Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 40

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Mạt Mạt tựa vào vai Cố Vị Dịch thất thần, phản ứng chậm chạp, nhìn những bông hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ, buồn bã hỏi: “Cố Vị Dịch, có một câu em quên không hỏi anh, anh có hận Từ Tiệp Nhi không?”
Cố Vị Dịch đưa tay sờ trán cô, lẩm bẩm: “Không sốt nữa rồi. Sao tự nhiên lại hỏi điều này?”
“Không có gì. Chỉ là tự nhiên nghĩ tới thôi.” Mạt Mạt gạt tay anh ra.
“Không hận.” Ngữ khí của Cố Vị Dịch rất lãnh đạm, “Có phải chú Lâm đã nói gì với em không?”
“Đâu có. Ngoài kia tuyết lớn quá. Ngày mai có phải chúng ta sẽ được chơi trò đắp người tuyết không?” Đột nhiên Mạt Mạt dựa vào cửa, chỉ tay ra bên ngoài nói.
“Vốn là được, nhưng em đang ốm, thế nên không được nữa.” Cố Vị Dịch rất phối hợp đổi chủ đề cùng cô.
Mạt Mạt ghé sát anh, nịnh nọt: “Đi mà, đi mà. Ngày mai em hết ốm rồi. Cho em đắp người tuyết đi mà. Em chưa được đắp người tuyết bao giờ.”
Cố Vị Dịch đẩy cô ra, “Đáng đời. Ai bảo em không chịu đi giày còn chạy lung tung.”
Mạt Mạt thấy chiêu mặt dày không có hiệu quả, bèn bực bội trở lại chỗ ngồi, khoanh tay một mình buồn bực.
Cố Vị Dịch thấy cô xị mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dáng vẻ vô cùng tức giận, bướng bỉnh, anh thấy bất đắc dĩ vô cùng. Sao ngày càng xấu tính thế không biết.
Mạt Mạt về tới nhà thì thấy chú Cố và dì Vương đã ngồi sẵn ở phòng khách chờ hai người. Cô có chút ngại ngùng, bèn lấy hết dũng khí, đi tới trò chuyện thân thiết với họ.
Hai người họ mới chỉ hỏi thăm được vài câu đã bị Cố Vị Dịch cắt ngang, Mạt Mạt nhân cơ hội chuồn về phòng.
Mạt Mạt cừa đánh răng rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên thấy tay ngứa vô cùng. Cô gãi một lúc mới phát hiện giữa các ngon 1tay bắt đầu nổi mẩn, thế là lật đật chạy đi gõ cửa phòng Cố Vị Dịch.
Anh vừa lau tóc vừa ra mở cửa, những giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống cổ anh, rồi lại xuống tới vai anh, giợ cảm vô cùng. Mạt Mạt nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, bây giờ mới ý thức được người đàn ông của mình anh tuấn quyến rũ tới nhường nào.
Cố Vị Dịch bị cô nhìn chằm chằm, không hiểu gì cả, huơ huơ tay trước mặt cô, “Tư Đồ Mạt, em sao thế?”
Mạt Mạt cười khan, “Đâu có. Tay em ngứa quá, anh có thuốc mỡ không?”
Cố Vị Dịch cầm tay cô lên xem, tức giận tới không thở nổi, “Đã bảo với em rồi mà không nghe, bây giờ tay mẩn đỏ lên rồi đấy, em vui vhu7a?”
Mạt Mạt bị anh mắng phủ đầu, lửa giận bốc lên, cô quay người định bỏ đi. Cố Vị Dích túm lấy tay cô, “Em định đi đâu?”
Cô nói giọng đầy công kích: “Ai cần anh lo.”
Cố Vị Dịch cũng điên tiết, buông tay cô ra, “Anh không lo nữa, em muốn làm gì thì làm.”
Mạt Mạt giận dỗi hằm hằm chạy về phòng, ngồi đầu giường gãi tay, nhưng càng gãi càng ngứa, lửa giận vì thế 乃úng phát dữ dội.
“Cạch” một tiếng, cuẩ mở ra. Cố Vị Dịch nghiêm mặt bước vào. Mạt Mạt không thèm nhìn anh.
“Đưa tay ra đây.” Anh ngồi xuống mép giường, bực dọc nói.
Mạt Mạt không thèm động đậy.
Cố Vị Dịch tự lôi tay cô ra bôi thuốc mỡ. Mạt Mạt giãy giụa mãi mà không thoát được, ngẩn cao đầu, mắt nhìn lên trần nhà, tư thế không khác gì Lão Phật Gia, mặc cho anh bôi thuốc.
Cố Vị Dịch vốn đang lửa giận ngút trời, nhưng nhìn dáng vẻ ấy của cô bỗng nhiên lại thấy tức cười, ngón tay còn dính thuốc mỡ quệt lên mặt cô, “Em đấy, cứ bướng bĩnh đi, rồi đến lúc nó thành sẹo, để anh xem em có khóc ròng không?”
Mạt Mạt vẫn ngàn năm một câu không thay đổi, “Ai cần anh lo”
Cố Vị Dịch kéo mặt cô ghé sát lại, mạnh mẽ hôn, “Anh mà không lo thì ai lo.”
Mạt Mạt vỗ mạnh vào bàn tay đang ghì chặt mặt mình của anh, “Buông ra, đau.”
Cố Vị Dịch buông lỏng, trượt tay xuống gáy cô, để cô càng áp áp vào anh hơn, sau đó tiếp tục hôn.
Mạt Mạt vờ giãy giụa vài, rồi để mặc anh.
Mạt Mạt cũng tự biết lần ra mắt nhà chồng này của cô không “chuyên nghiệ” chút nào, đầu tiên là lấy gối ném mẹ chồng, sau đó còn phải vào viện mất hai ngày, rồi tay bị nổi mẩn ngứa không giúp được việc gì, và đến ngày thứ tư thì hai người họ đã lên đường trở về. Cũng may bố mẹ của Cố Vị Dịch đều vô cùng bận rộn, chẳng có thời gian để cô thể hiện mình là một nàng dâu hiếu thảo.
Hai người họ quấn quýt bên nhau thêm hai ngày nữa, sau đó Mạt Mạt bắt đầu lên kế hoạch về quê. Thân là con gái “chưa lấy chồng”, đương nhiên Mạt Mạt phải về quê ăn Tết rồi.
Lúc này, Cố Vị Dịch đang cùng Mạt Mạt dạo quanh trung tâm thương mại để mua quà biếu bố mẹ vợ. Anh rất ghét việc đi mua sắm ở trung tâm thương mại, chẳng khác nào đi theo làm khu khuân vác. Vì thế anh mang khuôn mặt sầm sì như treo biển “người khác chớ lại gần” để ngồi đợi ở hàng ghế dưới sảnh trung tâm thương mại.
Lúc Mạt Mạt xách túi to túi nhỏ đến chỗ Cố Vị Dịch, anh đang đứng nói chuyện với một mỹ nữ xinh đẹp. Cô khẽ gật đầu lịch sự với cô gái kia, cảm thấy người phụ nữ này vô cùng quen mắt.
Cố Vị Dịch đón lấy đống túi trong tay cô, “Tư Đồ Mạt, em định đốt hết tiền ở trung tâm thương mại này đấy à?”
Mạt Mạt không thèm để ý tới mấy lời lải nhải của anh, cô hỏi vị mỹ kia: “Sao tôi cứ cảm thấy trông cô rất quen nhỉ?”
Mỹ nữ cười duyên dáng, “Tôi là Lục Giản Thi. Trước đây cô đi cùng với đàn anh Cố tới phòng thí nghiệm, sau đó chúng ta còn cùng nhau đi ăn canh cá chua.”
Mạt Mạt bây giờ mới nhớ ra, “À, mỹ nữ ở phòng thí nghiệm.”
Hai bên hàn huyên thêm vài câu rồi ai đi đường nấy. Mạt Mạt nhàn cư vi bất thiện bắt đầu thăm dò Cố Vị Dịch, “Đàn em kia hình như xinh đẹp hơn xưa rồi,” Cố Vị Dịch lườm cô, “Em muốn nói cái gì?”
Mạt Mạt bĩu môi, “Không có gì. Em chỉ nói chơi thôi.”
Về tới nhà, Mạt Mạt nhận được điện thoại của Từ Tiệp Nhi, cô ta nói muốn đến nhà cô chơi. Sau khi nghe những lời bác sĩ Lâm nói, cảm giác của Mạt Mạt đối với Từ Tiệp Nhi vô cùng phức tạp, vì thế cô định từ chối khéo, không muốn để cô ta tới nhà. Nào ngờ cô ta nói sắp tới nơi rồi khiến Mạt Mạt cảm thấy vô cùng bất lực.
Hơn nửa tiếng sau, Từ Tiệp Nhi xuất hiện. Cô ta không ngừng đ đi lại lại, đảo qua hết mọi ngõ nghách trong ngôi nhà để xem xét, sau đó đưa ra kết luận rằng không gian hơi nhỏ hẹp nhưng ngôi nhà của hai người rất ấm cúng. Mạt Mạt tiếp đãi một cách qua loa, không chút nhiệt tình, chỉ mong cô ta đi càng sớm càng tốt.
Cố Vị Dịch vừa mới ra ngoài được một lát, anh nói phải đi gặp mặt mấy người bạn đại học. Mạt Mạt đoán có lẽ vì anh không muốn chạm mặt Từ Tiệp Nhi.
Cố Vị Dịch không yên tâm khi để Mạt Mạt tiếp xúc với Từ Tiệp Nhi thường xuyên như vậy nên đành nhờ chú Lâm dùng mối quan hệ để tra cứu hồ sơ bệnh án của cô ta. Chú Lâm tốn không ít công sức mới có được nó, sáng sớm hôm nay đã chuyển phát đến cho anh.
Cố Vị Dịch nhanh chóng đọc qua một lượt: Trầm cảm nhẹ, không có các dấu hiệu cực đoan. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, tìm đại một hiệu sách nào đó để Gi*t thời gian.
Khi Cố Vị Dịch quay về nhà thì Từ Tiệp Nhi đã đi rồi. Tư Đồ Mạt khoanh tay ngồi trên sofa như đang suy nghĩ điều gì đó, anh đi qua ngay bên cạnh cô cũng chẳng hề hay biết. Cố Vị Dịch đi vào bếp rót một cốc nước uống cạn một hơi, rồi quay ra sofa ngoài phòng khách ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Mạt.
Ba phút sau, Tư Đồ Mạt mới thèm đưa mắt nhìn anh, “Làm gì thế?”
“Đang nghĩ gì thế? Sao anh nghiêm túc như vậy?” Cố Vị Dịch tiện tay gạt mấy lọn tóc xòa xuống mắt cô. Tóc sắp chọc vào mắt tới nơi rồi, anh nhìn mà còn thấy khó chịu thay cô.
Mạt Mạt nghiêng đầu ra phía sau, né tránh tay anh, “Đừng chạm vào tóc em.”
Haiz, đúng là làm ơn mắc oán. Anh liền đưa tay vò cho tóc cô rối tung, “Người ta nói phụ nữ lúc nghiêm túc là xinh đẹp nhất. Anh thấy em đã nghiêm túc đến như thế rồi mà sao vẫn chẳng xinh đẹp chút nào nhỉ? Đang nghĩ gì thế? Nghĩ chuyện đánh ghen à?”
Mạt Mạt không tránh kịp, thế là cũng đưa tay lên vò rối tóc anh, “Đúng là muốn đánh ghen đấy, đang muốn đây.”
Hai phút sau, hai người với mái tóc rối tung rối mù đưa mắt nhìn nhau.
Mạt Mạt mở lời: “Sao em thấy chúng ta hình như có chút ấu trĩ thế nhỉ?”
“Là do em ấu trĩ đó chứ.”
“Anh mới ấu trĩ ấy.”
Cố Vị Dịch quay đầu đi, “Đồ ấu trĩ. Anh không thèm nói với em nữa.”
“Anh ấu trĩ, anh ấu trĩ, anh ấu trĩ nhất,…”
Buổi tối Cố Vị Dịch tựa vào đầu giường đọc sách, Tư Đồ Mạt gối đầu lên chân anh nằm ngơ ngẩn thất thần.
Anh nhìn trang sách rồi lại nhìn cô một lát, sao đột nhiên yên tĩnh thế nhỉ?
“Sao thế? Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Hay Từ Tiệp Nhi đã nói gì với em?”
Mạt Mạt lắc đầu, “Cô ta chẳng nói gì cả, chỉ kể mấy chuyện xưa ngọt ngào của hai người cho em nghe mà thôi.”
Cố Vị Dịch bắt đầu căng thẳng, “Chuyện xưa ngọt ngào gì? Anh với cô ta làm gì có chuyện xưa ngọt ngào nào.”
“Làm gì mà anh phải thanh minh nhanh thế?”
“Chứ lại không à, con người em vừa nhỏ mọn vừa hay ghen, không thanh minh nhanh lát nữa em lại nổi giận đùng đùng lên với anh thì sao?” Cố Vị Dịch không nhịn được tiếp tục đưa ngón tay vuốt mái tóc của cô, “Tóc em dài lắm rồi đấy, sao còn chưa đi cắt?”
“Không đi, cắt tóc là nhàm chán nhất.”
“Anh đi cùng em.” Cố Vị Dịch nghĩ lại mới thấy hình như mình chưa từng cùng cô làm bất cứ chuyện gì, vì thế anh rất tự giác đề nghị.
Mạt Mạt vui vẻ ôm lấy cổ anh, “Anh rất yêu em đúng không?”
“Không đúng. Em là ai thế?” Anh thuận tay ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình, đối mặt với anh. “Em vẫn chưa nói là hôm nay em làm sao.”
Cô bất đắc dĩ thở dài, “Anh đúng là kiên trì thật đấy. Hôm nay em nhìn thấy ảnh cưới trong ví của cô ta rồi. Chồng cô ta trông hơi giống anh.”
“Giống ở chỗ nào?”
“Lông mi…”
“Tư Đồ Mạt, em chơi xỏ anh đấy à?”
“Em cảm thấy cô ta vẫn còn yêu anh.” Mạt Mạt tựa vào anh, ngón tay như có như không vẽ vài vòng trên иgự¢ anh, “Nhưng em lại chẳng thể nói điều gì, vì thế em thấy mình cứ như bị thần kinh ấy.”
Cố Vị Dịch nhướng mày, đây đúng là cơ hội tốt để chia rẽ hai cô nàng.
Anh nắm lấy tay cô, bao trọn trong lòng bàn tay mình, “Nếu như ở bên cô ta khiến em cảm thấy không thoải mái, vậy thì đừng miễn cưỡng làm gì.”
“Em biết thế, nhưng mà…”
Dáng vẻ lưỡng lự của cô khiến Cố Vị Dịch nhìn mà thấy bực, “Chẳng có nhưng mà gì hết. Em không thể nào vừa không muốn ᴆụng mặt với cô ta lại vẫn muốn duy trì mối quan hệ bạn bè được. Ở đời làm gì có chuyện ngon ăn như thế.”
Mạt Mạt cắn môi, không nói lời nào.
“Anh biết, em sợ cô ta ghét em. Nhưng nếu em không muốn con người đó tham dự vào cuộc sống của mình thì em còn lo cô ta quý em hay căm ghét em làm gì?”
“Nói thì nói như thế, nhưng mà….” Mạt Mạt không nhịn được muốn phản bác.
Cố Vị Dịch trừng mắt với cô, “Em cứ ngồi đó từ từ “nhưng mà” di. Anh đi ngủ đây.” Nói xong anh nằm xuống, đắp chăn, tiện thể gạt luôn cả Tư Đồ Mạt đang ngồi lên đùi mình xuống.
Mạt Mạt cũng xoay người nằm xuống bên cạnh anh. Suy đi nghĩ lại, cô thấy có gì đó không đúng, “Sao anh lại ghét em ở cùng với tU72 Tiệp Nhi như thế? Có phải trước đây hai người có bí mật gì không thể nói cho người khác biết không?”
“Đúng, anh với cô ta lén lút vụng trộm, sợ bị em phát hiện.”
Anh bực bội nói, còn bồi thêm một một câu, “Bởi vì em quá ngu ngốc, bị cô ta bán đi rồi còn giúp cô ta đếm tiền.”
“Làm gì mà ghê gớm thế?” Mạt Mạt cắn anh một cái, “Em không chơi với cô ta nữa là được chứ gì.”
Anh nhắm mắt lại, “Tùy em”
“Này, Cố Vị Dịch.” Mạt Mạt đưa tay lắc qua lắc lại mặt anh, “Ngày mai anh có đi cắt tóc với em nữa không?”
“Ừm.” Anh mơ màng hừ mũi.
Hôm sau, Mạt Mạt nhận được điện thoại của Phó Phái nói rằng cần phải xem lại một khoản thuế phải nộp, vì thế cô bị cậu ta lừa đi làm. Đến nơi mới phát hiện Trần Tiểu Hy cũng giống mình. Vì thế, hai cô gái ngang nhiên thảo luận vấn đề ông chủ của mình vừa xấu người xấu nết lại không có lương tâm, thảo nào không kiếm được người yêu ngay trước mặt Phó Phái.
WebTru yenOn line . com
Trước khi tan làm, Cố Vị Dịch gọi điện bảo cô chờ anh một chút, anh đang trên đường tới đón cô nhưng bị tắc đượng. Phó Phái vẫn luôn khinh bỉ việc anh tới đón Tư Đồ Mạt. Cậu ta nói xe thì không có, đưa đón nỗi gì, nhưng Trần Tiểu Hy lại vô cùng ngưỡng mộ. Cô nàng nói đây mới là những điều lãng mạn bình dị, những người nông cạn sao có thể hiểu được. Bây giờ Trần Tiểu Hy càng ngày càng biết cách xỏ xiên đả kích Phó Phái. Phó Phái đã quen với việc bị nhân viên nói móc, lâu dần vui vẻ chấp nhận. Mạt Mạt có chút lo sợ hai người này mà thành đôi thì nguy to mất, Phó Phái làm sao có phúc phận này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc