Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 36

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Còn chưa bước vào sảnh bến xe Mạt mạt đã nhìn thấy Cổ Vi Dịch đang ngồi ở băng ghế chờ qua tấm kính, chuyên chú bấm điện thoại.
Cô nấp đằng sau một chiếc cột trụ, lén nhìn anh từ xa.
Buổi tối sảnh bến xe của một thành phố nhỏ vô cùng vắng vẻ, gần như chỉ còn lại mình Cố Vị Dịch và nhân viên trực ban. Thông qua ánh đèn tối mờ, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Vị Dịch, cộng thêm đôi lông mày khẽ nhíu cùng đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt ấy càng phảng phất nét cô đơn.
Tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại của Mạt Mạt và lên, trong không gian yên ắng tới đáng sợ này, âm thanh ấy nên thánh thót.
Cố Vị Dịch nghe thấy âm báo tin nhắn liền ngẩng phắt đầu lên.
Lúc này Mạt Mạt mới bước ra từ đằng sau cột trụ, cười khan, “Anh đợi lâu chưa?”
Cố Vị Dịch nghiêm mặt không nói gì, cũng không buồn động đậy.
Mạt Mạt bước tới, ngồi xổm xuống đối diện anh. Cô khua khua tay trước mặt anh, cười nói: “Này, Cố Vị Dịch có ở đây không?”
Anh chẳng có phản ứng gì. Mạt Mạt nắm tay anh, khẽ lay, “Đi thôi, em đói quá."
Anh nhìn chằm chằm cô như đang suy nghĩ điều gì, nhìn tới mức khiến cô nổi cả da gà.
Mạt Mạt ngượng ngùng đứng dậy, nắm tay anh, thử kéo anh dậy. Đột nhiên anh giật tay khiến cả người cô nhào về phía anh trong một tư thế vô cùng kỳ cục. Anh cúi đầu, dùng sức cắn mạnh lên môi cô, cứ như thể đang tuyên bố điều gì đó.
Mạt Mạt giãy giụa vì đau, lại bị anh ghì chặt, như muốn cô biến thành nước hòa làm một với anh vậy.
Mạt Mạt không thể nhúc nhích, chỉ biết tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia. Cô còn nghi ngờ không biết mình có thâm thù đại hận gì với anh mà lại bị giày vò thế này.
Cố Vị Dịch ấn chặt đầu cô vào иgự¢ mình, thì thầm: “Đừng có lộ mặt ra ngoài.”
Mạt Mạt chẳng hiểu gì cả, ngước đầu lên nhìn, lại bị anh ấn xuống.
Cô rất thắc mắc, kháng nghị: “Anh muốn em ngạt ૮ɦếƭ à?”
Anh vẫn ghì chặt đầu cô, không cho cô cử động, nhỏ giong nói vào tai cô” “Nhân viên trực ban đang ở đằng sau. Em có chắc muốn đối mặt với người ta không?”
Mạt Mạt bỗng thấy mặt mình nóng bừng, nhiệt độ này chắc cũng đủ để chiên trứng rồi. Thật chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống thôi.
Cuối cùng, Mạt Mạt được Cố Vị Dịch ôm như ôm một khúc gỗ ra khỏi sảnh bến xe. Suốt cả đường đi cô chỉ vùi mặt trong lòng anh.
Gần tới cửa nhà, Cố Vị Dịch mới buông Mạt Mạt xuống nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Mạt Mạt chưa từng thấy một Cố Vị Dịch cuồng nhiệt trong tình yêu tới như vậy, không dám nói lời nào, đành để mặc anh.
Về tới nhà, mẹ cô cũng chẳng mấy nhiệt tình trước sự xuất hiện của cô, cứ càu nhàu không ngớt, nói cái gì mà lớn bằng này rồi còn không hiểu chuyện, sao lại tắt điện thoại cơ chứ, làm cho Vị Dịch lo lắng tới mức đứng ngồi không yên, rồi lại nói cái gì mà trời lạnh như thế còn bắt Vị Dịch đứng ở bên ngoài đợi tới hơn một tiếng đồng hồ... Tóm lại, Cố Vị Dịch chính là đưa con đẻ đã thất lạc nhiều năm của mẹ, còn Mạt Mạt chỉ là đứa được lượm được bên thùng rác mà thôi.
Về tới nhà cô Cố Vị Dịch liền trở lại như bình thường. Mẹ cô đưa cho mỗi người một bát canh, của Mạt Mạt là canh sườn om ngô, của Cố Vị Dịch là canh gừng. Sau khi ăn xong, Cố Vị Dịch còn rất tự giác đi vào bếp rửa bát.
Mạt Mạt ngồi trên bàn ăn nghe mẹ lải nhải. Mẹ cô nói, đợi sau khi Cố Vị Dịch tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người.
Mạt Mạt thấy vô cùng chột dạ, không dám nói lời nào, chỉ ngây ngô cười.
Mẹ cô còn nói: “Mẹ nhìn ra được Vị Dịch thật lòng đối xử tốt với con. Con đừng có mang cái tính tình khó chịu của mình ra dọa người ta chạy mất. Bỏ qua cơ hội tốt như thể sau này chẳng tìm được ai nữa đâu.”
Mạt Mạt đành phải lảng sang chuyện khác, “Mẹ, bố đâu rồi?”
“Bố con đi công tác rồi. Chiều nay vừa đi, Vị Dịch còn đưa ông ấy đi đây. Hồi nãy bố con gọi điện cho mẹ, nói thằng bé này thật sự rất được, trước khi lên xe còn chạy đi mua nước với đồ ăn cho ông ấy lót dạ trên xe."
Mạt Mạt nhìn người mẹ rất hiển nhiên đã trở thành “fan” trung thành của Cố Vị Dịch, ngơ ngác gật đầu, “Được, anh ấy tốt nghiệp một cái là con sẽ gả vào cửa nhà người ta ngay.”
Mẹ cô vỗ mạnh lên đùi Cô, mắng “Con bé ૮ɦếƭ tiệt này. Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Tối nay lúc nó phát hiện ra điện thoại của con không liên lạc được liền đứng ngồi không yên, làm cho người làm mẹ như ta đây ngồi một bên xem tivi trở nên lạnh lùng vô tâm biết bao nhiêu.”
“Mẹ, không liên lạc được với con mà mẹ còn có tâm tư tivi sao?”
Mẹ cô cười khan rồi đứng lên, “Vị Dịch ơi, con rửa bát xong thì lau khô đi nhé. Dì mệt rồi, đi nghỉ trước đây. Hai đứa cũng đừng có ngủ muộn quá đấy nhé.”
Cố Vị Dịch đứng trong bếp trả lời: “Vâng. Dì ngủ ngon ạ”
Mạt Mạt lắc đầu nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của mẹ mình, sau đó nói vọng về phía phòng bếp, “Em đi tắm đây. Anh rửa bát xong thì ngủ đi nhé”.
Mạt Mạt tắm xong đi ra đã không nhìn thấy Cố Vị Dịch đầu nữa, mà cánh cửa phòng anh trai cô lại đóng chặt (Anh trai Mạt Mạt đang đi làm xa). Cô nghĩ chắc anh cũng mệt rồi, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng. Tốt xấu gì cô cũng đợi anh về tới tận hai, ba giờ sáng, còn nấu mỳ cho anh ăn, thế mà anh không thể báo đáp lại cô lấy một chút.
Cô nằm lên giường, chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ, giờ mới thấy mười mấy tin nhắn trong máy. Tất cả đều là của Cổ Vị Dịch. Năm, sáu tin nhắn đầu tiên đều là đe dọa cô mau mở điện thoại. Năm, sáu tin tiếp theo đó lại chuyển sang dỗ dành cô. Hai tin cuối cùng anh rất nghiêm túc trả lời lại tin nhắn mang tính giận dỗi khi nãy của cô: Em mà không còn nữa xem hai người làm thế nào.
Anh nói: Tư Đồ Mạt, trước khi gặp được em, anh chỉ dám tưởng tượng ra việc trong cuộc đời này có thêm một người khiến anh không thể nào xa cách, như vậy đã thỏa mãn lắm rồi. Giống như một đứa trẻ lớn lên ở phương Nam chỉ dám tưởng tượng ra cảnh tuyết rơi sẽ như thế nào ấy. Nếu như không có em, điều này giống như việc em không thể nói cho đứa trẻ ấy biết rằng, thứ nó nhìn thấy thật ra không phải huyết. Em đối với anh mà nói, chính là tuyết. Nếu không có em, tuyết trên đời này trong mắt anh vĩnh viễn chỉ là xốp.
Mạt Mạt nhìn phép so sánh ẩn dụ cầu trước không ăn nhập gì với câu sau của anh mà chỉ muốn quỳ rạp dưới chân anh. Nhưng cô cũng biết, hôm nay mình đã làm anh sợ hãi đến nhường nào. Nếu không một người căm ghét việc nhắn tin như anh sẽ không gửi một tin nhắn dài ngoằng thế này, còn nghĩ ra được cả phép ẩn dụ lằng nhằng đến vậy nữa. Đúng là làm khó cho anh rồi.
Mạt Mạt gửi lại cho anh một tin nhắn: Ông xã, em xin lỗi. Nhưng phép ẩn dụ của anh vớ vẩn quá. Ra nước ngoài cũng không được quên hết tiếng mẹ đẻ thế chứ. Được rồi, để ăn nhập với trình độ tiếng Trung của anh, anh cũng là tuyết trong trái tim em, những người con trai khác chỉ là mấy hạt xốp vớ vẩn thôi.
Nhắn tin xong Mạt Mạt liên đi ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ấm ấm chạm vào cổ mình. Cô nghiêng đầu, cố gắng hé mắt ra, lẩm bẩm một câu: “Anh làm gì thế?”
Cổ Vị Dịch chỉ im lặng, đôi môi không ngừng du ngoạn trên cổ cô, rồi trượt tới viền tai.
Mạt Mạt bị anh làm cho nổi hết da gà, ngay cả áo ngủ bị kéo xuống tới eo từ lúc nào cô cũng chẳng hề hay biết.
Anh vòng tay qua eo cô từ phía sau, đôi môi nh - мơи тяớи lưng cô, buông xuống những nụ hôn dịu dàng.
Ngay khoảnh khắc Mạt Mạt cảm thấy cơ thể mình có mềm nhũn như 乃ún thì tiếng ngáy vang dội từ gian phòng sát vách truyền tới, khiến hai người giật nảy mình, suýt nữa lăn xuống giường.
Tiếng ngáy kia cứ vang lên suốt một lúc lâu. Cổ Vị Dịch cùng Mạt Mạt không dám thở mạnh, khó khăn lắm mới chờ được tới khi nó dừng lại, Mạt Mạt bấu chặt ngón tay lên cánh tay đang ôm chặt cô của Cố Vị Dịch. Ban đầu anh chỉ nhíu mày không nói lời nào, nhưng sau đó bị cấu đau quá bèn nhào tới căn vào tai Mạt Mạt. Tay Mạt Mạt khẽ run lên, đành phải buông ra.
Cố Vị Dịch lại bắt đầu động tay động chân. Mạt Mạt cố đẩy anh ra, khẽ mắng: “Anh điên à, về phòng anh ngay đi.”
Cố Vị Dịch đột nhiên xoay người đè lên cổ, áp môi lên môi cô, sau đó vùi đầu vào hõm vai cô, cứ thể nhắm mắt ngủ.
Mạt Mạt luống cuống, lại không dám giãy giụa, chỉ sợ mình tạo ra bất cứ âm thanh nào, đành phải thì thầm cầu xin: “Cố Vị Dịch, dậy đi mà. Ông xã, anh dậy đi...”
Mạt Mạt van nài mãi mà Cổ Vị Dịch chẳng có phản ứng gì. Cô tưởng anh ngủ say rồi bèn nhẹ nhàng đẩy anh ra, định chuồn sang phòng mẹ ngủ, nói với mẹ là cô muốn hai mẹ con hàn huyên tâm sự.
Nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị anh đè cho ngạt thở.
Sau một hồi giãy giụa, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. cáng hôm sau, Mạt Mạt bị một cơn ác mộng dọa cho tỉnh ngủ. Cô mơ thấy mẹ vô cùng tức giận khi phát hiện ra cô ngủ cùng Cố Vi Dịch, sau đó gọi một đống hương thân phụ lão tới nhét hai người vào một chiếc rọ đem thả trôi sông.
Cô theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, đã hoàn toàn trống không, cô bèn ngồi dậy, đi ra khỏi phòng.
Cố Vị Dịch đang ngồi nhặt rau với mẹ cô trong bếp. Hai người trò chuyện câu được câu chăng, vô cùng vui vẻ.
Mạt Mạt khẽ hắng giọng.
Cố Vị Dịch và mẹ đồng thời quay sang nhìn cô, sau đó cúi xuống tiếp tục nhặt rau.
Ái chà lạnh lùng thật đấy.
Mạt Mạt tủi thân định đi đánh răng rửa mặt, nhưng được nửa đường, cô đột nhiên nhớ ra: Rốt cuộc đêm qua Cố Vị Dịch có lẻn vào phòng cô hay không? Phải chăng đó chỉ là một trong những giấc mơ?
Ăn sáng xong, Cố Vị Dịch ở lì trong phòng của Mạt Mạt đọc sách.
Mạt Mạt vừa lên mạng, vừa quay ra nhìn Cố Vị Dịch, cảm thấy anh thật chẳng giống ai. Tới ra mắt bố mẹ vợ mà còn ôm theo cả đống sách chuyên ngành dày như vậy. Thế mà mẹ cô còn tán thưởng hành vi của anh, nói sau này tương lai của anh nhất định rất rộng mở. Lời này khiến Mạt Mạt chua xót trong lòng.
Cố Vị Dịch gấp sách, nói: “Tư Đồ Mạt, em cứ quay, anh thể làm gì?”
Mạt Mạt “xì” một tiếng, “Tinh tướng.”
Cố Vị Dịch nhún vai, đứng lên dạo một vòng trong phòng Tư Đồ Mạt. Tối qua lúc anh lẻn vào cả gian phòng đã tắt đèn tối om, chẳng thấy gì cả.
Phòng của Tư Đồ Mạt không có gì đặc biệt, một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ. Điều duy nhất khiến người ta có thể đoán ra được đây là phòng con gái chính là đống chai, lọ bày một bên bàn của cô.
Cố Vị Dịch hiếu kỳ chạm vào cái này một chút, sờ cái kia một chút, sau đó lấy một chồng thư và album từ trên giá sách của cô xuống xem một chút, sau đó lấy một chồng thư và album tư trên giá sách của cô xuống xem.
Anh lịch sự hỏi Tư Đồ Mạt: “Anh có thể xem được không?"
Mạt Mạt lắc đầu, “Không được.”
Mạt Mạt thấy Cố Vị Dịch không nói gì, nghiêm túc đặt mấy thứ kia xuống, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ mọn. “Được rồi, cho anh xem. Thật ra em cũng chẳng nhớ trong đó có những gì nữa.”
Cô tắt máy tính, đi tới cùng Cố Vị Dịch ngồi khoanh chân trên nền nhà.
Có rất nhiều phong thư. Thời học sinh đúng là ai cũng vị, rõ ràng hai trường ở ngay gần nhau, thế mà còn rất chăm chỉ viết thư. Tan học viết, trong giờ học cũng lén viết, viết không biết mệt mỏi.
“Đây là cái gì?” Cố Vị Dịch giơ một bức thư lên đọc, “Bạn học Tư Đồ Mạt thân mến, hay cậu cũng cho phép mình gọi cậu là Mạt Mạt đi... Mạt Mạt, mình là Quách XX, học lớp 10C. Lễ chào cờ tuần trước mình nhìn thấy cậu đứng phát biểu trên sân khấu, khoảnh khắc ấy, mình cảm giác ánh nắng ban mai đang tỏa sáng quanh người cậu, chiếu rọi vào tận trái tim mình..”
“Anh phiền ૮ɦếƭ đi được, trả cho em." Mạt Mạt đưa tay đoạt lấy.
“Đôi lông mi dài duyên dáng của cậu như vừa quét qua trái tim mình. Từ đó về sau, trái tim mình chỉ tỏa sáng vì một người duy nhất, chính là cậu..." Cố Vị Dịch giơ cao tay lên để tránh bàn tay đang vươn tới của Mạt Mạt, tiếp tục đọc to, còn không quên châm chọc,“Tư Đồ Mạt, hóa ra lông mi của em còn có chức năng quét dọn nữa à?"
Mạt Mạt không giành được, chỉ biết trừng mắt nhìn anh.
Cổ Vị Dịch trêu chọc khiến cô sắp phát điên rồi mới chịu trả thư cho cô, không quên làu bàu: “Mấy bức thư từ cả nghìn năm trước rồi, không hiểu còn muốn giữ làm gì nữa.”
Mạt Mạt xị mặt gấp thư, tiện tay cấu mấy cái lên chân của Cố Vị Dịch.
Cố Vị Dịch lấy một cuốn album khổ lớn ra che chắn, vừa giơ tay thì một tấm ảnh kẹp trong album rơi ra. Anh cầm lên xem, cảm xúc ngổn ngang trăm mối không biết là mùi vị gì nữa.
Đó là bức ảnh thời cấp ba của Tư Đồ Mạt và Phó Phái. hai cùng mặc đồng phục, đứng chụp ở sân bóng, nụ cười rạn rỡ như ánh nắng ban mai. Cánh tay của tên Phó Phái kia giữa ban ngày ban mặt còn dám ngang nhiên khoác lên vai Tư Đồ Mạt, nhìn chỉ muốn bẻ gãy tay luôn.
Mạt Mạt thấy Cố Vị Dịch cầm bức ảnh lên xem, không nói lời nào, nên cũng ghé vào nhìn, “Ấy, bức ảnh này chụp lúc nào thế nhỉ?"
“Làm sao anh biết được? Chẳng lẽ do anh chụp?”
Mạt Mạt còn đang đắm mình trong hồi ức, tự lẩm bẩm: “Hình như là đại hội thể dục thể thao nửa cuối học kỳ hai năm lớp mười. Khi đó em và Phó Phái phụ trách đội cổ vũ. Cậu ta lười gần ૮ɦếƭ, chẳng chịu làm gì cả, hầu như chỉ có mình em bận tối mặt...”
Cô nhớ đến điều gì đó, vô cùng hào hứng chỉ vào bức ảnh. “Anh xem, hồi đó bọn em trẻ trung biết nhường nào. Nhìn em này, tươi trẻ không ai sánh bằng, mơn mởn trong gió xuân, khuôn mặt nhỏ kiều diễm xinh đẹp. Còn nữa, còn nữa, anh có nhìn thấy trên quần Phó Phải có một mảng đen không? Đấy là vì em chướng mắt cậu ta lười không chịu làm gì hết nên cố tình vẩy mực lên đấy...”
Cố Vị Dịch ném bức ảnh xuống, không nói lời nào, quay lại giường ngồi đọc sách.
Mạt Mạt lắc đầu, thầm mắng anh là đồ nhỏ mọn, nhưng cũng ngồi xuống giường, giật lấy cuốn sách trong tay anh: " không ghen với bức ảnh nữa à?"
Cô nhớ đến điều gì đó, vô cùng hào hứng chỉ vào bức ảnh. “Anh xem, hồi đó bọn em trẻ trung biết nhường nào. Nhìn em này, tươi trẻ không ai sánh bằng, mơn mởn trong gió xuân, khuôn mặt nhỏ kiều diễm xinh đẹp. Còn nữa, còn nữa, anh có nhìn thấy trên quần Phó Phải có một mảng đen không? Đấy là vì em chướng mắt cậu ta lười không chịu làm gì hết nên cố tình vẩy mực lên đấy.”
| Cố Vị Dịch ném bức ảnh xuống, không nói lời nào, quay lại giường ngồi đọc sách.
Mạt Mạt lắc đầu, thầm mắng anh là đồ nhỏ mọn, nhưng cũng ngồi xuống giường, giật lấy cuốn sách trong tay anh: " không ghen với bức ảnh nữa à?"
Cố Vị Dịch giật sách lại, giở lung tung vài trang, một lúc sau mới nói: “Cậu ta đã cùng em trải qua bao nhiêu thời khắc vui vẻ như thế.”
