" Anh, đi thôi."
Lan Chi Chi kéo Hầu Khiết Minh bước vào trong, cũng không để ý đến ánh mắt khác lạ của anh nhìn cô gái khác.
Kì Ân nhìn họ bước qua, trong giây phút thoáng nhìn thấy vòng cổ mà Lan Chi Chi đang đeo. Đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Cô đi lại chỗ Thập Hùng, dùng mấy ngôn ngữ câm, nói cô muốn đi vệ sinh. Thấy ông đã đồng ý, lúc này cô mới lén đi theo con đường mà họ vừa đi.
Nhìn cặp đôi đang tỏ vẻ âи áι phía trước, cô lặng thầm hít 1 ngụm khí lạnh trấn an bản thân mình. Cố lên, mày làm được.
Bước chân cô đi lại gần họ, và không biết lúc nào, họ đã đối diện trước mặt cô.
Khiết Minh nhìn cô gái rụt rè đứng đối diện muốn nói gì đó, làm anh khá tò mò.
Kì Ân không nhìn anh, cô đi lại gần Lan Chi Chi, dùng ngôn ngữ câm của mình để nói chuyện.
Ả ta hơi cười trừ, trong lòng đầy khó chịu, con câm này từ đâu ra vậy. Là muốn lại câu dẫn chồng bà sao? Cô ta nói cái què gì vậy? Ai hiểu?
Khác với biểu cảm phức tạp của Lan Chi Chi, Hầu Khiết Minh lại hơi thích thú, trước đây anh có học qua cái ngôn ngữ này.
Thoáng, con ngươi anh có chút thay đổi, ý câu nói là:" chiếc vòng cổ của chị thật em, nó khắc tên của chị sao?"
Cô biết Lan Chi Chi không hiểu, nhưng Hầu Khiết Minh sẽ hiểu, nên lần này mới cá cược đi tới.
Lan Chi Chi không biết rằng, mặc dù chiếc vòng cổ lá cây thiết kế rất đơn giản, nhưng nó là độc nhất vô nhị, có 102, được thiết kế theo sở thích của cô, dĩ nhiên đồ của cô sẽ có tên của cô.
" Cô nói gì vậy?"
Lan Chi Chi lần này hơi thắc mắc, ả ta có thể cảm nhận được khí lạnh của Hầu Khiết Minh cành lúc càng nặng.
" Kì Ân, con ở đây sao?"
Kì Ân thấy ông cúi đầu chào bọn họ, sau cũng rời đi. Thật may mắn, ông đã đến đúng lúc.
Hầu Khiết Minh thấy cô đã rời đi, bàn tay chọn đại 1 cái vòng cổ cho Lan Chi Chi thử, vốn là để ả tháo chiếc vòng trong cổ ra.
Quả nhiên, trên vòng cổ không phải tên ả, mà là KA.