Hạ Kì Ân - Chương 18

Tác giả: Hồng Hạnh

Kì Ân tựa lưng vào giường, nhìn Tô Cẩm, đã gần 4 năm trôi qua, cô bạn này có vẻ đã thay đổi không ít, có lẽ làm mẹ rồi nên cũng ra dáng 1 người trưởng thành, đảm đang hơn.
" Vậy, chiều nhé!"
Tô Cẩm nói xong, cũng không tiện ở lại lâu nên đi ra. Ai ngờ, vừa đến cửa đã gặp Hầu Khiết Minh đang bước vào, lướt nhìn qua thấy hắn đang cầm cặp Ⱡồ₦g, chắc là cháo.
" Sao cô ở đây?"
Hầu Khiết Minh nhìn Tô Cẩm, không khỏi thắc mắc. Nhưng khi nhìn bộ áo blouse trắng Tô Cẩm đang khoác trên người, cảm thấy bản thân hỏi hơi thừa...
Tô Cẩm cười nhạt, trước đây lúc Kì Ân quen Khiết Minh, cô đã tưởng hắn tốt lắm, còn đem hắn làm mẫu bạn trai lí tưởng, không ngờ nhìn mặt mà bắt hình dong...cũng xem như sai lầm..
" Tôi hỏi anh câu đó mới đúng. Sao Hạ Kì Ân mới mất 3 năm, liền cưới bạn thân Lan Chi Chi, giờ lại nhắm tiểu thư Thập hả?"
" Cô.."
Hầu Khiết Minh cũng không tranh cãi, đẩy cửa bước vào.
" Tôi có mua ít cháo, cô ăn đi."
Kì Ân nhìn anh, lại dùng ngôn ngữ câm biểu thị:\' tôi cảm ơn.\'
Lan Chi Chi ở toà nhà đối diện, đang dùng ống nhòm như kẻ trộm dòm ngó.
Vừa thấy Hầu Khiết Minh đi vào, còn nhẹ nhàng chăm sóc Kì Ân, Lan Chi Chi tức đến nhảy cổm cả lên.
Kì Ân ăn cháo xong, cũng nhắm mắt nằm ngủ. Hầu Khiết Minh có chuyện nên về trước. Cảm nhận được người đã rời khỏi, Kì Ân tỉnh dậy, lấy người nộm mình nhờ Tô Cẩm chuẩn bị sẵn, giả mạo bản thân đang ngủ, nhanh chóng rời đi.
Nhìn con xe đã đợi sẵn sau cửa bệnh viện, Kì Ân nhìn ngó nhìn nghiêng sau cũng lên xe. Ngồi trong xe, lúc này mới thấy an toàn tháo kính râm xuống.
" Hàn Nhân, thật may hôm nay cậu có đi tuần."
" Haha...bây giờ đến đó nếu phóng nhanh cũng mất 30 phút lận đấy."- Hàn Nhân qua kính chiếu hậu, nhìn về phía Kì Ân.
" Để tớ lái, tớ biết đường này ngắn, mà không sợ ai phát hiện."
Họ nói rồi ghé vào khúc cua, đổi vị trí ngồi cho nhau, bắt đầu phóng nhanh nhất có thể.
Sau khi đến dãy núi quen thuộc, Kì Ân liền xuống xe, thực hiện bước tiếp của mình.
Quả nhiên, Lan Doãn Khánh đã đến từ trước.
" Ông Lan, ông rất vội để lấy thông tin năm đó nhỉ?"
Lan Doãn Khánh quay lại, nhìn Kì Ân:" quả nhiên tao đoán không sai, mày là Hạ Kì Ân. Hừ, ruốc cuộc mày muốn gì?"
Kì Ân cười phá lên, con ngươi lạnh lẽo nhìn ông:" cái này ông hiểu rõ mà. Năm xưa, ông vì tham danh háu lợi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ phu nhân Hầu, uy Hi*p bà ta nộp tiền. Vì sợ phát hiện, ông đã nhân lúc đầu bếp không để ý chuốc thuốc mọi người, đốt cháy biệt thự. Ngay cả vợ con ông đang ở trong, ông cũng nhẫn tâm cố ý sát hại
Đêm đó, vì cứu Lan Chi Chi, Duệ Anh- mẹ ruột LCC đã bị thanh gỗ đè lên, không qua khỏi.
Trùng hợp hơn, nhà họ Hạ đột nhiên trở về, đã cứu 1 mạng của Hầu Khiết Minh
Lan Doãn Khánh ông sợ bị bại lộ, xúi giục Chi Chi cầu xin tôi không đem ra tòa xử kiện. Thật không ngờ, 2 cha con ông lại thông đồng hủy diệt cả Hạ gia.”
Kì Ân nói đến đây, đôi mắt đã vằn từng viền đỏ, thề không đem xác bọn chúng băm thành trăm mảnh, bắt bọn chúng đền bao nhiêu mạng của những người vô tội.
Lan Doãn Khánh sợ đến tái cả mặt, nhưng vẫn nhếch nụ cười.
“ đúng, là tao cưỡp Hi*p Hầu phu nhân, đốt cháy biệt thự, xúi giục Chi Chi, hãm hại Hạ gia, nhưng mày nói thì có ích gì chứ, vụ tai nạn đó đã hết thời gian khởi kiện, có trách là trách mày ngu, có không giữ.”
Kì Ân bật cười lên tiếng, cầm băng thu âm đung đưa trước mặt Lan Doãn Khánh.
“ông quên rồi sao, ngày xét xử vụ án trời mưa rất to, nên đã bị hoãn thành 3 ngày sau, nói đúng hơn 2 ngày nữa mới kết thúc vụ án”
“mày...”
Lan Doãn Khánh nhớ lại, mặt nổi đầy gân xanh vồ tới Kì Ân nhưng cô dễ dàng lách qua.
Cuối cùng, ông ta mất đà trượt chân rơi xuống núi.
Kì Ân nhìn xuống, bình thản nhức điện thoại lên:“ ông ta rơi xuống rồi, đừng để ૮ɦếƭ.”
Lan Chi Chi nấp sau bụi cây, lúc này vẫn chưa hoàn hồn. Thì ra, cô chỉ là con cờ của Lan Doãn Khánh sao?
Lan Chi Chi nuốt lại nước mắt, đã phi lao phải theo lao đến cùng. Nếu vụ việc năm đó bại lộ, cô ta cũng không thoát khỏi. Cách tốt nhất là GIẾT ૮ɦếƭ Hạ Kì Ân thêm lần nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc