Kì Ân vội trở về bệnh viện sau 1 lúc Thập Hùng cũng đẩy cửa bước vào, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng.
“ Ân nhi, con...con không sao chứ?”
Vừa xuống máy bay, nghe tin Kì Ân bị bắt cóc ông liền lao thẳng đến bệnh viện, nhìn cô không sao lúc này mới yên tâm.
Kì Ân nhìn ông, cảm nhận tình thương ông danh cho mình, trái tim vô thức nhói lên.
Cha, cô muốn gọi tiếng cha nhưng cổ họng nghẹn lại, bất giác rơi giọt nước mắt.
“con nhóc này, sao thế? 2 mẹ con kia bắt nạt con à?”
Kì Ân nghe vậy vội lắc đầu, 2 mẹ con kia không nói cũng biết ông đang ám chỉ ai.
Mẫn Hạ Vân cùng Mẫn Hạ Kỳ bên ngoài, nghe ông Thập nói vậy chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, bà ta biết sau chuyện lần trước, bà ta đã mất niềm tin từ ông rồi.
Cuối cùng họ vẫn đẩy cửa đi vào, biểu cảm ngạc nhiên khi thấy Thập Hùng.
“ lão Thập, ông về rồi đấy à!”
“ cha, cha mới về sao không lo nghỉ ngơi? Kì Ân mẹ con con sẽ chăm sóc.”
Nghe bọn họ hỏi han ân cần, Thập Hùng có chút dịu đi cơn tức hừ nhẹ 1 tiếng.
Kì Ân nhìn sắc mặt ông rõ 2 quần thâm, cũng đau lòng vội lấy quyển vở cùng chiếc 乃út trong bàn ra.
“ Cha, con đã khỏe hơn rồi cha về nghỉ chút đi, ông bà nội sức khỏe yếu, cha đừng để họ biết, lại lo lắng.”
Nhìn dòng chữ, Thập Hùng do dự nhưng cũng ra về.
“ vậy con nghỉ ngơi đi, cha về tối lại thăm con.”
Kì Ân gật đầu.
Hạ Kỳ chán ghét nhìn cảnh cha con tình thâm trước mắt, bàn tay bấu chặt kiềm chế cơn tức.
Tinh!
Dòng tin nhắn hiện lên, Hạ Kỳ theo thế mở ra, là tin nhắn Lan Chi Chi.
/ hãy canh chừng Thập Kì Ân cho tôi, có điều gì khác thường lập tức báo.\\
“ cái gì?”
Hạ Kỳ giật mình thét lên, lại giật mình khi mình phản ứng hơi thoái quá, vội gật đầu xin lỗi.
Kì Ân nhìn bộ dạng đó cũng mò đoán ra, chắc là có biến.