Mùng năm tết, Cố Vị Dịch tới đón Mạt Mạt. Bố mẹ cô cứ không ngừng than vãn, con gái lớn rồi biến thành con nhà người ta.
Lần trước, bố cô gập Cố Vị Dịch vào đúng lúc đang vội đi công tác, bận rộn không có thời gian, nên chưa kịp dùng thân phận bố vợ để dạy dỗ chàng con rễ này. Bây giờ nhân lúc con gái còn chưa bị người ta ςướק mất, đương nhiên phải tranh thù giáo huấn rồi. Người ta vẫn thường nói, con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha, kẻ thù gặp nhau, bầu không khí nảy lửa cũng không phải là không có đạo lý, cho dù là hai kẻ thù cách nhau cả một kiếp.
Bố cô không nói gì nhiều, đại khái chỉ là: Con gái chú rất hiểu chuyện, hồi nó còn bé lén yêu đương một lần, nhưng không dám cho chú biết, đó là lần phản nghịch duy nhất của nó. Chú cũng luôn vờ như không biết gì. Thật ra nó là đứa trẻ rất ngoan, rất nghe lời, tính tình dễ chịu. Nếu như bởi vì tính cách nó hiền lành mà cháu dám bắt nạt nó thì chú sẽ không tha cho cháu đâu. Đương nhiên, người ta vai vế là người lớn, lời nói sẽ khéo kín kẽ hơn nhiều, đây chỉ là những điều Cố Vị Dịch thầm đúc kết lại trong lòng mà thôi.
Cố Vị Dịch có chút buồn bực trong lòng. Tính tình Tư Đồ Mạt mà dễ chịu sao? Tiêu chuẩn “tính tình dễ chịu” của nhạc phụ đại nhân cũng thấp quá mức. Lại còn lần phản nghịch duy nhất chứ, yêu sâu đậm thế cơ à?
Quay sang, anh nhìn thấy Tư Đồ Mạt cụp mắt nhu thuận nói với bố cô rằng: “Bố, con đi đây, bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe, trời lạnh phải mặc ấm vào, thèm món gì thì cứ mua mà ăn, đừng tiếc tiền.”, dáng vẻ dịu dàng chuẩn mực.
Cố Vị Dịch thầm nghĩ, dáng vẻ này của cô sao chưa bao giờ thể hiện ra trước mat8Quay sang, anh nhìn thấy Tư Đồ Mạt cụp mắt nhu thuận nói với bố cô rằng: “Bố, con đi đây, bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe, trời lạnh phải mặc ấm vào, thèm món gì thì cứ mua mà ăn, đừng tiếc tiền.”, dáng vẻ dịu dàng chuẩn mực.
Cố Vị Dịch thầm nghĩ, dáng vẻ này của cô sao chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt anh dù chỉ một lần? Anh nhìn cứ ghen với bố vợ và Phó Phái thì đúng là quá nhỏ nhen, không phong độ chút nào. Nhưng thật sự anh chỉ muốn cô cũng đối xử dịu dàng ấm áp với anh như thế một lần, vì thế, suốt cả quãng đường, anh cứ rầu rĩ không vui.
Mạt Mạt bị dựng dậy từ sáng sớm, Cố Vị Dịch lại không nói g2i suốt cả chặng đường. Cô cho rằng hai người vừa mới có một trận cãi vã tương đối lớn, cô không thể quá mức xuống nước lấy lòng anh được, vì thế bén nhắm mắt ngủ. Về tới nhà, Mạt Mạt khôn muốn nấu cơm cũng chẳng muốn ăn cơm, nằm ườn trên sofa không buồn nhúc nhích.
Cố Vị Dịch nấu cơm xong liền đi ra gọi nhưng cô không mở nổi mắt, mơ màng nói em không muốn ăn, anh cứ ăn đi. Cô cũng không biết mình đã chọc giận gì Cố Vị Dịch. Anh không nói không rằng, đi tới sofa dựng cô dậy. Cô gạt tay anh ra, nói: “Anh bị thần kinh à? Đau lắm đấy anh có biết không?”
Cố Vị Dịch vẫn cố chấp, “Đi ăn cơm. Anh nấu xong hết rồi.”
Mạt Mạt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh mà cảm tahy61 sợ hãi, nhưng cô vẫn cương quyết nói mình không muốn ăn, nhất định không chịu ăn.
Giọng Cố Vị Dịch cũng trở nên lạnh lùng: “Tư Đồ Mạt, anh không thể hiểu nổi, chẳng phải mọi người đều nói tính tình em dễ chịu sao? Vì sao lúc nào em cũng kiếm chuyện với anh thế?”
Mạt Mạt muốn nói rằng cô chỉ kiếm chuyện với một mình anh, người khác đừng hòng mơ tưởng chuyện đó, nhưng Cố Vị Dịch lại dùng ngữ điệu lạnh lùng như thế để nói chuyện với cô, đột nhiên cô thấy mình không thốt nên lời nữa. Kìm nén một hồi, cô mới hét lên một câu: “Anh là đồ khốn kiếp!”, sau đó liền cảm thấy vô cùng ấm ức, tủi thân, vội vàng xỏ dép lê, đạp cửa xông ra ngoài.
Thôi được rồi, lần gần đây nhất cô bỏ nhà ra đi cách đây cũng cả năm rồi. Lần đó là vì chuyện gì ấy nhỉ? À đúng rồi, bởi vì Cố Vị Dịch ném lọ nước hoa của cô vào tường. Lần này cô may mắn hơn nhiều, lúc bỏ ra ngoài còn mang theo điện thoại. Vì thế, cô gọi điện cho Trần Tiểu Hy, cùng cô mắng nhiếc chửi rủa Cố Vị Dịch. Trần Tiểu Hy bị bạn trai bắt nạt tơi bời hoa lá, nghe thấy Mạt Mạt kể lại đầu đuôi câu chuyện thì chẳng buồn tỏ ra nữ tính, “Chị gái à, chị đúng là bị Cố Vị Dịch chiều hư rồi, chuyện to bằng con muỗi thế mà cũng phải bỏ nhà ra đi.” Mạt Matlại đầu đuôi câu chuyện thì chẳng buồn tỏ ra nữ tính, “Chị gái à, chị đúng là bị Cố Vị Dịch chiều hư rồi, chuyện to bằng con muỗi thế mà cũng phải bỏ nhà ra đi.” Mạt Mạt không tìm thấy đồng jminh, vô cùng buồn bã đang định quay về thì điện thoại đổ chuông. Cô thầm nghĩ, cuối cùng cũng biết tới dỗ dành mình rồi. Nhưng người gọi tới là Từ Tiệp Nhi, cô ta bảo muốn gặp mặt. Mạt Mạt nghĩ, lần trước đêm hôm khuya khoắt còn bắt cô ta phí công phí sức đi như thế, đúng là không phải. Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, cô lại quên không gọi điện xin lỗi cô ta, vì thế cô rất phóng khoáng nhận lời. Nhưng ít nhất cô phải về thay giày trước đã.
Về tới nhà, Cố Vị Dịch đang ngồi ăn cơm một mình, điềm nhiên như không, chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.
Mạt Mạt lửa giận ngút trời, đứng ở thềm nhà thay giày, sau đó đạp cửa bỏ đi.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, Cố Vị Dịch cũng buông đũa.
Mạt Mạt tới chỗ hẹn với Từ tiệp Nhi, thấy bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông thì hơi sửng sốt, nhìn Từ Tiệp Nhi bằng ánh mắt chất vấn.
Từ Tiệp Nhi nói với Mạt Mạt: “Đây là ông xã mình, Chu Đạt”, sau đó lại nói với người đàn ông của cô ta: “Ông xã, đây là Tư Đồ Mạt, bạn thân nhất của em.
Khí chất của Chu Đạt rất ôn tồn, nho nhã. Anh ta khẽ gật đầu chào hỏi với Tư Đồ Mạt, nhưng ngữ khí lại vô cùng nặng nề: “Hôm mùng Ba Tết, nửa đêm canh ba, là cô gọi cho Từ Tiệp Nhi bảo cô ấy đi đón bạn trai cô sao?”
Mạt Mạt bị anh ta bức ép truy hỏi, ngơ ngẩn nói: “Đúng vậy. Thật ngại quá.”
Chu Đạt nói: “Cô có biết bạn trai của cô và bà xã tôi trước đây từng có quan hệ yêu đương không?”
“Tôi biết.”
“Vậy mục địch của cô là gì?”
Mạt Mạt nhìn Từ Tiệp Nhi bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng cô ta lại quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm người đi đường, coi như mình không hề liên quan tới câu chuyện. Mạt Mạt đành tự cứu lấy mình, “Tôi biết rõ bây giờ hai người họ không còn quan hệ như vậy nữa, hơn nữa, sau đó tôi đã tự mình tới đón bạn trai tôi.”
Từ Tiệp Nhi quay phắt đi, dáng vẻ không thể tin nổi.
Mặt Chu Đạt không hề biến sắc, kéo tay Từ Tiệp Nhi nói: “Đi về với anh. Anh biết có chuyện gì rồi.”
Mạt Mạt thấy anh ta túm tay Từ Tiệp Nhi chặt tới nỗi nổi hết cả gân xanh, cô thấy hơi chướng mắt, bèn cao giọng: “Anh Chu, tay của Tiệp Nhi đỏ hết lên rồi.”
Giọng Mạt Mạt thu hút không ít sự chú ý của mọi người, nhưng họ chỉ đưa mắt liếc nhìn mà thôi, chẳng có ai buồn chìa tay ra giúp đỡ cả. Ngay cả Từ Tiệp Nhi cũng chỉ đưa mắt, nhàn nhạt nhìn cánh tay của mình rồi nói: ;’Mạt Mạt, đừng có chuyện bé xé ra to.”
Mạt mạt sâu sắc trải nghiệm thế nào là làm ơn mắc oán, ngồi nguyên tại chỗ nhìn Từ Tiệp Nhi bị lôi đi qua kính cửa. Lúc Chu Đạt đẩy cô ta vào trong xe, Từ Tiệp Nhi đột nhiên quay đầu, dùng khẩu hình miệng nói một câu gì đó với Mạt Mạt. Mạt Mạt nhíu mày mô phỏng theo khẩu hỉnh của cô ta, sau đó chợt thấy bàng hoàng, lẽ nào là “báo cảnh sát?”
Mạt Mạt xông ra ngoài vẫy một chiếc taxi rồi nói với tài xế: “Đi theo chiếc xe Audi màu đen đằng trước, nhất định không được để mất dấu.”
Anh chàng tài xế vô cùng hào hứng: “Qúy cô à, đó là bạn trai hay ông xã của cô thế? Tôi nói cô nghe, bình sinh tôi ghét nhất chính là loại sở Khanh đấy, cứ giao cho tôi.”
Mạt Mạt dở khóc dở cười.
Xe đi vào một khu biệt thự riêng biệt, tài xế không ngừng lẩm nhẩm, “Sao có thể như thế được? Đã ngoại tình còn ở nhà sang trọng thế này? Loại này đúng là phải dạy dỗ cho một trận nên thân. Nếu mà vào tay tôi thì…. ối!”
Theo tiếng kêu của người lái xe, Mạt Mạt cũng quay đầu nhìn. Chu Đạt và Từ Tiệp Nhi đã xuống xe. Anh ta túm tóc Từ Tiệp Nhi, lôi cô ta đi vào một ngôi biệt thự.
Tài xế nhanh chóng nhận tiền rồi vội vã rời đi, phải nói là phi như bay mới đúng.
Cổng nhà chỉ khép hờ, Mạt Mạt nghe thấy tiếng cãi vã, va chạm kịch liệt từ bên trong. Cô siết chặt điện thoại trong tay, do dự rất lâu rồi mới quyết định gôi 110. Tổng đài bên kia lải nhải một đống điều vô nghĩa, cái gì mà cô có chắc là hai người đóa đã động thù hay không, có thể đó chỉ là một đôi tình nhân cãi nhau này nọ thôi… Mạt Mạt rất muốn nói thẳng mặt người đó rằng, còn lằng nhằng nữa thì mấy người phái luôn một tổ pháp y tới đây mà khám nghiệm tử thi đi.
Khó khăn lắm mới kết thúc cuộc điện thoại báo cảnh sát, dường như bên trong nhà cũng bắt đầu đánh nhau căng hơn rồi. Một tiếng “bốp” lanh lảnh vang lên, chắc là một cái bạt tai. Mạt Mạt đang định xông vào trong nhưng lỡ tai bay vạ giò, cô bị ăn đòn thì sao? Tốt xấu gì cũng phải gọi một ai đó tới đây mà lượm xác cô về chứ? Vì thế, Mạt Mạt ngồi thụp xuống, dựa vào tường, gọi điện thoại cho Cố Vị Dịch: “Anh mau tới số XX đường XX, bây giờ em đang ở trước cửa nhà Từ Tiệp Nhi. Chồng cô ta đang đánh cô ta.’
Cố Vị Dịch ngây người trong giây lát, sau đó gần như là gầm lên: “Tư Đồ Mạt, ૮ɦếƭ tiệt, em biến ra xa một chút cho anh. Em mà dám tới gần nhà cô ta một bước anh nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ em.”
Lần đầu tiên Tư Đồ Mạt thấy Cố Vị Dịch nói nặng lời như vậy. Cô cảm thấy đúng là quá thần kỳ. Nhưng nếu Tư Đồ Mạt mà biết nghe lời như thế thì đã không phài là Tư Đồ Mạt rồi. Thế là, cô mở cổng….
Ở trong một sân vườn rộng lớn, Từ Tiệp Nhi co quắp ngồi một xó, Chu Đạt xắn ống tay áo lên để lộ cơ bắp rắn chắc đã trải qua tập luyện, tát Từ Tiệp Nhi tới tấp.
Mạt Mạt hét lên, lúc nãy cô chỉ nhất thời hồ đồ, não bị úng nước thôi, tới khi thật sự nhìn thấy cảnh tượng bạo lực này, cô cũng bị dọa ૮ɦếƭ khi*p.
Đôi mắt giàn giụa nước của Từ Tiệp Nhi ngước lên nhìn cô. Chu Đạt quay người, đang trong cơn thịnh nộ nên đôi mắt anh ta đỏ ngầu như máu, cổ nổi gân xanh. Nếu như trên đời này thật sự tồn tại ma quỷ, có lẽ dáng vẻ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mạt Mạt bất giác lùi hai bước.
Chu Đạt phẩn nộ trừng mắt hung ác nhìn cô, hét: “Biến!”
Mạt Mạt quay người định chạy đi, nhưng vừa ra tới cổng đã lại nghe tahy61 tiếng khóc và la hét thê thảm từ bên trong. Không biết có phải vì ám ảnh tâm lý hay không, mà dù đã cách cả bức tường, cô dường như vẫn nghe rõ mồn một tiếng đấm “thùm thụp” cũa Chu Đạt, chúng không ngừng vang vọng trong không gian.
Mạt Mạt cắn răng quay trở lại, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Anh Chu ….à, Chu Đạt, anh dừng tay đi. Tôi vừa báo cảnh sát rồi.”
Chu Đạt túm chặt tóc Từ Tiệp nhi, ánh mắt nhìn Tư Đồ Mạt đằng đằng sát khí. Tư Đồ Mạt thấy chân mình sắp nhũn ra rồi, nhưng vẫn gồng mình, nói: “Anh đừng đánh nữa. Cảnh sát sắp tới rồi.”
Khóe môi Từ Tiệp Nhi đang chảy máu, cô ta khóc thút thít, ánh mắt đờ đẫn vô hồn.
Thấy Chu Đạt định ném Từ Tiệp Nhi xuống đất, Mạt Mạt không kịp suy nghĩ gì nhiều, cô lao tới đỡ, chân của Từ Tiệp Nhi đập thẳng vào chân cô. Cô dìu Từ Tiệp Nhi đứng lên, che chở phía sau mình, không biết lấy được dũng khí từ đâu mà dám đứng giữa hai vợ chồng kia.
Lúc Cố Vị Dịch tới, thứa anh nhìn thấy chính là cục diện này. Anh cảm thấy, mình đã bị Tư Đồ Mạt bức tới cực hạn rồi. Cuộc đời anh chưa bao giờ muốn đánh một ai đó như vậy.
Lửa giận ngút trời bùng cháy tới tận đỉnh đầu, anh sải bước xông vào, một tay kéo Tư Đồ Mạt, tay kia kéo Từ Tiệp Nhi. Sau đó, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào Chu Đạt, mở lời, “Này anh, động tay động chân không phải là hành vi nên có của một người văn minh.”
Chu Đạt cười khuẩy một tiếng, “Đừng có nhúng tay vào chuyện riêng của nhà tôi.”
Mạt Mạt thò đầu ra từ sau lưng Cố Vị Dịch, nói: “Anh đang bạo hành vợ mình đấy, còn chuyện nhà gì nữa.”
Cố Vị Dịch hung tợn trừng mắt với cô, cô bèn ngoan ngoãn rụt cổ lại, nấp sau lưng anh.
Thật ra cục diện này nếu cứ tiếp tục, rất có thể sẽ trở thành ngòi nổ, cũng may al2 cảnh sát tới kịp lúc. Vì thế tất cả mọi người pahi3 cùng nhau tới đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Từ Tiệp Nhi co ro cuộn mình trên ghế. Cố Vị Dịch là người hoàn thành xong lời khai đầu tiên. Anh đi mua hai cốc café nóng, một cốc đưa cho Từ Tiêp Nhi rồi an ủi cô ta vài câu, còn một cốc đưa cho Tư Đồ Mạt, nhưng không nói với cô một lời nào. Nguồn : we btruy en onlin e.com
Xong xuôi, hai người đưa Từ Tiệp Nhi đi kiểm tra thương tích, sau đó đưa cô ta tới khách sạn. Cô ta nói bằng giọng vô cùng bi ai: “Hai người có biết vì sao anh ta đánh tôi không? Đêm hôm đó, Cố Vị Dịch không chịu đi cùng tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân thật thất bại, thật đáng buồn, vì thế đã tới quán bar uống rượu. Một người đàn ông bước đến hỏi cô có thấy cô đơn không. Tôi cô đơn chứ, tôi đương nhiên cô đơn rồi. Người đàn ông đó nói anh ta cũng cô đơn, hai người cùng cô đơn thì nên an ủi lẫn nhau, như thế cũng đâu có gì quá đáng …Ha ha… Tôi đúng là xui xẻo. Chu Đạt rất hiếm khi về nhà ngủ, nhưng đêm đó anh ta lại quay về. Cậu nói xem tôi có xui xẻo không? Tôi nghĩ kỹ rồi, tốt nhất là ly hôn thôi. Chắc tôi bị bệnh rồi, nên về bên bố mẹ để dưỡng bệnh thì hơn. Hôm nay rất cám ơn hai người. Cố Vị Dịch, hôm nay nếu không phải vì Mạt Mạt thì còn lâu anh mới thèm để ý tới em, phải không? Nhưng em vẫn thấy rất vui. Cuộc đời này của em ít nhất cũng được một lần có mắt nhìn người…”
Từ Tiệp Nhi lải nhải hơn nửa tiếng đồng hồ, Mạt Mạt nghe mà nước mắt lưng tròng. Cố Vị Dịch thì chẳng có cảm xúc gì. Cuối cùng, cuộc trò chuyện đã kết thúc với lý do Từ Tiệp Nhi phải nghỉ ngơi.