Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - (Quyển 2)

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta Quyển 2

Chương 24

Ngày trước, mỗi khi tiết Tiếng anh có bài tập viết thư, ở các lớp sẽ xuất hiện vô số bài mở đầu bằng câu:” How time flies” ( Thời gian thấm thoắt thoi đưa). Câu tiếng anh được sử dụng tràn lan này đúng là rất có tính hình tượng. Chớp mắt, ba ngày nữa, Cố Vị Dịch phải đi rồi. Hai hôm nay, Mạt Mạt không dám nhìn thẳng Cố Vị Dịch bởi mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, cô sẽ không kìm được mà rơi lệ.
Mạt Mạt ngồi yên lặng trên sàn nhà, lấy từng bộ quần áo xếp trong vali hành lí ra, sau đó lại đặt vào, chỉ sợ sót mất thứ gì quên không xếp vào cho anh. Mấy ngày nay, không biết cô đã lặp lại hành động này bao nhiêu lần rồi. Tâm trạng này giống hệt như thời đại học, mỗi lần được nghỉ về nhà hay từ nhà về trường, trước khi ra khỏi cửa lúc nào cũng có cảm giác mình quên thứ gì đó, vừa bất an, vừa sợ hãi.
Cố Vị Dịch ngồi tựa vào giường đọc sách, mấy làn định nói gì đó nhưng không thành lời. Mãi tới khi Tư Đồ Mạt một lần nữa kéo khóa vali, anh mới đặt sách xuống nói:” Tư Đồ Mạt, qua đây.”
Mạt Mạt đứng dậy, kéo vali gọn vào một góc phòng, đầu cúi gằm ngồi xuống cuối giường.
“ Em ngồi xa như thế, chúng ta phải dùng bồ câu đưa thư sao?” Cố Vị Dịch bực bội nói.
Cô tiếp tục im lặng, tiếp tục ngồi nhích lên sát mép bên đầu giường, mặt vẫn không chịu ngẩng lên.
Haizz, thôi bỏ đi.
Cố Vị Dịch đưa tay ôm chặt cô trong lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô, “ Tư Đồ Mạt, em không níu kéo anh, vậy để anh níu kéo em. Ra nước ngoài cùng anh được không? Em cứ sang bên đó trước, tìm một lớp học nào đó học tiếng trong vài tháng, sau đó tìm trường để đăng kí. Anh sẽ vay tiền bố mẹ, chúng ta sẽ cùng đi làm thêm để kiếm tiền trả lại, được không?”
Mạt Mạt cắn chặt môi, lúc lâu sau mới nói:” Em không muốn đi.”
Cố Vị Dịch, ghì chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi cô. Khí thế cuồng nhiệt ấy như thể muốn hòa tan cô, nuốt trọn hương vị của cô vậy.
“ Em đúng là tàn nhẫn!” Giong nói nghiến răng nghiến lợi của Cố Vị Dịch khiến tâm hồn vốn đang phiêu dạt lên chín tầng mây của Mạt Mạt trở về.
Khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng sau nụ hôn triền miên kia, nghi hoặc hỏi anh, “ Hả?”
Anh lấy tay che mắt cô, “ Không có gì. Ngày kia bố mẹ anh tới, cùng ăn cơm nhé?”
Mạt Mạt ừm một tiếng, suy nghĩ một hồi lại nói:” Thế…em có phải mang theo gì không?”
“ Mang theo con trai của họ là tốt rồi.”
Cô gật đầu, đôi mắt dưới lòng bàn tay anh khẽ chớp, hàng lông mi dài không ngừng chuyển động qua lại kia dần trở nên ươn ướt.
“ Tư Đồ Mạt.”
“ Hả?”
“ Khi nào được nghỉ phải tới thăm anh.”
“ Ừm.”
“ Không được mờ ám với người con trai khác. Cách xa Phó Phái và Lâm Trực Tồn ra.”
“ Ừm.”
“ Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“ Ừm.”
“ Không có chuyện gì cũng phải gọi cho anh.”
“ Ừm.”
“ Ngoài ừm ra em có thể nói được gì khác không?”
Đột nhiên, Mạt Mạt gạt tay anh ra, quay người ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa mắng:” Anh đúng là phiền phức…Hu hu…Em ghét anh…Sao anh lại phải đi…hu hu…Tự dưng anh đăng ký vào viện công nghệ Massachusetts làm gì…Anh đúng là đồ thần kinh…”
Vừa khóc vừa nói chuyện là cả một nghệ thuật. Chưa đến mười phút, Mạt Mạt đã mệt rã rời, dựa vào иgự¢ Cố Vị Dịch thút thít.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô để cô thấy dễ chịu hơn, vô cùng đau lòng và bất lực trước hành vi “ đánh người ta xong tự khóc” của cô. Thật sự chỉ muốn thu nhỏ cô nhét vào túi áo, cùng nhau phiêu bạt khắp chốn.
***
Nửa đêm, Mạt Mạt đột nhiên choàng tỉnh vì khó thở. Tay Cố Vị Dịch vẫn đang đặt trên eo cô, vẫn rất chặt. Cô cố gỡ ra nhưng không được, cảm thấy kỳ lạ bèn quay lại nhìn anh. Hóa ra anh còn thức. Đôi mắt đen láy lặng lẽ tỉnh táo nhìn cô chằm chằm.
“ Sao anh còn chưa ngủ?” Mạt Mạt thì thào.
Cố Vị Dịch siết chặt vòng tay.
“ Anh ôm chặt như thế, em sắp không thở nổi rồi.” Mạt Mạt cựa quậy muốn gạt tay anh ra.
Anh càng gồng tay,” Cho em ૮ɦếƭ ngạt luôn. Bực bội.”
Mạt Mạt bị chê bai mà chẳng hiểu ra sao. Cô đang ngủ yên lành, sao lại làm anh bực bội?
Cố Vị Dịch thấy cô thật sự sắp không thở nổi nữa mới nới lỏng vòng tay. Nhưng lúc cô nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, anh cảm thấy khó chịu vô cùng, cúi đầu cắn vào cổ cô. Cô kêu đau nhưng vẫn nhắm tịt mắt mơ màng ngủ ngon lành, chỉ coi anh như chú chó nhỏ không hiểu chuyện mà thôi.
Cố Vị Dịch bị ngó lơ, ai oán nhìn sườn mặt của cô. Dưới ánh trăng mờ ảo, mái tóc cô lòa xòa, vương vấn, che mất khuôn mặt và vành tai. Anh nhẹ nhàng vuốt chúng qua một bên, ngắm nhìn làn da trắng nõn và nhỏ xinh xắn của cô. Lỗ tai cô nho nhỏ, tròn tròn, như thể hạt trân trâu ẩn giấu sau viền tai. Đột nhiên, anh nhớ tới lời nói trêu đùa của mấy cô bạn cùng phòng cô hồi trước, tai cô vô cùng nhạy cảm, thế là lại muốn trêu đùa cô. Anh ghé sát vào tai cô, khẽ hà hơi thở nóng bỏng vào vành tai mẫn cảm ấy,, rồi cắn nhẹ nó.
Mạt Mạt mơ màng tránh đi, cắn môi khẽ kêu vài tiếng.
Vốn dĩ Cố Vị Dịch chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi, nhưng cứ hôn mãi, hôn mãi, chính anh cũng không thể kiềm chế nổi nữa. Giong anh hơi khàn, anh gọi:” Tư Đồ Mạt…”
Cô trốn tránh không muốn trả lời anh, nhắm mắt vờ ngủ.
Nhưng anh cứ gọi mãi, hết lần này tới lần khác gọi tên cô. Mạt Mạt bị anh quấy nhiễu, quay phắt người, quát,” Làm gì thế? Gọi hồn à?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Trong đêm tối, nơi ấy như phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo. Khuôn mặt cô dần đỏ ửng…
Anh cúi xuống hôn cô, ghé sát bên tai cô thì thầm:” Có được không?”
Có có có có có có… được không?
Mạt Mạt khó khăn nuốt nước miếng, suýt chút nữa nuốt cả lưỡi của mình, lắp bắp mãi không thành lời.
Cố Vị Dịch hôn dọc từ cổ cô xuống, tinh thần tỉ mỉ, chu đáo của một nhà khoa học lúc này đã được phát huy tối đa. Mạt Mạt dù bị anh hôn đến không còn biết trời đất là gì nhưng vẫn kịp nghĩ: Chẳng lẽ cánh mày râu trong lĩnh vực này đều có năng khiếu trời sinh, không học cũng thành tài sao?”
Khoảng mười phút sau, Mạt Mạt hoàn toàn thu lại cách nghĩ năng khiếu trời sinh không học cũng thành tài gì đó lúc nãy. Hừ…nói thế nào đây? Tay mơ mới vào nghề? Binh hoảng tướng loạn?
Giayf vò một lúc lâu, cô kêu đau, anh không dám quá mạnh mẽ, chỉ biết vội vàng gấp gáp tới mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Cuối cùng hai người nằm trên giường nhìn nhau rồi bật cười nghiêng ngả.
Tới rạng sáng, hai người cả hai đều nhận thấy rằng: Chuyện đó để dành cho đêm tân hôn.
Cố Vị Dịch đương nhiên rất buồn rầu, nhưng vì tôn trọng cô, anh chỉ có thể đồng ý. Thế là anh liền đòi kết hôn càng sớm càng tốt. Phát hiện ra tính cách trẻ con này của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt cảm thấy vô cùng mới mẻ. Vốn người cô đang được quấn kín như cái bánh trưng, nhưng nhìn biểu hiện này của anh cô bỗng có chút buồn cười, bèn kéo chăn xuống, cố ý để lộ bờ vai gợi cảm. Sau đó, Mạt Mạt trưng ra nụ cười mà cô tự ý cho là hấp dẫn, “ Anh yêu, có phải là rất muốn bổ nhào vào em không?”
Khóe môi Cố Vị Dịch co giật. Anh lắc đầu đày bất lực, mặc lại quần áo, rồi nằm xuống bên cạnh.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt ngủ không biết trời đất là gì nữa, vì thế nên bị muộn. Lúc bắt xe cô còn gọi điện càu nhàu với Cố Vị Dịch, bảo anh buổi tối cơm nước sẵn sàng chờ cô về ăn.
Cố Vị Dịch bất dắc dĩ cúp điện thoại. Câu nói trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo chắc chắn là dành cho anh rồi.
Buổi tối, Mạt Mạt về tới nhà thấy Cố Vị Dịch vẫn đang bận rộn trong bếp. Cô thay bộ quần áo ở nhà cho thoải mái rồi nằm ườn trên sofa trong phòng khách lật giở tạp chí.
Có người bấm chuông cửa, cô hét về phía bếp:” Tiểu Cố Tử, ra mở cửa.”
Cửa phòng bếp xuất hiện một đôi tay đang cầm đôi dao thái khua đi khua lại, Mạt Mạt đành ra mở cửa. Cứ tưởng là chị Lị Lị, nào ngờ vừa nhìn thấy người tới, Mạt Mạt đã hoàn toàn hóa đá, lắp bắp nói:” Cháu…chào… Dì Vương ạ.”
“ Tư Đồ Mạt, ai đấy?” Cố Vị Dịch đeo tạp dề từ trong bếp đi ra.
“ Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Ba người lần lượt ngồi yên vị trong phòng khách. Dì Vương như cười như không nhìn chằm chằm chiếc tạp dề màu hồng phấn trên người Cố Vị Dịch, trêu chọc:” Con trai, thật không ngờ con cũng hợp với màu hồng đấy chứ.”
Mạt Mạt ngượng tới nỗi chỉ muốn đâm đầu ૮ɦếƭ quách đi cho xong.
Cố Vị Dịch nghiêm mặt:” Hai người nói ngày mai mới đến cơ mà. Sao hôm nay lại xuất hiện?”
“ Thật chẳng đáng yêu chút nào! Bố con ngày mai có cuộc họp quan trọng, không thể tới được, thế nên mẹ tới trước luôn. Sao? Làm gián đoạn cuộc sống ngọt ngào của con với Mạt Mạt à?” Dì Vương tự cười rất vui vẻ.
Mạt Mạt chẳng thấy buồn cười chút nào cả. Cô chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn thôi.
Cố Vị Dịch cởi tạp dề đưa cho Mạt Mạt,” Em làm nốt đi.”
Cô như được giải thoát, chạy ngay vào trong bếp, nhường lại phòng khách cho hai mẹ con họ.
Cố Vị Dịch nhìn Mạt Mạt đi khuất rồi mới nói:” Mẹ ăn cơm chưa ạ?”
Đây là lần đầu tiên Vương Thục Hồng thấy con trai dùng ánh mắt như thế nhìn một người con gái. Không đúng, phải là lần đầu tiên bà thấy con trai dùng ánh mắt như thế nhìn một người nào đó. Haiz, con trai lớn không cần mẹ nữa rồi. Cho dù hai mẹ con không thân thiết, nhưng dù gì bà cũng là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Được rồi, bây giờ hình như địa vị này không còn giữ được nữa rồi.
“ Mẹ?” Thấy bà không trả lời, Cố Vị Dịch lại gọi.
“ Hả?” Vương Thục Hồng nhìn con trai.
“ Mẹ ăn cơm chưa ạ?”
“ À, chưa.”
“ Thế thì nếm thử tay nghề của Mạt Mạt, cô ấy nấu ăn rất ngon.” Cố Vị Dịch nhàn nhạt nói.
Vương Thục Hồng từ lâu đã quen với thái độ lạnh lùng xa cách của con trai. Thật ra, bà rất thích Mạt Mạt, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy không vui chút nào, không nhịn được làm khó đôi câu:” Mẹ tưởng con mới là người nấu?”
“ Bình thường toàn là cô ấy nấu. Hôm nay bọn con cá cược với nhau.”
Tuy không biết câu nói này đáng tin tới đâu, nhưng bà biết con trai đang thật sự che chở cho Mạt Mạt. Bà có chút không cam lòng,” Sao mẹ không biết con biết nấu ăn nhỉ? Mạt Mạt đào tạo à?”
Anh lạnh lùng đưa mắt về phía mẹ, “ Những chuyện mẹ không biết còn nhiều lắm. Chị Hà dạy con đấy.”
Chị Hà là người giúp việc trong gia đình họ, trước nay luôn thân thiết với Cố Vị Dịch. Sau khi chị ấy xin nghỉ việc, anh còn buồn bã suốt một thời gian dài.
Vương Thục Hồng hắng giọng, chuyển chủ đề,” Những thứ cần mang theo con chuẩn bị đến đâu rồi? Để mẹ sắp xếp giúp nhé?”
“ Không cần, Mạt Mạt sắp xong hết rồi.”
Bà có chút thất vọng “ừm” một tiếng. Hơn nữa, bà còn vô cùng thất bại phát hiện ra rằng, mình chẳng có chủ đề gì để nói với con trai cả.
Cố Vị Dịch không đành lòng, hỏi:” Bố có đến sân bay đón con không?”
Vương Thục Hồng thấy con trai nhắc tới ông chồng cuồng việc của mình thì bực bội nói:” Bố con hết thuốc chữa rồi? Nếu ngày kia ông ấy không tới tiễn con thì chúng ta sẽ đăng báo cho toàn bộ thiên hạ biết chúng ta và ông ấy không còn quan hệ gì nữa.”
Cố Vị Dịch bật cười, ngiêng người nghe ngóng động tĩnh trong bếp. Sao lại yên ắng như thế nhỉ?
Anh quay sang nhìn mẹ mình, gọi một tiếng:” Tư Đồ Mạt.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“ Sao thế?” Giongj của Tư Đồ Mạt truyền tới.
“ Rót cho mẹ anh cốc nước.”
“ Vâng, em mang lên ngay đây.”
Giong nói dịu dàng của cô làm anh suýt bật cười. Đúng là biết diễn đấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc