Hạ Sốt - Chương 50

Tác giả: Thư Ngu

Nhà cũ họ Thẩm đã có từ mười mấy năm trước, giá cả một mét vuông đã bằng một căn nhà của người bình thường, trang hoàng phong cách xa hoa sang trọng.
Đi ngang qua đài phun nước trong vườn, bọn họ còn chưa tiến vào cửa đã có người chờ ở ngoài sảnh.
Sảnh ngoài lớn như sảnh khách sạn, theo phong cách điển hình của Trung Quốc, trên tường treo bích họa gốm sứ Tì Hưu, tượng trưng cho dã tâm nhà xí nghiệp.
Người phụ nữ trước mặt một thân váy trắng, mặt trái xoan, kiểu trang điểm tinh tế bảo thủ, khóe môi khéo léo mỉm cười: "Rốt cuộc ngài cũng về nhà."
Cô ta duỗi tay tự nhiên nhận lấy hành lí trong tay Thẩm Ngật Tây, đưa cho hai người đàn ông mặc tây trang phía sau, đồng thời theo bản năng liếc nhìn Lộ Vô Khả một cái, nhưng cũng chỉ là thân thiện gật đầu, chuyện khác sẽ không hỏi nhiều.
Nhà họ Thẩm có rất nhiều quy tắc, trên có khuôn phép nội bộ, dưới có lễ nghi của người làm, một phần cũng không thiếu, nên mỗi lời nói hành động của người nơi đây đều như công thức hoá.
Ngoại trừ Thẩm Ngật Tây.
Người này không chịu ràng buộc bởi các quy tắc, vừa buông thả lười nhác không hợp với nơi này.
Nhưng quả thật anh lại thuộc về dạng người trong giới thượng lưu.
Sự tự phụ và tự tin trong xương cốt Thẩm Ngật Tây chỉ người sống trong nhung lụa mới có, là thứ mà xã hội thượng tầng mang lại cho anh.
Có thể bình tĩnh đối mặt với quyền thế và tiền tài là chuyện người bình thường khó mà làm được, nhưng đối với những con nhà giàu từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này mà nói, bọn họ chỉ cần giơ tay nhấc chân là có.
Giàu có mang lại lợi thế cho người có tiền đôi khi không chỉ nhiều tiền nhiều bạc, càng nhiều hơn tiền tài là mang đến cảm giác quen tai quen mắt sống trong suиɠ sướиɠ và ung dung tự tại. Đây là chuyện mà phần lớn cả đời người không làm được, hám lợi đen lòng là bài học mà thế gian này dành cho con người, bọn họ lại mảy may không bị ảnh hưởng chút nào.
Thẩm Ngật Tây bỏ qua ba người kia đi vào trong: "Tất cả có ở nhà không?"
Tay Lộ Vô Khả bị anh nắm.
Người phụ nữ đó chắc là quản gia, dẫm lên cao gót đi theo phía sau: "Ông chủ Thẩm và anh trai ngài đến công ty, ông cụ ở trong phòng nghỉ ngơi, bà chủ chắc là ở thư phòng đọc sách."
"Không đến trường học tản bộ sao?"
Diệp Tùng Liên mấy năm gần đây đã về hưu, bỏ xuống thân phận giáo sư, mỗi ngày ở nhà nghe nhạc dân ca, uống trà, trồng hoa, đọc sách, rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ về trường đi dạo.
Giọng người phụ nữ mang theo ý cười: "Ngày hôm qua ông chủ mới đưa bà chủ về trường."
Cha mẹ Thẩm Ngật Tây đã có bốn năm chục năm cảm tình, hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách, cơ bản không cãi nhau.
Thẩm Ngật Tây gật đầu: "Được rồi, lát nữa cô đến gặp bà ấy trước, nói với bà là con trai nhỏ của bà trễ chút nữa sẽ tới."
Người phụ nữ cười: "Vâng."
Đến chỗ thang máy Thẩm Ngật Tây duỗi tay muốn lấy hành lý trong tay bọn họ: "Được rồi, hành lý tôi tự mình cầm lên, mấy người bận thì lui đi."
Một đường Lộ Vô Khả không nói gì.
Thẩm Ngật Tây nắm tay cô đi vào thang máy, rũ mắt ấn lên tầng, hỏi cô: "Có mệt không?"
Lộ Vô Khả nhìn hình mình phản chiếu trên vách, lắc đầu.
"Không mệt vậy chút nữa dẫn em ra ngoài đi dạo, có chỗ nào muốn đi không?"
Lộ Vô Khả không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc, sau một lát lắc lắc đầu.
Thẩm Ngật Tây liếc cô một cái, dời mắt, không nói gì.
Nhà Thẩm Ngật Tây ở Lan Giang đã đủ lớn, mà phòng anh ở nhà họ Thẩm đã bằng căn nhà đó.
Ngăn cách tầng, trên tầng nhỏ đặt hai cái sô pha, trên đất một đống linh kiện nhỏ, còn có tủ trưng bày sát tường để vật trang trí, bên trong đều là một ít mô hình xe đua.
Thẩm Ngật Tây vừa vào cửa đã ôm hôn sờ soạng Lộ Vô Khả một hồi, tư thế này như thể một giây sau sẽ có chuyện lau súng ςướק cò.
Hai người trực tiếp lăn đến sô pha làm một trận.
Xong việc Lộ Vô Khả đến phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra Thẩm Ngật Tây đang dựa vào sô pha không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, một cánh tay gác trên lưng ghế, vẻ dâm mĩ lười biếng nơi khóe mắt đuôi mày kia còn chưa tan đi.
Lúc Lộ Vô Khả từ bên trong đi ra anh liền chuyển động đôi mắt.
Áo con trai rất lớn, mặt vào trên người rộng thùng thình, dưới bắp đùi hơi lạnh.
Tầm mắt Thẩm Ngật Tây như lười di chuyển, cứ vậy mà nhìn chằm chằm cô.
Hai chân Lộ Vô Khả gầy trắng nõn trần trụi đi đến bên trái sô pha, kết quả ௱ôЛƓ còn chưa dính lên sô pha đã bị Thẩm Ngật Tây bên phải kéo qua.
Lập tức cô bị anh ôm eo kéo lên trên đùi.
Cả người Lộ Vô Khả ngồi trên đùi anh, eo bị cánh tay anh ôm chặt, chôn mặt ở cổ anh cười cười.
Thẩm Ngật Tây nói với đầu bên kia điện thoại: "Gặp nhau ở đâu?"
Lộ Vô Khả cách ống nghe rất gần, đối diện nói gì cô cũng nghe được.
Là giọng con trai, nói đi hội sở.
Thẩm Ngật Tây đã làm chuyện hạ lưu, ngoài miệng lại nhàn nhã như không có chuyện gì đáp: "Không thể tìm chỗ nào thanh tĩnh được à?"
Người đầu bên kia như nghe được chuyện gì kỳ lạ, giọng điệu cao lên mấy độ.
"Fuck, có phải tôi không gọi nhầm số rồi không?"
Thẩm Ngật Tây cười nhạo: "Nếu không thì cậu cúp gọi lại thử xem?"
Bên kia cũng không phải là người đứng đắn gì, châm chọc cười nói: "Đâm cũng là quỷ đâm tường, đâm một mặt tường là được*."
Lộ Vô Khả làm ổ trong lòng anh, bỗng nhiên anh lấy điện thoại ra khỏi tai, cúi đầu ở bên tai cô trêu đùa: "Phía trên có mặc không? Để anh nhìn xem."
Lộ Vô Khả mặc rồi, trên mặt cô gái nhỏ dương dương đắc ý, mời anh nhìn xem, thẳng thắn vô tư.
Nhưng làm sao Thẩm Ngật Tây không có cách với cô được chứ, căn bản không sợ đang nói chuyện điện thoại, biểu cảm bình tĩnh thản nhiên đẩy dây áo.
Lộ Vô Khả cố kỵ đầu kia không dám lên tiếng, uốn éo xoay người trong lòng anh.
Cùng lúc đó người đầu kia vẫn đang nói, tuy Thẩm Ngật Tây đã lấy điện thoại ra, nhưng anh vẫn đang nghe.
Đám người như bọn họ muốn tìm chỗ nào chơi đứng đắn đúng là chuyện khó, người con trai bên kia phỏng chừng vắt hết óc mới nghĩ ra được một địa điểm.
"Vậy...... sân patin nhé?"
Thẩm Ngật Tây cười nhạo, thực vô tình: "Cậu là học sinh cấp ba à?"
"Mẹ, cậu đừng nói, đúng là gần đây tôi thường hay đi chỗ đó, ngay cả bảo vệ cũng thấy tôi quen mắt."
Thẩm Ngật Tây nhếch khóe miệng, anh thốt ra một câu lơ đễnh nhưng sắc bén: "Gần đây cặp với học sinh cấp ba?"
Tiếng cười không có ý tốt của anh ta từ ống nghe truyền đến, còn hề hề nịnh anh một chút: "Không hổ là người đã xem hoa thơm cỏ lạ thoả thích."
Anh ta vừa mới nói xong Thẩm Ngật Tây biết mình xong đời rồi, quả nhiên giây sau người trong lòng không cho làm, hung hăng hất tay anh ra.
Cô muốn đi xuống, Thẩm Ngật Tây kéo cô đem cô về lại trên đùi mình.
Lộ Vô Khả trực tiếp bắt lấy tay anh cắn một ngụm.
Xuống miệng còn rất nặng.
Thẩm Ngật Tây hít hà một hơi.
Đầu kia nghe thấy tiếng hiếu kỳ hỏi: "Ơ, có con gái bên người hả?"
Thẩm Ngật Tây bị Lộ Vô Khả cắn cũng không tức giận, rũ mắt nhìn cô cắn, đã vậy còn có tâm tình nói giỡn: "Cậu làm người ta xù lông rồi kìa, mau thu dọn cục diện rối rắm này đi."
Đám con trai này đều thích dính vào con gái, đã qua vạn bụi hoa, những cô gái bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc sớm bị tay già đời nhìn thấu tâm tư, anh ta hơi hồi tưởng lại chút lời mình vừa nói, liền biết là câu nào chọc người ta, miệng cười vui sướng khi thấy người gặp họa, há mồm đã gọi chị dâu: "Chị dâu, chị đừng nóng giận, Thẩm Ngật Tây người này tuy rằng quen con gái nhiều, nhưng chỉ nói chuyện chỉ cùng lắm thì nắm tay thôi."
Đổ thêm dầu vào lửa.
Chuyện tào lao này ngay cả chính Thẩm Ngật Tây nghe xong cũng không tin, anh rầu rĩ cười, trực tiếp cúp điện thoại, ném di động sang một bên.
Lộ Vô Khả cắn mạnh hơn lúc đầu một chút.
Thẩm Ngật Tây nói: "Sao thích cắn người vậy?"
Lộ Vô Khả lại hung hăng cắn anh một ngụm, sau đó hất tay anh ra: "Cứ cắn đấy."
Thẩm Ngật Tây nhìn cô lưu lại dấu răng trên tay mình, không giận ngược lại cười cười: "Được thôi, lại nhiều thêm một dấu."
Cái dấu trên vai vẫn chưa biến mất.
Anh nhìn ra được cô không thật sự tức giận, thật ra Lộ Vô Khả là người rất công minh, sẽ không bởi vì chuyện quá khứ mà làm mình không thoải mái, nhiều lắm chỉ vui đùa ghen chút thôi, sẽ không làm thật.
Thẩm Ngật Tây vỗ vỗ ௱ôЛƓ cô: "Đứng dậy nào, dẫn em ra ngoài đi chơi."
Lộ Vô Khả không đứng dậy, hỏi anh đi chỗ nào.
Thẩm Ngật Tây suy nghĩ một chút, nói: "Sân patin nhé?"
Ý nói cô là học sinh cấp ba phải không, Lộ Vô Khả trừng mắt anh một cái, từ trên người anh đứng lên đi qua mở hành lý ra.
Thẩm Ngật Tây dựa vào sô pha, nhìn dáng cô cười cười.
-----------------------------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Cuối cùng hẹn gặp mặt ở một trường cấp ba, bởi vì Dương Thiên Thành phải đến trường học đón bạn gái nhỏ tan học.
Nhà họ Thẩm rất lớn, Thẩm Ngật Tây dẫn cô đi dạo một vòng mà cũng không thấy gặp ai, Thẩm Ngật Tây để Quách Húc đi nghỉ ngơi, tự mình lái xe đưa Lộ Vô Khả đến trường học đó.
Cấp ba vào học sớm, không giống như sinh viên còn hơn mười ngày nghỉ để ăn chơi.
Lúc Thẩm Ngật Tây mang Lộ Vô Khả đến sân bóng, Dương Thiên Thành và Trình Ngụ Lễ đã ở đó.
Dương Thiên Thành và Trình Ngụ Lễ là bạn từ nhỏ của Thẩm Ngật Tây, cha mẹ ba người là bạn bè, một vòng tròn, con cái từ nhỏ tự nhiên cũng sẽ quen biết, con trai lại dễ chơi với nhau hơn.
Tiểu học cấp 2 cấp 3 đều đi học cùng nhau, nói là đi học nhưng nói đúng hơn là đi phí thời gian, trong số bọn họ ở chuyện học tập tương đối có tiền đồ cũng chỉ có mình Trình Ngụ Lễ.
Người bên ngoài thủ đô đều muốn có một chân ở đây, người thủ đô cũng giống vậy sẽ không chạy đến thành phố khác, Dương Thiên Thành và Trình Ngụ Lễ đều học đại học ở thủ đô, chỉ có Thẩm Ngật Tây là ngoại lệ chạy tới Lan Giang học.
Dương Thiên Thành và Trình Ngụ Lễ đang cùng mấy học sinh mới học thể dục xong đá bóng, thấy Thẩm Ngật Tây tới liền hướng anh và Lộ Vô Khả huýt sáo, đột nhiên một quả bóng lăn mạnh qua chỗ bọn họ.
Thẩm Ngật Tây gắt gao nhìn chằm chằm quả bóng, trong mắt là sự cuồng nhiệt và tập trung của con trai đối với hạng mục thể thao.
Anh nói với Lộ Vô Khả: "Đứng qua bên, đừng để bị đập trúng."
Lộ Vô Khả còn chưa kịp phản ứng lại thì Thẩm Ngật Tây đã chạy đi, chân dài đá quả bóng kia.
Quả bóng bay khỏi mặt cỏ, Lộ Vô Khả nghe thấy huynh đệ anh lại huýt sáo.
Thẩm Ngật Tây không đi qua, nắm tay Lộ Vô Khả ở bên cạnh chờ, trong chốc lát Dương Thiên Thành và Trình Ngụ Lễ bỏ lại đám nhóc đó đi tới.
Dương Thiên Thành còn chưa tới gần đã nói giỡn: "Ồ, vị huynh đệ nào đây, nhìn lạ mặt thật."
Đôi mắt Thẩm Ngật Tây nhàn nhạt ý cười, cùng hai người bọn họ chạm nắm đấm: "Giễu tôi à, nghĩ tôi nghe không hiểu sao?"
Dương Thiên Thành cũng không vòng vo, nói: "Cậu hai Thẩm, ngài xem lại lần trước ngài đại giá quang lâm đến thủ đô là khi nào, đã một tháng trôi qua rồi, trong giới không biết còn tưởng rằng ngài không phải người địa phương đấy."
Lộ Vô Khả có thể cảm nhận được ngón tay Thẩm Ngật Tây gãi gãi lòng bàn tay cô, anh làm vẻ suy nghĩ chậm rãi nói: "Cũng mới cách đây hai ba tháng trước."
"Sao không báo một tiếng?" Trình Ngụ Lễ ở bên cạnh nói không nhiều lắm mở miệng hỏi.
"Lúc ấy cơ thể ông nội có chút vấn đề, trở về xem, không có chuyện gì lớn thì đi về thôi, vẫn phải đi học chứ."
Dương Thiên Thành thật tự nhiên liếc nhìn Lộ Vô Khả bên cạnh anh một cái, hướng anh làm mặt quỷ: "Bạn gái ở chỗ này nên khoác lác hay gì?"
"Cút đi." Thẩm Ngật Tây cười.
Dương Thiên Thành chính là cậu ấm cà lơ phất phơ, Lộ Vô Khả thấy anh ta nhìn mình: "Không giới thiệu à?"
Thẩm Ngật Tây giới thiệu với Lộ Vô Khả trước: "Dương Thiên Thành, Trình Ngụ Lễ."
"Bạn gái, Lộ Vô Khả."
Lộ Vô Khả không phải dễ thân, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Dương Thiên Thành không đợi cô gật đầu cũng đã chào hỏi trước, tầm mắt Lộ Vô Khả trong lúc lơ đãng quét về phía Trình Ngụ Lễ ở bên cạnh phát hiện anh ta cũng đang nhìn chằm chằm mình.
Không phải là ánh mắt lịch sự tạm dừng nhìn người lạ lúc nhất thời, nhưng phỏng chừng là khuôn phép lễ giáo, ánh mắt anh ta không qua mạo phạm, lúc cô nhìn qua cũng nhàn nhạt đáp lại, rồi sau đó dời mắt.
Chủ đề của Dương Thiên Thành không tập trung trên người cô quá nhiều, con gái đối với mấy cậu ấm chỉ như quần áo, mới cũ một đống, Lộ Vô Khả đối với Dương Thiên Thành mà nói, bất quá cũng chỉ là một cô gái Thẩm Ngật Tây mang theo bên người trong khoảng thời gian gần đây, có thể qua mười ngày nửa tháng nữa, chắc sẽ không còn gặp lại gương mặt này.
Nhìn xem, nhóm người này chính là như vậy lạm tình lại tuyệt tình.
Dương Thiên Thành đã đón được bạn gái nhỏ cấp ba tan học.
Ở phía sau Lộ Vô Khả đang làm nũng với Thẩm Ngật Tây nói muốn uống rượu, Thẩm Ngật Tây thấy cô muốn uống, đồng ý dẫn cô đi hội sở.
Đám người đi tới hội sở, khuôn mặt bạn gái của Dương Thiên Thành được trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không giấu được sự ngây thơ và ấu trĩ làm ra vẻ trưởng thành.
Cô ta còn dẫn theo một cô bạn tới đây, cô bạn kia tựa hồ rất hứng thú với Thẩm Ngật Tây.
Vì thế bạn gái nhỏ của Dương Thiên Thành muốn giúp chị em mình, hỏi Dương Thiên Thành số điện thoại của Thẩm Ngật Tây.
Cô ta cầm ly rượu dựa vào người Dương Thiên Thành, uốn éo giọng nói hỏi anh ta: "Người đẹp trai kia là bạn anh à?"
Dương Thiên Thành không cần nghĩ cũng biết cô ta hỏi ai, hôm nay chỉ có Thẩm Ngật Tây là gương mặt lạ.
Anh ta cười nói: "Người đã có chủ, còn dám tiến lên?"
Cô ta nói: "Bạn em muốn, anh ta cũng học đại học A sao?"
Dương Thiên Thành nói không phải.
"Cũng năm ba giống anh?"
"Bằng tuổi anh," Dương Thiên Thành cùng cô ta nói chuyện, "Nhưng mà cậu ta tạm nghỉ một năm, hiện tại đang học năm hai."
"Tạm nghỉ học?" Hình như cô gái rất tò mò.
Đây cũng không phải là chuyện không thể nói ra.
Dương Thiên Thành rút điếu thuốc ra, châm thuốc: "Năm ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tai nạn xe cộ.".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc