“Chúc mừng, cậu đoán đúng rồi, phần thưởng của cậu là một nụ hôn gió của Tiệp Nhi.” Từ Tiệp Nhị cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, Phó Phái ở đầu bên kia cũng thoải mái nở nụ cười. Ngay cả người nãy giờ vẫn tập trung ngồi xem tivi như me Mạt Mạt cũng phải quay ra, cùng Tư Đồ Mạt đưa mắt nhìn nhau. Phụ nữ đã có chồng mà còn như thế thì không được hay cho lắm nhỉ?
“Ô, thật á? Ha ha, ôi dào, he he, cái miệng của cậu vẫn biết nịnh nọt lấy lòng như hồi nào nhỉ? Được rồi, từ lâu mình chẳng còn để ý nữa rồi... Được chứ, được chứ, khi nào về mình sẽ gọi điện cho cậu.”
Từ Tiệp Nhi cầm điện thoại bắt đầu tán gẫu những chuyện không đầu không đuôi, thi thoảng còn nở nụ cười duyên dáng.
Mạt Mạt thừa nhận trí não mình rất không trong sáng, giờ phút này đầu cô chỉ hiện lên một câu mà thôi: Gian phu dâm phụ.
Đúng lúc này Cố Vị Dịch đi ra ngoài rót nước uống, dùng ánh mắt hỏi Tư Đồ Mạt, Từ Tiệp Nhi cười tới hoa nhường nguyệt thẹn như thế để làm gì? Mạt Mạt đáp lại anh bằng một ánh mắt không thể nào kể hết được. Anh nhún vai quay về phòng Tư Đồ Tường. Một lát sau, Tư Đồ Tường ra khỏi phòng đi vệ sinh, còn cố tình chạy ra mách lẻo với Tư Đồ Mạt: “Chị, đầu óc của bạn trai chị làm bằng máy à? Sao một bài toán em tính suốt nửa tiếng mới ra, anh ấy lại chỉ mất có hai phút? Sao bài nào anh ấy cũng làm được thể? Vì sao thế, vì sao thế, rốt cuộc là vì sao? Có phải chi ôm hận vì sự ra đời của em đã ςướק hết hào quang của chị, nên có tình đả kích em? Có phải muốn cuộc đời em từ nay về sau không ngóc đầu lên nổi nữa hay không? Có phải không, có phải không? Chị có biết em chỉ là một học sinh cấp ba hay không? Tâm hồn em mong manh yếu đuối lắm, em không muốn đi vào gian phòng đó để nhà khoa học quái vật kia đầu độc nữa đâu...”.
Tư Đồ Mạt cùng mẹ cô liên thủ ném Tư Đồ Tường trở lại phòng cậu.
Xung quanh nổi giông bão như thế nhưng Từ Tiệp Nhi không có bất cứ hành động nào, chỉ ngồi ôm điện thoại trò chuyện với Phó Phái. Cô ta như thể vẫn đắm chìm trong bầu không khí của tình nhân năm nào, mọi thứ bên ngoài đều là phù du.
Tới khi Từ Tiệp Nhi trả lại điện thoại cho Tư Đồ Mạt, điện Lai của cô đã nóng rực lên cùng những âm thanh báo hết pin không ngừng.
Mạt Mạt nhìn thời gian, gần mười một giờ rồi. Từ Tiệp Nhi đã “nấu cháo” điện thoại hơn hai tiếng đồng hồ. Pin của Nokia đúng là quá trâu bò... Cô mang điện thoại đi cắm sạc, sau đó vào phòng cứu rỗi tên nhóc học sinh cấp ba có tâm hồn mong manh yếu đuối kia.
Tư Đồ Tường thấy chị bước vào, vô cùng mừng rỡ buông sách, nói: “Chị, đánh địch cũng không tới nỗi này, hơn nửa cuốn bài tập Đại số của em sắp bị anh Cổ làm xong hết rồi.”
Tư Đồ Mạt híp mắt cười, vỗ đầu Cổ Vị Dịch ra vẻ tán thưởng, “Được đấy, làm rất tốt.”
Cố Vị Dịch trừng mắt với cô, tới nỗi cô phải vội vàng thu lại động tác xoa đầu anh, nói: “He he, có thể nghỉ ngơi được rồi đấy, để Tư Đồ Tường tĩnh dưỡng tâm hồn đã bị tổn thương của nó.”
Cố Vị Dịch gật đầu nói với Tư Đồ Tường, “Em sắp xếp lại những cách giải bài mà hôm nay anh đã dạy rồi ngủ đi.”
Khóe miệng Tư Đồ Tường giật giật. Hôm nay Cố Vị Dịch dạy cho cậu cách giải của mười mấy dạng bài liền, hơn nữa, có nhiều cách giải nhanh mà đến cả giáo viên cũng chưa từng dạy, nếu bắt cậu sắp xếp lại thì tới sáng mai cũng chưa xong, thế mà còn bảo sắp xếp một chút rồi đi ngủ…
“Này, sao trông em trai em như sống không bằng ૮ɦếƭ theo Rốt cuộc anh đã cho nó làm bao nhiêu bài rồi?” Đi ra khỏi phòng của Tư Đồ Tường, Mạt Mạt hỏi Cố Vị Dịch.
“Đâu có, chẳng phải em đã bảo không được quá ngược đãi em trai em còn gì, thế nên anh chỉ cho nó làm số bài tập bằng một phần ba số bài tập anh làm mỗi tối hồi học cấp ba thôi.” Cố Vị Dịch nói với vẻ rất vô tội.
“Ừm.” Câu này có nghĩa là cũng còn may.
“Tư Đồ Mạt." Lúc chuẩn bị đi ra phòng khách, Cố Vị Dịch đột nhiên gọi cô.
Mạt Mạt ngây ngô đáp: “Hả?”
“Lúc nào cô ta mới đi?”
“Ai cơ? À, cô ta á? Không biết nữa. Anh rất để ý à?"
“Không phải, chỉ là..." Anh ngập ngừng nhưng vẫn không nói nốt hết câu.
Chỉ là, chỉ là anh không có cơ hội ở riêng với em, ở nơi em từng lớn lên, nghe em nói chuyện với chỉ riêng mình anh, kể những chuyện hồi nhỏ em đã nghịch ngợm phá phách như thế nào, đã ngô nghê vấp ngã trên đường ra sao, đã từng vì cãi lại thầy cô mà bị mời phụ huynh...
Chỉ là, chỉ là em ở cùng với Từ Tiệp Nhi, anh sẽ rất lo lắng.
Nhờ có Từ Tiệp Nhi dùng sắc đẹp mua chuộc Phó Phái mà Mạt Mạt được hưởng phúc lợi nghỉ phép thêm một ngày. Ngày hôm sau nữa, ba người mới oai phong lẫm liệt ngồi trên chiếc xe đỏ rực rỡ của Từ Tiệp Nhi quay về, phía sau là bóng dáng mẹ Mạt Mạt đứng vẫy tay càng lúc càng xa dần...
Trong xe Từ Tiệp Nhi có mùi nước hoa thơm nồng, từ lúc lên xe tới giờ, lông mày Cố Vị Dịch liên tục nhíu chặt chưa hề giãn ra. Mạt Mạt nhớ tới lọ nước hoa từng bị anh đập vỡ, quả nhiên anh rất ghét mùi nước hoa...
“Có cần mở cửa sổ không?” Mạt Mạt hiếm khi chu đáo hỏi.
Cổ Vị Dịch quét mắt qua chiếc áo len mỏng manh của cô, lắc đầu, “Không cần.”
Mạt Mạt nhìn Từ Tiệp Nhi đang lái xe ở phía trước, ghé vào tại Cổ Vị Dịch hỏi: “Chúng ta cùng ngồi ở ghế sau như thế này có phải là không được lịch sự lắm không?”
Cố Vị Dịch nhún vai, tỏ ý anh vốn phải ngồi ở ghế sau, là 1 em ngồi theo đấy chứ.
Mạt Mạt thấy ngại ngùng, bèn rướn người lên, bám và thành ghế trước, nói: “Tiệp Nhi, nếu cậu lái xe thấy mệt thì nói một tiếng nhé, để Cố Vị Dịch lên thay."
“Không sao đâu.” Từ Tiệp Nhi lắc đầu.
Từ Tiệp Nhi phải tập trung lái xe, Cố Vị Dịch cũng khô phải người thích nói chuyện, còn Mạt Mạt một khi đã lên x chỉ hoạt bát tỉnh táo được khoảng nửa tiếng, sau đó liền dựa cửa kính xe ngủ một mạch.
Cố Vị Dịch ϲởí áօ khoác đắp lên cho cô.
