Mẹ cô và mẹ của Cố Vị Dịch chăm sóc cho cô từng li từng tí, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. Điều đáng tiếc duy nhất chính là hằng đêm mỗi khi đi ngủ, cô chỉ có thể ngốc nghếch nói chuyện với em bé trong bụng mà thôi. Cô nói: “Cục cưng à, cho tới bây giờ mẹ vẫn không biết được con tới bằng cách nào nữa. Mẹ đã tính toán kỹ lắm rồi, chắc là cái lần ở trong bếp ấy. Lần đó ông bố khốn nạn kia của con không chịu dùng biện pháp an toàn, còn không cho mẹ uống thuốc. Haiz, hình như con còn chưa đến tuổi thành niên, mẹ nói với con những chuyện này với con thì không hay lắm nhỉ? Ôi, mặc kệ đi. Mẹ cảm thấy kỳ quặc lắm nhé! Sao mẹ có thể đi cùng với ông bố kia của con tới được ngày hôm nay nhỉ! Sinh một thằng nhãi ranh cho anh ấy, nuôi nấng một thằng nhãi ranh, cứ thế sống hết một đời. Ôi, mẹ không có ý nói con là thằng nhãi ranh đâu. Ý của mẹ là,mẹ cảm thấy mình thật hạnh phúc, ngay cả khi ông bố thiên tài của con đang ở cách xa ngàn dặm. Haiz, mẹ đúng là bị chứng trầm cảm trước khi sinh rồi…”
“Mạt Mạt, điện thoại của Vị Dịch kìa.” Mẹ cô mở cửa phòng bước vào, “Chưa thấy ai gọi điện thoại giống như hai đứa cả. Đúng là phá gia chi tử.”
Mạt Mạt ra khỏi phòng nhận điện thoại. Từ sau khi Cố Vị Dịch đi Mỹ, ngày nào anh cũng gọi về. Có lần cô thấy phiên phức quá, bèn nói với anh rằng điện thoại có rất nhiều tia bức xạ, anh ngày nào cũng gọi như thế không sợ cô sẽ sinh ra quái thai sao. Thế là ngày hôm sau, trong nhà xuất hiện một “cổ máy”, hơn nữa, vì sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, “cổ máy” đó không đặt ở trong phòng cô. Vậy nên, mỗi lần nghe điện thoại, cô lại phải đi từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách.
“ A lô, chuyện gì thế?” Mạt Mạt bực bội nói. Anh dám làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa cô và con.
“Bà xã, đừng dùng thái độ ác nghiệt như thế để đối xử với bố đứa trẻ chứ.” Giọng nói của anh nghe có vẻ như đang rất vui sướng.
“Hôm nay con anh đạp em đấy.” Mạt Mạt bịa chuyện. Cô biết anh luôn cảm thấy tiếc nuôi khi không thể ở bên cô, vì thế thi thoảng cô sẽ bịa ra vài chuyện thật ấm áp để cho anh phải đố kỵ tới phát điên lên.
Quả nhiên, Cố Vị Dịch yên lặng một lúc lâu, mới nói: “Ngày mai anh sẽ về.”
Mạt Mạt trợn tròn mắt, “Em chỉ đùa anh thôi. Đại ca à, đừng có hở ra là đòi về nước như thế. Em biết anh rất yêu em rồi.”
Lại một hồi yên lặng. Một lúc sau anh mới nói: “Tư Đồ Mạt, anh biết trình độ ảo tưởng của em từ trước tới nay luôn rất tốt, nhưng kỳ nghỉ của anh tới rồi, cùng phải cho anh về chứ.”
Mạt Mạt thẹn quá hóa giận, :Ngay bây giờ anh phải nói với em mười câu “Anh yêu em”! Nếu không em sẽ lập tức khóc cho anh xem.”
Sau khi mang thai, Mạt Mạt đã luyện được kỹ năng muốn khóc lúc nào là có thể khóc ngay lúc ấy, nói là tới luôn. Cô có thể khóc tới xé ruột xé gan, đau đớn tâm can, quả thực chính là phiên bản hiện đại của Mạnh Khương Nữ1.
“Anh yêu em một, anh yêu em hai, anh yêu em ba, anh yêu em bốn , anh yêu em năm, anh yêu em sáu, anh yêu em bảy, anh yêu em tám, anh yêu em chín, anh yêu em mười, đã được chưa?
Mạt Mạt đắc ý muôn phần, “Em ra sân bay đón anh nhé?”
“Em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh là được rồi.” Cố Vị Dịch vừa nghĩ tới cảnh cô vác bụng bầu đứng ở sảnh sân bay người qua lại đông đúc là đã đổ mồ hôi lạnh.
Mạt Mạt thấy sao cũng được, dù gì thì cô cũng lười ra khỏi nhà, càng ngày càng lười rồi…
Cúp điện thoại, Mạt Mạt quay về phòng bắt đầu lải nhải với em bé trong bụng: “Cục cưng à, ngày mai bố con về đấy, có vui không? Mẹ vui lắm, nhưng mà không thể để bố con biết được. Con người bố con dễ đắc ý lắm, không được để bố con đắc ý quá được. Con nói xem, bây giờ mẹ béo ú như thế này, bố con nhìn thấy liệu có chê bai không? Con có thể phối hợp, giúp đỡ mẹ một chút, ngày mai ở trong đó thì thu chân thu tay lại, cho mẹ miễn cưỡng cũng có chút đường cong để đi gặp bố con có được không?”
Mạt Mạt nằm ở bệnh viện chờ sinh hai ngày, cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo. Tới buổi trưa, lúc cô đang lôi kéo đòi Cố Vị Dịch chơi bài cùng thì vỡ ối.
Cố Vị Dịch cứ đòi vào phòng sinh cùng cô, nhưng Tư Đồ Mạt sống ૮ɦếƭ không chịu, cô bắt anh phải đứng bên ngoài chờ, còn rất ấu trĩ khi đe dọa rằng anh mà dám vào em sẽ không thèm sinh nữa.
Vì thế, Cố Vị Dich chỉ còn biết lo sốt vó đứng dựa vào tường, chờ ở ngoài phòng sinh.
Đối lập với ông bố trẻ, người lớn hai bên lại vô cùng bình thường ngồi ở băng ghế chờ, cùng nhau bàn luận sôi nổi xem cháu mình sẽ đi nhà trẻ nào.
“Được rồi mà,Vị Dịch, con cứ bình tĩnh, ngồi xuống đây.” Ngài viện trưởng đại nhân, chú Lâm không thể nào nhìn thêm được nữa, bá vai Cố Vị Dịch, kéo anh ngồi xuống ghế.
Cố Vị Dịch mới ngồi được vài phút lại đứng bật dậy, nhíu mày hỏi : “Chú Lâm, sao chú lại ở ngoài này? Sao chú không vào trong kia? Không phải chú là viện trưởng sao? Chú đứng đây làm gì?”
“Tiểu tử thối, ta là viện trưởng chứ có phải bác sĩ sãn khoa đâu. Ta vào trong đó làm gì?”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Cố Vị Dịch lại ngồi xuống, từng tiếng gào thét xé ruột xé gan vang ra từ trong phòng sinh khiến anh chỉ muốn xông vào đưa Tư Đồ Mạt đi thôi. Cô nói đúng, anh tuyệt đối không thể vào phòng sinh cùng cô được. Anh không dám đảm bảo vào trong đó rồi mình có vung quyền đánh cả bác sĩ hay không.
Cuối cùng, trước khi Cố Vị Dịch giẫm vỡ cả nền nhà của bệnh viện, từ trong phòng sinh truyền tới một tràng tiếng khóc trẻ em vang dội: “Oe, oe…”
Cố Vị Dịch là người đầu tiên xông vài trong, suýt nữa va vào cô y tá đang cười híp mắt bế đứa bé đi ra.
Cô y tá ôm đứa bé có chút ngại ngùng, gượng gạo, ông bố này, tốt xấu gì cũng nhìn con mình một chút chứ?
Cố Vị Dịch gạt những sợi tóc ước đẫm mồ hôi đang lòa xòa trước khuôn mặt tái nhợt của Mạt Mạt, “Bà xã, em vẫn ổn chứ?”
Mạt Mạt thều thào nói: “Anh cứ thử sinh xem có ổn hay không?”
Cố Vị Dịch cúi người xuống hôn cô, “Bà xã, anh yêu em.”
Mạt Mạt mỉm cười, “Ừm, em biết rồi. Em muốn nhìn con.”
Cố Vị Dịch quay đầu nhìn, đứa bé đang được ông bà hai bên chuyền tay nhau bế, vì thế, anh lấy che mắt cô lại, nói: “Con thì co gì hay mà xem, da nhăn nheo như con khỉ ấy. Bây giờ em nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.”