Hạ Kì Ân - Chương 26

Tác giả: Hồng Hạnh

Kì Ân lên xe, lúc này mới nhìn bên cảnh, giật mình lùi người lại. Mẫn Hạ Vân?
Vậy tài xế, không sai là Hạ Kỳ.
Kì Ân cười nhạt, nhìn 2 mẹ con họ, như hỏi sao lại là các người?
Hạ Vân cười lạnh, 1 tát vùng vào mặt Kì Ân may cô kịp thời ngăn lại.
" Kinh ngạc không? Sao? Thấy bọn ta mà người kinh ngạc đến vạy sao?"
" Ủa? Khi nãy còn nói chuyện vui vẻ lắm mà! Giờ lại giả câm nữa sao?"
Kì Ân ngước nhìn bọn họ, nghe cũng biết là họ đã theo dõi cô rất lâu:" dừng xe."
Hạ Kỳ đang lái xe, bất giác cười thành tiếng. Dừng xe? Bọn họ thao công tộn sức theo dõi Kì Ân, nay kế hoạch thành công, cô ta( Kì Ân) lại nói ả dừng?
" Mơ đi, Thập Kì Ân, à không Hạ Kì Ân nhỉ? Tôi là xem nếu Thập Hùng, ông ta biết đứa con gái ông ta cưng chiều lại là người khác, sẽ- ra- sao?"
Kì Ân nhíu mày lại, cô không biết 2 mẹ con này định làm gì, bất giác hơi run lên.
Ánh mắt cô nhìn con đường đang đi, bàn tay mon men lấy điện thoại trong túi
Tinh
Nhạc tin nhắn đến không đúng lúc khiến Kì Ân lập tức rụt tay lại, Hạ Vân cũng nghe thấy, bà vươn tay tóm lấy túi xách từ tay Kì Ân, 1 phát ném ra cửa kính, lại khoá trái tay Kì Ân lại.
Nhìn bàn tay bị còng lại, kì Ân hơi cười khổ. Xem ra kế hoạch này đã tính từ trước.
Xe nhanh chóng dừng lại tại bãi nhà bỏ hoang, nhìn căn biệt thự tồi tàn đầy quen thuộc, mí mắt Kì Ân theo đó giật giật....
" Nhớ không? Cô Hạ?"
Từ sau khi biết thân phận của Kì Ân, Hạ Vân và Hạ Kỳ luôn gọi Kì Ân là cô Hạ, đó cũng là 1 cách khơi dậy kí ức của Kì Ân.
Đúng, cô không phải Thập Kì Ân mà là Hạ Kì Ân.
Kì Ân thu lại ánh mắt yếu đuối trong nháy mắt càng lạnh hơn.
" Gì Mẫn, gì biết nhiều nhỉ?"
Mẫn Hạ Vân bật cười, cùng Hạ Kỳ kéo Kì Ân vào bên trong.
Vừa bước vào, Kì Ân đã bị mùi mốc ập đến, xốc tận mũi, hắt hơi 1 cái.
Ánh mắt cô vẫn bình tĩnh nhìn người trước mắt, không khỏi dự đoán, tất cả đều do Lan Chi Chi tính kế
Nhìn Lan Chi Chi vẫn mặc bộ đồ khi tối hôm qua, Kì Ân bất giác cong nhẹ khoé môi, đầy giễu cợt.
" Xem ra, Lan tiểu thư chạy trốn rất vất vả."
Lan Chi Chi tức nghiến cả răng:" Kì Ân, mày câm mồm cho tao."
Từ tối hôm qua, cô ta bị đuổi tới từng ngỏ ngách, nếu không nhờ trốn vào hầm cầu, sợ rằng đã bị tống vào tù.
Hạ Kỳ lúc này lên tiếng:" Chi Chi, bọn tôi đã giao người, cô cũng nên giao video đi chứ?"
Kì Ân nghiêng người, khá tò mò video gì mà khiến mẹ con nhà Mẫn phải hao- tâm- tổn- sức như vậy?
Lan Chi Chi bật cười như điên, trong con người hằn rõ từng vành đỏ:" muốn lấy video đâu dễ vậy? Tao nói bọn mày biết, tao đã gài bom chỗ này, chỉ cần 1 nút là bọn bây đều ૮ɦếƭ.
Hai mẹ con nhà Mẫn nghệ vậy rùng mình, định chạy đi lại bị giọng nói Lan Chi Chi làm cho dừng lại.
" Trên người các ngươi có lắp hệ thống tự động, chỉ cần bước 1 cái lập tức ૮ɦếƭ."
Kì Ân nhìn vào Lan Chi Chi, khoé miệng lại cong lên nụ cười lạnh:" vậy sao? "
Ý là gì? Lan Chi Chi khó hiểu.
Ha!
" Lan Chi Chi, cô còn nhớ năm tôi 16 tuổi không? "
Năm 16 tuổi? Kì Ân từng bị bắt cóc, bọn chúng cũng gài bom, nhưng lần đó lại bị Kì Ân dễ dàng gỡ được, còn kẻ bắt cóc lại bị đánh cho đầu hàng.
" Nhớ rồi chứ? Nghĩ xem, bom của cô ở chỗ tôi, còn có tác dụng nữa không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc