Sau khi kiểm tra 1 lượt thấy không sao, lúc này Thập Hùng mới yên tâm để Kì Ân trở về. Vì ông phải bàn với đối tác nên chỉ đành bảo tài xế thay ông đón cô.
Đồ dùng cá nhân của Kì Ân vốn không nhiều nên cô cũng tự thu dọn, không cần người khác đặc biệt là mẹ con nhà Mẫn kia chạm vào.
Mẫn Hạ Kỳ nhìn Kì Ân đã rời đi, lúc này cô ta mới thấp thỏm đi đến phòng điều dưỡng ở đối diện phòng Kì Ân.
" Cô gọi tôi đến có việc gì?"
Hạ Kỳ nhìn Lan Chi Chi tuy có sợ hãi nhưng không cam lòng, cô ta là ai chứ? Lại bắt cô đi theo dõi con nhỏ câm vô tích sự kia.
Lan Chi Chi lười nhìn cô ta, vội ra hiệu cho cô ta khai báo
" Dạo gần đây Thập Kì Ân chẳng có chút bất thường nào, ngoài ăn, ngủ, kiểm tra sức khoẻ, không làm cái gì khác."
Mẫn Hạ Kỳ lúc này mới để ý đến giường bệnh, nơi đó là 1 ông già mặt trầy xước nằm trên đó, khuôn mặt thoáng chút kinh ngạc:" là.."
" Ba tôi đi leo núi bị trầy ngã."
1 lí do thuyết phục, dù sao Lan Chi Chi cô ta cũng không thể nói cha mình là kẻ Gi*t người được.
" Hết việc rồi, cô đi đi nhớ canh chừng Thập Kì Ân kia cho tôi."
Lúc Hạ Kỳ đi ra, cô ta thoáng nhìn anh chàng nghiêm khắc đứng cảnh ngoài cửa, khoác bộ quần áo công an, như đang chông chừng tội phạm, nhưng nghĩ chắc là Lan Chi Chi thuê người bảo vệ ba mình, nên không nghĩ nhiều mà rời đi.
Kì Ân ở trong xe cách đó không xa, âm thầm nhìn Hạ Kỳ bước ra từ bệnh viện, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Cắm mồi, thả câu, bây giờ chờ chúng cắm câu nữa là được.
Cô phất tay ra hiệu rời đi, lúc đi qua quán cà phê trước đây vô tình nhìn thấy bóng dáng cô độc của người đàn ông, vội ra hiệu dừng lại.
Tí cô quên mất, mình đã từng kết thêm 1 người bạn.
Kì Ân đi vào, như thói quen ngồi đối diện anh chàng mù đó:" hey, lâu rồi không gặp, anh còn nhớ ra giọng tôi không?"
Diệp Triết Lâm ngước mắt lên nhìn cô, mặc dù biết anh ta bị mù nhưng Kì Ân lại cảm giác như bản thân đang bị nhìn 1 cách xuyên thấu.
Triết Lâm dùng tay mân lấy chai nước, đôi môi khẽ mỉm cười:" tôi nhớ, là cô nhưng cô không nói tên sao tôi biết xưng hô đây?"
Nghĩ là anh bị mù, cô cũng mỉm cười lại:" tôi là Hạ Kì Ân."
Sau khi nghe anh thoáng giật giật khoé mắt nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại
" Ồ, thật trùng hợp, cô gái tôi yêu cũng trùng tên với cô."
Nghĩ anh nói đùa nên cô cũng đùa lại mấy câu, thật sự dù gặp mặt mấy lần nhưng cô lại cảm giác người đàn ông này rất quen thuộc.
Im lặng một lúc rồi cô hỏi:" anh không lẽ ở đây là chờ tôi?"
" Cô nghĩa sao?"
Kì Ân bật cười, hình như gần đây cô rất hay tự luyến.
" Ầu, tôi nói đùa thôi. Tôi có việc, đi trước."
Nhìn bóng dáng cô rơi đi, Diệp Triết Lâm khẽ nhếch nụ cười, cô không biết rằng, anh đã thành công thay giác mạc, đôi mắt sớm đã lấy lại ánh sáng như xưa.