Bạn nhỏ Cố khi còn bé vô cùng khó chăm,một đêm phải khóc tới mấy lần, có những hôm còn khóc luôn tới sáng.
Những lúc Cố Vị Dịch ở nhà, ban đêm con khóc, anh thường phải thức dậy dỗ con. Để không đánh thức cô, có những hôm anh phải bế con cả đêm ngoài phòng khách.
Nhưng Cố Vị Dịch dỗ con được hai tuần thì phải quay về Mỹ để hoàn thành nốt kỳ học cuối.
Trong suốt nữa năm anh đi, mẹ của Mạt Mạt vẫn tới chăm cháu và con gái. Về sau, chị dâu Mạt Mạt cũng sinh con, vì thế mẹ cô phải tới phụ giúp chị dâu. Mẹ Cố Vị Dịch không có thời gian, cũng không biết chăm sóc trẻ nhỏ, thế nên trách nhiệm trông nom bạn nhỏ Cố hoàn toàn trút hết lên vai Mạt Mạt.
Chăm trẻ con vô cùng vất vả. Nữa đêm cô thường gật gù ngồi tựa đầu giường cho con 乃ú, có những lúc mệt mỏi tới độ, nghe tiếng con khóc, cô chạy ra khỏi cửa phòng mà còn quên mất là phải thay bỉm hay cho con 乃ú nữa.
Mạt Mạt cảm thấy ngày nào cô cũng đang phải chiến đấu với những cực hạn của con người. Cô không ngừng tự nhủ: Sinh vật đang khóc tới rách ruột rách gan trước mắt này là con trai mình, không thể quăng nó đi được.
Lần đầu tiên cô cảm thấy muốn sụp đổ chính là khi bé con được bảy tháng tuổi, nửa đêm lên cơn sốt. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô sợ hãi ôm con xông ra ngoài. Bạn nhỏ Cố run rẩy trong lòng cô, cô muốn lái xe mà không sao nổ máy được, đành bắt taxi. Hai giờ sáng thì sao có xe? Mạt Mạt cắn răng vẫy một chiếc xe riêng, cũng may chủ xe là người tốt, lập tức đưa mẹ con họ tới bệnh viện.
Trở về nhà, đã là bốn giờ sáng, cô cố gắng lấy lại tinh thần, bón thuốc cho con, nhưng vừa đưa thìa thuốc tới bên miệng thì bạn nhỏ Cố khóc òa lên, dùng xi-lanh bơm vào miệng thì bé lại nôn ra. Dù biết con nghe không hiểu, nhưng Mạt Mạt vẫn liên tục cầu xin: “Cục cưng à, con ngoan ngoãn uống thuốc có được không? Mẹ thật sự mệt lắm rồi…”
Lần cuối cùng thử bơm thuốc vào miệng con, em bé liền lè lưỡi ra sau nôn hết, khóc òa lên.
Mạt Mạt ném xi-lanh đi, quỳ bên cạnh nôi khóc cùng con. Một lớn một nhỏ khóc tới tan nát cõi lòng.
Đương nhiên vẫn phải uống thuốc. Mạt Mạt hạ quyết tâm, banh miệng bé ra, đè lưỡi con xuống rồi đút thuốc vào. Em bé vừa thút thít vừa nuốt thuốc, nhưng sau đó lại bắt đầu khóc to. Mỗi tiếng khóc đều như một nhát dao cứa sâu vào trái tim người mẹ.
Mạt Mạt đi khỏi phòng, cố gắng bình ổn tâm trạng, tiện tay khép cửa phòng lại. Cô nghĩ, mẹ chỉ cần hai phút để bình tĩnh lại thôi, hai phút không nghe thấy tiếng khóc là được rồi.
Mấy phút sau, Mạt Mạt định trở về phòng thì phát hiện cửa bị sập khóa. Khoảng khắc ấy, cô cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, lục tung khắp nhà nhưng không sao tìm thấy chìa khóa để mở cửa.
Mạt Mạt sụp đổ hoàn toàn, cô dựa vào cửa phòng nghe tiếng khóc vang lên không ngừng từ bên trong của con. Cô nức nở, “Đừng khóc, đừng khóc…là mẹ không tốt…mẹ là một người mẹ xấu xa…”
Cô gọi điện cho Cố Vị Dịch: “Cố Vị Dịch… Chìa khóa các phòng trong nhà ở đâu thế… Em tìm mãi không thấy… Em… Em khóa con ở trong phòng mất rồi… Nó còn đang bị sốt nữa… Nhất định nó rất sợ hãi… Anh đừng mắng em…”
Cố Vị Dịch cầm điện thoại, từ trên giường bật dậy, cố gắng ép mình phải giữ bình tĩnh, Tư Đồ Mạt, trước tiên em đừng khóc, đừng khóc, đừng sợ. Chìa khóa ở ngăn kéo trong căn phòng trước kia của anh.”
“Con bị khóa trong căn phòng trước kia của anh rồi.” Giọng cô nghẹn ngào truyền qua loa điện thoại nghe vô cùng rõ ràng, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… Em đi lấy 乃úa phá khóa có được không?”
Cố Vị Dịch hít sâu một hơi, cố gắng quên đi cảm giác đau đớn trong tim, “Không được, em sẽ làm cưng sợ đấy. Em bình tĩnh đã. Làm theo những gì anh nói. Bây giờ em đi vào bếp, mở cửa sổ bếp ra. Cửa sổ bếp liền kề với cửa số phòng cũ của anh. Trước đây anh từng trèo vào từ đó…”
Mạt Mạt đang định trèo lên thì lại nghe Cố Vị Dịch gọi: “Tư Đồ Mạt, em bật đèn bếp lên trước đã. Lúc trèo phải hết sức cận thận. Nếu em thấy sợ thì đừng trèo sang. Đợi trời sáng thì tìm thợ tới phá khóa. Cục cưng khóc mệt sẽ ngủ, em biết chưa?”
“Biết rồi. Lát nữa em gọi cho anh sau.” Mạt Mạt cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi trèo lên. Cũng may, cô thuận lợi mở cửa sổ phòng, nhẹ nhõm phát hiện con trai mình đã ʍúŧ ngón tay ngủ thi*p đi, nhìn yên lành tới mức chỉ muốn đánh cho một trận.
Mạt Mạt tìm thấy chìa khóa trong ngăn kéo, tự thề với lòng, ngày mai sẽ đi đánh thêm mười chùm nữa đặt khắp nhà.
Cô còn chưa kịp gọi điện cho Cố Vị Dịch, anh đã gọi rồi, “Tư Đồ Mạt, thế nào rồi?”
Mạt Mạt lấy lại tinh thần, đáp: “Không sao. Cục cưng ngủ rồi.”
Im lặng hồi lâu, Cố Vị Dịch khẽ thở dài, “Anh xin lỗi.”
Anh xin lỗi vì đã không thể ở bên em; anh xin lỗi vì em sợ hãi đến thế mà ngay cả một cái ôm anh cũng không thể cho em; anh xin lỗi, anh không nên để em phải một mình gánh vác tất cả như vậy.
“Ừm.” Mạt Mạt nhỏ giọng đáp.
Bốn năm trước, nhà họ Cố có thêm một đứa cháu đích tôn, tên là Cố Mạt Vị. Tên của bé được lấy từ tên hai bố mẹ ghép lại. Bố đứa bé nói đây là kết tinh tình yêu bền vững mà kiên định của hai người.
Mẹ đứa bé nói: “Anh thôi đi, cái đồ chuyên ngành tự nhiên không có văn hóa như anh, bắt anh phải nghĩ ra một cái tên có khác gì lấy mạng anh. Anh cứ ngồi đó mà ba hoa đi, mặc kệ anh.”
Ông bà nội, ông bà ngoại của bạn nhỏ Cố Mạt Vị cưng chiều cậu bé hết nói nổi.
Nhưng bố của cậu dường như lại chẳng hề yêu thương cậu, đặt ra cả đống quy định: Phải rửa tay trước khi ăn cơm; sau khi chơi xong phải tự thu dọn đồ chơi; phải giúp mẹ lau bàn; phải giúp mẹ đi mua đồ; phải tự ngủ một mình…
Vì thế cậu bé Cố Mạt Vị cũng chẳng “yêu thương” gì bố mình. Đã lớn bằng ấy rồi còn đòi ngủ cùng với mẹ, đúng là mặt dày. Vị Vị cũng muốn ngủ với mẹ! Bố lúc nào cũng thích gặm môi của mẹ, cứ gặm mãi, gặm mãi, mẹ có phải khúc xương đâu. Mẹ là bảo bối của Vị Vị, Vị Vị cũng là bảo bối của mẹ. Bố thật đáng ghét, xem tivi lúc nào cũng thích ôm mẹ, Vị Vị cũng muốn được ôm mẹ xem tivi. Bố lười biếng vô cùng, lúc nào cũng phải đợi mẹ tức giận mới chịu đi làm việc nhà…
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị rất yêu mẹ. Mẹ cậu xinh đẹp, mỗi khi cười trông chẳng khác nào đóa hoa nở ở ngoài cổng nhà trẻ. Mẹ vừa thơm vừa mềm, Vị Vị rất thích làm nũng trong lòng mẹ. Mẹ còn rất giỏi giang, có thể kể được bao nhiêu chuyện, làm vô số món ngon cho Vị Vị ăn…
Haiz, sau này lớn mà được kết hôn với mẹ thì tốt biết bao…
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị đã đi nhà trẻ. Cậu rất thích cái tên của mình, dễ viết hơn tên của bạn Tiểu Hinh Hinh1 nhiều, không biết bạn Hinh Hinh ngưỡng mộ cậu tới nhường nào. Nhưng đi nhà trẻ được ba hôm, cậu bắt đầu tức giận, lúc nào cô giáo cũng bảo cậu viết sai tên mình rồi. Cậu thấy trong tên của mình có hai chữ giống hết nhau, nhưng cô giáo cứ nói với cậu rằng không giống. Cô giáo liên tục bảo nét ngang này ngắn, nét ngang kia dài, cứ như bị thần kinh ấy.
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị về nhà hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, sao cô giáo cứ bảo hai chữ trong tên con không giống nhau? Rõ ràng giống nhau mà?”
Mẹ nói: “Không giống nhau. Con cứ chăm chỉ học nhận biết thật nhiều chứ thì sẽ biết ngay thôi. Bây giờ không biết cũng không sao.”
1 Chữ Hinh : có rất nhiều nét. Tên của Mạt Vị như chú thích ở trên từng nói, chữ “Mạt” () và chữ “Vị” ()được cho là có tướng phu thê, các nét rất đơn giản, dễ viết.
Tiểu Vị Vị hoàn toàn yên tâm. Dù sao mẹ đã nói là không sao rồi, thế thì không sao.
Tối đến, mẹ lại càu nhàu với bố. Mẹ nói tất cả là tại bố đặt tên, làm cho con nhầm lẫn không hiểu đâu vào đâu. Vị Vị cũng cho rằng tất cả đều tại bố.
Hôm nay là Chủ nhật, bố ở trong thư phòng đọc sách, mẹ ở trong bếp làm bánh quy. Bạn nhỏ Cố Mạt Vị đang ngồi ngoài phòng khách xem Sói Xám và Cừu Vui Vẻ thì cảm thấy khát, muốn uống nước hoa quả nhưng không thể tự đi rót được. Cậu mà rời đi, lỡ Cừu Vui Vẻ bị Sói Xám ăn thịt mất thì sao?
Thôi nhờ mẹ rót vậy. Nhưng không được, mẹ còn đang nướng bánh quy cho cậu ăn cơ mà. Hay để bố rót? Chắc chắn bố sẽ đánh cho cậu một trận. Mọi người đều nói bố cậu rất thông minh, mẹ thường bảo cậu giống hệt bố, thế cho nên nhất định cậu cũng rất thông minh, chắc chắn có thể nghĩ ra cách lấy nước hoa quả.
Thé là Tiểu Vị Vị nghĩ mãi, nghĩ mãi..
Từ trong phòng bếp, mẹ gọi: “ Cố Vị Dịch, qua đây buộc tóc giúp em.” Bố lon ton chạy vào trong bếp.
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị vẫn đang suy nghĩ, đang suy nghĩ…
Lúc bố đi ngang qua phòng khách để trở lại thư phòng còn không quên cằn nhằn cậu vài câu: “Cố Mạt Vị, con tránh xa cái tivi một chút.”
Tiểu Vị Vị nhích ௱ôЛƓ lùi ra phía sau. Bố lúc nào cũng thế, chỉ thích bắt nạt cậu, nhìn thấy mẹ là sợ ngay. Có bản lĩnh bố đi bắt nạt mẹ đi. Đúng là cái đồ…cái đồ…giống như trên tivi hay nói, cái gì ấy. (Nguyên văn là câu: Bắt nạn người hiền sợ kẻ ác.)
Sau đó, bạn nhỏ Cố Mạt Vị chợt nghĩ ra cách lấy được nước hoa quả.
Cậu chống hai tay vào hông, cất giọng đầy hơi sữa: “Cố Vị Dịch, rót cho con một cốc nước hoa quả. Con…con là Tư Đồ Mạt.”
Cố Vị Dịch và Tư Đồ Mạt cùng chạy ra phòng khách, đưa mắt nhìn nhau. Hai người họ đã sinh ra được một đứa con kiểu gì thế này?
Cố Vị Dịch nghiêm mặt, “Cố Mạt Vị, con nói cái gì?”
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị thấy sắc mặt bố không tốt bèn lập tức ngậm miệng, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương quay sang nhìn mẹ.
Tư Đồ Mạt mềm lòng, nói: “Cố Vị Dịch, đi, rót nước hoa quả, em là Tư Đồ Mạt.”
Cố Vị Dịch trừng mắt với cô, sau đó lại quay sang trừng mắt với Cố Mạt Vị.
Tư Đồ Mạt cũng trừng mắt với anh. Cuộc chiến trừng mắt nảy lửa nổ ra.
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị là người vô cùng tinh ý. Cậu tự giác đứng dậy, phủi phủi ௱ôЛƓ, cúi đầu nói: “Bố ơi, mẹ ơi, con chỉ muốn đùa hai người một chút thôi. Để con đi rót nước cho hai người nhé? Hai người muốn uống gì ạ?”
Cố Vị Dịch và Tư Đồ Mạt đưa mắt nhìn nhau thêm lần nữa, lắc đầu xoay người, ai về chỗ nấy. Nhưng trước khi rời đi, cả hai người cùng đồng thanh:
“Nước lạnh, cảm ơn.”
“Nước cam, cảm ơn.”
Và thế là bạn nhỏ Cố Mạt Vị vừa đau xót cho vận mệnh của Cừu Vui Vẻ, vừa kiễng chân với cốc, sau đó kiễng chân lên mở tủ lạnh lấy đá, rót nước cam, rồi bưng vào trong thư phòng và bếp.
Quay lại trước tivi, may mà Cừu Vui Vẻ vẫn chưa bị ăn thịt. Bạn nhỏ Cố Mạt Vị đang định vừa uống nước hoa quả vừa ngồi xuống xem cho đàng hoàng thì…cậu phát hiện mình đã quên không tự rót lấy một cốc rồi.
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị vô cùng bi ai, ngồi trên sofa buông thõng đôi chân ngắn mũm mĩm, vừa đong đưa vừa ca thán: Sinh mệnh con người ta là vàng là bạc, sinh mệnh của cậu còn chẳng đáng một xu…
⃰ ⃰ ⃰
Bạn nhỏ Cố bị mời phụ huyn, vì ở trường cậu đánh nhau với bạn.
Phụ huynh tự nhiên phải nghe các cô giáo ở nhà trẻ giáo lải nhải một tràng, vừa tức giận vừa không biết làm sao.
Về tới nhà, bố định đánh bạn nhỏ Cố Mạt Vị một trận. Mẹ ra mặt ngăn, bạn nhỏ Cố Mạt Vị trốn sau lưng mẹ, hét: “Bố xấu xa…”
Mạt Mạt thấy thằng bé còn nhỏ mà đã bướng bỉnh ngang ngược như vậy nên không bênh cậu nữa. Vậy là bạn nhỏ Cố Mạt Vị bị một trận đòn đau. Cậu nhóc không phục, tuyên bố hùng hồn rằng mình sẽ tuyệt thực. Không ngờ mẹ nói: “Được, vậy mẹ sẽ không chuẩn bị cơm cho con nữa.” Còn bố thì bảo: “Tối nay con mà dám động vào đồ ăn bố sẽ đánh cho con trận nữa.”
Bữa tối toàn là những món bạn nhỏ Cố Mạt Vị yêu thích, có sườn xào chua ngọt, trứng hấp cách thủy, canh măng…
Cậu ưỡn иgự¢ nói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn ăn cơm.”
Lúc bạn nhỏ Cố tự múc một bát cơm rồi ngồi vào bàn ăn, bố cậu nói: “Không phải bố đã bảo con mà dám ăn cơm thì bố sẽ đánh một trận nữa sao?”
Mẹ trừng mặt lạnh lùng nói: “Anh mà dám đánh con thì em sẽ đánh anh, hơn nữa buổi tối anh ngủ trong thư phòng đi.”
Thế là bố không nói được gì nữa. Ha ha, ngủ trong thư phòng.
Sau đó mẹ giảng giải một mớ lý lẽ cho bạn nhỏ Cố nghe. Cậu đã hứa với mẹ là lần sau sẽ không đánh bạn nữa. Nhưng ngày hôm sau, có bạn học chê cười cậu, nói cậu thường xuyên viết sai tên mình, thế là cậu lại đánh bạn.
Bạn nhỏ Cố rất muốn nuôi một con chó, vì nhà Hinh Hinh cũng nuôi, mỗi ngày cô bé đều khoe khoang với cậu rằng con chó nhà mình đáng yêu tới nhường nào.
Cậu nói với mẹ nhưng mẹ không đồng ý. Thế là cậu lại nói với bố, bố bảo: “Có phải con không có ai chơi cùng, một mình nên cảm thấy rất buồn chán không?”
Bạn nhỏ Cố vội vàng nói: “Vâng, đúng ạ.”
Bố nói: “Vậy bố với mẹ nuôi thêm em trai, em gái chơi với con là được rồi.”
Bạn nhỏ Cố cảm thấy như thế rất ngầu, nhanh chóng đồng ý, vui vẻ chạy đi tìm mẹ, nói rằng bố bảo có thể nuôi em trai em gái.
Mẹ nhất định không chịu, nói: “Bảo bố con tự đi mà sinh.”
Thế là bạn nhỏ Cố lại chạy vào thư phòng chuyển lời. Bố nói: “Con nói với mẹ rằng không có mẹ bố không sinh được.”
Bạn nhỏ Cố lại chạy ra nói với mẹ. Mẹ nói: “Con bảo bố con đi ૮ɦếƭ đi.”
Bố nói: “Con ra bảo với mẹ, bố mà ૮ɦếƭ là mẹ phải thủ tiết đấy.”
Mẹ nói: “Sẽ nhanh chóng tái giá, thủ tiết cái con khỉ.”
…
Bạn nhỏ Cố chạy đi chạy lại chuyển lời, mệt tới đứt cả hơi. Cậu không muốn nuôi em trai em gái nữa, cũng không cần nuôi chó nữa.
* * *
Bạn nhỏ Cố hôm nay lại bị bố đánh đòn, bởi vì cái tội đòi ăn kem nhưng mẹ không cho, thế là cậu nói: “Mẹ xấu xa!” Bố cũng xấu xa!
Mẹ còn đang giận, cứ trốn trong phòng không chịu ra. Thôi ૮ɦếƭ rồi, nếu từ nay trở đi mẹ không thèm để ý tới cậu nữa thì phải làm sao?
Bạn nhỏ Cố đi đi lại lại trước cửa phòng, mãi mới lấy được dũng khí gõ cửa, “Mẹ ơi, con…xin lỗi.”
Bạn nhỏ Cố cảm thấy hình như cậu bị lừa rồi. Mẹ đang ngồi xem tivi rất vuiver, cười tới hai mắt tỏa sáng long lanh.
Người lớn toàn là kẻ lừa gạt, lừa gạt.
Tư Đồ Mạt thấy con trai rất hiểu chuyện nên cô cũng thấy được an ủi, yên lòng hơn, bèn đi tới ôm lấy con, để con ngồi vào lòng mình, cùng nhau xem tivi.
Bạn nhỏ Cố ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ không giận nữa đúng không ạ?”
“Con biết lỗi rồi mẹ sẽ không giận nữa.” Tư Đồ Mạt dịu dàng xoa đầu con.
“Thế…thế chúng ta đi ra nói với bố rằng mẹ không còn giận nữa, có được không ạ?” Bạn nhỏ Cố sắp bị khuôn mặt nghiêm nghị của bố dọa cho ૮ɦếƭ khi*p rồi.
“Không cần.” Tư Đồ Mạt nghiêm giọng từ chối.
“Vì sao thế ạ? Chẳng phải mẹ không còn giận nữa hay sao?” Bạn nhỏ Cố nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi.
“Mẹ không giận con nữa, nhưng mẹ giận bố.”
“Vì sao ạ?”
“Dám đánh con trai mẹ!”
“…”
Bố ơi, con đồng cảm sâu sắc với bố.
Ha ha, đã là ngày hôm sau rồi, bố và mẹ vẫn chưa làm lành với nhau. Liệu họ có ly hôn không nhỉ? Họ mà ly hôn thì cậu có thể kết hôn với mẹ rồi. Ha ha ha.
Buổi chiều, ông bà nội, ông bà ngoại đều tới. Bố với mẹ vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đúng là buồn cười! Bạn nhỏ Cố còn nhìn thấy mẹ lén cấu đùi bố dưới bàn ăn. Chắc chắn là sắp ly hôn rồi! Oh yeah!
Ông nội cảm thấy thật kỳ quặc. Bạn nhỏ Cố khi nãy còn rất vui vẻ, sau khi đi vào bếp rót nước cho ông quay ra thì khôn mặt ủ rũ, không vui, hai cánh tay nhỏ xinh khoanh trước иgự¢, nhíu chặt mày cứ như thể đang suy nghĩ điều gì sâu xa lắm.
Ông nói cho rằng mình cần phải uốn nắn cháu trai, không hận thế này được. Ông nói: “Cục cưng à, nói cho ông nội nghe,con đang tức giận gì thế?”
Bạn nhỏ Cố vốn rất ghét ông nội và mọi người gọi cậu là “cục cưng”, nghe chẳng có bãn lĩnh đàn ông gì cả, nhưng bây giờ cậu đang vô cùng đau khổ. Cậu cần phải trút hết nỗi niềm, nên thôi, bỏ qua cho ông nội vậy. Cậu nói: “Bố mẹ không ly hôn nữa rồi.”
Ông nội nghe mà giật mình, “Đang yên đang lành, ly hôn cái gì?”
Bạn nhỏ Cố nhìn ông nội như thế đang nhìn một kẻ ngốc, “Con nói là không ly hôn nữa rồi.”
Ông nội nói: “Thế nghĩa là trước đó định ly hôn sao?”
Bạn nhỏ Cố gật đầu, “Hai người họ cãi nhau. Hinh Hinh bảo sau khi cãi nhau thì sẽ ly hôn. Tuy hai người họ thường xuyên cãi nhau, nhưng mãi mà chẳng thấy ly hôn gì cả. Có điều hôm qua cãi nhau rất lâu. Tối qua mẹ còn ngủ cùng con nữa.”
Ông nội lại hỏi: “Thế bây giờ vì sao không ly hôn nữa?”
Bạn nhỏ Cố tỏ ra vô cùng bất mãn, “Vừa nãy con đi vào bếp, thấy bố đang hôn mẹ.”
Ông nội không nói được lời nào, trong lòng thầm nghĩ: Coi như ta nhiều lời!
Thân là đại diện cho tầng lớp trưởng bối thế hệ đi trước, ông không muốn phải tưởng tượng ra cảnh con trai cùng con dâu nồng nhiệt chút nào.
Bạn nhỏ Cố biết mình lại gây ra họa lớn rồi. Cậu ngồi trên ghế nhìn ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại mặt mũi đằng đằng sát khi, rồi lại nhìn bố mẹ đang đứng cúi đầu, không dám hé răng. Trong lòng cậu thầm nghĩ: Không phải thật sự sẽ ly hôn chứ? Tuy rằng cậu rất muốn lấy mẹ, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy mình không thể không có bố được…thật là buồn quá đi!
Mọi việc phải quay ngược trở lại thời gian sau khi ăn trưa. Bởi vì ông bà hai bên đều tới, nên bạn nhỏ Cố được giao cho ông bà trông nom. Cố Vị Dịch cùng Tư Đồ Mạt ra ngoài hẹn hò. Người lớn tụ taajpvowis nhau sẽ toàn nói những chuyện không đâu, bạn nhỏ Cố nghe mà chẳng hiểu gì cả, nên cậu tự chơi một mình, lục lọi đồ đạc khắp nhà. Sau đó cậu tìm thấy một cái hộp sắt trong tủ quần áo, trong hộp có một cuốn sổ màu đỏ, bên trên còn viết: Công hòa Nhân dân Trung Hoa. Ba chữ to đùng ở dưới thì cậu không biết đọc. Thân là học sinh biết nhận mặt nhiều chữ nhất trong lớp, ba chữ này đã làm tổn thường lòng tự tôn của cậu. Thế là cậu đem cuốn sổ ấy chạy đi đưa cho bà ngoại. Bà ngoại bảo đây chính là chứng nhận kết hôn, sau đó cười híp mắt mở raxem, xem xong lại ngồi đó tự lẩm nhẩm tính toán một thôi một hồi, cuối cùng đột nhiên bà gào toáng lên, làm cho bạn nhỏ Cố giật thót tim phải lùi ra sau ba bước. Bà ngoại nói: “Hai con thỏ đế nhãi ranh kia thế mà lại dám lén đi đăng ký kết hôn từ trước.”
Bạn nhỏ Cố biết chữi mắng người là hành vi không đúng, mặc dù loài thỏ cũng rất đáng yêu.
Sau đó, ông bà nội nói cần phải họp gia đình, và thế là có cục diện như lúc này đây.
Ông nội nói: “Sau các con có thể giấu giếm người lớn để làm chuyện này?”
Bố nói: “Sau bố cứ phải bày ra cái dáng vẻ như thế bọn con đã làm chuyện tày đình hại dân hại nước như thế để làm gì?”
Mẹ vôi vàng kéo tay bố lại, “Anh im miệng đi.”
Bà ngoại nói: “Con cũng im miệng đi. Mẹ còn chưa trừng trị con đâu.”
…
Người lớn đúng là nhạt nhẽo vô vị! Bạn nhỏ Cố ngáp ngắn ngáp dài, thôi, đi vào phòng xem phim hoạt hình còn hơn.
Phó Phái và Cố Vị Dịch đã đánh nhau một trận.
Cố Vị Dịch rõ ràng không phải là người biết đánh nhau, và Phó Phái cũng vậy. Vì thế trận chiến tranh giành phụ nữ giữa hai người này không ngầu cũng chẳng đẹp trai chút nào, ngược lại còn vô cùng thê thảm.
Nhưng Phó Phái khá khẩm hơn Cố Vị Dịch một chút, bởi vì kinh nghiệm ăn đòn của cậu ta nhiều hơn, dù sao thì người như cậu ta, thường xuyên hái hoa ven đường, thế nào cũng có lúc hái nhầm phải bông hoa đã có chủ. Trong những trường hợp như thế, ít nhiều cậu ta cũng phải chịu đòn.
Cuối cùng, Phó Phái cùng Cố Vị Dịch nằm bò ra thảm cỏ sân vận động của trường, giống như khi bọn họ đi tập quân sự, bởi vì tới muộn nên bị các thầy huấn luyện bắt chạy mười vòng quanh sân. Những lúc như thế, họ giống hệt như bây giờ, thở hồng hộc, không nói nên lời.
Trên đường chạy có rất nhiều người chạy bộ buổi tối, tiếng bước chân giậm mạnh liên tục như giẫm lên trái tim của Phó Phái.
Đau buồn quá! Sao bỗng nhiên lại như vậy chứ?
Cậu ta quay đầu sang nhìn Cố Vị Dịch. Cố Vị Dịch chăm chú nhìn lên bầu trời, cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, bèn nghiêng đầu sang.
Phó Phái nghiến răng, “Trả cô ấy lại cho tôi.”
Cậu ta cũng biết mình mặt dày vô sỉ, nhưng chẳng hiểu tại sao lại có thể tới mức độ này.
Cố Vị Dịch không đáp, sau khi đưa mắt nhìn cậu ta thì đứng dạy, phủi hết đất và cỏ trên người mình rồi rời đi.
Theo bóng lưng dần xa khuất của Cố Vị Dịch, Phó Phái cảm thấy mọi tâm thâm huyên náo xung quang như trở nên xa xôi hơn, yên tĩnh tới kỳ dị, giống như buổi tối hôm đó, Tư Đồ Mạt khóc trước mặt cậu ta, nhưng cậu ta lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Hôm đó cậu ta đã mất Tư Đồ Mạt, còn hôm nay, chắc là mất đi một người bạn.
Không biết qua bao lâu, tiếng “loạt soạt” càng lúc càng gần. Phó Phái thấy cánh tay mình lành lạnh, nghiêng đầu nhìn thấy một lon bia lạnh đang lăn về phía cậu ta.
Cố Vị Dịch ngồi cách cậu ra chừng năm mươi mét, giật nắp lon.
Cố Vị Dịch ngửa đầu uống một ngụm, “Siêu thị ở cổng phía Tây cuối cùng cũng đóng cửa rồi. Ở cổng phía Đông lại mở một siêu thị mới.”
Cái siêu thị ở cổng phía Tây ấy, suốt bốn năm đại học của bọn họ đều treo biển “Thanh lý cửa hàng -Giảm giá sốc” Phó Phái còn tưởng rằng trong những năm còn sống, cậu ta sẽ không thể nhìn thấy được cái siêu thị ấy đóng cửa. Cũng giống như Tư Đồ Mạt, cứ luôn miệng nói sẽ không bao giờ chờ đợi cậu ta nữa, nhưng Phó Phái biết, chỉ cần cậu ta quay đầu, cô vẫn phía sau, cậu ta chơi bời chán rồi, chỉ cần cầu xin cô, dỗ dành cô, cô sẽ luôn ở bên cậu ta.
Siêu thị nói đóng cửa liền đóng cửa, người nói đi liền đi.
Phó Phái ngồi dậy, mở nắp lon bia uống một ngụm.
Cố Vị Dịch lấy từ trong túi ni lông ra một lon bia nữa, lăn về phía Phó Phái, “Chườm đá”, sau đó cũng lấy một lon bia lăn lên vết sưng nơi khóe mắt mình.
Phó Phái không nói lời nào, uống cạn lon bia trong tay mình rồi lại mở nắp lon bia mà Cố Vị Dịch vừa đưa thêm để uống.
Cố Vị Dịch không nói gì, đưa cả túi ni lông cho cậu ta, tiếng túi ni lông loạt soạt, tiếng lon bia va vào nhau, tiếng bia sóng sánh trong lon, không biết tại sao, mỗi một âm thanh ấy Phó Phái đều nghe thấy rõ mồn một bên tai.
Phó Phái mở hết lon này tới lon khác, cho tới khi giọt bia cuối cùng trôi vào trong bụng, cậu ta mới siết tay Ϧóþ nát chiếc lon rỗng, cười nói: “Uống một trận giải quyết mọi ân oán, thế mà cậu chỉ mua có bằng này thôi sao?”