Bệnh viện nhân dân thành phố, tầng tám.
Thẩm Ngật Tây đến phòng bệnh thì Lộ Vô Khả không có ở đó, chỉ có mình A Thích ở trong phòng gọt táo, nói chuyện với bà nội.
Anh dựa vào cạnh cửa gõ gõ cửa.
A Thích còn tưởng Lộ Vô Khả đã trở lại, cũng không ngẩng đầu lên: "Lộ Vô Khả cậu vào đi còn gõ cửa làm gì chứ."
"Cô ấy đi đâu rồi?"
Đột nhiên một giọng nói con trai vang lên, A Thích khi*p sợ, thiếu chút nữa quả táo trong tay đang gọt một nửa rớt xuống đất.
Cô ấy quay đầu thấy là Thẩm Ngật Tây, có chút nghi hoặc: "Cậu ấy mới từ đây đi ra, hai người không gặp nhau à?"
Thẩm Ngật Tây hỏi: "Cô ấy đi ra ngoài làm gì vậy?"
A Thích chùi chùi quả táo: "Nghe điện thoại, sợ nghe trong phòng bệnh làm ồn tới bà nội."
Cô ấy đem chuyện Lộ Vô Khả đi ra ngoài gọi điện thoại nói cho Thẩm Ngật Tây, lại thấy Thẩm Ngật Tây vẫn dựa vào cạnh cửa không đi.
A Thích bị anh nhìn chằm chằm ngay cả táo cũng không dám cắn, không hiểu làm sao hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Ngật Tây không quanh co hỏi thẳng: "Chuyện cô ấy ra nước ngoài trao đổi sinh viên cậu cũng biết à?"
A Thích không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu: "Cậu ấy còn đang suy xét, giáo viên bọn họ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu ấy, hận không thể đem cậu ấy trói lại đưa ra nước ngoài luôn ấy, hiện tại hồ sơ còn chưa có chuẩn bị đâu."
Cô ấy blah blah nói một tràng dài, chờ đến khi nhìn đến sắc mặt Thẩm Ngật Tây càng ngày càng nghiêm túc thì không rõ vì sao giọng cô nàng cũng chậm lại nhỏ dần.
Thẩm Ngật Tây thẳng người dậy, cười với cô ấy một cái, ý cười lại không chạm tới đáy mắt: "Cảm ơn." Nói xong đóng cửa phòng đi mất.
Đầu óc A Thích lúc này mới chuyển động, tay đánh lên trán một cái vội vàng đi tìm điện thoại: "૮ɦếƭ rồi ૮ɦếƭ rồi, bảo bối Vô Khả ơi tớ bán đứng cậu rồi."
Cô ấy hay vứt điện thoại lung tung, tìm nửa ngày mới tìm ra nó ở dưới giỏ trái cây, cô ấy lập tức gọi cho Lộ Vô Khả, kết quả bên kia còn đang ở trong một cuộc gọi khác.
"Mẹ ơi, Lộ Vô Khả cậu muốn nói bao lâu nữa vậy."
Sau khi A Thích cúp điện thoại cảm thấy mình chắc ૮ɦếƭ thẳng cẳng mất, làm gì không làm lại tự đào hố chôn người nhà mình.
Thẩm Ngật Tây không cần suy nghĩ cũng biết Lộ Vô Khả đi đâu nói chuyện điện thoại, anh đi đến chỗ cầu thang, mở cửa ra.
Quả nhiên Lộ Vô Khả ở bên trong, điện thoại còn đặt ở bên tai.
Thẩm Ngật Tây đi vào cô nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô, đi vào đóng cửa lại, anh không quấy rầy cô, dựa vào bức tường đối diện cô lấy điếu thuốc ra hút.
Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng trên người anh, nghe thầy Lý đầu kia nói lời thấm thía nói với cô cơ hội trao đổi khó có được cỡ nào, bao nhiêu người chen bể đầu muốn đi, hơn nữa chi phí trao đổi lần này trường học sẽ chịu, vị trí chỉ xem thành tích sẽ không nhìn vào tình hình kinh tế. Lại nói đây là lần đầu tiên trường mình cùng trường học nước ngoài giao lưu văn hóa, chưa chắc sau này sẽ còn có cơ hội như vậy, bảo cô suy nghĩ lại chút.
Lộ Vô Khả cúi đầu, mũi chân cọ cọ mặt đất, nói dạ được.
"Vậy được, thầy bên này còn có chút việc, em cứ suy nghĩ nhé, trước khi khai giảng học kì mới cho thầy câu trả lời thuyết phục là được." Thầy Lý là người giọng lớn, âm thanh xuyên qua ống nghe vang rõ ở cầu thang.
Lộ Vô Khả cúp cuộc điện thoại này.
Cầu thang không có tiếng thầy Lý bầu không khí lập tức an tĩnh xuống.
Lộ Vô Khả đi qua chỗ Thẩm Ngật Tây.
Cô muốn ôm anh.
Thẩm Ngật Tây mặc cô dán lên.
Lộ Vô Khả ôm eo anh, trán dựa vào vai anh.
Qua một lát Thẩm Ngật Tây mở miệng: "Lộ Vô Khả."
Anh lấy điếu thuốc trong miệng xuống nhả khói ra, giọng nói xen lẫn trong mùi thuốc lá.
"Yêu đương là chuyện của mình anh sao?"
Ngoài cửa sổ chỗ rẽ cầu thang có đám mây mù xám xịt, cành cây khô đâm thẳng vào bầu trời.
Lộ Vô Khả dựa vào vai anh nhìn bên ngoài đơn điệu ảm đạm, không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây kéo tay cô, xách cô từ trong lòng ra, nhìn vào mắt cô: "Trả lời anh."
Lộ Vô Khả xoay cánh tay muốn thoát khỏi tay anh: "Thẩm Ngật Tây anh làm em đau."
Nhưng Thẩm Ngật Tây sẽ không bỏ qua cho cô.
Lộ Vô Khả nâng mắt đối diện với anh, một câu cũng không nói, xoay người định rời đi, lại bị Thẩm Ngật Tây bắt trở về.
Thẩm Ngật Tây làm cô đau, cô duỗi chân muốn đá anh, kết quả không đá trúng còn bị anh ôm áp lên trên tường.
"Anh tức cái gì trong lòng em đều biết rõ phải không?"
Hô hấp Lộ Vô Khả bị hơi thở anh áp chế, nghiêng đầu.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm sườn mặt cô: "Lộ Vô Khả, em chạy đi chỗ nào học là chuyện của em, anh sẽ không can thiệp cũng sẽ không có bất kì ý kiến gì, anh muốn đi gặp em bất quá chỉ nhiều thêm tờ vé máy bay mà thôi."
Lộ Vô Khả nói: "Em cũng chưa suy nghĩ kỹ có đi hay không."
Thẩm Ngật Tây quay đầu, lại quay trở về: "Em biết chuyện này thì anh cũng không đến mức tức giận."
Đang là ban ngày, ánh sáng chỗ cầu thang lại tối tăm phảng phất như đã cuối ngày.
Lộ Vô Khả biết, làm sao cô có thể không biết Thẩm Ngật Tây đang tức giận cái gì.
Thẩm Ngật Tây buông lỏng cô, điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay lần nữa bị đưa lên miệng.
Anh ngậm thuốc hỏi cô: "Chuyện này em nói với bạn em khi nào?"
Lộ Vô Khả không cần nghĩ cũng biết A Thích bị Thẩm Ngật Tây nói mấy câu tra hỏi ra được.
Thật ra A Thích biết chuyện này là vì lúc trước ở ngoài phòng học chờ cô tan học, cô bị thầy Lý gọi lại nói chuyện này một lúc A Thích nghe được mới biết, đại khái khoảng một tháng trước.
Cô im lặng.
Thẩm Ngật Tây cũng không ép cô trả lời, chỉ nói: "Bạn em biết, Hứa Tri Ý biết, anh đâu."
"Hôm nay nếu anh không hỏi em, có phải em tính cả đời không nói cho anh biết, nếu không phải anh quen với Hứa Tri Ý, anh mẹ nó thậm chí cảm thấy anh ta đang nói nhảm."
Chuyện bạn gái muốn ra nước ngoài lại nghe được từ miệng người khác, thật con mẹ nó vớ vẩn.
Lộ Vô Khả bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng, như là đang nói cho anh nghe, lại như là đang nói cho chính mình nghe.
"Về sau anh sẽ không muốn biết."
Cô nói rất nhỏ, Thẩm Ngật Tây không nghe rõ: "Cái gì?"
Điện thoại trong tay Lộ Vô Khả vang lên, là A Thích gọi tới, chắc bà nội đã xảy ra chuyện gì, Lộ Vô Khả không kịp trả lời Thẩm Ngật Tây liền vội vàng chạy đi ra ngoài.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô một cái, đi theo.
Đúng là đột nhiên thân thể bà nội có chút vấn đề, bác sĩ đến tiêm thuốc rồi thay mấy bình truyền dịch, phòng bệnh rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hiện tại thời tiết còn rất lạnh, Lộ Vô Khả đem tay bà nội bỏ vào trong chăn, A Thích ở bên cạnh liếc nhìn ra bên ngoài rồi ᴆụng ᴆụng cánh tay cô.
"Hai người cãi nhau à?"
Lộ Vô Khả biết cô ấy đang nói Thẩm Ngật Tây.
Mới nãy Thẩm Ngật Tây cũng đi theo đến đây, phỏng chừng là đến xem bà nội có chuyện gì không, thấy không có việc gì anh cũng không có tiến vào, chỉ dựa vào tường ở bên ngoài nhìn vào.
Qua một lát A Thích lại nhìn ra bên ngoài lần nữa thấy không có bóng người, A Thích ủa một tiếng: "Đi rồi?"
Tay Lộ Vô Khả đang giúp bà nội sửa chăn thì khựng lại, động tác rất nhỏ đến A Thích cũng không thể nhận ra, cô giúp bà nội vén vài sợi tóc hoa râm trên mặt ra.
"Hai người xảy ra chuyện gì vậy?" A Thích không rõ nguyên do, hỏi.
"Không có gì," Lộ Vô Khả lấy bình nước, "Tớ đi ra ngoài rót nước."
--------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Buổi sáng hôm sau hơn 6 giờ bà nội đã3 tỉnh, miệng kêu khát, bảo Lộ Vô Khả rót nước cho bà uống. Lộ Vô Khả vội vàng từ trên ghế đứng dậy lấy bình nước rót nước ra ly, đỡ bà nội dậy để bà uống.
Nhưng uống được hai ba ngụm bà nội xua xua tay: "Đủ rồi đủ rồi."
Lộ Vô Khả bỏ ly nước xuống, lại đỡ bà nằm xuống: "Bà nội, bà có lạnh quá không ạ?"
Môi bà khô đến tróc da, rất tái nhợt, bà cười cười: "Lạnh chỗ nào chứ? Mỗi ngày con đều đắp cho bà nhiều chăn vậy mà."
Lộ Vô Khả bảo bà đừng nói chuyện nữa.
Cô cầm tăm bông chấm chút nước, lau lau môi bà nội.
Mới hơn 6 giờ trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ ánh sáng tối mờ chiếu hắt vào.
Đôi mắt bà cụ trong suốt mang theo tia sáng, nhìn cô.
Từ lúc vào bệnh viện bà nội rất ít khi có tinh thần như vậy, bình thường đều là tỉnh lại rồi cũng rất nhanh nhắm mắt lại ngủ, khó có được hôm nay được trò chuyện với bà.
Bà cụ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng, phòng bệnh ở tầng tám, chỉ có thể nhìn thấy mấy ánh đèn lờ mờ từ các tòa nhà cao tầng.
"Hôm nay ngày mấy rồi?"
Lộ Vô Khả cũng nhìn theo ánh mắt bà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô bỏ ly nước lên bàn.
"Ngày mười ba ạ."
"Thật nhanh," bà nội quay đầu, khuôn mặt hòa ái, "Cảm giác như hôm qua mới về nhà, vậy mà đảo mắt qua nhiều ngày rồi."
Lúc làm xong phẫu thuật, mấy ngày nay bà nội nói một câu cũng đã lao lực, lúc này lại giống như dùng không hết tinh lực.
Bà hỏi Lộ Vô Khả: "Có phải lập xuân rất nhanh sẽ đến?"
"Là hôm nay ạ."
Bà nội lẩm bẩm nói: "Mùa xuân về rồi à, sao không về muộn một chút?"
Mùa xuân đối với nhà họ Lộ mà nói thật sự như là thời buổi rối loạn, giống như chỉ cần là chuyện xấu, đều sẽ tích tụ nổi mốc mọc rễ vào mùa xuân.
"Lộ Vô Khả," bà nội gọi tên cô, cười, "Mẹ con thật biết đặt tên, tên này rất hay, con đường nhân sinh bình bình an an, không nhấp nhô."
Lộ Vô Khả yên tĩnh lắng nghe.
"Bà nội không cầu mong gì nhiều, giống mẹ con vậy."
Bà cụ run rẩy nâng tay, sờ sờ mặt Lộ Vô Khả: "Chỉ hy vọng về sau mùa xuân có thể đối xử với bảo bối chúng ta tốt hơn một chút."
Buổi sáng ngày đó bà nội nói rất nhiều rất nhiều, như thể đã tích góp một hơi thật dài vậy muốn trò chuyện cùng cô, giống như hai mươi năm qua mỗi lần nói chuyện đều nói việc nhà, rất bình thường rất đơn giản.
Nói xong lời cuối cùng, bà nội nói muốn ăn nho.
Không biết giờ này tiệm trái cây dưới lầu đã mở cửa chưa, nhưng Lộ Vô Khả vẫn nói: "Được ạ, con lập tức đi mua, bà chờ con nhé."
Tiệm trái cây dưới lầu còn chưa bắt đầu bán, nhưng đã mở cửa, ông chủ đang dọn trái cây ra ngoài, Lộ Vô Khả đi đến nói làm phiền ông chủ cân nho cho cô.
Trở lại phòng bệnh cô mở cửa phòng: "Bà nội, con về rồi ạ."
Bà nội nằm trên giường, vẻ mặt bình thản, nhắm mắt lại ngủ thật an tĩnh.
Lộ Vô Khả nhìn bà nội, đóng cửa phòng lại.
Cô cầm nho đi qua, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, cầm nho bỏ vào tay bà nội: "Bà nội, nho đã mua về rồi ạ, ông chủ nói với con rất ngọt."
Bà nội giống như rất mệt, không nói gì.
Mặt Lộ Vô Khả dán lên mu bàn tay bà, nói với bà tin tốt: "Đợt trị liệu này kết thúc chúng ta có thể về nhà rồi ạ."
"Bà nội, con muốn ăn sủi cảo."
Ngày lập xuân.
Ngoài cửa sổ phía chân trời á3nh lên chút cam đỏ, dần dần thức giấc trước bóng tối.
Bà nội đi rồi.
Bà nội đi ngày đó Lộ Vô Khả được Thẩm Ngật Tây đưa về nhà anh.
Buổi tối hôm đó cô ở trong lòng anh mở mắt nằm cả một đêm.3
Những ngày kế tiếp giống như trong mộng, một đống thủ tục rườm rà, tiến hành chứng minh cư dân tử vong, chọn mồ, mộ địa hạ táng.
Ngày hạ táng bà nội bầu trời đầy mây, mây giống như tích tụ mấy ngày hôm trước lại vậy, ngày hôm nay đều sẽ mưa hết xuống.
Thương Sơn trập trùng kéo dài, mưa xuân triền miên lưu luyến.
Lộ Vô Khả cùng Thẩm Ngật Tây từ nghĩa trang đi ra.
Mưa phùn tí tách tí tách rơi trên cây dù đen, tay cô được Thẩm Ngật Tây nắm bao bọc trong tay anh.
Mấy ngày nay Lộ Vô Khả không rơi một giọt nước mắt, lên xe hốc mắt lại dần dần đỏ lên.
Thẩm Ngật Tây kéo cô vào trong lòng.
Trên người Lộ Vô Khả khoác tây trang đen to rộng của nam giới, khuôn mặt chôn vào vai anh, khóc đến thân mình run rẩy.
Cuối cùng cô cũng không còn được ăn sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều nữa, cuối cùng cũng không còn được nghe ai gọi cô là Muội Muội nữa rồi.
"Thẩm Ngật Tây, em không còn bà nội nữa rồi.".