Hết giờ làm, Mạt Mạt thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Cô bất giác đi tới bến xe buýt. Bây giờ cô mới chợt nhớ ra Cố Vị Dịch không thích cô đứng chờ anh ở đây, chủ yếu là vì lần trước đã có một chàng trai tới bắt chuyện với cô, mà người ta trông còn rất ưa nhìn. Cố Vị Dịch bực dọc suốt quãng đường, từ đó về sau lúc nào cũng nhấn mạnh cô phải ở công ty đợi anh. Mạt Mạt sợ bị anh càu nhàu, đang định quay trở lại thì nghe thấy giọng nói thâm trầm vọng tới: “Tư Đồ Mạt..”CO^ quay đầu đang định cười nịnh nọt lấy lòng thì phát hiện người không phải Cố Vị Dịch. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai màu xám, vành mũ kéo thấp xuống, vô cùng kín đáo, khiêm tốn, nhưng mấy viên đá lấp lánh đính trên mũ kia đã bán đứng anh ta rồi.
Trong những người bạn của Mạt Mạt, chỉ có một người có thể khoa mẽ như thế này thôi, “Lâm Trực Tồn!”
Lâm Trực Tồn liên tục khua tay, “Bà cô Tư Đồ ơi, cô nhỏ tiếng một chút.”
Mạt Mạt nổi hứng trêu đùa, càng lớn giọng hơn, “Lâm Trực Tồn, anh chính là ngôi sao nổi tiếng Lâm Trực Tồn đó sao? Ký tên đi, ký tên đi.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở bến xe buýt đều nhai nhao lên đòi xin chữ ký. Lâm Trực Tồn dễ tính, vui vẻ ký cho từng người một, sau đó trốn lên một chiếc xe, lăn bánh rời đi.
Mạt Mạt gãi đầu gãi tai, ấy, cứ thế mà đi sao?
Hai phút sau, một chiếc xe lại xuất hiện trước mặt Tư Đồ Mạt, cửa kính chống đạn tối đen dần dần hạ xuống, giọng nói của Lâm Trực Tồn vang lên: “Tiểu Tư Đồ, lên xe.”
Mạt Mạt vui vẻ mở cửa ngồi lên, “Anh Lâm à, lâu lắm không gặp, anh lại nổi tiếng hơn xưa rồi.”
Lâm Trực Tồn trợn mắt nhìn cô, “Cô còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao? Cô làm gì ở đây thế? Dạo này thế nào rồi? Nghe nói cô thôi việc rồi, bây giờ đang làm ở đâu?”
“Đại ca à, phiền anh bỏ mũ xuống được không? Trông cứ như tội phạm Gi*t người ấy. Tôi làm ở gần đây. Còn anh thì sao? Anh làm gì ở đây thế?”
“Quay quảng cáo.” Anh ta bỏ mũ xuống, “Sao nào? Có nhớ nghề quảng cáo không? Hay để tôi giới thiệu cho cô một công ty quáng cáo nhé?”
“Không cần đâu. Bây giờ tôi đi làm thấy vui lắm.” Mạt Mạt đang nói chuyện thì nhìn thấy Cố Vị Dịch từ trên xe buýt bước xuống, vội vàng nói: “Bạn trai tôi tới rồi. Tôi xuống xe trước nhé.”
Cố Vị Dịch đang đi về phía công ty của cô. Mạt Mạt đuổi theo mấy bước thì dừng lại gọi to, “Cố Vị Dịch, em ở đây.”
Cố Vị Dịch xoay người đi tới bên cạnh cô, “Bảo em đợi anh ở công ty cơ mà. Lạnh như thế em chạy ra đây làm gì?”
“Đi, đi, đi. Em gặp Lâm Trực Tồn, để anh ta đưa chúng ta về nhà.” Mạt Mạt cười híp mắt kéo tay Cố Vị Dịch bước về phía một chiếc xe đang đỗ ven đường.
Cố Vị Dịch và Lâm Trực Tồn chào hỏi xả giao vài câu, sau đó quãng đường đều không nói năng gì, chỉ có Mạt Mạt cứ ríu rít không ngừng, rồi thi thoảng Lâm Trực Tồn lại xen vào vài câu.
Về tới nhà, Cố Vị Dịch hỏi Tư Đồ Mạt: “Sao hai người lại gặp nhau?”
“Anh ta quay quảng cáo ở gần đó.”
“Ừm. Ăn cơm xong anh đưa em đi cắt tóc nhé.”
“Không cần đâu, trời tối rồi, tới lúc cắt tóc xong chắc không còn xe buýt nữa đâu.” Mạt Mạt thuận miệng đáp, “Ngày mai đi.”
“Chẳng phải ngày mai em về quê sao?”
Lúc này Mạt Mạt mới sực nhớ, hô lên một tiếng rồi chạy về phòng, “Em đi thu dọn đồ đạc, anh nấu cơm nhé.”
Hai người đã quá quen với cảnh chia ly nên cũng chẳng buồn quyến luyến ướƭ áƭ gì nữa. Mạt Mạt ôm lấy Cố Vị Dịch rồi chuẩn bị lên xe, anh vẫn giữ cô trong vòng tay mình, nói: “Đến nơi thì gọi điện thoại cho anh nhé.”
“Vâng.” Mạt Mạt vẫy tay định lên xe, nhưng Cố Vị Dịch vẫn giữ chặt lấy eo cô. Cô bén nói, “Anh còn gì muốn nói sao?”
Anh không nói được lời nào, chỉ đành giữ chặt gáy cô, nhanh chóng hôn mạnh lên môi cô.
Ánh mắt tràng ngập ý cười. Vừa ngồi xuống ghế Mạt Mạt đã nhắn tin cho anh, chỉ có vài từ ngắn ngủi: Cứ thích ra vẻ.
Tết cổ truyền luôn khiến người ta bận rộn, xoay như chong chóng, nào là sắm Tết, thắp hương cúng tổ tiên, chúc Tết người thân, rồi bạn bè tụ tập, họp lớp,… Tóm lại là Mạt Mạt bận tối mặt tối mũi. Ngược lại, Cố Vị Dịch ngày nào cũng rãnh rỗi, không có việc gì làm lại gọi điện cho cô báo cáo tình hình hằng ngày, nào là tới thư viện thành phố, rồi quay về trường cũ giúp giáo sư làm thí nghiệm.
Mạt Mạt vừa nghge anh nói quay về trường cũ đã lập tức đề cao cảnh giác, nghiêm khác cảnh cáo: “Anh mà dám đơn độc ở cùng Lục Gian3 Thi thì chị đây sẽ chặt gãy chân anh.”
Cố Vị Dịch không chịu yếu thế, “Nếu em mà dám uống say, để cho mấy tên đàn ông khác, đặc biệt là Phó Phái đưa về nhà, anh đây sẽ chặt đầu em xuống để lảm bóng đá đấy.”
Thật ra cô không say tới mức phải để Phó Phái đưa về nhà, mà ngược lại, cô phải đưa cái tên Phó Phái say khướt kia về nhà. Tuy rằng đám bạn cùng học năm ấy bây giờ đều trưởng thành, nhưng chỉ số thông minh lại chẳng hế tăng lên, thấy Phó Phai say bí tỉ liền cười rất sung sướng nói với Mạt Mạt rằng, đương nhiên cậu phải đưa cậu ấy về nhà rồi. Cho dù Mạt Mạt có liên tục thanh mình rằng mình đã có bạn trai rồi, mình không tiện đường đưa cậu ta về nhà, nhưng tóm lại, Phó Phái vẫn đucợ dúi vào tay cô.
Ở trên taxi, Phó Phái không ngừng hát lạc giọng, còn nắm chặt tay Mạt Mạt nói: “Cậu có biết không, việc khiến tôi hối hận nhất chính là đã buông tay cậu. Cậu có biết không? Cậu có biết không?”
Mạt Mạt rút tay lại, “Không phải là cậu buông tay tôi, mà là tay cậu đã nắm tay quá nhiều người, nên tôi mới buông tay cậu.” Cô nhìn Phó Phai đang thò đầu ra ngoài cửa xe nôn thốc nôn tháo chợt thấy mình đúng là thần kinh, không có việc gì làm lại đi nói lý lẽ với một con “ma men”.
Về tới nhà, cô gọi điện cho Cố Vị Dịch. Anh cũng đang tham gia một bữa tiệc, hình như đã uống chút rượu nên hơi choáng váng. Mạt Mạt dặn dò anh vài câu, cúp điện thoại rồi tắm rửa, đi ngủ.
Tới nửa đêm, Mạt Mạt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Có một người đàn ông xa lạ nói Cố Vị Dịch lái xe sau khi uống rượu nên bị tạm giam giữ tại đồn cảnh sát, bảo cô tới nộp tiền bão lãnh. Mạt Mạt run rẩy hỏi người đàn ông đó xem anh có bị sao không. Đối phương nói không sao cả, khi đo nồng độ cồn thì vừa chạm mức thôi, nhưng thái độ của Cố Vị Dịch rất thành khẩn. Có điều phía cảnh sát vẫn phải làm theo đúng quy trình.
Mạt Mạt cúp máy, suy nghĩ một hồi không biết nên tìm ai tới cứu trợ. Ngày Tết ngày nhất thế này, người thì về quê, người thì nhậu nhẹt say xỉn, danh bạ điện thoại chỉ còn mỗi Từ Tiệp Nhi. Cô cầm điện thoại đắn đo mãi mới quyết định bấm gọi. Từ Tiệp Nhi vui vẻ nhận lời.
Vừa ngắt điện thoại, Mạt Mạt kiền hối hận. Trong đầu cô khong6 ngừng hiện lên mấy tình tiết làm loạn sau khi say rượu của mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đúng là ngu ngốc hết sức, trong lòng sốt ruột tới phát khóc. Cô gọi điện cho Cố Vị Dịch: “Em là Tư Đồ Mạt. Anh đã tỉnh rượu chưa? Em không cần biết anh có tỉnh hay không. Em vừa mới gọi điện cho Từ Tiệp Nhi bảo cô ta tới đón anh. Bây giờ em hối hận ૮ɦếƭ đi được ấy. Em không cho phép anh đi cùng cô ta. Nếu anh mà dám đi cùng cô ta thì anh ૮ɦếƭ với em. Anh ngồi yên ở đồn cảnh sát đợi em, em tới đón anh, biết chưa?”
“Anh biết rồi.” Giọng nói khàn khàn của Cố Vị Dịch truyền tới.
Mạt Mạt lén ra khỏi nhà, đi tới bến xe khách thì họ nói chuyến xe sớm nhất là chuyến lúc năm giờ sáng. Mạt Mạt một mình ngồi ở sảnh chờ để đợi xe, vửa buồn ngủ, vừa lạnh, còn sợ nữa.
Mạt Mạt đến được đồn cảnh sát đã là hơn chín giờ snag1. Cố Vị Dịch ngổi ngủ gà ngủ gật trên băng ghế dài, trông vô cùng buồn bả.
Nhân viên cảnh sát làm thủ tục hành chính nói: “Ông xã cô đúng là buồn cười. Có một cô gái tới nói muốn bảo lãnh cho anh ta, nhưng anh ta cứ mặc kệ không chịu đếm xỉa gì tới người ta, nói thế nào cũng không đi, khiến con gái nhà người ta tức giận bỏ đi.”
Mạt Mạt vừa hả dạ, vừa buồn cười, nhéo mạnh lên tai Cố Vị Dịch.
Anh một tay xoa tai, một tay dụi mắt nói: “Em đến rồi à?”
Ra khỏi cổng lớn, đột nhiên Cố Vị Dịch hào hứng nói: “Anh cho em một niềm vui bất ngờ”, sau đó dắt tay cô tới bên một chiếc xe, “Anh mua đấy, em có thích không?”
Mạt Mạt không nói lời nào, cúi đầu bước đi.
Cố Vị Dịch bị giội cho một gáo nước lạnh, gặng hỏi: “Em sao thế? Không thích à?”
Mạt Mạt rất muốn đánh cho anh ta một trận, “Kính thưa quý ngài, nửa đêm canh ba ngài say rượu lái xe làm cho tôi phải vội vàng từ quê lên đây, tất cả chỉ vì ngài muốn nói với tôi rằng, ngài mới mua một chiếc xe sao?”
Cố Vị Dịch nắm lấy tay cô, nói: “Chuyện say rượu láy xe anh có thể giải thích. Lúc đó người lái xe không phải là anh mà là một người bạn cùng học. Cậu ta đột nhiên nhận đucợ điện thoại thông báo nhà có việc gấp, anh thấy sắp về tới nhà rồi, hơn nữa xe anh cũng sắp hết xăng, vì thế mới để cậu ta bắt taxi về. Lúc đó anh rất tỉnh táo, nhưng mà lái xe sau khi uống rượu thì đúng là anh sai. Lần sau chắc chắn anh không như thế nữa. Thế rốt cuộc là em có thích chiếc xe này không?”
Mạt Mạt gạt tay anh ra, “Không thích.”
“Không thích ở chỗ nào?”
Mạt Mạt lạnh mặt, “Chỗ nào cũng không thích hết.”
Cố Vị Dịch nhíu mày, “Em lại giận dỗi vô cớ gì thế?”
“Em giận dỗi vô cớ sao? Anh có biết nửa đem canh ba nhận được điện thoại nói rắng chồng cô đang ở đồn cảnh sát là cảm giác thế nào không? Anh có biết đem hôm còn phải đi đường đáng sợ thế nào không? Anh có biết cả cái sảnh chờ ở bến xe không một bóng người là cảm giác trống trải và lạnh lẽo thế nào không? Anh dựa vào cái gì mà bảo em giận dỗi vô cớ?”
Cố Vị Dịch bị cô hét cho hoa mày chóng mặt, xoa trán nói: “Em nói nhỏ thôi, anh đã xin lỗi rồi còn gì. Anh chỉ muốn cho em một niềm vui bất ngờ thôi, em có cần thiết phải vậy không?”
Mạt Mạt hít một hơi thệt sâu, “Anh lấy tiền đâu ra mà mua xe?”
“Học bổng.”
“Thế anh có nghĩ đến chưa, sau khi anh quay về Mỹ thì xe để cho ai lái? Chi phí xăng xe, chi phí bảo dưỡng thì sao? Trước khi làm một việc gì, anh có thể suy nghĩ cho thật kỹ không? Có thể bàn bạc với em một chút không?” Mạt Mạt nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi anh.
Cố Vị Dịch đưa tay quệt mũi, “Anh về Mỹ thì xe để cho em lái. Anh đã đăng ký cho em học lái xe rồi, ra Tết bắt đầu học. Còn về chi phí xăng xe và chi phí bảo dưỡng anh cũng đã tính taon1 cả rồi. Anh đau đầu quá, để anh đưa em về nhà.”
“Không cần đâu. Anh về nghỉ ngơi đi.” Mạt Mạt vậy một chiếc taxi, rồi ấn Cố Vị Dịch vào trong: “Em cũng về đây. Bao giờ đến nơi em sẽ gọi.”
Trên đường về quê, Mạt Mạt rất mệt mỏi nhưng chẳng thể nào ngủ được. Cố Vị Dịch gọi điện thoại cho cô, cũng chỉ nhàn nhạt hỏi cô đến nơi hay chưa, cô lạnh lùng trả lời rằng chưa đến, khi nào tới cô sẽ goi5.
Buổi trưa Mạt Mạt mới về tới nhà mình. Mẹ cô cứ gặng hỏi sáng nay cô đi đâu mà không nghe điện thoại. Cô nói cô đi chạy thể dục, điện thoại bị hết pin. Mẹ cô vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng Mạt Mạt xua tay nói cô vừa mệt vừa đói, rủ mọi người củng đi ăn cơm.
Qúa trưa, Mạt Mạt nhắn tin cho Cố Vị Dịch nói mình tới nhà rồi, sau đó liến tắt máy ngủ bù.
Mẹ cô ở bên ngoài chê bai con gái lười biếng, vừa ăn xong đã lăn ra ngủ, cũng chẳng biết Tiểu Cố nhìn trúng cô ở điểm nào.
Mạt Mạt trùm chăn kín đầu, “Vâng, vân, vâng, Tiểu Cố ưu tú xuất sắc không ai bằng, không biết nhìn trúng con ở điểm nào.”
Cô ngủ một giấc tới tận giờ cơm tối mới tỉnh. Mạt Mạt dụi mắt hỏi mẹ, “Buổi chiều có ai gọi điện cho con không?”
Mẹ cô vẫn đang thái đồ ăn “cạch, cạch”, “Có, có một cậu tên Phó Phái gọi điện tới, hỏi con tối qua có nhìn thấy ví tiền của cậu ấy không. Phó Phái là ai? Không phải con đã làm gì có lỗi với Tiểu Cố đấy chứ?”
Mạt Mạt hơi thất vọng, đáp: “Bạn học cấp ba.”
Mẹ cô cầm dao thái nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, “Ví tiền của bạn học cấp ba sao lại ở chỗ con?”
Mạt Mạt trợn tròn mắt nhìn mẹ mình, “Tối qua cậu ấy uống say, con đưa cậu ấy về nhà. Ví cậu ấy cậu ta rơi ra ngoài, con tiện tay nhặt lên rồi cho vào túi, cất hộ cậu ấy thôi.”
Cô quay về phòng, mở điện thoại, chỉ nhận được một tin nhắn của Cố Vị Dịch: Ừm. Em ngủ một giấc đi.
Trong khi đó, tin nhắn của Phó Phái thì cả đống, đầu tiên là hỏi cô sao lại tắt máy, sau đó lại nói cô tham lam tiền của cậu ta, còn dọa sẽ gọi cảnh sát tới bắt cô. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Mạt Mạt bất đắc dĩ gọi điện lại: “Ví tiền của cậu ở chỗ tôi. Cậu mau gọi cảnh sát tới bắt tôi đi.”
Phó Phái cười hi hi, “Đâu có, đâu có, cậu là học sinh ngoan, nhặt được của rơi trả lại cho người mất, tôi phải bảo các chú cảnh sát tuyên dương cậu.”
Mạt Mạt chẳng buồn đấu võ mòm với cậu ta, “Lát nữa tới đường ở trường mình mà lấy ví tiền.”
Lúc trả lại đồ cho Phó Phái, cậu ta cứ nằng nặc muốn mời cơ đi ăn một bữa để cảm ơn. Mạt Mạt không từ chối được, đành phải đi uống nước với cậu ta. Trên đường, cô liên tục nhìn điện thoại, nhưng nó vẫn im lìm.
Về tới nhà, mẹ của Tư Đồ Mạt nói: “Tiểu Cố gọi điện tới đấy. Mẹ nói với nó là con mang ví tiền đi trả cho bạn cấp ba.”