Hạ Kì Ân - Chương 09

Tác giả: Hồng Hạnh

Hầu Khiết Minh vừa xuống xe, bàn tay ra sức kéo Lan Chi Chi vào trong biệt thự, mặc cho ả cố dãy dụa.
" Minh, anh bị sao vậy? Em, đau."
Khiết Minh buông tay ả ra, ả theo thế mà ngã xuống nền nhà.
" Chiếc vòng cổ đó, là của em thật không?"
" T-Thật."
Lan Chi Chi nhìn hắn, cả cơ thể sợ hãi không khỏi run lên. Hắn đã biết được gì?
" KA, là kí hiệu của cô sao? Cô nghĩ tôi là tên ngốc?"
" Minh, cái đó.."
" Cái đó là vòng cổ của tôi và mẹ con bé."
Từ cửa biệt thự, một người đàn ông trung niên bước vào, ông là Lan Doãn Khánh. Ông chống gậy bước lại gần Hầu Khiết Minh, bàn tay thuận thế lấy chiếc vòng cổ từ bàn tay anh đang cầm.
" Năm đó, tôi và mẹ con bé yêu nhau, để kỉ niệm mối tình này, tôi đã dùng hết số tiền đặt một sợi dây chuyền, thật không ngờ cậu lại hiểu nhầm, nghi ngờ con bé như vậy."
Ông vừa nói, vừa xoa giọt nước mắt trên khuôn mặt Chi Chi.
Hầu Khiết Minh bị nói, cảm giác tội lỗi dưng cao. Anh là quá hồ đồ rồi.
" Con đi nghỉ trước."
Thấy Hầu Khiết Minh đã thực sự lên phòng, Lan Chi Chi lúc này mới dám hít 1 ngụm khí.
" Bố, con sợ lắm, lỡ anh ấy..."
" Sợ gì? Con nhỏ Kì Ân kia đã ૮ɦếƭ, sự thật đã bị chôn vùi, con hiểu chưa, không cần gì phải sợ."
Lan Chi Chi khẽ gật đầu, thật ra mấy ngày nay ả ta luôn mơ về Hạ Kì Ân đến lấy mạng mình, mất ăn mất ngủ, nay lại xảy ra chuyện như vậy khiến ả nhất thời mất khống chế.
*
Kì Ân dạo bước trên đường phố, khi nãy Thập Hùng có chuyện về công ty trước nên cô phải đi về 1 mình, như vậy cũng tốt.
" Ế, đó không phải cậu cả tập đoàn Diệp Tử sao? Từng nổi danh khắp thiên hạ bây giờ làm kẻ mù rồi hả?"
" Mù rồi sao không ở nhà, ra ngoài chật phí cả đường đi."
Kì Ân khá tò mò đi lại, nhìn cậu con trai đang chật vật mò đường, trong lòng đầy thương cảm. Cô cứ vậy đi lại đỡ lấy anh chàng kia, có lẽ trước đây cô từng bị mù nên khá hiểu cảm giác chìm trong bóng tối này.
" Cảm ơn bạn."
" Anh có muốn uống nước không?"
Kì Ân cất tiếng, đây là lần thứ 2 cô nói sau khi cô trọng sinh. Thật ra, cô gái này hoàn toàn không bị câm, mà là không dám nói.
" Anh bị mù bẩm sinh hả?"- Cô hỏi.
" Tôi bị mù trong 1 vụ tai nạn của 3 năm trước."
3 năm trước?
" Mà cô không sợ bạn trai gen sao?"- anh khua tay bỏ chai nước xuống bàn, hỏi lại.
" Anh ấy đã ૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ vào 3 năm trước."
" Bạn gái tôi cũng vậy, mà cũng không phải bạn gái."
" Anh đơn phương người ta sao?"
" Ừm, 3 năm trước nghe nói cô ấy đã lấy chồng, tôi khá vui, nhưng không ngờ một vụ tai nạn đã lấy đi mạng sống của cả gia đình, kệ cả cô ấy."
"Hình như tôi nói hơi nhiều."
Anh cười trừ, trong giây phút giọng nghẹn lại, là đang cố kìm nén cơn đau.
Giọng của cô gái này rất giống cô ấy. Mặc dù đã 7 năm trôi qua, nhưng anh không hề quên.
Cô cũng không khác anh cho lắm, chỉ là anh và cô thời gian khá trùng hợp, sự việc khá trùng lặp khiến người ta nghe xong nghĩ rất nhiều.
" Thiếu gia anh đây rồi, hay quá. Sao anh ngồi một mình ở đây vậy?"
Cô ấy đã đi rồi sao? Tiếc thật, còn chưa biết tên nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc