Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra, Kì Ân thấy vậy vội chạy lại dập, nhưng chân chưa bước đến gần đã bị Lan Chi Chi bổ nhào ngăn lại.
" Lan Chi Chi cô điên rồi sao?"
Lan Chi Chi nở nụ cười quái dị, bắp đùi bị đạn bắn vào liên tục chạy ra máu, khiến cô ta mất máu quá nhiều ý thức cũng dần mơ hồ.
Cô ta cười, lại cười, khoảng khắc đó khiến Kì Ân sững lại không thôi:" Lan Chi Chi, cô muốn ૮ɦếƭ sao, buông tôi ra."
Lan Chi Chi nhìn ngọn lửa đã che lấp cửa ra, lúc này mới buông Kì Ân ra, đôi mắt ௱ôЛƓ lung không nhìn vật nào cố định.
Kì Ân được buông ra, một tay bịt mũi tránh khí xăng, 1 tay kéo Lan Chi Chi đứng dậy.
Mặc dù cô rất hận Lan Chi Chi, nhưng không có nghĩa để cô ta ૮ɦếƭ như vậy, nếu ૮ɦếƭ có thể hết lỗi vậy sinh ra toà án làm gì?
" Kì Ân, cô biết không, tôi rất ngưỡng mộ, càng ghen ghét cô.
Cô được sinh trong gia đình giàu, có cha mẹ, anh chị thương yêu. Còn tôi, cha mẹ làm việc thấp hèn, nhiều lần thiếu tiền tôi phải đi ăn xin từng đồng để mua 1 cái bánh mì, cả nhà cùng chia nhau.
Tại sao mỗi lần cô làm sai, đều coi là trẻ nhỏ dại dột, được cổ vũ động viên. Còn tôi, dù quét nhà không sạch, làm sai có vậy, liền bảo là lười, bảo tôi thấp hèn, không có chút giáo dưỡng, học thức kém cỏi. Cô biết không, lúc đó tôi ngưỡng mộ cô lắm.
Nhưng thế rồi sao? Ngay cả người con trai tôi yêu, cũng yêu cô, haha....lúc đó tôi rất ghét cô."
Kì Ân không rảnh nghe lời tâm sự Lan Chi Chi, dùng hết sức kéo Lan Chi Chi ngồi bất động trên nền.
" Lan Chi Chi, cô đứng dậy cho tôi. Cô tưởng ૮ɦếƭ là hết sao? Đứng dậy...\'\'
Lan Chi Chi ngước nhìn, đôi mắt mơ hồ dần mờ ảo, chìm vào hôn mê.
Kì Ân khó khăn đỡ lấy Lan Chi Chi trên vai, chưa kịp bước lên đã bị thanh gỗ rơi ngày trước mặt, suýt nữa trúng cả người. Cô theo phản xạ lùi về phía sau.
" Kì Ân, Kì Ân...."
Ở ngoài, tiếng hét của người đàn ông vọng vào, Kì Ân không biết là ai, chỉ dùng hết sức nói\'\' Có", sau cũng ngất đi.
Kì Ân tỉnh lại, đã thấy mình ở trong bệnh viện.
" Cậu tỉnh rồi à? Ăn cháo đi "
" Tô Cẩm, sao tớ ở đây?"
Tô Cẩm nghe vậy hơi ngựa người ra sau bức tường.
" Cậu nghỉ ngơi đi."
" Cậu nói đi, tớ không sao."
Tô Cẩm nghe vậy cũng thuật lại mọi chuyện. Ngày hôm qua...
Hầu Khiết Minh không biết làm cách nào tìn đến nơi, thấy tình cảnh đã lao vào cứu Kì Ân ra ngoài, gần ra đến nơi bị thanh gỗ chắn ngang chân, lúc đó đã đẩy Kì Ân ra ngoài, 1 mình trong biển lửa.
Hiện đang cấp cứu, còn Lan Chi Chi, được lính cứu hoả cứu, nhưng ngoài đã bị tổn thương nặng, đặc biệt khuôn mặt, e là bị hủy dung nhan.
Kì Ân nghe vậy cũng khá nhẹ nhõm, miễn không ૮ɦếƭ là được, bọn họ cần phải vào tù định tội.
3 tháng sau, Hầu Khiết Minh và Lan Chi Chi ra toà nhận tội, định án tử hình, khắp cả nước lại có phần xôn xao. Công ty thuộc sở hữu cả 2 đều bị phá sản, nhanh chóng bị 1 tập đoàn khác thu mua.
Hai mẹ con nhà Mẫn ૮ɦếƭ, Thập Hùng cũng chôn cất đàng hoàng coi như giúp họ an nghỉ.
Mọi thứ nhanh chóng trở lại quý đảo ban đầu.
Kì Ân ngước nhìn bầu trời, thầm nói:" cha, mẹ, mọi người, cuối cùng con cũng trả thù cho mọi người rồi."
1 cánh tay đạp nhẹ trên vai cô, khiến Kì Ân giật mình lùi người về phía sau.
" Diệp Triết Lâm?"
" Cô Thập, xin chào!"
Kì Ân cười trừ, tí quên mất, từ ngày cô vào bệnh viện đến giờ, ma đeo bám này vẫn luôn dính sát cô, và bảo:" 1 ngày nào đó, tôi sẽ chiếm giữ trái tim của em."
....end....
Đọc thêm truyện khác tại đây ~>
https://thichtruyen24h.com/danh-muc/ngon-tinh-viet-nam