Kỳ thật Lộ Vô Khả và Thẩm Ngật Tây vì sao lại chia tay.
Mọi người không ai biết cả, bao gồm bọn Tề Tư Minh.
Lúc hai người họ mới vừa chia tay, mọi lời đồn đãi rộ lên xôn xao.
Ngay cả A Thích với Tề Tư Minh người một nhà này cũng không đoán được.
Lúc ấy bà nội Lộ Vô Khả mới qua đời, có chuyện này nên A Thích sẽ không nhắc đến chuyện giữa cô với Thẩm Ngật Tây.
Lộ Vô Khả lại là người mà không hỏi cô sẽ không chủ động nói, thậm chí hỏi có khi cô không nói.
Cho nên đến bây giờ A Thích cũng không biết hai bọn họ vì sao chia tay.
Thẩm Ngật Tây càng không cần phải nói, anh không phải là người sẽ lấy tiền nhiệm ra nói.
Thậm chí đoạn thời gian đó, vị nhân vật lớp bọn họ nhìn vẫn như cũ không khác gì, vẫn dáng vẻ lưu manh chuyện trò vui vẻ như cũ.
Người đều có tư tâm, A Thích chắc chắn đứng về phía Lộ Vô Khả.
Nhìn bộ dạng đó của Thẩm Ngật Tây, đương nhiên là bênh vực Lộ Vô Khả, còn cùng Vu Hi Nhi phun tào nói Thẩm Ngật Tây không lương tâm.
Vẫn là sau nay Tề Tư Minh nói với A Thích, cô mới biết được đoạn thời gian đó nhìn Thẩm Ngật Tây như tâm tình hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng thực tế bọn Tề Tư Minh chỉ nói mấy lời khách sáo, nói một câu cũng sợ chọc đến anh, tuy rằng anh không biểu hiện ra ngoài.
Rõ ràng mấy hôm trước hai người còn tốt, kết quả không rên một tiếng liền chia tay.
Hai người cũng không phải nhân vật bình thường gì, sau khi chia tay không có tiết mục khóc rống mất chí, dẫn tới mọi người không biết là ai chia tay trước.
A Thích nói với Lộ Vô Khả: "Lúc ấy phòng học bất kì cô gái nào cũng đến lôi kéo tớ hỏi chuyện hai người, biết quan hệ chúng ta tốt. Mọi người đều cảm thấy là Thẩm Ngật Tây đá người, rốt cuộc cái đức hạnh nửa tháng đổi một người bạn gái, chán cậu cũng rất bình thường."
Lộ Vô Khả dựa vào ghế, như đang nghe chuyện xưa của người khác, rất bình tĩnh.
"Sau đó cậu ra nước ngoài, lời đồn liền nghiêng về một phía, nói là cậu đá người ta."
Mọi người đều rảnh đến không có việc gì làm, bản tính của người chính là thích buôn chuyện với xem náo nhiệt, dù tốt hay xấu đều nghe, dù sao không phải ở trên người mình, nói một câu dẫm lên một chân cũng chẳng sao cả.
Lộ Vô Khả không nói gì, nhưng miệng A Thích vẫn không dừng lại: "Nhưng mà đám người này không bao gồm bọn Tề Tư Minh, cậu ta nói cậu ta đã làm anh em với Thẩm Ngật Tây mấy năm rồi, tuy rằng thời gian không lâu như mấy cái mặc cùng một cái đũng quần lớn lên, nhưng tính tình Thẩm Ngật Tây cậu ta cũng biết được ít nhiều."
Lúc ấy lời Tề Tư Minh nói với A Thích đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ.
Cậu ta nói, chưa từng thấy qua cô gái nào có thể khiến Thẩm Ngật Tây thành như vậy.
Một khi thật sự để bụng, liền Thẩm Ngật Tây người này, không có khả năng sẽ bỏ qua Lộ Vô Khả.
Nghe A Thích nói xong, sao Lộ Vô Khả có thể không tin.
Tin.
Thẩm Ngật Tây của 5 năm trước, không ai hiểu anh hơn cô.
Anh sẽ không bỏ qua cô.
Sự thật cũng đúng là như thế này, Thẩm Ngật Tây không chịu chia tay cô.
A Thích thấy trên mặt Lộ Vô Khả một chút cảm xúc cũng không có, cẩn thận và khẩn trương mới nãy khi khơi mào cái đề tài này cũng theo sống lưng sụp vào sô pha không còn một mảnh.
Cô cầm một chai rượu từ bao nilon đen ra, dùng cái khui bình thường đều tiện tay ném trên bàn trà mở ra, nắp chai cùm cụp một tiếng rớt trên bàn.
A Thích uống rượu như ăn đồ ăn vặt vậy, không tám chín chai thì cô không say được, cô uống một ngụm: "Cho nên năm đó cậu với cậu ta chia tay thật à?"
Lộ Vô Khả nhìn về phía A Thích, hai giây sau cô gật đầu.
Tự mình đoán được với đương sự chính miệng thừa nhận không giống nhau, đây cũng hơi phá vỡ nhận thức của A Thích đối với Thẩm Ngật Tây.
Cho dù đoán trước được câu trả lời, nhưng cô vẫn bị sặc một ngụm: "Thật à? Vì sao vậy?"
Lộ Vô Khả lại không nói.
Lúc trước A Thích còn cảm thấy lần này Lộ Vô Khả đã trở lại, thái độ của Thẩm Ngật Tây làm người ta muốn đấm anh hai trăm quyền.
Hiện tại nghĩ lại, khó trách.
Là Lộ Vô Khả nhà cô đá anh ta.
Nhưng cho dù như vậy cô vẫn đứng bên Lộ Vô Khả, thấy Thẩm Ngật Tây không để ý tới Lộ Vô Khả vẫn sẽ khó chịu.
"Nhưng mà, chiếu theo cái đức hạnh của Thẩm Ngật Tây, tuy rằng chuyện này đến hiện tại tớ còn cảm thấy khó tin, nhưng đúng là cậu ta cứ như vậy, sau này bên người cậu ta không có cô gái nào. Sau khi tốt nghiệp sau có hay không thì tớ không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất bốn năm đại học thì không có. Đừng nói là một năm, một tháng không tìm tớ đã cảm thấy mặt trời mọc từ hướng Tây."
Cô nói một tràng dài xong hướng Lộ Vô Khả tìm kiếm sự tán đồng: "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Lộ Vô Khả nhìn cô một cái.
Rồi sau đó lắc đầu, rất thành thật: "Không kỳ quái."
A Thích đang đưa rượu đến bên môi dừng lại, tròng mắt xoay quanh rồi tầm mắt hạ xuống người cô: "A?"
Đúng vậy, Lộ Vô Khả không thấy kỳ quái một chút nào.
Hoặc nói cách khác, cô biết rất rõ Thẩm Ngật Tây sẽ không tìm cô gái khác.
Cô không tự coi nhẹ mình, hiểu rõ phân lượng mình Tây trong lòng Thẩm Ngật Tây, hiểu rất rõ.
Không chỉ chính cô, Thẩm Ngật Tây cũng là người như thế.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, A Thích lại như vừa nghe xong sách trời, nửa ngày cũng không hiểu vì sao Lộ Vô Khả không cảm thấy kỳ quái.
Lúc cô vị thành niên yêu sớm không ít, nhưng yêu đương là do cảm thấy mới mẻ với chơi vui, khi đại học và đi làm cũng yêu qua một hai đoạn, nhưng đến tuổi này thì chỉ là tìm người bạn giảm bớt một chút cô độc của người trưởng thành thôi.
Cho nên so chiêu với cao thủ yêu đương, cái não này của cô thật sự quay không nổi.
Vốn dĩ cô còn muốn hỏi Lộ Vô Khả có ý gì, đã bị tiếng tin nhắn từ điện thoại trên sô pha cắt ngang.
Người đã đi làm sợ nhất chính là khi tan tầm ứng dụng mạng xã hội vang lên, chỉ sợ vừa mở ra là tin nanh của lãnh đạo, một khi lãnh đạo nanh tin mười cái thì có tám chín là làm việc, ςướק đoạt thời gian nhàn rỗi, nhưng không thể cũng không dám không trả lời lại.
Sau lưng A Thích mắng lãnh đạo, nhưng điện thoại reng thì vẫn phải nghe, mỗi lần thông báo đến là như kinh thiên động địa vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.
Đã tối trễ, cô lấy điện thoại qua nhìn nhìn, thấy không phải là của lãnh đạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong miệng lại nhắc mãi: "Tên Tề Tư Minh này tối khuya rồi còn nanh tin gì đấy."
A Thích với Tề Tư Minh sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, hai người như anh em vậy.
Lộ Vô Khả đứng dậy khỏi sô pha đến tủ lạnh ở phòng bếp lấy bình sữa bò, trở lại phòng khách liền thấy A Thích vẻ mặt mê nang bấm điện thoại trả lời giọng nói cho Tề Tư Minh.
"Tề Tư Minh cậu không có tật xấu chớ? Hỏi địa chỉ nhà tôi làm gì?"
Tề Tư Minh phút chốc trả lời lại.
"Không phải lần trước cậu ầm ĩ trên vòng bạn bè nói muốn mua máy chơi game mà không có tiền mua à? Tôi gửi cho cậu một cái."
Đầu A Thích đầy dấu chấm hỏi: "Không phải, Tề Tư Minh, cậu uống say hay ᴆụng đầu vào chỗ nào rồi, có còn có nhớ cậu bình luận dưới bài đó cái gì không?"
A Thích tới tính sổ, dáng vẻ muốn rống điếc Tề Tư Minh: "Cậu nói! Cho dù cậu có ăn phân cũng không mua cho tôi!"
Tề Tư Minh lại nhắn tới, đang cười: "Mẹ, Hứa Uyển Nhu mẹ nó cậu thật mang thù."
Lại nói: "Nhanh nhắn qua đi, hết đêm nay dù cậu có cầu xin tôi cũng không mua cho đâu."
A Thích nói: "Không tin, chắc canh cậu lừa đảo, tôi thấy cậu chính là chồn chúc tết gà, không có hảo tâm."
Tề Tư Minh: "Thật mà, tối nay ông đây chơi mạt chược thắng tiền, muốn làm chuyện tốt để tích đức, sang năm tìm một cô vợ tốt."
Thật ra, cho dù Tề Tư Minh không mua đồ cho A Thích, nói địa chỉ cho anh cũng không sao.
Chính là hai người này đấu võ mồm quen rồi, người tới ta đi dù sao cũng phải cãi mấy vài câu đã.
Lộ Vô Khả ngồi ở sô pha cắn ống hút hút sữa, A Thích mở loa ngoài, cô cứ vậy nghe bọn họ đấu võ mồm.
Thoáng hoảng hốt như là về tới đại học.
Cuối cùng A Thích vẫn ném địa chỉ cho Tề Tư Minh.
Buổi tối Lộ Vô Khả tiến vào ổ chăn A Thích còn chưa ngủ, xoay người qua ôm cô, lúc đại học A Thích rất thích ôm cô, nói ôm cô mềm mại rất thoải mái.
"Lộ Vô Khả, sao ôm cậu vẫn tốt như vậy." Trên người còn có hương sữa nhàn nhạt.
Hai người lại cậu một câu tớ một câu nói một lát, mỗi ngày A Thích đều mệt như chó, rất nhanh ngủ mất.
Lộ Vô Khả luôn nằm sớm, ngủ trễ.
Thẳng đến hơn hai giờ mơ màng sắp ngủ, lại bị tiếng điện thoại trên đầu giường đánh thức.
Cô ngủ không sâu, chậm rì mở bừng mắt.
Điện thoại lại ong ong chấn động hai tiếng, Lộ Vô Khả mới duỗi tay cầm qua.
Nhìn số gọi đến, cô trầm mặc nhìn chằm chằm.
Mấy năm nay cô chưa từng đổi số điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngật Tây gọi điện thoại cho cô.
Lộ Vô Khả không do dự, cũng không quá nhanh, ấn nghe.
Cô đưa điện thoại lên tai.
Bên kia một mảnh an tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở, trầm ổn, lại như chưa thanh tỉnh.
Từng chút từng chút dần dần chồng lên cô.
Anh uống rượu.
Không ai mở miệng nói chuyện trước.
Không biết qua bao lâu, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng đô đô lạnh băng.
Anh cúp rồi.
Mấy năm nay ai cũng chưa đổi số điện thoại.
Nhưng không ai chịu cúi đầu gọi điện cho người kia.
Một cuộc điện thoại cách 5 năm.
Đầu kia tiếng đô đô tự động ngắt, chung quanh lại lâm vào một mảnh im lặng.
Ngón tay lộ ra trong không khí bị lạnh đến run rẩy, điện thoại bên tai không sáng nữa.
Lộ Vô Khả hiểu rõ nếu không phải anh uống say, anh sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Màn hình tối đi, thân máy phiếm hơi lạnh.
Trong phòng không bật đèn, khắp nơi không hòa tan được nùng mặc.
Lộ Vô Khả ấn sáng điện thoại, một tia sáng dừng trên mặt cô, làn da trắng sắc lạnh.
Lông mi mỏng đuôi hơi vểnh lên, chóp mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, bị lạnh hơi đỏ lên.
Cô nhìn điện thoại, ấn số anh, gọi qua.
Nhưng mà vài giây yên tĩnh qua đi, bên kia vang lên một giọng nữ máy móc lạnh nhạt.
Anh tắt máy.
Lộ Vô Khả không phản ứng gì, để điện thoại lên đầu giường, kéo chăn qua xoay người ngủ.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
-----------
Hôm sau hai tiết của Lộ Vô Khả đều vào buổi tối, hơn 10 giờ trung tâm mới tan học.
Then cửa ở văn phòng hỏng rồi mấy ngày chưa sửa, lúc Lộ Vô Khả đi ra không cẩn thận ngón tay bị mảnh sắt bén nhọn bên cạnh rạch một vết nhỏ, đau không cô cũng không chú ý, tắt đèn hành lang rồi đi, lúc ra khỏi trung tâm mới phát hiện ngón tay chảy đầy máu.
Lộ Vô Khả lấy khăn giấy bọc lại, một lát khăn giấy đã nhuộm hồng.
Đi xe buýt về đến nhà A Thích máu trên tay vẫn chảy không ngừng, Lộ Vô Khả dừng lại cạnh sọt rác ven đường, vứt giấy đi, lấy một tờ mới ra đè lên.
Đúng là cô không đau chút nào, trên mặt không có một tia co rút gì.
Khu dân cư chỗ A Thích ở, dưới lầu siêu thị, tiệm thuốc, tiệm cơm cái gì cũng có.
Lộ Vô Khả tới đây chưa có đến tiệm thuốc, ở dưới lầu nhà A Thích đi một hai phút mới tìm được một tiệm thuốc.
Ánh đèn xuyên qua cửa kính dừng trên nền đất xi măng bên ngoài.
Vừa lúc A Thích nanh tin cho cô, Lộ Vô Khả lấy điện thoại ra xem, đêm nay A Thích tăng ca, hỏi cô có muốn ăn bữa ăn khuya không cô ấy mang ít về.
Lộ Vô Khả nói với cô ấy muốn ăn cháo cá sống.
Cô trả lời tin nanh đồng thời đi lên bậc thang đẩy cửa tiệm thuốc ra, một mùi thuốc Đông y ập vào mặt.
Lộ Vô Khả nghe thấy một nhân viên trong cửa hàng nói với một nhân viên khác lát nữa nấu thuốc xong đổ ra ly để trên bàn, hết tiết tự học buổi tối có học sinh sẽ tự mình tới lấy. Ký túc xá của trường cấp ba gần đây ngay cả máy sấy tóc cũng không có chỗ cắm, đừng nói là nấu thuốc, tiệm thuốc thu phí nấu giùm cho người ta.
Lộ Vô Khả nghe mùi thuốc, đột nhiên nhớ tới sau lần đầu tiên bà nội phẫu thuật ung thư mỗi ngày trong nhà đều nấu thuốc Đông y để bà nội điều trị thân thể.
Còn có Chung Ánh Thục, cũng uống thuốc Đông y một đoạn thời gian.
Hiện tại nhớ tới bà nội và mẹ, Lộ Vô Khả sẽ không phản ứng mãnh liệt bài xích như trước kia, ở nước ngoài 5 năm ảnh chụp chung của bà nội, mẹ với cô vẫn luôn đặt trên tủ đầu giường.
Trước kia còn nhỏ, cô không hiểu câu lấy ơn báo oán của bà nội là có ý gì.
Hiện tại ngẫm lại liền biết đạo lý trong đó, không phải bà nội thật sự từ bi với Thẩm gia làm chuyện không thể tha thứ với gia đình mình, chẳng qua là không muốn cô quá khổ sở thôi.
Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, bà nội đã sống 70 năm, xem như nhìn thấu mọi đạo lý, biết cô sẽ vì vậy mà chịu khổ, so với hạnh phúc vui vẻ của cháu gái mình, thù hận liền trở nên không quan trọng.
Nhưng Lộ Vô Khả không nghe lời bà nội.
Cô vẫn luôn cho rằng thù báo, mọi thứ cũng sẽ theo đó tiêu tan.
Nhưng rất nhiều thời điểm không phải vậy.
Lộ Vô Khả cất điện thoại đang muốn ngẩng đầu, một thanh âm khiến động tác đẩy cửa của cô ngừng lại.
"Trong tiệm có bán bαo ƈαo sυ không?"
Tiếng nói người đàn ông khàn khàn, vừa nghe liền biết do hút thuốc nhiều.
Một câu hỏi rất thẳng như lẽ đương nhiên.
Vẫn giống như trước đây.
Ở chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ anh vẫn luôn rất thẳng thắng.
Không cất giấu chút nào.
Lộ Vô Khả nâng đầu.
Nhân viên chỉ một kệ hàng cho Thẩm Ngật Tây, anh ngồi xuống trước một kệ hàng, một cánh tay vắt trên đùi.
Sau quầy hai cô gái chụm đầu che miệng nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt nhìn Thẩm Ngật Tây, không được che được cười trên mặt với lỗ tai hồng.
Bên kia Thẩm Ngật Tây cũng không thèm chọn, thuần thục rút ra một hộp.
Lộ Vô Khả đi vào.
Thẩm Ngật Tây vừa lúc đứng dậy, cầm hộp đồ trong tay đi qua phía này.
Anh vừa nâng mắt liền thấy được Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả rất bình tĩnh, thậm chí chưa nhìn đồ trên tay anh, còn rảnh rỗi đóng cửa.
Thẩm Ngật Tây cũng vậy, rất nhanh tầm mắt dời khỏi mặt cô, đi qua chỗ quầy tính tiền, ném hộp bao lên quầy.
Dù là ai cũng không đoán ra được hai người bọn họ quen biết.
"Tính tiền." Thẩm Ngật Tây nói.
Lộ Vô Khả đi qua phía sau anh.
Cô đi vào trong mua hộp băng cầm máu, lúc từ kệ hàng vòng ra Thẩm Ngật Tây đã không còn nữa.
Lúc đến quầy hai cô gái đó vẫn còn đang nói.
"Người kia thật là đẹp trai."
"Đúng là đẹp trai, nếu không có bạn gái tôi đã xin số điện thoại anh ta rồi."
"Thôi đi, ngoài miệng cô nói hăng vậy, chắc chắn đứng trước mặt người ta đến rắm cũng không dám đánh một cái, mới nãy còn không dám nhìn người ta mà."
Hai người nói cười, Lộ Vô Khả đi qua bỏ đồ lên quầy thu ngân.
Sau khi tính tiền đẩy cửa ra, chung quanh đã sớm không có bóng người.
Ánh mắt Lộ Vô Khả cũng không đi tìm, trở về nhà A Thích.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc gần mười ngày thi sức kéo.
RIA miễn cưỡng cầm được thứ hai, đứng nhất là một đoàn xe khác ở quốc nội, vị thứ hai của đoàn xe là do Thiệu Tư Trạch trong đội giành được, mấy đội viên khác thứ tự không tốt cũng không xấu giữa giữa.
Một đám người thi xong phải uống rượu, thành tích tốt liền nói là muốn chúc mừng, kém thì lại nói muốn mượn rượu giải sầu, nói trắng ra là đều tìm cớ để uống rượu.
Già trẻ ở đoàn xe, thi hay không thi đều tới đây uống rượu, đàn ông vừa uống rượu vào liền thích khoác lác, một đám khoác loác đến đỏ mặt tía tai, nhập thần đến mức Thẩm Ngật Tây vị huấn luyện viên này vào cũng không ai biết.
Dương Sưởng mắt trông mong chờ Thẩm Ngật Tây trở về.
Lại đợi một lát mới thấy anh đẩy cửa tiến vào.
Dương Sưởng vừa chơi game vừa nhìn chằm chằm cửa, thấy anh trở lại lập tức cất điện thoại.
Lúc Thẩm Ngật Tây vào đám người này vẫn còn đang khoe khoang.
Anh hừ cười một tiếng, xách túi đến chỗ cạnh thằng nhóc đang như hổ rình mồi chờ anh ngồi xuống.
Anh mới vừa ngồi xuống, Dương Sưởng lập tức trộm thò qua: "Ca, em nhớ dưới lầu có tiệm thuốc đúng không? Em bấm giờ tính cho anh một chút, 40 phút không hơn, anh mua từ bên kia Đại Tây Dương à?"
Thẩm Ngật Tây lạnh lạnh liếc anh một cái: "Nếu không cậu tự đi mua đi?"
"Fuck, thôi quên đi," dáng vẻ Dương Sưởng như tên trộm, "Nhãn tuyến của ông già ngồi đây nhìn chằm chằm em đó, cho em chín cái mạng em cũng không có lá gan đó."
Ông già trong miệng Dương Sưởng chính là cha cậu ta, cũng là người sáng lập đoàn xe bọn họ, Dương Quân Hạo.
Là kiểu đập tiền đốt tiền vào, trong khoảng thời gian ngắn lại không thấy đầu tư thu hoạch gì, nguyên nhân chỉ có một, chỉ vì hai chữ cổ hủ, tình cảm.
Bởi vì mê chơi xe đua, cho nên làm tành một đoàn xe như vậy.
Trước kia Thẩm Ngật Tây không phải không có thứ này.
Nhưng mà Dương Quân Hạo không phải tay đua chuyên nghiệp, năm đó bọn họ không có điều kiện tốt như vậy, lúc tuổi trẻ cơ bản không có chơi.
Hiện tại có điều kiện thì đã có tuổi, hơn nữa tọa trấn ở xí nghiệp mỗi ngày bận tối mày tối mặt, có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi tới đoàn xe chơi một lát đã tốt lắm rồi, càng đừng nói dành thời gian làm huấn luyện viên.
Nhưng con trai Dương Sưởng hiểu rõ niệm tưởng của ông, đua xe thành nghề nghiệp. Dương Sưởng từ nhỏ giống cha anh thích chạm vào xe, hiện tại là người nhỏ tuổi nhất trong đội.
Chỉ là tính cách hơi hồ đồ, thích dính phụ nữ.
Cho nên lúc này mới bị nhãn tuyến của ba cậu ta trông coi gắt gao, không chuồn đi được, chạy ra mua bαo ƈαo sυ cũng có thể bị ông già biết.
Cậu ta đè thấp giọng hỏi Thẩm Ngật Tây: "Ca, có mua bao giúp em không?"
Thẩm Ngật Tây cầm chai rượu dựa vào sô pha: "Vứt trong xe cậu ấy."
"Cảm ơn ca," Dương Sưởng cảm động đến rơi nước mắt sắp quỳ xuống luôn, "Ngày mai em sẽ chăm chỉ tập luyện!"
Thẩm Ngật Tây liếc nhì cậu ta một cái: "Chỉ ngày mai thôi?"
"Mỗi ngày, mỗi ngày," Dương Sưởng cợt nhả, "Về sau mỗi ngày chạy nhiều thêm một tiếng."
Thẩm Ngật Tây ngắt ghi âm, không chút xấu hổ khi trộm ghi âm: "Được, đã ghi âm, nhớ lời mình nói ngày mai tự giác chút."
Dương Sưởng: "...... Mẹ nó, ca, anh sài ám chiêu."
Thẩm Ngật Tây cười cười uống rượu.
Dương Sưởng thằng nhóc này cái không đứng đắn gì cậu ta cũng đã làm, nhưng cũng hơi oan tí, trên người anh có một điểm khá tốt, không hút thuốc lá.
Cho nên cậu ta rất mẫn cảm mùi thuốc, mũi ngửi ngửi đã có thể nghe ra mờ ám.
"Ca, anh ở ngoài hút nửa bao thuốc rồi mới vào à?"
Thẩm Ngật Tây uống một ngụm rượu, liếc anh: "Không được?".
Lúc này Tề Tư Minh ở bên cạnh nghe người ta khoác lác thấy mùi ngon chen vào: "Được, sao lại không được, bao lâu không thấy cậu hút hung như vậy, gần đây cứ như phát điên, cả người toàn mùi này, hơn nửa bao."
Khóe mắt Thẩm Ngật Tây liếc nhìn cậu ta.
Dương Sưởng bên cạnh tò mò, nhắc nhở Tề Tư Minh một câu: "Giám đốc, nói huấn luyện viên thì mình bỏ trước đi đã, mỗi ngày anh đều hút thuốc."
Tên nghiện thuốc như Thẩm Ngật Tây, Tề Tư Minh duỗi tay đánh thằng nhóc này: "Mồm mép lanh đúng không? Muốn bị trừ tiền đúng không, đúng không?"
Không biết Thẩm Ngật Tây suy nghĩ cái gì, bị hai người bọn họ phiền chịu không được, đá văng hai người ra tìm chỗ yên tĩnh ngồi đánh bài với người ta.
Chưa được chốc lát, Tề Tư Minh cầm chai rượu với ly rượu ngồi xuống cạnh anh.
"Người anh em, gần đây đi đâu nếm mùi thất bại à?"
Thẩm Ngật Tây cắn điếu thuốc, giữa sương khói híp mắt nhìn bài trong tay, ném một lá ra.
"Đôi mắt rảnh quá à?"
"Không phải, trạng thái gần đây của cậu không thích hợp," Tề Tư Minh nói, "Lần trước như vậy đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi?"
Thẩm Ngật Tây nghiêng nghiêng ngậm thuốc, từ lỗ mũi hừ một tiếng: "Không thích hợp cái cây 乃úa."
Tề Tư Minh chậc một tiếng: "Được được, ngài nói không có thì không có."
Lại thấy ly Thẩm Ngật Tây trống không, định rót rượu cho anh.
Thẩm Ngật Tây giơ tay ngăn cản: "Không uống."
"Sao lại không uống?"
Cũng không biết ý Thẩm Ngật Tây là gì: "Chuyện xấu đi.".