Hạ Kì Ân - Chương 17

Tác giả: Hồng Hạnh

Hạ Kỳ nằm trên giường, suy nghĩ 1 lúc sau rồi bật dậy.
Cô ta nhớ, ngoài Hạ Vân ra thì kẻ động vào máy cô ta chính là Kì Ân. Mà máy cô ta lại không đặt mật khẩu, không lẽ...
Hạ Kỳ nghĩ rồi nhấc máy gọi cho Lan Chi Chi, báo cho ả biết.
*
Kì Ân nằm trong phòng, qua con chíp kết nối với máy Hạ Kỳ, nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười nhạt.
Cuộc trò chuyện kết thúc, nhanh chóng sau đó Kì Ân nhận được dòng tin nhắn lạ:" chào bạn, đơn xin làm việc tại nhà hàng X của bạn đã được xác nhận, chiều bạn đến quán cà phê, có gì nói thêm."
Kì Ân không ngoài dự đoán trả lời lại, cô biết Hạ Kỳ đã nói với Lan Chi Chi việc cô đăng kí làm việc tại nhà hàng, chỉ là không ngờ Hạ Kỳ lại ngoan ngoãn tới vậy.
Buổi chiều đúng hẹn, Kì Ân bước ra ngoài, sau 1 giây cô bước ra cổng Mẫn Hạ Kỳ nhanh chóng báo cho Lan Chi Chi.
Ở 1 góc khuất gần đó, nhận được tin báo, Lan Chi Chi liền sai người xuống xe trực sẵn cho việc bắt cóc của mình.
*
Kì Ân tỉnh dậy đã bị bắt tới 1 căn nhà hoang, nhìn rất quen thuộc.
Cô ngước nhìn Lan Chi Chi đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt ngây thơ nhanh chóng run sợ.
" Cô là Hạ Kì Ân đúng không?"
Kì Ân run run vội lắc đầu, đúng, cô câm mà, sao nói được.
" Cô đừng có mà giả câm với tôi. "
Kì Ân một lần nữa lắc đầu, khoé mắt bắt đầu ươn ướt nước.
Ý muốn nói:" tôi không có làm.\'\'
Lan Chi Chi nhìn bộ dạng này không khỏi phát ghét, ả biết làm gì có kẻ trộm nào vừa ăn trộm, lại đi báo cảnh sát chứ.
" Tôi biết cô không nhận, không sao? Chẳng phải cô sợ gián hả? Tôi xem mặt thật cô thế nào."
Nói xong, ả phẩy tay ra hiệu bọn họ đưa bì gián vào, không chần chừ đổ vào người Kì Ân.
Nước mắt Kì Ân không ngừng rơi, cả cơ thể bất giác run lên, cô biết Lan Chi Chi sẽ không từ thủ đoạn, cũng biết ả sẽ dùng nỗi sợ cô để đe doạ, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng lại không ngờ đến bây giờ bản thân cô vẫn còn sợ.
Cánh cửa bị đạp mạnh và đẩy ra. Hầu Khiết Minh chạy vào, nhanh chóng đỡ lấy Kì Ân ra khỏi đó, ánh mắt không quên lườm Lan chi Chi.
“ khiết Minh, anh ngh em nói”
“ Có gì để nói chứ, Lan Chi Chi cô đã thay đổi rồi”
Hắn gạt cánh tay níu mình của Chi Chi ra, tay bế Kì Ân, đi đến bệnh viện.
*
Kì Ân mơ màng tỉnh dậy, luớt nhìn khung cảnh xung quanh không mấy ngạc nhiên.
Ngày hôm qua, truớc khi đi cô đã mạo danh Lan Chi Chi gửi tin nhắn cho Hầu Khiết Minh.
Lúc Kì ân cô ngất may hắn đến kịp thời.
Kì Ân lạc vào suy nghĩ cho đến khi tiếng bước chân ngoài cửa dừng lại.
Tô Cẩm ở ngoài cửa nhìn ngó, nhìn nghiêng cuối cùng cũng bước vào.
Vừa nhìn Kì Ân, không nén được cảm xúc mà bật khóc.
“ kì Ân, hức...thật may tớ vẫn được gặp cậu.
Kì Ân tay xoa nước mắt cô bạn đã lâu không gặp, trái tim lạnh băng bấy lâu như được bén lửa, sưởi 1 luồng ấm.
“ tớ phải trở lại chứ?”
" Ừm, Ân Ân nếu cần giúp đỡ cậu phải nói ngay cho tớ biết đó."
" Tớ biết rồi, trông cậu kìa, còn muốn trả thù bọn họ hơn cả tớ."
Lan Chi Chi từ xa nhìn vào, ả không biết bọn họ nói gì, chỉ là thắc mắc Tô Cẩm( bạn thân Hạ Kì Ân) tìm Thập Kì Ân vì gì? Hay như Lan Doãn kế nói, Thập Kì Ân chính là Hạ Kì Ân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc