Tại sở cảnh sát, Kì Ân ngồi ngay ghế, vẫn bình tĩnh nhìn Lan Chi Chi khóc lên khóc xuống kể lệ.
Nào là bảo Kì Ân ngoại tình với Hầu Khiết Minh, nào là ghen ghét cô ta hại ૮ɦếƭ Lan Doãn Khánh?
Kì Ân nghe vậy, chỉ biết im lặng lắng nghe, dường như nhận được ánh mắt khinh thường từ anh cảnh sát lúc này mới ngước đôi mắt long lanh ngập nước.
Lan Chi Chi, cô thích diễn, vậy tôi diễn với cô.
Cảnh sát nhìn Kì Ân ngây thơ lắc đầu phụ nhận có chút giao động, nhưng làm nghề cảnh sát, muốn nói chuyện thì phải đem chứng cứ ra, không thể phán đoán theo cảm giác.
Hàn Nhân lúc này bước vào, thấy anh viên cảnh sát lập tức cúi đầu nhường ghế.
" Vụ này cứ để tôi."
Viên cảnh sát nghe vậy không dám hỏi thêm, thuật lại việc nãy giờ sau đó rời đi.
Bây giờ trong phòng chỉ còn 3 người Hàn Nhân, Kì Ân và Lan Chi Chi.
Lan Chi Chi nhìn Hàn Nhân, cô ta không biết Hàn Nhân là bạn Kì Ân nhưng biết anh ta có quên biết Khiết Minh, còn làm chức rất cao trong cảnh sát.
Nghĩ vậy Lan Chi Chi ngước nhìn Kì Ân, đôi mắt rướm nước tía ra tia hung ác:" cảnh sát Hàn, ngài phải giúp tôi, bắt cô ta vào tù...hức..như vậy cha tôi nơi suối vàng mới yên tâm."
" Đúng, phải giúp ngài Lan yên tâm."
Hàn Nhân nói, Lan Chi Chi cứ nghĩ là anh ta sẽ giúp mình đắc ý lau đi giọt nước mắt, liên tục cảm ơn
Kì Ân cười nhạt, nhìn sang Hàn Nhân, ra hiệu anh rời đi 1 chút...thấy vậy Hàn Nhân lấy cớ nghe điện thoại rời đi.
Lúc này, Kì Ân cười lạnh, nụ cười xé toác bộ mặt ngây thơ nãy giờ, trong khoảng khắc khiến Lan Chi Chi ngây người, đầy sợ hãi.
" Cô nghĩ cô sẽ thành công tống tôi vào tù nữa sao? Lan Chi Chi, cô là khinh thường tôi, hay khinh thường camera giám sát?"
Camera giám sát?
Lan Chi Chi nghe vậy ngây người ra, cô ta suýt quên trong phòng bệnh của Lan Doãn Khánh có lắp camera.
" Kì Ân, cô..."
Hàn Nhân đẩy cửa bước vào, thấy Lan Chi Chi định vung tay tát Kì Ân khuôn mặt trở lên nghiêm hơn.
" Cảnh sát Hàn, Kì Ân cô ta....cô ta đã Gi*t cha tôi, còn trù dập ông ấy...tôi vì tức quá..."
Hàn Nhân cười như không cười, đi lại ngồi vị trí cũ:" cô Lan, lần sau nói dối cho chuẩn, cô Thập đây bị câm, làm sao nói được?"
Lan Chi Chi toát mồ hôi lạnh, tí cô ta quên mất, Kì Ân của bây giờ bị câm, chỉ cần cô ta không nói ai cũng không biết.
" Tôi xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh 1 chút."
Hàn Nhân gật đầu, ra hiệu 1 tên cảnh sát đi theo.
Hàn Nhân:" cậu định làm gì?"
Kì Ân ngã người về phía sau, chẳng biết nghĩ gì, bất giác cười lạnh:" Lan Chi Chi sẽ không dễ dàng đối phó đâu."
Hàn Nhân cũng gật đầu xem như đồng ý:" à, Kì Ân, cậu quen với giám đốc Diệp sao?"
Giám đốc Diệp?
" Là ai?"
" Là Diệp Triết Lâm đấy, anh ta hình như dạo này điều tra vụ án Hạ Kì Ân 3 năm trước, cả vụ 10 năm trước của Hầu Khiết Minh."
Kì Ân à 1 tiếng, nghĩ là kẻ thù của Hầu Khiết Minh nên thôi:" kệ đi, nhưng tớ đoán chắc, Lan Chi Chi đã chạy thoát khỏi nhà vệ sinh rồi."
Đúng lúc này, cánh cửa đẩy ra:" Hàn trưởng, cô Lan không thấy đâu nữa."