Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 44

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Mạt Mạt tựa đầu vào cửa kính xe, thất thần nhìn Cố Vị Dịch đang lái xe, vẫn còn giận à...
Anh lái xe rất nghiêm túc, chuyên tâm. Thật ra, anh làm cái gì cũng đều vô cùng nghiêm túc, chuyên tâm. Tức giận cũng tức giận một cách rất nghiêm túc, chuyên tâm…
Những ngón tay thon dài, sạch sẽ của anh đang giữ chặt vô lăng, vì quá chăm chú lái xe nên lông mày bất giác nhíu lại, khuôn mặt nghiêng với từng đường nét rõ rệt. Đôi khi anh sẽ đưa mắt nhìn sang, khiến trái tim bạn lỡ nhịp vì ngỡ rằng anh đang nhìn mình, nhưng thật ra anh chỉ nhìn gương chiếu hậu mà thôi…Ôi, đẹp trai quá…
Si mê ngắm trai đẹp một hồi, Mạt Mạt phát hiện mình giống như một cô nàng háo sắc, hơn nữa còn mắc chứng thích được người ta chú ý.
Thôi được rồi, dù sao cũng cần phải có một người thỏa hiệp, xuống nước. Mạt Mạt thầm thở dài, rướn người về phía anh, nhưng đai an toàn đã hạn chế phạm vi hoạt động của cô.
Cô đưa tay định tháo dây an toàn ra liền nghe thấy Cố Vị Dịch lạnh lùng nói : “Thắt dây an toàn vào”. Cô phụng phịu nói: “Thôi mà, đừng giận nữa. Em biết sai rồi…” Nói xong, cô lại muốn ghé sát vào anh. Gương mặt anh vẫn chẳng có chút biểu cảm nào, buông một câu : “ Ngồi cho đàng hoàng”. Thế là cô lại ngoan ngoãn trở về vị trí.
Về tới nhà, Cố Vị Dịch nhốt mình trong thư phòng đọc sách. Mạt Mạt đói bụng tới mức không chịu nổi, bèn chạy xuống bếp nấu nướng. Xong xuôi mới chạy tới định mở cửa thư phòng nhưng phát hiện ra cửa bị khóa, “Cố Vị Dịch, ăn cơm đi”.
“Em ăn đi”
“Để lát nữa thức ăn sẽ nguội mất đấy.”
…Không có ai trả lời
Mạt Mạt vẫn kiên trì gõ cửa, “Cố Vị Dịch, Cố Vị Dịch, Cố Vị Dịch, ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm…”
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Mạt Mạt còn chưa kịp thu tay lại, vì thế đấm tay lên người anh. Cô nở một nụ cười tươi như hoa nở, “Ông xã, ăn cơm thôi”.
Anh lườm cô, đi về phía bếp.
Bầu không khí của bữa cơm vô cùng kỳ dị. Mạt Mạt liên tục gắp thức ăn cho anh, nói chuyện cùng anh, nhưng anh vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, thỉnh thoảng chỉ “ừm” với cô một tiếng. Suốt cả bữa cơm này, Mạt Mạt thấy mình sắp đóng băng tới nơi rồi.
Ăn cơm xong, Mạt Mạt không dám sai bảo anh đi rửa bát, bèn ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa một mình, sau đó trốn trong bếp gọi điện cho Trần Tiểu Hy: “Tiểu Hy, chị chọc cho Cố Vị Dịch tức giận rồi. Anh ấy không thèm để ý đến chị nữa, phải làm sao bây giờ?”
“Ha ha, đáng đời.” Trần Tiểu Hy cười trên nỗi đau của cô, “ Cho chị hết đắc ý đi. Đây gọi là kết cục dành cho những người được đằng chân lân đằng đầu.”
“Trần Tiểu Hy!”
“Được rồi, được rồi, được rồi. Đàn ông ấy mà chị cứ dỗ dành một chút, dỗ không được thì mắng, mắng rồi mà vẫn không thèm đến xỉa thì đánh, đánh không lại thì dùng mỹ nhân kế dụ dỗ.”
“Em bệnh hoạn thế.”
“Làm sao bệnh hoạn bằng chị được. Chị nghĩ mà xem, vị đó nhà chị cực phẩm đến nhường nào, chị mà không biết quý trọng thì khi nào ly hôn nhớ thông báo một câu nhé, để em còn chen vào.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạt Mạt thấy mình đúng là bị dở hơi, sao lại để cho Trần Tiểu Hy có cơ hội sỉ nhục cô cơ chứ.
Mạt Mạt gọt một đĩa hoa quả, sau đó gõ cửa thư phòng. Lần này thì cửa không khóa nữa. Anh đang ngồi trước máy tính, đôi tay đang múa trên bàn phím, dáng vẻ vô cùng anh tuấn.
Mạt Mạt xiên một miếng táo, đưa tới bên miệng anh, “Ông xã, ăn hoa quả đi.”
Anh nghiêng đầu né tránh.
Mạt Mạt thấy bất lực vô cùng. Cô đặt đĩa hoa quả xuống ôm lấy cổ anh, “Thôi mà, em thật sự biết lỗi rồi. Hay anh đánh em một trận đi.”
Đôi tau đang gõ bàn phím của Cố Vị Dịch hơi khựng lại, anh nói: “Ừm, anh biết rồi, em đi ngủ trước đi.”
Nửa đêm tỉnh giấc, Mạt Mạt thấy bên cạnh giường vẫn trống không. Cô lần mò trong đêm tối, mở cửa đi ra khỏi phòng thì thấy Cố Vị Dịch ngủ ở gian phòng bên cạnh.
Mấy hôm sau đi làm, Mạt Mạt đều có chút mất tập trung. Trần Tiểu Hy cốc đầu cô, “Này, chị vẫn chưa làm lành được với anh nhà chị à?”
Mạt Mạt thở dài, “Chưa.”
Cố Vị Dịch đã dùng thái độ không nóng không lạnh ấy dể đối xử với cô suốt ba ngày nay rồi. Mấy ngày nay cô đã dỗ dành, đã ầm ĩ, đã náo loạn và cũng đã dụ dỗ bằng mỹ nhân kế rồi, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống dưới chân anh thôi, nhưng anh vẫn tức giận theo kiểu “anh chẳng giận gì cả”.
Mạt Mạt cứ nghĩa tới dáng vẻ thản nhiên như không của anh mà bất lực vô cùng. Anh sắp phải về Mỹ rồi, còn gây gổ làm gì cơ chứ...
Mạt Mạt xua tay, “Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới anh ấy nữa. Em có gì ăn được không? Chị đói quá.”
Trần Tiểu HY lôi từ trong túi xách ra một viên kẹo hoa quả có vị chua, “Đây, có cái này.”
Mạt Mạt trợn trắng mắt, “Thôi quý cô cứ giữ mà dùng.”
Nửa đêm, Mạt Mạt đột nhiên tỉnh giấc. Cô định bước xuống giường đi uống nước, thấy bên cạnh trống rỗng, cô bần thần nhớ lại giấc mơ đáng sợ vừa rồi: Cố Vị Dịch ngồi trên sofa trong phòng khác, quay lưng lại với cô, anh nói: “ Từ Đồ Mạt, lại đây, ký vào đơn ly hôn đi.”
Mạt Mạt thấy toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng đi chân trần lật đật chạy tới trước cửa phòng Cố Vị DỊch, đứng đó do dự một hồi mới quyết định bước vào, vén chăn lên, nằm xuống. Không biết anh đang thức hay ngủ, đột nhiên xoay người lại, quay lưng về phía cô.
Mạt Mạt ôm eo anh, vùi mặt vào lưng anh, giọng nói cũng mơ hồ không rõ, “Vì sao không về phòng ngủ?”
Rất lâu sau cô mới nghe thấy một câu, “ Không muốn đánh thức em.”
Mạt Mạt siết chặt eo anh hơn, cọ mặt vào lưng anh, “Anh còn muốn giận mấy ngày nữa, ít nhất cũng phải cho em một cái thời hạn chứ?”
Im lặng...
Mạt Mạt sụt sịt mũi, “Đừng có như thế nữa, anh dựa vào cái gì mà bỏ mặc em…” Đột nhiên cô lại thấy thật bi thương, liền thút thít, “Em cũng biết em đối với anh chẳng dễ chịu gì… Từ nhỏ em đã rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không hề ngang ngạnh bướng bỉnh chút nào. Em không dám gây gỗ hay tỏ thái độ gì với bố mẹ em, em sợ làm thế xong họ sẽ không yêu thương em nữa, họ vốn yêu thương anh trai với em trai em hơn…”
Tấm lưng Cố Vị Dịch hơi cứng lại, bực bội nói: “ Em khóc cái gì?”
Mạt Mạt một tay ôm eo anh, tay kia túm lấy góc áo anh lau nước mắt, “Em cũng chẳng biết em khóc vì gì nữa…nhưng mà sao anh có thể như thế chứ…Anh vẫn luôn mặc em gây gổ náo loạn, bây giờ đột nhiên không cho em gây gổ náo loạn nữa, lại còn giận dỗi…còn không thèm để ý đến em…”
Cố Vị Dịch thở dài, đưa ngón tay lên quệt mũi, sau đó xoay người ôm lấy vô, “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Mạt Mạt khóc mãi, khóc mãi, cuối cùng không biết bản thân đang khóc vì cái gì nữa, chỉ cảm thấy đang khóc mà đột nhiên nín thì không được hay lắm. Vì thế, cô vận hết công lưc gào khóc thảm thiết.
Cố Vị Dịch vỗ về cô, hôn lên nước mắt của cô, than thở, “Bà cô của tôi ơi, xin em đấy, đừng khóc nữa. Anh còn muốn khóc hơn ấy.”
Cố Vị Dịch vô cùng dịu dàng hôn lên nước mắt của bà xã đại nhân, cứ hôn mãi, hôn mãi, ngọn lửa lại bắt đầu bùng cháy.
Mạt Mạt sụt sịt, “Anh có tin em chặt tay anh không?”
Cố Vị Dịch mặt dày, “Cãi nhau với em, anh thiệt thòi biết bao nhiêu, không lấy lại chút gì đó thì thật không công bằng.”
“Không thèm.” Thấy anh đang định ghé mặt vào, Mạt Mạt đẩy ra.
Cố Vị Dịch rời trận địa, hôn lên tai cô… ghé sát thì thầm hai tiếng: “Bảo bối”.
Mạt Mạt đỏ bừng mặt mũi. Đây là lần đầu tiên cô nghe được hai từ này từ miệng Cố Vị Dịch, chỉ thấy sởn hết cả da gà.
Người ta vẫn thường nói “từ chối lấy lệ”, Mạt Mạt chính là ví dụ điển hình nhất cho câu nói này.
Sau khi “từ chối lấy lệ” xong, Mạt Mạt nằm đè lên иgự¢ anh, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên đó.
Cố Vị Dịch giữ tay vô, “Này, nhột lắm.”
Mạt Mạt bĩu môi, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Cố Vị Dịch chợt nói: “Tư Đồ Mạt”
“Hả?”
“Đừng quá để ý đến những chuyện liên quan tới Từ Tiệp Nhi.”
“…”
“Anh không phải thần. Anh không quản được nhiều người như thế. Quản riêng mình em thôi đã đủ đau đầu lắm rồi.” Anh vừa xoa lưng cô vừa nói.
Mạt Mạt nhắm mắt khẽ “ừm” một tiếng, một lát sau lại nói, “Em biết rồi”.
Bàn tay đang vuốt ve lưng cô của anh khựng lại, “Kỳ an toàn của em là lúc nào thế?”
Mạt Mạt hơi hé mắt, “Gì cơ?”
Cố Vị Dịch thở dài, “Không có gì. Ngủ đi.”
Ngày mai phải đưa cô tới bệnh viện kiểm tra một chút. Trước khi chìm vào giấc ngủ , Cố Vị Dịch đã nghĩ như thế.
Hôm sau, Mạt Mạt bị Cố Vị Dịch nửa dỗ dành nửa lừa gạt tới bệnh viện, mãi anh mới chịu nói là đến để kiểm tra xem có thai hay không. Mạt Mạt sợ tới ngây người. Lúc chờ kết quả xét nghiệm, Cố Vị Dịch rất bình tĩnh, còn Mạt Mạt bị dọa cho thất thần.
Một cô y tá đi ra vui vẻ nói: “Chúc mừng cô, được làm mẹ rồi.”
Mạt Mạt vừa nghe thấy hai từ “làm mẹ” đã nhũn hết cả chân, nhìn Cố Vị Dịch bằng ánh mắt cầu cứu. Anh khẽ vỗ vào đầu cô, nói : “Đừng sợ, có anh mà.”
Bác sĩ dặn dò hai người một số điều cơ bản cần phải chú ý, sau đó nói với Cố Vị Dịch: “Cô ấy mới mang thai được ba tuần thôi, tâm trạng còn chưa ổn đinh, cậu phải bao dung hơn.”
Cố Vị Dịch gật đầu, nắm tay Tư Đồ Mạt còn đang ngây ngốc đi về nhà.
