Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 46

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Năm 201x.
Sau khi từ Mỹ trở về, Cố Vị Dịch được nhận vào làm việc tại Viện Khoa học Công nghệ Trung Quốc, trở thành tài năng trẻ cần tập trung bồi dưỡng nước nhà. Ngày ngày anh bận rộn nghiên cứu xem phân tử OO và phân tử XX sau khi kết hợp với nhau có thể tạo thành phân tử OX hay không. Đây là nguyên văn lời Cố Vị Dịch giải thích với Tư Đồ Mạt, nguyên nhân là vì buổi tối hôm Giáng sinh anh không thể đưa hai mẹ con cô đi ăn được.
Tư Đồ Mạt vô cùng bình tĩnh, "sau khi nghe xong, em chỉ biết em và anh kết hợp với nhau tạo ra được một thằng nhãi ranh. Nó vẫn đang đợi anh đưa đi ăn đấy".
Cố Vị Dịch rất áy náy nhưng không sao sắp xếp được thời gian để ở bên hai mẹ con cô. Vì thế, Mạt Mạt cùng bạn nhỏ Cố Mạt Vị quyết định tự đưa nhau đi giải khuây. Vừa đúng dịp Lâm Trực Tồn tổ chức liveshow, Mạt Mạt liền xin anh ta hai tấm vé vào cửa, sau đó đưa con trai cùng Trần Tiểu Hy cũng bị đàn ông cho leo cây đi xem ca nhạc.
Mấy năm trở lại đây, Lâm Trực Tồn càng ngày càng nổi tiếng, có vô số người hâm mộ, đa phần toàn là các thiếu nữ. Mạt Mạt thường cười nhạo anh ta dựa vào khuôn mặt trắng trẻo trẻ mãi không già kia để dụ dỗ mấy cô gái trẻ mê trai.
Liveshow hôm nay vô cùng huyên náo, đông đúc. Mạt Mạt và Trần Tiểu Hy thay phiên nhau bế nhóc Cố Mạt Vị. May mà có một nhóm fan rất đáng yêu, cứ một mực cho rằng Mạt Mạt mặc dù đã lên chức mẹ nhưng vẫn hâm mộ Lâm Trực Tồn, đây là điều đáng quý biết bao. Vì vậy họ rất tình nguyện mở đường cho cô cùng Trần Tiểu Hy.
Hai cô nàng nhìn lâu vào hai tấm vé hồi lâu mới phát hiện chỗ ngồi của mình ở khu VIP. Họ đi tới đó giữa một rừng ánh mắt viên đạn bủa vây.
Lâm Trực Tồn vừa bước ra, tất cả mọi người bắt đầu la hét ầm ĩ. Trần Tiểu Hy hét lên với Tư Đồ Mạt," lát nữa chúng ta ra sớm một chút, đi thu gom ít kẹo ngậm ho rồi đứng bán ngoài cổng".
Bạn nhỏ Cố Mạt Vị ban đầu bị mấy tiếng la hét như ma quỷ gào khóc kia làm cho sợ hãi, một lát sau bắt đầu thấy thích thú, vì thế cũng hào hứng theo.
Mạt Mạt nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai, cảm thấy cực kỳ bất lực.
Lâm Trực Tòn mở đầu chương trình bằng một loạt các ca khúc sôi động cùng vũ đạo hoành tráng. Mạt Mạt xem mà nhức hết cả đầu. Ngược lại, Cố Mạt Vị đứng trên ghế không ngừng lắc ௱ôЛƓ, nhảy nhót rất vui vẻ.
Tiếp đến là những giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng. Lân Trực Tồn ngồi bên dương cầm vừa đàn vừa hát. Trần Tiểu Hy nghiêm túc nói:" em hiểu được kì sao anh ta lại nổi tiếng đến thế rồi".
Mạt Mạt gật đầu. Sân khấu với hiệu ứng âm thanh, ánh sáng vô cùng tốt. Lâm Trực Tồn mặc một bộ Âu phục màu đen, ngồi trước cây đàn dương cầm trắng muốt. Cả không gian chìm vào bóng tối, chỉ có một ánh đèn dịu nhẹ chiếu hắt lên người anh ta. Hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ ở đây sao có thể không rung động cơ chứ?
Tiết mục cuối cùng, Lâm Trực Tồn nói đây là ca khúc anh ta mới sáng tác, lần đầu tiên được biểu diễn trên sân khấu. Ca khúc có tên" Nuối tiếc". Anh ta bước ra trong một trang phục đơn giản, quần jean, áo thun, ngồi ở bậc thang lối lên giữa sân khấu, vừa đàn guitar vừa hát.
Sân khấu có hoa lệ rực rỡ nhường nào rồi cũng tới lúc phải hạ màn,
muốn được sánh đôi cùng em bước đi trên con đường về nhà,
cùng gặp gỡ bao điều tươi đẹp,
cùng cười, cùng khóc, cùng chia sẻ những món ăn,
hạnh phúc có đẹp đẽ đến nhường nào,
nhưng nếu đó không phải điều em cần thì anh cũng không biết phải làm sao,
anh đã không gặp được em vào những năm tháng đơn thuần nhất,
điều này chỉ có thể là nuối tiếc mà thôi,
năm nay con trai em đã ba tuổi rưỡi,
nắm lấy ngón tay anh gọi: chú ơi, xem kìa, xem kìa!
Bố con nói mẹ con lại béo lên rồi,
anh đã không gặp được em vào những ngày tháng tươi đẹp nhất,
điều này chỉ có thể là nuối tiếc mà thôi,
chờ đến năm con trai em mười tám tuổi,
ngày nào cũng đấu khẩu cùng em,
nắm tay cô bạn gái nhỏ của nó,
tới xem liveshow của riêng anh,
...
Trần Tiểu Hy quay sang nhìn Mạt Mạt," Tư Đồ Mạt, sao em cứ cảm thấy ca khúc này viết cho chị thế nhỉ?"
Tư Đồ Mạt nhìn cậu con trai ba tuổi rưỡi của mình, dáng vẻ không mấy chắc chắn," không... không phải chứ? Chắc trùng hợp thôi."
Đêm nhạc kết thúc, Tư Đồ Mạt nhận được điện thoại của Lâm Trực Tồn," Tiểu Tư Đồ, thằng nhóc nhà cô đúng là rất biết nhảy nhót ca hát đấy, còn hứng khởi hơn cả cô. sau này lớn lên cô chop nó vào làng giải trí đi."
Mạt Mạt kinh ngạc," sân khấu lớn như thế, anh vẫn nhìn thấy bọn tôi à?"
" không phải các cô ngồi ở khu VIP sao? Tôi đâu có bị mù, đương nhiên nhìn thấy rồi. Tôi cứ tưởng Cố Vị Dịch đi cùng cô, còn đang chờ hai vợ chồng cô cãi nhau vì ca khúc mới của tôi đấy."
Mạt Mạt do dự giây lát, hỏi:" Thế... ca khúc... ca khúc mới đó là..."
Giọng Lâm Trực Tồn mang theo vẻ chế giễu:" Thôi đi, cô đừng tự ôm gánh nặng tâm lý làm gì, đó chỉ làm sáng tác thôi. Cô đã là mẹ của con thơ rồi, có gì hay ho mà tôi phải ái mộ cơ chứ?
Mạt Mạt cười ngô nghê, trước khi cúp điện thoại còn vội vàng nói lời cảm ơn.
Cô bế con trai về tới nhà thì thấy Cố Vị Dịch đang ngồi trước tivi, trên bàn bày suất ăn combo gia đình KFC. Cô chẳng thèm áy náy đâu, không biết ai mới là người bỏ rơi ai trước. Nhưng ngược lại, bạn nhỏ Cố Mạt Vị lại vô cùng kích động, cầm miếng cánh gà rồi lao vào đùi bố, nói:" Bố ơi, vừa nãy con với mẹ đi xem liveshow của chú Lâm đấy. Chú Lâm đẹp trai lắm, ở đó còn có bao nhiêu là người." WebTru yenOn line . com
Cố Vị Dịch nói:" bố biết."
Mạt Mạt vừa ϲởí áօ khoác ngoài vừa nói xen vào:" sao anh biết?"
Mặt anh không chút biểu cảm," trên tivi có truyền hình trực tiếp, máy quay còn lia qua hai mẹ con em"
Bạn nhỏ Cố càng kích động hơn," bố ơi, bố ơi, thế con được lên tivi rồi ạ?"
Mạt Mạt thấy lạnh cả xương sống, vội vàng bế bạn nhỏ Cố lên hắn giọng:" cục cưng à, đi tắm đi. Hôm nay mẹ ngủ cùng con nhé?"
Bạn nhỏ Cố vui vẻ reo hò, thoát khỏi vòng tay mẹ, tự chạy vào nhà tắm. Cuối cùng cũng đánh bại bố, giành được mẹ rồi.
Cố Vị Dịch chỉ cười không nói gì cả. Tư Đồ Mạt, anh đây có đầy cách để trừng trị em.
Nửa đêm, Mạt Mạt đang say giấc nồng, trong bóng đêm có người vỗ vỗ lên mặt cô, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói:" Tư Đồ Mạt, em muốn tự đi, hay muốn anh khiêng em về phòng?"
Mạt Mạt không thèm để ý, xoay người tiếp tục ngủ. Nhưng nào ngờ, cô thấy toàn thân nhẹ bẫng, bị người ta bế ra khỏi phòng rồi. Về với chiếc giường quen thuộc, Mạt Mạt hé mắt cười dỗ dành:" ông xã, em buồn ngủ lắm, cho em ngủ đi mà..."
Cố Vị Dịch cười khẩy," Tình ca cơ đấy? Hát trước mặt quần chúng nhân dân toàn quốc cơ, có cảm động không?"
Mạt Mạt cũng cười," cũng tạm, cũng tạm. Này, này, này, em bảo cũng tạm rồi còn gì, anh cởi cúc áo em làm gì..."
" Bố ơi, bố ơi, bố lại giành mẹ với con". bạn nhỏ Cố đi chân trần đứng dụi mắt trước cửa phòng.
Bàn tay đang cởi cúc áo của Cố Vị Dịch đừng lại, nghiêm giọng nói với con trai:" Cố Mạt Vị, về phòng ngủ ngay cho bố, ngay lập tức!"
Bạn nhỏ Cố ấm ức, tủi thân xoay người về phòng.
" Đợi đã! Phải đóng cửa lại chứ!"
Bạn nhỏ Cố càng ấm ức hơn, tủi thân đóng cửa, quay về chiếc giường nhỏ của mình, trong lòng uất hận thầm nghĩ: Bố là đồ xấu xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc