi người: "Ngật ca, chuyện gì vậy?"
"Mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, để một người ở đây nhìn là được," anh chuyển tiền cho Tề Tư Minh, "Dẫn ra ngoài ăn một bữa sảng khoái, ăn xong kéo về đoàn xe ngủ, ngày mai tiếp tục huấn luyện."
Tề Tư Minh hỏi: "Cậu không đi à?"
"Không đi, có chút chuyện."
Tề Tư Minh người này cái khác không được, mũi lại thính như chó, tiện hề hề hỏi: "Em gái trà sữa?"
"Còn có mặt mũi hỏi?" Thẩm Ngật Tây tức cười, "Không nhìn coi là chuyện tốt do ai làm, sáng sớm đã điện thoại oanh tạc, chậm trễ ông đây tán gái."
"Fuck," Tề Tư Minh nói, "Người này nghe hơi quen tai, có phải họ Tề không?"
Thẩm Ngật Tây thưởng anh ta một cái chân, cười mắng: "Cút."
Tề Tư Minh cũng cười, lại đem Dương Sưởng bán đứng: "Nhưng mà chuyện này không riêng gì tôi, thằng nhóc Dương Sưởng cũng có công, tối qua nó không ngủ được bạn gái, nói không thể để một mình huấn luyện viên suиɠ sướиɠ, buổi sáng cùng nhau tới phòng tôi cầm điện thoại gọi cho cậu."
Con mẹ nó quả thực như quậy hôn phòng vậy.
Thù này Thẩm Ngật Tây nhớ kỹ: "Sau này tôi sẽ tìm mấy người tính sổ, đi đây."
Từ phía Tề Tư Minh thấy, khóe mắt đuôi lông mày Thẩm Ngật Tây đều mang theo cổ lười, toàn thân lộ ra vẻ nhẹ nhàng.
Thẩm Ngật Tây xoay người định đi cậu ta gọi anh lại: "Uy, Ngật ca."
Thẩm Ngật Tây xoa cổ xoay người nhìn cậu ta.
Tề Tư Minh muốn nói mấy lời ra vẻ, có hơi không quen, sờ sờ mũi: "Lúc này người đã trở lại phải sinh hoạt cho tốt đấy."
Thẩm Ngật Tây như nghe được chuyện cười, còn suy nghĩ một chút: "Tôi có không sống tốt à?"
Lại thả lỏng mày, xoay người rời đi: "Lo cho bản thân mình đi, bạn gái còn không thấy bóng dáng đâu."
"ĐM," chút ôn nhu của Tề Tư Minh mất hết, hướng về phía bóng dáng Thẩm Ngật Tây kêu, "Có bạn gái thì ghê gớm lắm."
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
----------
Sở dĩ gọi là vay nặng lãi là bởi vì lợi tức kếch xù của nó, không mấy ngày tiền lãi đã hơn tiền mượn, trên cơ bản làm người ta ăn không hết gói đem đi.
Vay nặng lãi ăn chính là cái khoảng lãi kếch xù này, như phát điên tóm người ta đòi tiền, không trả liền quậy, quậy đến khi nhà người ta tắm máu cũng phải đòi lại hết.
Lộ Trí Viễn vay tiền không chỉ mình người "anh Hổ", người dưới trướng anh cũng vay ít nhiều, tiền này bọn họ có một phần, cho nên "anh Hổ" đã nằm viện mà vẫn còn ở đây tận tâm tận lực đòi tiền.
Nhóm người này một đồng lãi cũng không được thiếu, Lộ Vô Khả cũng không vì chút tiền ấy mà tính toán chi li với bọn họ.
Giữa chừng lúc tên kia đi vệ sinh, Quách Húc nói với cô, chuyện này nếu đã đay vào thì vô pháp trốn, tiền này thoạt nhìn có hại, nhưng thực tế là mua được an toàn cho bản thân.
Loại người làm nghề cho vay nặng lãi không sợ nhất chính là cảnh sát, nếu không cũng không hành nghề trắng trợn táo bạo như vậy, cho dù có báo cảnh sát bọn chúng cũng không chê phiền mà tiếp tục quấy rầy, dựa vào mấy thủ đoạn hạ lưu đó, cô là con gái đối nghịch với bọn chúng chỉ có hại.
Đúng là Lộ Vô Khả cũng nghĩ như thế, nhưng mà cô muốn lấy lại phòng ở.
Thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, nhưng Lộ Vô Khả sẽ không giúp Lộ Trí Viễn trả, nếu lúc đầu Lộ Trí Viễn không đem bán căn nhà này, cô sẽ không phải trả số tiền này.
Nhưng căn nhà này là của bà nội.
Một đống người xa lạ đi vào đi ra, nếu bà nội còn trên đời, chắc chắc đã sớm chửi ầm lên.
Vừa trả xong tiền nhà, hành lang liền truyền đến một trận tiếng bước chân.
Không nhanh không chậm, không chút để ý.
Lúc ấy Lộ Vô Khả còn chưa đáp lời, trận thanh âm này có vẻ phá lệ rõ ràng.
Cô sớm biết là ai, rất nhanh người nọ xuất hiện ở cạnh cửa, cô quay đầu lại.
Thẩm Ngật Tây cũng trong một đống người ánh mắt đầu tiên liền tìm thấy cô.
Dưới ánh mắt của cả phòng anh dựa vào cửa, rồi sau đó nâng cằm chỉ cô: "Xem tôi làm gì, tiếp tục đi."
Lộ Vô Khả quay đầu lại, nói tiếp: "Số tiền khác Lộ Trí Viễn thiếu mấy người tôi sẽ không trả giúp ông ta, ông ta không trả nổi mấy người muốn xẻo muốn gϊếŧ đều được, không liên quan chuyện của tôi."
Phía sau Thẩm Ngật Tây dựa vào cạnh cửa cười khẽ.
Thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
Đám cho vay nặng lãi kia cũng không phải là lần đầu tiên nghe vậy, bọn họ thả nhiều người vay nặng lãi như vậy, cơ bản chưa gặp qua người nào nghe thấy người trong nhà vay nặng lãi mà không tức giận.
Tức hộc máu, bi thương muốn ૮ɦếƭ, loại nào bọn chúng chưa thấy qua.
Duy độc chưa thấy qua kiểu bình tĩnh lãnh đạm này.
Lời nói từ miệng cô không giống những người khác là đang giận lẫy, ngược lại như là thật sự bảo bọn họ đi tìm Lộ Trí Viễn nợ máu trả bằng máu.
Vẫn là tên như khỉ kia mở miệng: "Thật sự không trả?"
Lộ Vô Khả nói đúng.
Tên khỉ kia nhìn chằm chằm cô chốc lát: "Lời này nói ra liền không rút lại được, chúng ta liền tìm người khác."
"Ừm."
Tên như khỉ cũng không vội, tên Lộ Trí Viễn sợ ૮ɦếƭ, bị ép đến nóng nảy chắc canh sẽ trở về tìm cô gái trước mặt đòi tiền.
Anh Ϧóþ tắt thuốc: "Được."
Sau đó không nói gì nữa, mang theo một đám người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn rời đi.