Mạt Mạt như trút bỏ được gánh nặng, đắc ý cười: “Em biết ngay mà, em ưu tú vô địch như thế cơ mà, sao không lấy lòng được bố anh cơ chứ. “Mặc dù chính cô cũng không biết cô lấy lòng được bố anh ở điểm nào.
Cố Vị Dịch chẳng buồn để ý tới dáng vẻ khoe khang của cô, “Em cứ từ từ mà đắc ý, nói chuyện với mẹ anh thì phải cẩn thận một chút, đừng để bà moi ra được chuyện chúng ta kết hôn rồi. Anh thì chẳng sao, nhưng chỉ sợ mẹ em sẽ Gi*t ૮ɦếƭ em thôi.”
Mạt Mạt được anh nhắc nhở, tự nhủ với lòng mình từ giờ nói chuyện phải hết sức cẩn trọng.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Mạt Mạt đã tỉnh giấc. Cô mở cửa sổ ra ngắm nhìn cảnh vật, cảm giác hưng phấn khiến cô suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên. Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!
Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến những bông hoa tuyết trắng cinh thế này, cảm giác hưng phấn tột cùng ấy khiến cô không thể chỉ đứng nhìn chúng từ xa như thế này được. Cô đi chân trần, lật đật chạy ra khỏi phòng, ra tới cửa mới phát hiện còn quá sớm, mọi người vẫn đang chìm trong mộng đẹp. Vì thế, cảm giác hưng phấn kia bị dồn nén trở lại, khiến cô thấy có phần tức иgự¢ khó chịu.
Mạt Mạt quay về phòng, lấy điện thoại gọi cho Cố Vị Dịch. Cô đứng bên ngoài cửa phòng anh, nghe thấy chuông đổ mấy hồi liền, anh mới thèm bắt máy.
Mạt Mạt nói phủ đầu, “Cố Vị Dịch, Cố Vị Dịch, mau dậy đi, tuyết rơi rồi kìa.”
“Hả? Ừm.” Giọng anh vẫn còn khàn khàn ngái ngủ, “Em tự ra chơi đi.”
“Cố Vị Dịch, em bảo anh dậy cơ mà.” Mạt Mạt tar62m giọng đe dọa.
“Biết rồi, bà cô ạ.” Theo tiếng ngắt điện thoại, Mạt Mạt có thể nghe thấy đằng sau cánh cửa phòng truyền tới tiếng thuở dài thượt. Rất nhanh sau đó, cửa được mở ra, hiển nhiên là Cố Vị Dịch bị hình ảnh Tư Đồ Mạt đang đứng cười ngây ngô như một cô ngốc kia dọa cho sợ ૮ɦếƭ khi*p.
Mạt Mạt nhào tới ôm lấy cổ anh, nói: “Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi.”
Cố Vị Dịch nhíu mày nhìn đôi chân trần của cô, nghiêm giọng: “Trời lạnh thế này mà không đi giày dép vào, em thích ૮ɦếƭ à?”
Mạt Mạt cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới cảm thấy lạnh. Cô quay đầu định chạy về phòng để xỏ dép lê, nào ngờ bị Cố Vị Dịch níu lại. Anh bế bổng cô lên, ngữ điệu đầy trách cứ:”Trời đất, đúng là không thể khiến cho người ta bớt lo lắng được.”
Hia người mặc thêm quần áo ấm rồi ra ngoài, Cố Vị Dịch nói sẽ đưa cô đi ăn sáng. Mạt Mạt cứ nằng nặc không chịu mang theo ô. Cô nói muốn trả nghiệm cảm giác tuyết rơi trên bờ vai. Cố Vị Dịch không sao lý giải nổi, tuyết rơi vào người thì có thể có cảm giác gì ngoài lạnh?
Mạ Mạt lần đầu tiên được tản bộ trong tuyết. Mặc dù Cố Vị Dịch đã đưa cho cô đôi ủng đi tuyết của mẹ anh, nhưng bước chân Mạ Mạt không thể nào vững vàng được. Từ lúc ra khỏi nhà tới giờ, cô đã ngã lộn nhào hai lần rồi. Cố Vị Dịch đi đằng sau nhìn cô dò dẫm bước từng bước thì không sao nhịn được cười. Cuối cùng anh chủ động bước lên định cầm tay cô, nhưng cơ hậm hực từ chối, rồi lại ngã chổng vó lên trời….
Cố Vị Dịch đưa Mạt Mạt tới một cửa hàng mà hồi còn đi học ngày nào anh cũng tới ăn sáng. Chủ quán là một đôi vợ chồng, vừa nhìn thấy anh liền cười tít mắt, thẳng thắn nói:” “Bữa sáng nhà chúng tôi đã nuôi dưỡng được một đứa trẻ xuất sắc như thế này, thành đạt rồi vẫn không quên chốn cũ, còn dắt cả bạn gái tới ăn.”
Tới lúc này Mạt Mạt mới ý thức được tiếng tăm của Cố Vị Dịch ở nơi đây, nhất là một cặp vợ chồng đưa con tới ăn sáng còn thẳng thắn lấy Cố Vị Dịch ra làm tấm gương sống cho con mình, “Đấy con xem anh này giỏi giang chưa, bây giờ đang du học ở đại học Havard bên Mỹ đấy. Con nhìn anh ấy mà học tập nghe chưa. Bạn gái anh ấy xinh đẹp chưa kìa. Con cứ học hành cho thật tốt vào, sau này thế nào cũng tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như thế.”
Mạt Mạt vốn định đính chính lại lời họ nói, là viện Công nghệ Masschusetts chứ không phải đại học Havard, nhưng tahy61 người ta còn tiện thể khen thêm cả mình nữa, bèn không nói lời nào, mỉm cười ra vẻ thục nữ.
Nhờ có sự tiếp đãi nhiệt tình của vợ chồng chủ quán, Mạt Mạt đã có một bữa sáng thịnh soạn nhất từ trước tới nay. Cô chỉ biết ôm bụng vì no, không động đaậy nổi nữa.
Cố Vị Dịch cõng cô về nhà. Người đi lại trên phố không đông, thỉnh thoảng có người ngang qua khẽ quay đầu nhìn đôi tình nhân trẻ rồi mỉm cười.
Mạt Mạt ở trên lưng anh bắt đầu không yên phận, luồn tay vào trong cổ áo anh để sưởi ấm. Một lúc sau cô kêu than rằng đeo găng tay nên không cảm nhận được độ ấm một cách chân thực, vì thế liền rút găng tay ra nhét vào túi áo anh, đôi tay lạnh như băng chạm hẳn vào cổ anh.
Cố Vị Dịch quay đầu trừng mắt bào cô rằng, nếu không đeo găng tay tới lúc tay bị mẩn đỏ lên vì lạnh thì đừng có kêu ca khóc lóc. Làn khói phả ra theo từng lời anh nói không ngừng lởn vởn bên mặt cô. Mạt Mạt thấy thích thú với trò này, vì thế bèn phả hơi vào mặt anh khiến anh tức giận dọa ném cô xuống????????
Cố Vị Dịch khẽ chạm vào mặt cô, lúc này mới giật mình sợ hãi, vội vàng cẩm điện thoại lên. Đầu bên kia vừa nhấc máy anh đã nói phủ đầu, “Chú Trần, chú đang ở đâu, bây giờ quay về ngay cho cháu. Cứ để bố cháu đi đón mẹ tan làm là được rồi. Đúng, cháu quyết là được, chú về ngay đi ạ.”
Mạt Mạt ngơ ngác hỏi: “Anh định đi đâu? Có đưa em đi cùng không?”
Cố Vị Dịch bực bội lôi một chiếc áo lông vũ dày màu đen từ trong tủ quần áo ra, quấn cho Mạt Mạt kín như bưng từ đầu tới chân không hở chỗ nào rồi hạ lệnh: “Em ngồi yên ở trên giường, đừng có nhúc nhích.”
Anh đi ra khỏi phòng, rất nhanh đã quay lại, trên tay cầm một cóc nước nóng, ép cô uống cho bằng hết. Cô kháng nghị nhưng không thành, pahi3 an phận uống hết.
Dì Lý bước tới thông báo rằng chú Trần đã lái xe về tới, đang đợi dưới nhà. Cố Vị Dịch nắm tay Tư Đồ Mạt ngồi lên xe, sau đó nói với chú Trần: “Tới bệnh viện, tìm chú Lâm.”
Tới bệnh viện Mạt Mạt mới biết mình bị sốt. Nhưng cũng chỉ là cảm sốt thông thường thôi mà, có cần thiết phải điều cả viện trưởng tới khám không? Chú Lâm mặt mũi hiền từ hòa ái mặc áo blouse trắng trò chuyện rất thân thiện với cô: “Cô bé à, cháu có bị dị ứng với loại thuốc nào không?”
Lâu lắm rồi không có ai gọi Mạt Mạt là cô bé, lòng hư vinh trong cô bắt đầu nở rộ. Cô lắc đầu ngọt ngào nói: “Không ạ. Cháu không bị dị ứng với loại thuốc nào cả.”
Cố Vị Dịch đột nhiên nói xen vào: “Cô ấy bị dị ứng với các chất có cồn và thuốc tránh tahi.”
Mạt Mạt hóa đá ngay tại chỗ.
Chú Lâm bật cười, “Tiểu tử thối, cháu không sợ ta nói lại với người lớn trong nhà hay sao? Còn nữa, cháu nói như thế, con gái nhà người ta thẹn thùng thì phải làm sao?”
Cố Vị Dịch thản nhiên nói, “Cô ấy là vợ của cháu.”
Chú Lâm sững sờ, vỗ mạnh vào vai Cố VỊ dỊCH, “ĐưỢC đấy, bao giờ thì cho mọi người uống rượu mừng đây?”
“Tạm thời vẫn chưa muốn để cho vị Thái Thượng Hoàng nhà cháu biết chuyện, nên đợi cháu tốt nghiệp xong rồi tính.”
“Tiểu tử thối, thế thì cháu không nên để cho chú biết chứ. Từng này tuổi đầu còn phải giữ bí mật thì sẽ càng nhanh già hơn đấy.”
“Chú đã già lắm rồi.”
Mạt Mạt cảm thấy thật kỳ quặc, Cố Vị Dịch cùng chú Lâm này có vẻ vô cùng hòa thuận, thân thiết, dường như hai người họ mới là người một nhà vậy.
Một lát sau, Cố Vị Dịch ra ngoài làm thủ tục viện phí, chú Lâm liền kéo ghế ngồi bên cạnh giường cô nói chuyện: “Bố mẹ của Vị Dịch đều rất bận rộn. Hồi còn nhỏ nó thường được gửi qua cho chú chăm sóc. Chú cũng bận lắm chứ, thế là đành để nó hằng ngày đi làm với chú. Chú ngồi trước bàn làm việc khám bệnh cho người ta, còn nó ngổi p73 một bàn khác làm bài tập. Có hôm muộn quá, chú liền để nó ngủ luôn trên giường bệnh. Nó là do một tay chú trông nom tới lớn đấy… Hồi năm lớp mười hai nó đưa một cô bé chạy tới đây tìm chú, muốn chú sắp xếp cho cô bé đó phá thai. Lúc đó ở trong phòng phẫu thuật, cô bé đó khóc tới rách tim rách phổi, nó vẫn tựa vào tường lặng lẽ đọc sách. Chú hỏi nó, đứa bé có phải con nó không, nó nói không phải, nhưng nó có trách nhiệm… Hôm thi tốt nghiệp cấp ba, nó lại bế cô gái đó tới đây để rửa ruột. Bố mẹ cô bé đó sau khi đến bện viện còn đòi đánh nó, chú với mọi người cùng can nhưng nó vẫn bị của cô bé kia giáng cho một cái bạt tai. Sau đó, nó ở lại chỗ chú, cùng phối hợp với bác sĩ tâm lý cho cô bé kia suốt cả kỳ nghỉ. Chú còn tưởng rằng cuộc đời này của nó sẽ bị hủy hoại trong tay cô bé kia mất…” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mạt Mạt chẳng biết phải tiếp lời thế nào, may mà Cố Vị Dịch đã quay trở lại. Thấy hai người mặt mũi nghiêm trọng, anh không hiểu gì bèn hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Biểu cảm sao nghiêm trúc thế?”
Chú Lâm nghiêm túc trả lời: “Chú đang nói cho cô bé biết loại Tђยốς tгáภђ tђคเ nào ít gây tổn hại cho cơ thể nhất.”
Cố Vị Dịch cũng rất nghiêm túc nói: “Loại nào thì cô ấy cũng không được uồng.”
Chú Lâm nghiêm túc phân tích, “Cháu như thế là không tin tưởng vào nghành nghề của mình rồi. Chỉ cần hàm lượng Estrogen ít đi một chút…”
“Đã nói là không được rồi.” Cố Vị Dịch nhíu mày cắt ngang lời chú Lâm.
Mạt Mạt đầu tiên là đỏ mặt, sau đó không nói được lời nào. Hai vị à, có thể suy nghĩ một chút xíu tới cảm nhận của người trong cuộc không…