Mạt Mạt ngủ gật gà gật gù, xe chỉ cần sóc lên một cái là đầu của cô sẽ lại đập mạnh vào cửa kính. Cô chẳng có phản ứng gì cả, nhưng Cố Vị Dịch nhìn mà thót cả tim. Vốn đã ngốc lắm rồi, cứ đập như thế thêm vài lần nữa chắc là sẽ ngốc triệt để luôn mất. Thấy xe chuẩn bị đi vào vạch giảm tốc, tay anh nhanh chóng choàng qua vai cô, nhẹ nhàng giữ chặt đầu cô, để cô không và vào cửa kính nữa, Mạt Mạt tựa đầu lên lòng bàn tay anh ngủ ngon lành. Mãi tới lúc xe sóc mạnh cô mới mơ màng hé mắt, làu bàu hai câu rồi lại nghiêng đầu về phía anh, gối lên vai anh. Cố Vị Dịch tì lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ Tiệp Nhi luôn khắc chế bản thân mình đừng nhìn vào gương chiếu hậu. Cô ta biết bản thân là một người rất cực đoan, chỉ cần bị cái gì đó kích thích là có thể làm ra bất cứ chuyện gì, giống như hành động tự sát hồi cấp ba, hay như những lần cãi nhau với chồng, hoặc như lúc này, nhìn thấy hai người kia . tứ ngọt ngào, cô ta chỉ muốn cho xe lao thẳng vào vách núi.
Cố Vị Dịch phát hiện ra những vết thương xanh tím sau, gáy Từ Tiệp Nhi từ lâu rồi. Mặc dù cô ta toàn xõa tóc để che đi. nhưng mỗi lần đi đâu anh thường đi đằng sau hai người họ, mỗi lần gió thổi đều nhìn thấy rõ ràng. Sau đó anh để ý hơn, nên phát hiện ra trên người cô ta còn có rất nhiều vết thương khác, chỉ là cô ta cố tình dùng kem che khuyết điểm để giấu đi thôi. Ban đầu anh có chút kinh hãi, nhưng càng về sau càng thấy lo âu. Khi lên đại học, có một thời gian anh từng học môn tâm lý tội phạm, anh biết người phải chịu bạo lực gia đình thường rất dễ cực đoan, mà Từ Tiệp Nhi vốn là một người nhạy cảm, cộng thêm quá khứ rắc rối lằng nhằng của hai người họ, để một người như thế ở bên cạnh Tư Đồ Mạt, làm sao anh vận tâm cho được. Hơn nữa, anh không thể nói cho Tư Đồ Mạt biết, với tính cách của cô chắc chắn sẽ tràn trề lòng thương hại, chưa biết chừng còn trường nghĩa xông lên để hứng hết tai họa ấy chứ.
Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao mới có thể xác định Từ Tiệp Nhi có gây hại gì hay không? Hoặc là, làm thế nào để Tư Đồ Mạt tự động tránh xa cô ta bây giờ?
Cổ Vị Dịch quét mắt qua bàn tay đang siết chặt vô lăng của Từ Tiệp Nhi, ngón tay cô ta trắng bệch. Anh lặng lẽ ghì chặt Tư Đồ Mạt hơn, bàn tay nhè nhẹ vỗ lên vai cô, giống như đang dỗ trẻ con ngủ vậy. Từ Tiệp Nhi cảm thấy trái tim mình bây giờ giống như đang dỗ trẻ con ngủ vậy.
Từ Tiệp Nhi cảm thấy trái tim mình bây giờ giống như một cái trống, bàn tay Cố Vị Dịch chính là chiếc dùi trống, đang không ngừng gõ khiến cô ta inh tai nhức óc, trái tim nhói đau.
Mấy năm sống trong phòng thí nghiệm, ngày nào cũng phải quan sát sự kết hợp của các chất hóa học, màu sắc thay đổi... từ lâu anh đã luyện được một đôi mắt vô cùng tinh tường, nhạy bén, vì thế, anh có thể quan sát rõ ràng bàn tay đang cầm vô lăng của Từ Tiệp Nhi.
Cố Vị Dịch đã có sẵn toan tính trong lòng, anh biết dù sao họ cũng đang trên đường cao tốc, tính mạng của cô và anh đều đang nằm trong tay cô ta, tùy cơ ứng biến vậy.
Bàn tay đang vỗ vai Tư Đồ Mạt đột nhiên thay đổi thiết tố, Mạt Mạt bị đánh thức, đôi mắt mơ màng hỏi: “Đến nơi chưa anh?”
“Dậy đi, sắp tới trạm nghỉ rồi. Tới trạm nghỉ anh sẽ lái xe em đừng ngủ nữa.”
Mạt Mạt nửa mơ nửa tỉnh nhận lời, sau đó lại gục đầu định ngủ tiếp. Cố Vị Dịch chẳng biết làm thế nào, bèn 乃úng tay vào trán cô.
“A... Cố Vị Dịch, anh bị điên à...” Mạt Mạt đang định tính sổ với Cố Vị Dịch, mới chợt nhớ ra sự tồn tại của Từ Tiệp Nhi, bèn nghiến răng nghiến lợi: “Anh nhớ đấy.”
Vào trạm nghỉ, Cố Vị Dịch mua mấy chai nước cùng một gói đồ ăn vặt, sau đó tới lượt anh lái xe. Từ Tiệp Nhi ngồi ở ghế sau, vừa tán gẫu vừa ăn đồ ăn vặt Cố Vị Dịch mua về với Tư Đồ Mạt.
Từ Tiệp Nhi nói: “Hồi còn đi học Cổ Vị Dịch được yên, mến lắm, tiếc là anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ tập trung học hành thôi, như thể muốn tuyên bố với thiên hạ là đừng ai tới làm phiền tôi, đánh đuổi không biết bao nhiêu nữ sinh đấy.” Ngừng một lúc, cô ta nói tiếp: “Ngày đó Cổ Vị Dịch rất thích mặc bộ đồ chơi bóng màu trắng, số trên áo là 22, thế nên rất nhiều cô gái gọi anh ấy là số 22. Trong nhà vệ sinh nữ lúc nào cũng nghe thấy: Số 22 hôm nay đi qua chỗ nào, số 22 hôm nay lại được thầy giáo tuyên dương, số 22 chuẩn bị đại diện cho trường đi thi Olympic Toán...”
Từ Tiệp Nhi còn nói: “Hồi học cấp ba, hầu như tất cả các môn Cố Vị Dịch đều đứng đầu, nhưng chỉ có môn Âm nhạc và Mỹ thuật là lúc nào cũng không qua. Có một lần, giáo viên Mỹ thuật cho cả lớp xem những tác phẩm tiêu biểu của bốn danh hoa nổi tiếng thế giới, lúc đó Cổ Vị Dịch còn đang ngủ gật, giáo viên Mỹ thuật trong lúc tức giận đã gọi anh lên nhận xét, anh ấy đứng lên, dụi mắt hồi lâu mới thật thà nói với giáo viên rằng: Thưa thầy em xem không hiểu. Giáo viên thấy thái độ anh ấy thành khẩn, bèn hiền từ nói: Em nhìn nền trời u ám xám xịt này, tại sao lại như vậy? Cho thấy tâm trạng người họa sĩ khi đó như thế nào? Cố Vị Dịch đắn đo mãi mới dám nói: Có phải là do ô nhiễm khí thải công nghiệp không ạ? Giáo viên tức tới mức suýt nữa thì tăng xông, nói: Đây là cảnh mưa, cảnh mưa, cảnh mưa đấy.”
Mạt Mạt nghe tới đây liền quay ra nhìn Cố Vị Dịch. Anh vẫn đang chăm chú lái xe, mặt không biến sắc, cứ như thể Từ Tiện Nhi đang kể chuyện về một ông hàng xóm nào đó vậy. Mạt Mat cảm thấy vô cùng kỳ quặc, vì sao thái độ của Cố Vị Dịch đối với Từ Tiệp Nhi lại lạnh lùng bình thản như vậy, lãnh đạm tới mức khiến cô cảm thấy bất an. Chẳng lẽ vì quá để ý, quá quan tâm nên mới phải cố tỏ ra vô tình như thế sao?
Cũng may Mạt Mạt không phải là người thích suy nghĩ lung tung. Sau khi Từ Tiệp Nhi chào tạm biệt hai người họ ở bên dưới khu nhà, lái chiếc siêu xe đỏ rực rời đi, Mạt Mạt đã quên | luôn cảm giác lo lắng bất an khi nãy, yên tâm ở nhà cùng Cổ Vị Dịch chơi trò oẳn tù tì, ai thua phải đi nấu cơm.
Cổ Vị Dịch luôn là người thắng, cho dù Mạt Mạt chơi ăn gian tới nhường nào, từ chơi một ván chuyển thành chơi ba ván. ai được hai thì thắng, sau đó lại sửa thành năm ván thắng ba, rồi bảy ván thắng năm, số mệnh vẫn không hề thay đổi.
Dám chơi dám chịu chính là lúc không ai nhường bạn nữa, bạn mới phải nghiến răng chấp nhận gánh vác sự ngoan cố bướng bỉnh của mình.
. Tuy nhiên Mạt Mạt chẳng cần. Cô có thể ăn vạ, bất chấp thủ đoạn. Cô có thể mặt dày nói: “Em mặc kệ, anh đi nấu cơm đi, em mệt lắm, ai bảo lúc nãy ở trên xe anh không cho em ngủ, cho nên anh đi nấu cơm, đi nấu cơm, đi nấu cơm."
Cố Vị Dịch không thèm nói gì, Tư Đồ Mạt rụt vào trong tay | áo, huơ huơ nói: “Đi mà, đi mà, anh đi nấu cơm đi mà.”
“Em ϲởí áօ khoác của anh ra, đi nấu cơm đi.”
Mạt Mạt túm chặt lấy vạt áo, “Không cởi, không cởi, anh mà | bắt em đi nấu cơm em sẽ đem áo khoác của anh ra làm tạp dề."
Cố Vị Dịch bày ra tư thế chuẩn bị đánh cô, cô còn ưỡn иgự¢ nói: “Tới đây, đánh ૮ɦếƭ em cho rồi, có đánh ૮ɦếƭ em cũng không đi nấu cơm đâu.”
Cố Vị Dịch thầm nghĩ, có lẽ kiếp trước mình từng Gi*t người phóng hỏa gì đó rồi, nếu không ông trời sẽ chẳng trừng phạt anh thế này.
Lúc bày thức ăn ra bàn, Cổ Vị Dịch phát hiện Tư Đồ Mặt đang nằm ngủ ngon lành trên sofa, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong chiếc áo khoác to sụ của anh, giống như một đứa trẻ mặc trộm ân áo của người lớn, sau khi chơi mệt thì lăn ra ngủ vậy.
Cố Vị Dịch lắc đầu cười.
“Tư Đồ Mạt, dậy ăn cơm đi.” Anh khẽ vỗ nhẹ vào mặt cô.
Mạt Mạt lẩm bẩm chép miệng, mắt vẫn nhắm nghiền. Đột nhiên, Cố Vị Dịch cảm thấy dáng vẻ lười biếng này của cô VÔ cùng đáng yêu, không nhịn được liền nhào tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, “Tư Đồ Mạt, dậy ăn cơm nào, ngoan.”
Mạt Mạt ngơ ngác hé mắt, “Cố Vị Dịch, em đang nằm mơ sao? Sao anh dịu dàng thế?”
Cổ Vị Dịch cười, dùng mũi mình cọ cọ lên mũi cô, “Em mà còn không dây anh sẽ đánh em đấy.”
Mạt Mạt mở trừng mắt, vịn vào tay Cố Vị Dịch ngồi dậy, lẩm nhẩm: “Biết ngay chỉ là nằm mơ thôi mà.”
Lúc ăn cơm, Mạt Mạt nhìn Cố Vị Dịch bằng ánh mắt nghi ngờ, “Em nhớ anh đã nói với em là: Ngoan.”
Cố Vị Dịch nhướn mày, cười lạnh, “Dựa vào dáng vẻ vô tích sự, lười biếng như em, xứng với từ “ngoan” sao?”
…
Mạt Mạt cảm thấy kiếp trước nhất định mình là phường gian xảo, ςướק giật rồi. Nếu không, sao lại rơi vào tay tên đàn ông độc mồm độc miệng này Cơ chứ.
Mỗi sớm mai thức giấc có thể được cùng anh đón ánh nắng, đó chính là tương lai mà em mong muốn. .
Mạt Mạt nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, ngắm nhìn Cố Vị Dịch đang ngủ ngon lành, ánh nắng sớm mai nhè nhẹ hắt lên sau gáy anh, nhìn từ góc độ này giống như anh đang tỏa ra vầng hào quang màu vàng cam vậy. Bỗng Mạt Mạt nhớ tới một câu hát như thế này: Nắng mai và anh đều ở đây, thật tốt.
Nếu không phải đi làm sẽ càng tốt hơn.
Mạt Mạt lấy điện thoại, trước khi chuông vang lên, cô nhanh chóng tắt chế độ báo thức, dậy đánh răng rửa mặt rồi làm bữa sáng.
Bước vào văn phòng, Mạt Mạt không tránh khỏi bị Phó Phái nhiếc móc vài câu, Trần Tiểu Hy ngồi một bên đó thêm dầu vào lửa: “Đúng thế, đúng thế, làm mấy hôm nay em đi làm tố vi quá thể” Phó Phái hắng giọng, Trần Tiểu Hy lại đổi ngữ điêu: “Sao tinh thần làm việc của chị thiếu nghiêm túc, vô trách nhiệm thế? Sao lại có thể nói nghỉ là nghỉ? Thật không biết suy nghĩ cho công ty gì cả.”
Mạt Mạt lắc đầu đi ra chỗ khác, không thèm để ý tới hai kẻ điên khùng kia.
Tan làm, Cố Vị Dịch có mặt bên dưới tòa nhà công ty rất đúng giờ. Lúc cô khoác tay anh chuẩn bị rời đi, Trần Tiểu Hy ở đằng sau hét to: “A... khoe khoang hạnh phúc. Hai người rồi sẽ bị báo ứng...”
Cố Vị Dịch cười nói: “Đồng nghiệp của em hài hước thế.”
Mạt Mạt còn đang bận quay đầu làm mặt quỷ với Trần Tiêu Hy, nghe anh nói bèn quay sang hỏi: “Hả? Vừa nãy anh nói gì?
Cố Vị Dịch vỗ vỗ đầu cô: “Em đói chưa? Muốn ăn gì hôm nay anh sẽ làm cho.”
Mạt Mạt gật đầu,“Thèm ăn nhiều món lắm, sườn xào chua ngọt này, canh bắp cải này, gà hầm nấm này.”
“Thôi, chúng ta ăn ở ngoài đi.”
…
Họ ăn cơm ở một nhà hàng khá nổi tiếng. Đây là một nơi vô cùng trang nhã, giữa các bàn ăn còn có một bức bình phong che chắn. Mạt Mạt rất thích ăn các món canh hầm, lại đang lúc đói, cô ăn hết suất canh của mình còn muốn giành cả phần của Cố Vị Dịch. Anh nhỏ mọn muốn ૮ɦếƭ, chỉ cho cô húp hai ngụm. vì thế, cô đã tự thử sức mình, định húp hết cả bát canh chỉ trong hai ngụm, suýt nữa thì bị nghẹn.
Cố Vị Dịch vỗ vào lưng cho cô dễ chịu hơn, “Ăn từ từ thôi, anh cho em húp ba ngụm là được chứ gì.”
“Rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?” Bàn bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nữ cao ✓út, khiến Mạt Mạt giật mình, sặc cả canh lên mũi, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Cố Vị Dịch lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ: “Chẹp, anh gọi thêm cho em mười bát canh nữa nhé, đã đủ chưa?”
Mạt Mạt vừa ho vừa nói: “Ai thèm... khụ... chẳng qua em... khụ... giật mình thôi.”
Bàn bên cạnh có lẽ đã nghe ngóng được động tĩnh bên này, nói chuyện cũng nhỏ tiếng hơn.
Mạt Mạt lăm lăm muốn ghé sát vào tấm bình phong để nghe trộm nhưng bị Cố Vị Dịch ngăn cản.
Mạt Mạt nhỏ giọng cầu xin: “Cho em nghe một chút thôi, tò mò ૮ɦếƭ đi được.”
Cố Vị Dịch sầm mặt, “Không được. Cái tật thích lo chuyện bao đồng này của em, anh phải uốn nắn cho bằng được.”
Mạt Mạt biết bản thân rất lắm chuyện, lần nào cũng bị Cố Vị Dịch dạy dỗ, nhưng cô vẫn cố gắng thương lượng: “Lần sau em sẽ sửa, lần sau sẽ sửa, em chỉ nghe một chút thôi, xem xảy ra chuyện gì nghe xem các đôi tình nhân người ta cãi nhau như thế nào, để chúng ta còn học tập chứ.”
Cũng may hai người bên kia bỗng nhiên lại cao giọng hơn, có điều lần này là giọng đàn ông, có thể nhận thấy anh ta đang vô cùng tức giận. “Cô là cái đồ phụ nữ lăng loàn.”
Mạt Mạt nhất thời không nhịn được, che miệng cười gập cả bụng, thời đại nào rồi còn dùng từ này để chửi mắng người ta cơ chứ.
Cố Vị Dịch yên lặng ăn nốt bát canh suýt nữa bị người ta giành mất, không quên liếc nhìn Tư Đồ Mạt, bày tỏ sự khinh bỉ đối với cô.
“Ha, tôi lăng loàn, anh thì trong sạch lắm đấy? Mẹ kiếp, anh ngay cả em họ mình cũng không buông tha, tôi nhìn thấy anh là thấy buồn nôn rồi!” Giọng nữ sắp đạt tới cấp độ the thé.
Mạt Mạt và Cố Vị Dịch đưa mắt nhìn nhau, ôi kinh khủng quá, còn loạn luân cơ à?
Sau đó, người đàn ông thấp giọng nói mấy câu, “bếp” một tiếng, hình như có người bị tát, cuối cùng là những âm thanh “uỳnh uych” đầy hỗn loạn.
Mạt Mạt có chút sợ hãi, ghé sát vào Cố Vị Dịch, hỏi: “Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Cố Vị Dịch ôm lấy cô, “Nhân viên cửa hàng sẽ báo cảnh sát, chúng ta ra ngoài thanh toán.”
Khi hai người họ chuẩn bị rời đi thì xe cảnh sát đã hú còi đỗ ngay trước cửa. Cố Vị Dịch nắm tay Mạt Mạt đi ra, Mạt Mạt chợt khựng lại, chỉ vào chiếc BMW màu đỏ, nói: “Sao xe này giống xe của Từ Tiệp Nhi thế?”
Cố Vị Dịch nhìn sang, “Đúng là xe của cô ta.”
“Sao anh biết được?"
“Biển số xe.”
“Tự nhiên anh nhớ rõ biển số xe của cô ta thể làm gì?” Mạt Mạt bỗng cảm thấy cơn ghen nổi lên.
“Trí nhớ của anh tốt. Có cần anh đọc thuộc lòng bảng tuần hoàn hóa học cho em nghe không?
Mạt Mạt cười khan, “Không cần phiền phức thế đâu.”
Suy nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Ấy, cô ta cũng tới đây ăn cơm à?” “Nếu không thì sao? Cô ta ngủ ở đây chắc?”
“Chúng ta vào gọi cô ta ra đây đi, hình như trong đó không được an toàn cho lắm.” Mạt Mạt nói.
“Người phụ nữ ngồi ngay cạnh bàn chúng ta khi nãy chính là cô ta.” Cố Vị Dịch bình tĩnh đáp.
“Làm sao anh biết?" Mạt Mạt kinh hãi.
“Đoán thôi.” Thật ra ngay từ đầu anh đã biết rồi. Trước đây khi anh và cô ta còn ở bên nhau, mỗi khi tức giận cô ta đều gào lên như thế. Giọng nói ấy từng là cơn ác mộng thời niên thiếu của anh, làm sao có thể không nhận ra cơ chứ.
Mạt Mạt lôi kéo anh muốn quay vào trong, “Mau đi xem cô ta có sao không.”
Cố Vị Dịch giữ lấy cô, “Nếu đổi lại là em, trong những lúc tồi tệ, nhếch nhác như thế, em có muốn gặp người quen không? Huống chi cảnh sát cũng tới rồi, em chẳng giúp được gì đâu.”
“Nhưng mà...”
“Chẳng có nhưng mà gì hết, chúng ta quay về thôi.” Cố Vị Dịch kéo Tư Đồ Mạt về phía trước.
Mạt Mạt đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, cứ thế bị Cố Vị Dịch lôi về nhà. Về tới nhà, cô vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Từ Tiệp Nhi. Đầu bên kia điện thoại, Từ Tiệp Nhi cười rạng rỡ nói cô ta đang ở trong một cửa hàng LV nào đó để thử chiếc túi mà cô ta sẽ phối cùng trang phục hôm nay.
Mạt Mạt buông điện thoại, bò lên lưng Cố Vị Dịch đang ngồi trước máy tính, nói: “Đúng là cô ta không muốn để em biết.
Cổ Vị Dịch không buồn quay đầu, nhẹ vỗ vào cánh tay đang khoác trên vai mình của cô, tập trung chơi game.
Anh không để ý khiến Mạt Mạt rất không thoải mái, nhào tới cắn vào chiếc cổ đang để lộ mấy vết răng cắn của anh. Cố Vị Dịch nhíu mày, tay phải vẫn rất bình thản di chuột.
. Tới khi Mạt Mạt không cắn nữa, trên màn hình máy tính hiện lên dòng chữ: Game Over.
Cố Vị Dịch quay đầu, ánh mắt tràn đầy sát khí, nghiến răng nói: “Tư Đồ Mạt, em ૮ɦếƭ chắc rồi.”
Mạt Mạt cười đắc ý, nâng mặt anh lên, hôn “chụt” một cái. “Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như thế, chỉ là trò chơi thôi mà ai bảo anh không thèm để ý tới cô vợ xinh đẹp hiền thục như em."
Cố Vị Dịch không nói được lời nào, vừa chuẩn bị ấn vào chữ “Restart thì giọng nói âm trầm của Mạt Mạt truyền tới: “Anh kích vào thử xem.”
Cố Vị Dịch không kích vào nữa, nghiêng đầu sang, dáng vẻ vô cùng bất lực, “Bà cô Tư Đồ à, rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Anh chơi với em.”
“Chơi với em cái gì?”
Cổ Vị Dịch thật sự không nghĩ ra được sở thích chung của hai người là gì. Mỗi khi xem tivi, anh chỉ xem tin tức thể thao, còn cô thích xem phim thần tượng cùng các chương trình giải trí. Những khi lên mạng, anh chỉ tra cứu tài liệu và chơi game còn cô thì dạo đủ các diễn đàn, rồi còn đọc tiểu thuyết. Anh chỉ đọc sách chuyên ngành, cô thì sách gì cũng đọc, chỉ không đọc bất kỳ loại sách có liên quan tới chuyên ngành nào... Thế nên bình thường hai người đa phần đều ai làm việc nấy, cô cũng ít khi ầm ĩ đòi anh phải chơi với mình. Hôm nay đột nhiệt cô lại đưa ra yêu cầu này, anh thật sự không biết phải cùng cô làm gì nữa.
Có thể thấy rõ ràng, Tư Đồ Mạt cũng bị vấn đề này làm cho quay mòng mòng, nghĩ mãi không ra hai người có thể tiến hành hoạt động nào ở nhà cùng nhau, đương nhiên, loại trừ hoạt động mang tính đặc thù kia. .
Thế là, Mạt Mạt đưa ra một kết luận, “Chúng ta đúng là một đôi vợ chồng đồng sáng dị mộng.”
Sau đó cô đi ra ngoài một mình xem tivi. Còn Cổ Vị Dịch tiếp tục ấn “Restart”.
Càng về cuối năm, công ty của Phó Phái dần dần đi vào quỹ đạo, nhưng nhân lực có hạn nên Mạt Mạt cùng Tiểu Hy bận tới tối mắt tối mũi. Lễ Giáng sinh, tết Nguyên Đán, tết Nguyên Tiêu, lễ Tình nhân... những ngày lễ tết liên tiếp khiến công ty thiết kế bao bì tặng phẩm mini của bọn họ từ trên xuống dưới loạn hết cả lên. Mạt Mạt có kinh nghiệm làm quảng cáo, bèn viết mấy câu slogan cho các sản phẩm bao bì quà tặng V là, Mạt Mạt vừa phải làm kế toán, vừa phải làm công viên dựng nội dung. Nhà tư bản quả nhiên là những con quỷ hút máu, cho dù đó là bạn của bạn cũng không ngoại lệ. Sự mặt dày vô sỉ của ông chủ vĩnh viên vượt xa tầm tưởng tượng có hạn của nhân viên.
Mạt Mạt thường viết những câu văn gãy gọn như: Mong sao ánh nắng sớm mai luôn chiếu lên khuôn mặt anh; Mong rằng em sẽ ngửi thấy hương thơm lan tỏa; Hy vọng cuộc điện thoại mà bạn muốn gọi sẽ được kết nối: Hy vọng bạn không để lỡ chuyến xe của mình, bạn có phát hiện ra không? Hôm nay tóc bạn lại dài thêm một chút rồi, Ngày mà bạn nhận được món quà này, chắc chắn thời tiết sẽ trong lành hơn mọi ngày...
Nói ra cũng thật lạ kỳ, những câu chúc không đầu không đuổi mà cô nghĩ ra kết hợp với những chiếc túi mang màu sắc ấm áp do Trần Tiểu Hy thiết kế lại nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ phía các đối tác, khách hàng, vì thế ngày càng có nhiều người đặt hàng. Phó Phái cười không khép được miệng, chỉ có Mạt Mạt và Trần Tiểu Hy là đáng thương, bận rộn tới mức khỏe mắt sắp hình thành nếp nhăn luôn rồi.
Lại là một buổi tối phải tăng ca, Mạt Mạt cùng Trần Tiểu Hy bò lên bàn giãy đành đạch, Phó Phái đi mua đồ ăn đêm về, cười vô cùng dè dặt, lấy lòng, “Hai vị đại mỹ nữ thân yêu, tiểu nhân đã mua đồ ăn về cho hai vị rồi đây. Còn việc gì cần tiểu nhân làm xin hai vị cứ nói, tiểu nhân dù có phải dùng hết sức mọn này cũng quyết làm cho bằng được.”
Mạt Mạt cùng Trần Tiểu Hy chẳng buồn ngước mắt, vẫn bất động trên bàn.
Phó Phái đặt đồ ăn xuống, lấy lòng: “Mat Mat, cậu muốn
Mạt Mạt cùng Trần Tiểu Hy chẳng buồn ngước mắt, vẫn bất động trên bàn.
Phó Phái đặt đồ ăn xuống, lấy lòng: “Mạt Mạt, cậu muốn ăn gì?”
“Tôi muốn về nhà.”
Phó Phái vờ như không nghe thấy, quay đầu hỏi Trần Tiểu Hy: “Tiểu Hy, cô muốn ăn gì?”
“Tôi cũng muốn về nhà. Tôi tăng ca suốt một tuần nay, sắp phát điên rồi.”
Phó Phái cười an ủi, “Thế này đi, qua tháng này hết bận, chúng ta nghỉ Tết sớm, nghỉ Tết thêm hẳn một tuần.”
Lúc này hai người kia mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lục tục ngồi dậy ăn đêm rồi làm việc tiếp.