Về tới nhà, Tư Đồ Mạt cứ ngơ ngẩn ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào bụng mình, như thể đang nhìn một quả bom hẹn giờ vậy.
Cố Vị Dịch cầm theo một cuốn sách, cười híp mắt bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Mạt Mạt thất thần nguyên một tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng tạm chấp nhận sự thật rằng mình đã có thai. Sau đó, cô phát hiện Cố Vị Dịch lại bình thản tới không thể tin được, bèn hỏi: “Sao anh bình tĩnh thế? Anh không sợ hãi chút nào sao?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, “Em là vợ anh, vốn dĩ mang thai con của anh, có gì mà anh phải sợ?”
Mạt Mạt thấy anh coi đó như chuyện đương nhiên cũng thấy mình trấn tĩnh hơn nhiều. Cô nói: “Vậy phải nói với bố mẹ như thế nào bây giờ?”
“Chuyện đó để anh lo. Em cứ tập trung sinh con là được rồi.” Anh vuốt tóc an ủi cô.
Tập trung sinh con sao? Sao nghe cứ như công cụ đẻ thuê vậy nhỉ?
Mạt Mạt tựa vào vai Cố Vị Dịch ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ ra điều gì, cô nói: “Anh bình tĩnh như thế, không phải đã có âm mưu từ trước đấy chứ?”
Cố Vị Dịch trợ mắt nhìn cô, “Em bị dở hơi à? Việc gì anh phải bày mưu tính kế chuyện này? Anh còn phải đi làm thủ tục xin thôi học đấy. Tự nhiên anh phải giày vò chính mình như thế làm gì?”
Mạt Mạt suy nghĩ thấy cũng có lý. Mà không đúng, vì sao anh phải xin thôi học? Người sinh con có phải anh đâu? “Anh xin thôi học làm gì”
“Chăm sóc em”. Khuôn mặt anh như đang bày tỏ: Em đúng là đồ ngốc.
Mạt Mạt nhíu mày, mắng : “Ai cần anh phải chăm sóc? Thôi học thì sự nghiệp học hành của anh còn phải kéo dài tới năm ba mươi tuổi à?”
Cố Vị Dịch không hiểu tại sao mình bị quát, kháng nghị: “Sao anh có thể để em sinh con một mình được?”
Mạt Mạt bật cười thành tiếng, “Thật ngại quá, để tạo ra trẻ con thì cần hai người, nhưng sinh thì chỉ cần một người thôi. Anh đừng có gây thêm phiền phức cho em nữa. Cảm phiền anh nhanh chóng học cho xong cái bằng thạc sĩ ૮ɦếƭ tiệt đó của anh đi, sau đó về đây mà còn chăm sóc con cái. Tới lúc đó đến lượt bà đây đi du ngoạn đó đây, nhé?”
“Tư Đồ Mạt!”
“Làm sao?”
“Anh thật sự lo lắng.” Cố Vị Dịch thở dài, “Em đừng có làm loạn nữa.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mạt Mạt hất cằm, “Em thích làm loạn đấy! Anh không nghe thấy bác sĩ dặn à? Tâm trạng của em còn chưa ổn định đâu.”
Cố Vị Dịch thở dài bất bực, vuốt tóc cô, nói: “Đã đói chưa? Anh đi nấu cơm cho em nhé?”
Mạt Mạt nhìn theo bóng lưng anh đi vào bếp. Cố Vị Dịch, em thấy sợ lắm, em cũng muốn giữ anh ở lại bên em, nhưng em không thể ngang ngược như thế được.
Không biết Cố Vị Dịch đã dùng thủ đoạn gì, tóm lại, ngày hôm sau, phụ mẫu hai bên đã tề tựu đông đủ. Người nào người nấy mặt mũi rạng ngời, vui vẻ tới muốn nhảy cẩng lên. Mạt Mạt vốn đang lên gân lên cốt chuẩn bị hứng chịu một trận đòn tới lột da róc thịt của mẹ mình, nhưng nào ngờ mẹ cô còn hào hứng mang cho cô một bát canh gà thơm ngon bổ dưỡng không gì sánh được.
Diễn biến tiếp theo của câu chuyện không còn gì đáng nói. Cố Vị Dịch bị đuổi về Mỹ để hoàn thành sự nghiệp học hành. Mạt Mạt đi làm thêm ba tháng thì bị túm về nhà để dưỡng thai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc