Thẩm Ngật Tây không chỉ ôm qua Lộ Vô Khả một lần.
Trên người cô có mùi sữa nhàn nhạt, là hương vị dễ ngửi lại mềm mại của cô gái nhỏ.
Mới vừa tắm rửa xong, tóc dài cô xoã tung bồng bềnh.
Chóp mũi Thẩm Ngật Tây ở bên cần cổ cô, đắm chìm trong hương vị của cô.
Lộ Vô Khả cảm thấy Thẩm Ngật Tây đúng là miệng quạ đen, nói cái gì liền tới cái đó, anh vừa dứt lời không bao lâu thì trên hành lang thực sự có tiếng bước chân.
Rõ ràng Thẩm Ngật Tây cũng nghe được, không nhịn được nở nụ cười.
Lộ Vô Khả duỗi tay đẩy anh: "Tránh ra, có người tới."
Thẩm Ngật Tây nói: "Kia thật không đúng lúc."
Lộ Vô Khả không thể làm gì hơn, lắc thân mình muốn thoát ra khỏi lòng иgự¢ anh.
Thẩm Ngật Tây lù lù không động đậy: "Lại cựa quậy?"
"Lại cựa quậy lần nữa tôi hôn thật đấy."
Tiếng nói chuyện điện thoại a dua nịnh hót trên hành lang của đàn ông trưởng thành vang từ xa tới gần: "Vâng, vâng, Trương tổng ngài nói đúng, đều do Tiểu Lý dưới trướng tôi không hiểu chuyện, nhất định hôm nào tôi bắt cô ta kính rượu ngài."
Tuy rằng Lộ Vô Khả chưa bao giờ nói chuyện với hàng xóm, nhưng ở lâu rồi ít nhiều cũng nhận ra giọng.
Giọng nói này vừa nghe liền biết chính là người sống tầng trên nhà cô, dân lao động trí óc.
Tên kia chắc mới uống rượu ở trên bàn tiệc xã giao xong, giọng nói có chút lơ mơ, nhưng mà đầu lưỡi không xuắn đi, rõ là đầu óc miễn cưỡng tỉnh táo.
Thẩm Ngật Tây vừa dứt lời trong chớp mắt người đã xuất hiện trên hành lang, Lộ Vô Khả dù bướng bỉnh, nhưng không ngốc, mắt thấy tình hình không ổn không ầm ĩ nữa.
Huống chi Thẩm Ngật Tây này, nói được làm được, là tên lưu manh chính hiệu.
Trong bóng tối mọi động tĩnh đều bị phóng đại vô hạn, người đàn ông sau khi cúp điện thoại như trút được gánh nặng thở dài một tiếng, giây sau sắc mặt thay đổi chửi ầm lên, tất cả đều truyền vào lỗ tai bọn họ.
Một giây trước mặt còn tươi cười, điện thoại vừa cúp lập tức chửi mẹ nó.
Cuộc sống hai mặt trong xã hội.
Trong miệng tên đó đủ loại từ thô bỉ, trong đó có một câu mắng quỷ háo sắc, Lộ Vô Khả nghe được đạp vào chân Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô một cái.
Mặt hai người cách nhau rất gần, trên khuôn mặt nhỏ của cô hiện rõ ràng, nói anh đó đồ quỷ háo sắc.
Đúng là tóm được cơ hội chửi người liền không bỏ qua.
Thẩm Ngật Tây cười cười, không nói gì.
Cái tên trên lầu miệng đầy ô ngôn uế ngữ nhìn thấy hai dáng người trên hành lang miệng đột nhiên im bặt, dưới nách kẹp túi công văn, điện thoại vẫn chưa nhét lại vào trong túi, ngây ngẩn cả người.
Thẩm Ngật Tây nâng mắt, ánh mắt quét về phía hắn.
Đêm trăng thanh gió mát, một nam một nữ ở chỗ này nhìn như thế nào cũng không thấy giống đang làm chuyện đứng đắn, người đàn ông gấp gáp dời ánh mắt, cúi đầu kẹp túi công văn giống như không thấy gì mà đi tiếp.
Thẩm Ngật Tây một phen ôm cô vùi vào trong иgự¢ mình.
Chóp mũi Lộ Vô Khả ngập tràn hương vị trên người anh, người khác muốn nhìn thấy mặt cô cũng không được.
Khi tên kia đi ngang qua bọn họ một thân mang theo đầy mùi rượu, đuôi mắt liếc nhìn bọn họ một cách kì quái.
Thẩm Ngật Tây dựa vào trên tường, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo hắn, mí mắt rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống mà liếc hắn.
Tên kia ᴆụng phải ánh mắt anh bỗng nhiên thu hồi tầm mắt đang nhìn trộm lại.
Rất nhanh tiếng bước chân của hắn biến mất ở cầu thang.
Thẩm Ngật Tây cúi đầu nhìn cái trán Lộ Vô Khả ᴆụng vào vai anh, rầu rĩ cười ra tiếng, cười đến mức bả vai run run.
Trên đường có xe máy đi qua, ánh đèn đâm rách màn đêm.
"Sợ bà nội em biết đến vậy à?"
Lộ Vô Khả ném cho anh cái ánh mắt xem thường, giãy giụa chui ra khỏi lòng иgự¢ anh, xoay người hướng cầu thang đi xuống dưới.
Thẩm Ngật Tây không lập tức đuổi theo, mà tay cắm trong túi dựa trên tường cười một hồi lâu, mới thẳng dậy đuổi theo cô.
Khoảng cách hai người không gần không xa, anh ở phía sau cô hỏi: "Đi đâu đó?"
Lộ Vô Khả không để ý tới anh, vừa đi vừa lấy điện thoại ra muốn gọi xe.
Nam sinh chân dài, hai ba bước đã đuổi kịp.
Lộ Vô Khả mới không chú ý một chút điện thoại trong tay đã bị anh ςướק đi.
Cô xoay người muốn lấy lại: "Anh trả đây."
Thẩm Ngật Tây ỷ vào mình cao hơn, giơ cao tay, liếc mắt nhìn màn hình, rồi sau đó cúi đầu nhìn cô: "Gọi xe à?"
Lộ Vô Khả nhón nhón chân muốn lấy lại: "Liên quan gì đến anh."
"Không cần gọi, tôi đưa em đi."
Lộ Vô Khả: "Không cần."
Cô còn muốn giật lại, Thẩm Ngật Tây đơn giản đem điện thoại cô nhét vào trong túi mình.
Anh không quản cô nữa, tay bỏ trong túi quần đi về phía trước, đi đến chỗ xe mình mở cửa xe ra mới quay đầu lại nhìn cô.
Anh gác cánh tay lên nóc xe: "Có đi không?"
Xung quanh đây có thể nói là vừa lạc hậu vừa yên tĩnh, còn là buổi tối, đi chỗ nào cũng không bắt được xe taxi.
Lộ Vô Khả nhìn chiếc xe Thẩm Ngật Tây, ánh mắt u ám không rõ.
Thẩm Ngật Tây cũng không thúc giục cô, đứng chờ.
Không biết vì điều gì, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, có người lái xe miễn phí lại không ngồi, nhưng toàn thân Lộ Vô Khả khó hiểu tràn ngập sự kháng cự.
Đặc biệt là đêm nay loại kháng cự này so với bình thường mạnh mẽ hơn một chút.
Hôm nay tâm tình Lộ Vô Khả không được tốt, chẳng qua từ trước đến nay cô che giấu cảm xúc rất tốt, thoạt nhìn không khác gì bình thường.
Nguyên nhân tâm tình cô không tốt rất đơn giản, đó là bởi vì giữa trưa bà nội nhắc tới mẹ Chung Ánh Thục.
Cho dù bà nội không nói rõ.
Cái ૮ɦếƭ của Chung Ánh Thục chính là cái gai đâm vào máu thịt Lộ Vô Khả, vĩnh viễn rút không được cạo không xong.
Ở nhà họ Lộ cho dù là Lộ Trí Viễn cũng sẽ không tùy tiện nhắc tới cái tên Chung Ánh Thục, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà tránh không nói đến cái năm ấy thiếu chút nữa không vượt qua được, ngay cả bà cụ càng sẽ không dám nói bất kì lời nào có thể khiến Lộ Vô Khả nhớ đến Chung Ánh Thục.
Vốn dĩ sáu bảy năm trước Lộ Vô Khả nên biến mất khỏi thế gian, theo lời bà cụ nói thì cô phúc lớn mạng lớn còn sống sót.
Nhưng thật ra bọn họ hiểu rõ, còn sống đối với Lộ Vô Khả mà nói còn bất hạnh hơn là năm đó cô đáng lẽ ra không còn tồn tại hơn rất nhiều.
Mà giờ phút này trong lòng Lộ Vô Khả bực bội đạt tới đỉnh điểm.
Đơn giản chỉ là một chiếc xe của nhà họ Thẩm kia.
Cô nhìn về phía Thẩm Ngật Tây, so với trước kia thì thái độ bây giờ đối anh đều không tốt.
"Không."
Bốn mắt nhìn nhau, không khí phảng phất như đóng băng lại.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Ngật Tây lười nhác gật đầu, đóng sầm cửa xe.
Anh không tức giận với cô, đi qua chỗ cô, nắm lấy cổ tay cô đi về phía trước.
"Được thôi, không ngồi xe tôi cũng được, đưa em đi gọi xe."
Thẩm Ngật Tây không trả điện thoại cho cô, lấy điện thoại mình ra gọi xe.
Hai người đứng ở trên đường, Lộ Vô Khả im lặng không nói chuyện.
Hai mươi phút sau xe mới từ chỗ rẽ ngã tư đường đầu kia xuất hiện, đèn xe chiếu qua nhà dân cao thấp đan xen, dừng trước mặt bọn họ.
Thẩm Ngật Tây mở cửa lên xe, kéo cô vào theo.
Lộ Trí Viễn đưa địa chỉ cho cô là cổng tiểu khu nào đó ở vùng ngoại thành, dọc đường đi hai người không nói gì, Thẩm Ngật Tây chơi game với Tề Tư Minh, có thể cảm nhận được cảm xúc của con thỏ trắng bên cạnh đang dần dần bình phục.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Vùng ngoại thành muốn đi cách nhà không gần, trong xe tối mờ, màn đêm bao phủ hai bên đường quốc lộ, không thấy sao trăng.
Đi mất hơn một tiếng đồng hồ, lúc xe dừng lại Thẩm Ngật Tây vừa vặn chơi xong ván game, ở phía sau cô cùng xuống xe.
Lộ Trí Viễn bảo Lộ Vô Khả tới thì gọi điện cho ông ta, xuống xe Lộ Vô Khả bảo Thẩm Ngật Tây trả điện thoại để gọi điện nhưng sau khi gọi xong anh lấy lại điện thoại của cô.
Lộ Trí Viễn bên kia phỏng chừng đang chờ điện thoại cô, mới gọi đi chưa tới một giây liền bắt máy: "Alo, tới rồi?"
Lộ Vô Khả đánh giá tiểu khu trước mặt, an ninh không tồi, hoàn cảnh cũng được, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng.
Cô ừ một tiếng: "Tới rồi, ở cửa tiểu khu."
Đầu kia lập tức truyền đến tiếng mở cửa: "Được rồi, chờ chút, tao đi xuống đây."
Lộ Vô Khả cúp điện thoại.
Thẩm Ngật Tây lấy điếu thuốc trong túi ra, cúi đầu châm lửa.
Anh nhét bật lửa vào lại túi, cũng không hỏi cô tìm ai, hút thuốc: "Tôi qua bên cạnh chờ em."
Dọc đường Lộ Vô Khả không nói với anh lời nào lúc anh xoay người cuối cùng mở miệng: "Ừ."
Bước chân Thẩm Ngật Tây hơi khựng lại, không quay đầu, giơ tay xoa xoa nhẹ tóc cô một chút.
Lộ Vô Khả không nhúc nhích.
Thẩm Ngật Tây nói: "Có chuyện gì kêu tôi."
"Không có gì đâu."
Anh cười cười, không nói gì, đi qua bên cạnh.
Lộ Trí Viễn rất nhanh đã xuống dưới, lúc từ cửa tiểu khu đi ra áo khoác còn chưa mặc xong, vội vội vàng vàng mặc vào.
Nhìn thấy cô đôi mắt Lộ Trí Viễn như phát sáng, gấp không chờ nổi liền chạy chậm qua bên chỗ cô.
Lộ Vô Khả chưa bao giờ thấy qua ông ta cho cô sắc mặt tốt như vậy, đầy mặt tươi cười, nếp nhăn trên mặt cũng cười theo: "Tới rồi à? Có mang tiền đến không?"
Lộ Vô Khả đem phong bì từ trong túi ra, đưa cho ông ta.
Lộ Trí Viễn nhìn như hổ rình mồi, muốn duỗi tay chụp lấy.
Tay Lộ Vô Khả cầm phong bì rụt lại.
Lộ Trí Viễn nóng vội: "Mày sao vậy?"
Lộ Vô Khả nói: "Tiền cho ông thì tốt xấu ông cũng phải nói cho tôi biết là đang làm ăn gì chứ?"
"Nói với mày mày cũng có hiểu đâu," Lộ Trí Viễn nói, "Nhanh đưa tiền đây, mày lo học hành đi."
Lộ Vô Khả không đưa.
Cô nhìn ông ta nói: "Tôi nghe sẽ hiểu."
Lộ Trí Viễn lớn giọng, nói cô: "Mày lại không làm đầu tư , biết mấy cái này làm gì, đưa đây."
Lộ Vô Khả mượn vào lời này, hỏi: "Ý ông nói là chuyện này ai cũng có thể tham gia đầu tư được?"
Lộ Trí Viễn thấy đứa con gái này hình như có vẻ có ý với chuyện kiếm tiền này, nhìn trái nhìn phải, hướng lại gần cô làm động tác ngón cái và ngón trỏ chà sát vào nhau: "Chỉ cần mày có cái này."
Lộ Vô Khả hỏi: "Tôi cũng có thể?"
"Nhìn không ra," Lộ Trí Viễn giống như nghe được chuyện kỳ lạ, mở to hai mắt nhìn, "Ngay cả đứa đầu óc chỉ biết đọc sách đến ૮ɦếƭ như mày cũng muốn đi con đường này à."
Lộ Vô Khả lười nói nhảm với ông ta, nói: "Có tiền ai không muốn."
Lộ Trí Viễn thấy cô giống như thật sự hứng thú, đè thấp giọng: "Thật muốn biết?"
Lộ Vô Khả gật đầu, hỏi: "Làm đầu tư đại khái cần bao nhiêu tiền?"
Lộ Trí Viễn nhìn chung quanh không có ai, cho cô một con số, sáu vạn.
Tiếng ông ta trầm trầm ở cổ họng: "Bỏ vào sáu vạn, 2 năm sau lấy một ngàn vạn."
Lộ Vô Khả bắt được hai con số: "Bỏ sáu vạn, kiếm một ngàn vạn?"
Lộ Trí Viễn nghe giọng nghi ngờ của cô liền biết cô không tin: "Thật sự, chị họ của lão Hắc kia đã lấy được số tiền này, đã làm ở chỗ này ba năm, hiện tại đã lên thành lão tổng."
Lúc Lộ Trí Viễn nói lời này chỉ vào tiểu khu phía sau.
Lộ Vô Khả nhìn theo ngón tay ông ta: "Làm việc ở chỗ này?"
"Chính là ở đây, thế nào, hoàn cảnh rất tốt phải không? Bố mày làm chắc chắn không sai đâu."
Lộ Vô Khả hờ hững nhìn ông ta một cái.
Lộ Trí Viễn không thấy được.
"Mỗi ngày làm những việc gì?" Lộ Vô Khả lại hỏi.
"Cũng khá nhiều," Lộ Trí Viễn nói, "Bận thì bận, có lúc còn có thể đi ra ngoài ăn chơi, còn có, mày tin không, sau khi bố mày tới chỗ này lại có thể đọc được sách."
"Sách gì?" Dáng vẻ Lộ Vô Khả rất tò mò.
"Sau này mày vào rồi biết," Lộ Trí Viễn nói, "Bây giờ hỏi không có thú vị."
"Ông đưa tiền rồi à?"
"Nhảm nhí, không đưa sao vào được."
"Vậy ông còn tìm tôi đòi tiền?"
Lộ Trí Viễn nói: "Đây không phải là muốn cầm đi trả khoản vay trực tuyến sao? Mày nghĩ là chút tiền này sao bố mày có hả, lúc ấy là mượn, có điều về sau từ nó có thể kiếm trăm vạn ngàn vạn, còn sợ chút khoản vay trực tuyến này?"
Ông ta tựa hồ không kiên nhẫn nói nữa, hỏi cô: "Có hứng thú không? Bây giờ tao dẫn mày vào nhìn một chút?"
"Không cần, còn phải quay về trường học."
"Chậc, không nói sớm, nói sớm thì tao cần gì nhiều lời với mày, người ta còn chờ ở trên kia kìa," ông ta nói xong duỗi tay về phía cô, "Đưa tiền cho tao."
Lộ Vô Khả rốt cuộc cũng đưa tiền cho ông ta.
Miệng Lộ Trí Viễn cười sắp tới tận mang tai, tay chấm chút nước bọt xoa lên miệng phong bì, dựa vào đèn đường không sáng lắm lấy tiền bên trong ra.
Nhưng thứ ông ta lấy ra không phải là tiền mặt đỏ đỏ, mà là một xấp giấy trắng.
Sắc mặt Lộ Trí Viễn chợt thay đổi, lập tức phản ứng lại biết là bị lừa, cắn răng nhìn về đứa con gái mình: "Mẹ nó, mày có ý gì?"
Lộ Vô Khả nói: "Lộ Trí Viễn, ông có biết ông đang bị lừa vào bán hàng đa cấp không?"
Hai chữ bán hàng đa cấp tựa như một cái 乃úa nện vào đầu Lộ Trí Viễn, nhưng đập tỉnh không phải là lý trí ông ta, mà là phẫn nộ, đột nhiên ông ta ném xấp giấy trắng xuống đất: "Ông đây cần đến lượt mày nói à?!"
Ông ta rống to đến mức ai đi ngang qua cũng nhìn về phía này.
Lộ Vô Khả lại thờ ơ: "Không cần đến lượt, nhưng mai mốt đống nợ của ông sẽ đổ lên đầu bà nội."
Những lời này hoàn toàn chọc giận Lộ Trí Viễn, ông ta giơ tay tát một cái lên mặt Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả không tránh, chịu một bạt tay.
Đàn ông không biết nặng nhẹ, Lộ Vô Khả bị đánh trật mặt, nháy mắt mặt mày nóng rát và đau đớn.
Lộ Trí Viễn còn muốn xông tới đánh cô, Thẩm Ngật Tây bỗng nhiên từ bên cạnh vọt lại, xách cổ áo Lộ Trí Viễn lên nện một đấm vào mặt ông ta.
Lộ Trí Viễn không kịp phòng bị bị đánh lảo đảo lùi sau vài bước, ôm mặt rồi nhìn người trước mắt, lại nhìn Lộ Vô Khả đứng phía sau anh.
"Lộ Vô Khả, yêu đương với trai phải không ——"
Nói còn chưa dứt lời, ông ta lại bị Thẩm Ngật Tây xách cổ áo lên lần nữa nện thêm một đấm vào mặt.
Lộ Trí Viễn hoàn toàn bị chọc giận đến mất lý trí, hùng hùng hổ hổ cầm bừa chậu hoa trên đất đập lên đầu Thẩm Ngật Tây: "Cút! Mẹ mày thằng nhãi ranh!"
Nhưng ông ta đã bốn năm chục tuổi căn bản không nhanh nhẹn như người trẻ tuổi, chỉ sượt qua sườn mặt Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây trở tay bắt được ông ta cho ông ta nhớ vài cái đầu gối: "Tôi fuck cả ông."
Lộ Trí Viễn bị đánh không thể trở tay, bắt đầu rống Lộ Vô Khả đang bên cạnh lạnh nhạt nhìn ông ta bị đánh: "Mau kéo tao ra! Mẹ mày, Lộ Vô Khả mày có nghe không."
Tóc đen Lộ Vô Khả che nửa bên mặt, vô cảm mà nhìn.
Thẩm Ngật Tây hung hăng túm cổ áo ông ta: "Mẹ nó, ông chửi cô ấy một câu nữa thử xem?"
Lộ Trí Viễn ngồi trên đất cũng rống lại: "Mày có biết tao là ai không?"
Thẩm Ngật Tây ngồi xổm dưới đất, vui vẻ thoải mái, dáng vẻ chăm chú lắng nghe: "Ồ, ai?"
Lộ Trí Viễn chỉ chỉ Lộ Vô Khả: "Bố nó, mẹ nó mày muốn nó thì cũng phải như nó gọi tao là bố!"
"Đúng dịp lắm."
Giây tiếp theo gân xanh huyệt thái dương Thẩm Ngật Tây nổi lên, hung hăng nện một đấm lên mặt ông ta.
"Mẹ nó, ông đây muốn đánh chính là ông đó!"