Trở về biệt thự, Mẫn Hạ Kỳ tức giận giáng cho Hạ Kì Ân một cái tát giòn tan.
Hạ Kì Ân chỉ biết cúi đầu, chịu đựng. Dù sao thân phân của cô cũng không thể tùy tiện bại lộ.
Mẫn Hạ Vân vội chạy lại can ngăn, mặc dù bà ta cũng rất tức giận. Đã không mua được đồ, lại còn bị nhân viên bắt đền tiền, đã thế bị chửi nữa chứ. Nhưng không thể hồ đồ mà tức giận theo cảm tính.
" Thập Kì Ân, tau cấm mày nói gì với cha biết chưa. Tau nói gì thì gật đầu theo là được.\'\'
Hạ Kì Ân khẽ gật đầu, mà bây giờ cô bị câm nói bằng niềm tin hả.
Cánh cửa được đẩy ra, Thập Hùng tức giận bước vào. Chuyện hồi sáng, e rằng đã truyền đến tai ông rồi...
" Anh, sao anh về rồi!"
Chát!
Thập Hùng không nói gì, thấy Mẫn Hạ Vân lập tức ra tay tát vào mặt bà, khiến bà không trụ nội mà ngã xuống.
" Chẳng phải hai mẹ con bà bắt tôi về sao? Còn không biết chuyện mình gây ra nữa hả?"
" Anh, nghe em giải thích, chuyện..."
Bà ta chưa nói hết câu đã bị ông bỏ qua, bước chân ông đi lại Thập Kì Ân.
" Là ai?"
" Cha, là bọn mạng ghép rờ vu khống đấy ạ."
Mẫn Hạ Kỳ lập tức biện hộ. Nhưng trái lại hành động cô, Thập Hùng chẳng quan tâm, hỏi lại Thập Kì Ân.
" Là ai đánh con? Mẫn Hạ Vân hay Mẫn Hạ Kỳ."
Kì Vân vẫn im lặng, trước câu hỏi của ông chỉ biết cúi đầu, đôi mắt liên tục tuôn ra nước. Có thể thấy được vai cô đang run lên.
Thập Hùng nhìn sự yếu đuối của con gái mình, lại nhớ tới thời gian bản thân không ở nhà, liên tưởng đến hành động mà Mẫn Hạ Vân làm không khỏi phát tức.
Dù ông có lấy vợ mới, thì trên danh nghĩa Thập Kì Ân vẫn là tiểu thư nhà họ Thập, tình yêu của ông cũng dành cho con bé lớn hơn so với hai mẹ con họ.
Nhìn sang Mẫn Hạ Kỳ, ông càng thêm chán ghét. Thật là gà rừng mà tưởng mình hoá phượng hoàng.
" Con về phòng nghỉ đi."
Ông nói, đương nhiên câu nói này là nói với Thập Kì Ân. Còn Mẫn Hạ Kỳ, trước đây chưa từng, đó là điều cô ta luôn ganh ghét, đố kị với Thập Kì Ân.
Mọi thứ của mày tao sẽ lấy hết!
Mẫn Hạ Kỳ nắm chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
Hạ Kì Ân trở về phòng, bàn tay gạt bỏ những giọt nước mắt. Nhìn qua tấm cửa kính, đôi mắt cô lạnh hẳn đi.
" Những thứ thuộc về tôi cho dù tôi có ૮ɦếƭ thì vẫn là của tôi."