乃út bị đoạt đi, Lộ Vô Khả chỉ là dừng lại một chút.
Không sao, cô có rất nhiều 乃út, từ hộp 乃út trên bàn lấy ra một cây.
"Mẹ nó." Thẩm Ngật Tây nghiêng đầu qua một bên cười một cái.
"Thật không nhìn?" Anh lại hỏi cô.
Lộ Vô Khả không có phản ứng, an an tĩnh tĩnh viết bài.
Thẩm Ngật Tây trực tiếp đem hộp 乃út cùng 乃út đang trong tay cô lấy đi luôn.
Lộ Vô Khả rốt cuộc chịu quay đầu, nhìn anh: "Trả 乃út cho tôi."
Rõ ràng giọng điệu không vui, gương mặt lại trông ngoan cực kỳ.
Ai đều cũng không chống đỡ nổi gương mặt này.
Thẩm Ngật Tây đem 乃út cùng hộp 乃út đưa cho cô: " Nhìn từ đầu không phải tốt hơn sao?"
Tề Tư Minh bọn họ ở phía trước nghe được rõ ràng, bị thứ đức hạnh lưu manh của Thẩm Ngật Tây này chinh phục, ở dưới gầm bàn hướng anh dựng ngón tay cái.
Mấy cái chiêu khi anh tán tỉnh nữ sinh thật không ai có thể chịu được. Chẳng qua cô nàng trước mắt này có chút khác biệt, người khác được ánh mắt Thẩm Ngật Tây nhìn đến đều mặt đỏ tim đập, cô đến bây giờ lại còn thờ ơ.
Mà thật sự Thẩm Ngật Tây cũng có kiên nhẫn, chỉ tập trung nhìn chằm chằm một mình cô.
Lộ Vô Khả liếc mắt một cái nhìn Thẩm Ngật Tây, lại rũ mắt viết bài tiếp.
Cô đem sách Tư Tu viết vào vài từ tiếng Anh, Thẩm Ngật Tây liếc mắt không nói gì, dựa lưng vào ghế không quấy rầy cô, để cô viết.
Đại học Lan Giang một tiết 80 phút, trên bục giáo viên giảng bài nội dung phỏng chừng là giảng tiếp bài học của tiết trước nên tiết này chỉ cần 30 phút liền đem bài mục nói xong.
Sau khi học xong bài đương nhiên phải ôn lại kiến thức cũ và mới, trong PPT của giáo viên ở trang cuối cùng có vài câu hỏi, kiểm tra lại tất cả kiến thức đã học.
"Mọi người đều ngẩng đầu lên đi, xem một vài câu hỏi này, về sau kiểm tra người ta ra đề đều là từ các câu hỏi mà các bạn đã làm qua, câu hỏi sẽ thay đổi nhưng nội dung như cũ, đừng không nghe giảng bài đến lúc đó đem về cho tôi bài thi 0 điểm."
Quả nhiên nói đến thi cử phía dưới đang vùi đầu chơi di động trong nháy mắt giảm hơn phân nửa, thoáng chốc trong lớp đều là âm thanh lật sách tìm đáp án.
Giáo viên lại nói thêm câu làm lớp ồ lên.
"Chờ lát nữa gọi người lên trả lời, nói không được sẽ trừ điểm."
Lời này so nói đến thi cử rất có tác dụng, tinh thần mọi người sáng sớm mơ màng chưa tỉnh ngủ đều bị dọa cho thanh tỉnh, liền sợ vị Diệt Tuyệt Sư Thái này gọi trúng mình.
Một nam sinh lớp 4 tự động hoá máy móc vẫn còn chơi game, nói: " Tên tôi từ nhỏ đến lớn không được giáo viên gọi mấy lần, tên chữ lạ quả nhiên hữu dụng, ít được giáo viên đọc, chờ lát nữa khẳng định Diệt Tuyệt Sư Thái sẽ không kêu."
Tề Tư Minh nói: "Vậy cậu xong đời rồi, cậu cứ nghĩ may mắn tiếp đi, tôi đoán một lát Diệt Tuyệt Sư Thái gọi đầu tiên chính là cậu."
Tề Tư Minh miệng giống như miệng quạ đen, mới vừa nói xong giáo viên liền kêu tên nam sinh kia, mọi người chung quanh phụt cười một trận.
Nhóm nam sinh này không nghiêm túc lắng nghe giảng bài, nhìn câu hỏi còn không biết kiến thức ở chỗ nào, càng đừng nói trả lời vấn đề.
Nam sinh ở đàng kia đứng ấp úng nửa ngày, giáo viên nhìn đến liền biết hắn một chữ nặn không ra, trực tiếp trừ điểm.
Có người ngồi xuống khẳng định có người lên, Diệt Tuyệt Sư Thái đem điểm trừ làm thành tập, một đám ngồi dưới lén lau mồ hôi của mình, liền nghe giáo viên kêu người tiếp theo.
"Lộ Vô Khả."
Thẩm Ngật Tây vẫn luôn ở phía dưới thảnh thơi vắt chân chơi di động cười một tiếng.
Lộ Vô Khả nghe được tên mình "......"
" Mẹ ơi," Tề Tư Minh bọn họ cười như điên, "Ngật ca, trúng thưởng rồi Ngật ca."
Trong lớp không ai không biết lúc trước giáo viên điểm danh kêu Lộ Vô Khả Thẩm Ngật Tây hô có, sôi nổi cười ra tiếng.
Thẩm Ngật Tây liếc nhìn Lộ Vô Khả một cái, hỏi cô: " Trừ điểm em có khóc không?"
Lộ Vô Khả nói: "Anh mới khóc."
Thẩm Ngật Tây nghe xong cười cười, không giống như người ta khi bị gọi tên, anh một chút cũng không hoảng loạn, di động ném vào hộc bàn cà lơ phất phơ đứng lên.
Tề Tư Minh quay đầu lại quấy rối, cười đến không khép miệng được: "Biết câu nào sao Ngật ca, cần các huynh đệ giúp cậu một chút không?"
Tuy rằng đáp không được cũng không đến mức trừ nhiều điểm, Thẩm Ngật Tây vẫn là cười: "Xã hội chủ nghĩa trung tâm giá trị hệ thống khoa học nội hàm, mẹ nó nhanh nhanh tìm đáp án cho tôi."
Tề Tư Minh kinh ngạc, hắn chưa thấy qua Thẩm Ngật Tây tích cực như vậy: " Tía ơi"
Hắn làm bộ làm tịch hướng ngoài cửa sổ thăm dò: "Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao?"
Thẩm Ngật Tây một chân đạp ghế hắn, vẫn là cười: "Nhanh lên, nếu như cô ấy bị trừ điểm tôi đánh cậu."
Lộ Vô Khả sửng sốt, ngòi 乃út đang viết một từ tiếng Anh dừng lại.
Trên bục giáo viên đang hỏi Thẩm Ngật Tây đề này có thể làm hay không.
Thẩm Ngật Tây không biết xấu hổ mà kéo dài thời gian, nói được.
Toàn lớp cười đến càng vui.
Nhóm nam kia một lát đã có đáp án từ điện thoại tìm ra, Tề Tư Minh đem điện thoại hướng trên bàn anh mà ném tới, còn thuận thế giúp anh chặn ánh mắt Diệt Tuyệt Sư Thái: "Mau mau mau."
Thẩm Ngật Tây nhìn đoạn đáp án nghiêm túc lại cứng nhắc trên di động, cười cười, trên mặt vẫn là treo biểu tình không chút để ý.
Anh dùng lời của mình đem đáp án hơi chút sửa lại: "Củng cố chủ nghĩa Mác chỉ đạo địa vị, kiên trì không ngừng mà dùng chủ nghĩa Mác Trung Quốc hóa mới nhất thành quả võ trang toàn đảng, giáo dục nhân dân*......"
*mọi người thông cảm nhé ಥ‿ಥ mấy cái này thấy giống như môn Triết học Chủ Nghĩa Mác Lênin, khó hiểu quá nên mình giữ nguyên.
Ngày thường Thẩm Ngật Tây gây ấn tượng làm người ta nghĩ là biếng nhác.
Anh giống như trời sinh hành vi phóng túng, buông thả những thứ theo quy tắc này nọ ở trên người anh thật không hợp.
Không có mấy người thấy anh như vậy, lời lẽ đứng đắn mà nói qua một đoạn, tiếng nói trầm thấp, âm thanh khàn khàn.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm sách giáo khoa, một từ cũng không đọc vào.
Bên cạnh người nọ mới vừa nói xong, phía trước Tề Tư Minh đi đầu vỗ tay: " Trời ơi, Ngật ca thật trâu bò!"
Anh buồn cười: "Im miệng."
Toàn lớp cười vang.
Tóc Lộ Vô Khả vén sau tai, vài sợi rơi loã xoã bên má che non nửa khuôn mặt.
Cô hơi cong cong khóe môi.
Ngày đó ánh mặt trời thực đẹp, trên bục giảng giáo viên vỗ vỗ bàn kêu lớp im lặng, Tề Tư Minh bọn họ loại học sinh này luôn làm giáo viên đau đầu vẫn còn ở phía dưới ồn ào không ngừng.
Tiết học kia giáo viên cộng thêm điểm cho Lộ Vô Khả.
Sau này thẳng đến khi học kỳ kết thúc, môn Tư Tu trong lớp tổng thành tích cao nhất chính là Lộ Vô Khả.
Khi đó rất nhiều người đều biết là chàng trai Thẩm Ngật Tây nam sinh dùng tên cô, không để cô bị trừ điểm một lần nào.
Sau lại thậm chí còn chủ động giúp cô trả lời rất nhiều câu hỏi.
Để cô giành được vị trí đứng đầu lớp.
--------
Sau giờ học ngày hôm đó, Lộ Vô Khả bị A Thích lôi kéo đi WC nữ oanh oanh tạc tạc một trận
Nói cô vô tình vô nghĩa tuyệt tình ích kỷ, có chuyện tốt như vậy cư nhiên cũng không nói cho cô ấy.
Lộ Vô Khả nói: "Lại không phải chuyện tốt lành gì."
A Thích lớn giọng, WC nữ đều có thể vang âm: " Sao không phải là chuyện tốt, là Thẩm Ngật Tây đó, cậu biết có bao nhiêu nữ sinh nằm mơ đều muốn cùng hắn có một chân không?"
*có một chân - 有一腿 - 1: ám chỉ mối quan hệ không đứng đắn giữa nam và nữ, qhtd, 2: chân giữa của người đàn ông.
Lộ Vô Khả nhìn cô ấy, không nói gì.
"Còn có nữa," A Thích túm túm tay cô, " Tớ có nghe Thẩm Ngật Tây chưa bao giờ theo đuổi ai, bình thường đều là những cô gái đó chủ động hướng đến gần, lần này hắn cư nhiên chủ động theo đuổi người."
WC dán gạch men sứ màu trắng, bóng loáng giống mặt gương.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ trên bức tường đối diện cô cùng A Thích, cũng không biết suy nghĩ cái gì: "Phải không?"
" Cậu nói đi," A Thích nói, " Thẩm Ngật Tây người nọ, hắn tính chỉ là chơi chơi, cũng đã có rất nhiều nữ sinh muốn cùng hắn yêu đương."
Lộ Vô Khả tầm mắt từ trên tường rời đi, nhìn chằm chằm mũi chân mình.
A Thích bĩu môi: "Lộ Vô Khả, cậu không coi mình bạn tốt, chuyện đã thành như vậy cậu lại rõ ràng không nói cho mình."
Lộ Vô Khả nghe lời này, nói: "Chỗ nào chuyện đã thành, không có."
"Không có?"
Lộ Vô Khả nói: "Lại không phải ở bên nhau."
A Thích quen biết Lộ Vô Khả cũng không phải một hai ngày, nghĩ nghĩ lại Lộ Vô Khả người này, còn thật có thể không đem việc này nói ra cho đến khi hai bên đến với nhau.
Nghĩ vậy, nỗi buồn bực trong lòng vì Lộ Vô Khả không chia sẻ bí mật nhỏ với cô ấy đã không còn nữa.
Cô ấy kéo kéo tay Lộ Vô Khả: "Vậy cậu có cảm giác với hắn không?"
Bên ngoài có nữ sinh đi vào WC, cuộc trò chuyện bị đánh gãy, Lộ Vô Khả hướng chỗ có bồn rửa tay đi qua.
A Thích bình thường dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ như hạt mè đều tò mò không chịu được, chuyện của bạn tốt cô nàng càng tò mò hơn, đi phía sau Lộ Vô Khả theo đuổi không bỏ: "Thật không thích à?"
Lộ Vô Khả vặn vòi nước, mười ngón tay ở dưới nước xoa xoa chà chà.
Tiếng nước rất lớn cơ hồ lấn át mất giọng A Thích.
Lộ Vô Khả mười ngón tay trắng bệch mảnh yếu, cô nhìn chằm chằm vòi nước rửa tay.
Giống mưa.
Có một lúc, A Thích cảm thấy Lộ Vô Khả đứng ở chỗ đó thật ảm đạm.
Thời gian giống như trôi qua thật lâu, cô ấy thấy Lộ Vô Khả lắc lắc đầu.
Lộ Vô Khả lại ngước mắt trở lại như bình thường, cô từ trong gương nhìn A Thích: "Đi thôi, còn có tiết sau."
Cô còn để đồ trong lớp học môn Tư Tu, bị A Thích túm đến WC nữ.
Trên đường về phòng học cô cùng A Thích nói giữa trưa muốn mời cô ấy ăn cơm, A Thích hừ một tiếng, nói đừng nghĩ một bữa cơm là có thể hối lỗi với mình.
Lộ Vô Khả hỏi cô ấy: "Thật không muốn?"
A Thích có cốt khí cũng chỉ có cốt khí một giây, bĩu môi: " Tại sao không muốn, là cậu thiếu mình."
Lộ Vô Khả cười cười.
Trở lại phòng học đám người Thẩm Ngật Tây kia không còn ở đó nữa, trong phòng học rất nhiều gương mặt lạ, là sinh viên đến phòng này học tiết sau.
Lộ Vô Khả lấy túi từ hộc bàn ra, lấy điện thoại, màn hình sáng lên, có người gửi tin nhắn tới.
Là dãy số quen thuộc và xa lạ, Thẩm Ngật Tây.
Lộ Vô Khả do dự một chút, vẫn là đem điện thoại nhét trở lại trong túi, đem sách vở cùng 乃út trên bàn bỏ vào trong túi.
Tiết sau của cô và A Thích là học môn chuyên ngành của mình, không học cùng khu dạy học, hai cô cùng nhau đi xuống dưới lầu, đường ai nấy đi.
Những chiếc lá rơi làm vàng cả con đường trường học, những tia nắng mỏng manh chen qua những tán cây chiếu xuống.
Điện thoại trong túi Lộ Vô Khả lại rung lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn rác, Lộ Vô Khả xóa đi, khi muốn thoát ra ngón tay liền dừng lại, bấm vào tin nhắn tiếp theo.
[ Đoàn xe bên kia có chút việc nên đi trước, sẽ đi tìm em sau.]
Lộ Vô Khả nhìn cái tin nhắn trong chốc lát, không trả lời lại, cất di động.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Buổi tối Lộ Vô Khả đến quán bar làm việc, cơm nước xong liền đi ra cổng trường đợi ở trạm giao thông công cộng đón xe đi quán bar.
Lúc sắc trời đã tối, quán bar đã chuẩn bị bắt đầu kinh doanh.
Đèn rực rỡ bật lên, phố xá sầm uất xa hoa trụy lạc.
Ban đêm là lúc thích hợp nảy sinh ý nghĩ và du͙ƈ vọиɠ tà niệm, màn che nhân sinh bách thái* mới vừa kéo ra.
*nhân sinh bách thái – 人生百态 – muôn hình vạn trạng cuộc sống, nhiều dạng cuộc sống khác nhau.
Bạn của đàn chị mở quán bar này rất bội thu, mỗi ngày cơ hồ không còn chỗ ngồi, đêm nay mới vừa mở cửa trong chốc lát vài bàn đã có người đến ngồi.
Bàn bên kia có hai vị khách đến, Lộ Vô Khả đi qua đưa menu.
Hai vị này hẳn là khách quen nơi này, gọi thực nhanh, Lộ Vô Khả đưa đơn thanh toán rồi đi tới quầy bar.
Quán bar người nhiều hỗn độn, bận một mạch liền không có cách nào dừng lại, nói chuyện giao tiếp là tốn thời gian nhất, chớp mắt hai tiếng đồng hồ liền trôi qua.
Mới vừa ngồi xuống nghỉ một lát, một người phục vụ lại đây kêu cô.
Người phục vụ là nam, hình như không sai biệt lắm cùng tuổi với Lộ Vô Khả, cũng học ở đại học gần đây.
Hắn đi tới miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, lúc gọi Lộ Vô Khả rõ ràng cảm xúc không vui, chờ hắn nói chuyện Lộ Vô Khả liền biết hắn vì cái gì khó chịu.
Nhân viên quán bar đều có tiền hoa hồng, người nam này mới vừa tiếp đón bàn khách, kết quả khách hàng trực tiếp điểm danh muốn Lộ Vô Khả, không khác gì miếng thịt đến bên miệng thịt còn rớt vào trong miệng người khác.
Nam sinh nói xong liền đi, Lộ Vô Khả cũng không muốn tự dưng ᴆụng phải phiền toái, cầm theo menu đi qua.
Nhóm khách này ngồi trên ghế dài, chưa tới mười người, đầu nhuộm xăm mình hút thuốc uống rượu, nhìn là biết người tới không có ý tốt.
Đám người vừa thấy chính là tay già đời ở hộp đêm, nhưng lại yêu cầu Lộ Vô Khả giới thiệu menu.
Người nam cầm đầu trên cánh tay là những hình xăm dữ tợn, trái ôm phải ấp hai cô nàng chân dài иgự¢ hở, cả người dáng vẻ lưu manh.
Ai nói gì thì nói, người này với Lộ Vô Khả nói chuyện không tính là tôn trọng cùng lịch sự, thậm chí còn đùa giỡn cô vài câu.
Lộ Vô Khả không ngốc, người này không chỉ biết tên cô, tới chỗ này chuyện đầu tiên chính là tìm cô.
Thực rõ ràng chính là nhắm cô mà tới, gây phiền toái.
Tên đàn ông nhìn gương mặt cô, vẻ mặt tiếc thương: " Khuôn mặt nhỏ này lớn lên xinh đẹp nhỉ, làm phục vụ có hơi đáng tiếc, sao không làm chút gì để kiếm thêm nhiều tiền?"
Lời này người ngốc cũng đều nghe ra có ý gì.
Lộ Vô Khả thờ ơ, mắt điếc tai ngơ, chỉ lo giới thiệu menu.
Cũng may người nam phiền phức này giống như không có ý đồ gây rối, thả cô đi.
Bàn này khách gọi rất nhiều món, được một nhân viên nam khác mang đến.
Kết quả không biết đối phương thấy cô xinh đẹp hay sao, trong chốc lát lại gọi Lộ Vô Khả qua.
Gương mặt Lộ Vô Khả giả vờ ngoan ngoãn, cũng không gây chuyện, hỏi khách còn cần giúp đỡ gì.
Người nam kia thấy cô liền kêu một tiếng em gái hạ 乃út thành văn, Lộ Vô Khả hờ hững mà nhìn hắn một cái.
Hắn nói: "Lần này không phải kêu em gái tới giới thiệu menu."
Người đàn ông dựa lưng vào ghế sau, hai tay khoát trên thành ghế salon, mắt phải có một vết sẹo.
Đôi mắt hắn nhìn cô từ dưới lên trên, cằm nâng nâng về hướng cô: "Em gái có biết ai tên Cố Linh Linh không?"
Lộ Vô Khả không quen biết: "Là ai?"
"Không quen biết?" người nam cười một tiếng, " Em họ tôi nói, cô ςướק người của nó."
Lộ Vô Khả hơi nhíu mi, cũng không nói gì.
" Có điều cô không quen biết cũng không quan trọng."
Gã ta lấy mười mấy tờ tiền màu đỏ ra đặt lên bàn, chân đá đá bàn: "Lại đây, đem ly rượu này uống hết."