Mạt Mạt cố gắng kiềm chế không để mình cười phá lên, choàng tay ôm cổ anh, ghé sát mặt vào má anh, cọ cọ mấy cái nói: “Ở bên anh một ngày còn hơn ở với cậu ta cả năm trời. Thế nên anh hơn cậu ta tới vài trăm năm cơ.”
Cố Vị Dịch ngoài cười nhưng bên trong không hề cười, “Mới thế mà đã muốn lấy lòng anh?”
“Anh còn muốn thế nào?” Mạt Mạt cố gắng dỗ dành.
Cố Vị Dịch chỉ chỉ lên môi mình.
Mạt Mạt giả ngốc, “Hả? Môi anh bị sao?”
Cổ Vị Dịch lườm cô.
Mạt Mạt cười, rướn người lên chạm khẽ vào môi anh, vui vẻ nói: “Làm mẫu thế này thôi.”
Cổ Vị Dịch nhướng mày, ánh mắt có phần xấu xa.
Mạt Mạt bị anh nhìn như thế, cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô chống tay nhổm dậy, định rời đi, nhưng còn chưa đứng vững đã bị Cố Vị Dịch kéo mạnh xuống, lần nữa nhào vào lòng anh.
Cô nửa ngồi nửa quỳ, tư thế rất không thoải mái, vừa nhích vai lên đã bị Cổ Vị Dịch ghì chặt lại. Cô bực bội lên án, “Cố Vị... ưm...”
Nửa câu còn lại đã bị nụ hôn của anh nuốt chửng mất rồi.
Hai tay Mạt Mạt không ngừng khua khoắng trong không trung, cuối cùng đành túm chặt lấy áo sơ mi của Cố Vị Dịch.
Chị... giày..." Cánh cửa bật mở, Tư Đồ Tường vừa đi học về đang sững sờ một chỗ, tay đặt nguyên trên nắm cửa.
Tư Đồ Mạt và Cố Vị Dịch nhanh chóng tách nhau ra. Mạt Mạt hằng giọng, gõ lên thành giường một tiếng.
“À... cái đó... chị đã mua giày cho em chưa?" Tư Đồ Tường lắp bắp.
Mạt Mạt vuốt tóc, đỏ mặt nói: “Cái đó... à... giày nào nhỉ?"
“Đôi Nike lần trước em gửi cho chị xem ấy." Tư Đồ Tường vẫn đứng ngoài cửa.
"À. Chị xem rồi. Một đôi giày mà gần 1000 tệ, trẻ con như em đi đôi giày đắt thế làm gì?
Tư Đồ Tường bất mãn, “Em không phải là trẻ con, em học cấp ba rồi.”
“Không phải là trẻ con thì tự mua đi, sao còn bắt chị mua cho?”
“Không mua thì thôi, đồ nhỏ mọn.” Tư Đồ Tường đang định giận dỗi bỏ đi, đột nhiên lại thông minh đột xuất, nói: “Anh Cố, anh đến nhà em mà cứ trốn trong phòng chị em mãi vậy chán lắm. Lúc nào rảnh mình ra ngoài đi dạo đi."
Cố Vị Dịch ngồi một bên sắm vai người vô hình từ nãy tới giờ đột nhiên bị nhắc tới tên, khẽ hắng giọng, điềm đạm đáp: “Thế tối nay nhé."
Tư Đồ Tường híp mắt cười nói: “Được ạ. Ăn tối xong chúng ta đi.”
Mạt Mạt nói xen vào: “Em đưa anh đi là được, sao phải để nó đưa đi? Buổi tối nó còn phải học bài.”
Cố Vị Dịch và Tư Đồ Tường không hẹn mà cùng đồng thanh: “Trật tự.”

Cơm trưa xong, Mạt Mạt rửa bát ở trong bếp. Cố Vị Dịch ngồi nói chuyện cùng mẹ cô hồi lâu rồi đi thu dọn căn phòng sáng nay bị hai người họ bới tung lên.
Anh đọc từng bức thư một, thấy cái nào không thuận mắt liền quăng luôn vào thùng rác.
Lúc Mạt Mạt vào phòng, Cố Vị Dịch đang ngồi khoanh chân trên nền nhà, thất thần cầm một cuốn album kỷ niệm trong tay. Bên cạnh anh là chiếc thùng rác chứa không ít thư của cô.
Cô làm ra vẻ bất bình, hét: “Sao anh vứt đồ đạc của em?”
_ Cố Vị Dịch đặt cuốn album trong tay xuống, tỏ ra vô cùng lúng túng.
Thấy anh bối rối như vậy, cô lại càng khí thế hiên ngang, “Anh đúng là chẳng ra sao, tùy tiện vứt đồ của người khác
Cổ Vị Dịch vẫn im lặng, không tranh cãi lời nào, khuôn mặt còn cứng ngắc, u buồn.
Ô, mặt trời mọc đằng Tây à? Mạt Mạt bây giờ mới phát hiện anh có gì đó không bình thường, “Anh sao vậy? Sao hôm nay dễ tính thế?”
Ánh mắt Cố Vị Dịch có phần né tránh, “Đâu có. Em don dẹp nốt đi.” Nói xong anh đứng lên, ngồi trước máy tính, kích chuột lung tung.
Mạt Mạt không hiểu ra sao, nghi ngờ phải chăng Cố Vị Dịch lại thấy thứ đồ gì đó khiến anh nổi cơn ghen. Cô bới tung đống thư cùng album ảnh lên, làm gì có... Cho dù bức ảnh có sự xuất hiện của Phó Phái thì cũng là ảnh chụp chung với cả đống người, chẳng có bức nào ái muội mờ ám cả. Ngay đến trang của Phó Phái trong sổ lưu 乃út cũng được viết rất nghiêm chỉnh, rất phổ thông: Chúc cậu vào được trường đại học mà cậu mong muốn. Vậy mà người kia đang tức giận gì không biết.
Khuôn mặt sầm sì của Cố Vị Dịch khiến buổi chiều trôi qua vô cùng chậm chạp. Máy tính bị anh chiếm dụng, Mạt Mạt không có gì làm, đành nằm trên giường lật giở album kỷ niệm thời cấp ba. Thi thoảng Mạt Mạt lại lén nhìn sang chỗ Cố Vị Dịch. Hôm nay anh chơi game vô cùng tàn bạo, đập bàn phím và con chuột rầm rầm, âm thanh chém Gi*t bắn nhau bùm bùm không ngừng phát ra. Chẹp, chẹp, sát khí nặng quá.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, thật sự không thể chịu đựng được nữa, Mạt Mạt tiện tay ném cuốn album kỷ niệm vào người anh, chống tay lên hông, đứng từ trên cao nhìn xuống, hét: “Mật mũi anh cứ hằm hằm như thế là vì cái gì hả?” .
Cố Vị Dịch không hề phòng bị, giật nảy mình, cộng thêm khuôn mặt đầy tâm trạng, trông anh vừa ngốc vừa có chút ngây ngô.
Anh nhặt cuốn album kỷ niệm lên, chậm rãi đi đến ngồi xuống mép giường, lật giở mấy trang rồi dừng lại, vẫy tay gọi Mạt Mạt ra.
Mạt Mạt không hiểu gì nhưng vẫn bước tới gần. Trang mà anh dừng lại là một bức ảnh chụp chung trong một hoạt động tập thể nào đó của lớp. Trong ảnh, tay trái cô khoác tay bạn cùng bàn. Đó là một cô gái cao lớn, hơi ngăm đen, để tóc ngắn như con trai. Tay phải cô khoác tay Từ Tiệp Nhi, còn Phó Phái đứng giữa đám nam sinh, cách xa cô cả ngàn dặm.
Xem ảnh hồi lâu cô mới cười nói: “À, đây là bạn cùng bàn của em. Cô ấy là con gái, chỉ hơi giống con trai thôi. Anh vì cái này mà tức giận suốt một buổi chiều à?”
Cổ Vị Dịch thở dài, chỉ vào Từ Tiệp Nhi, “Từ Tiệp Nhi học cùng lớp với em à?”
Mạt Mạt trợn tròn mắt, “Sao anh biết cô ta?”
Cố Vị Dịch do dự một lát mới đáp: “Cô ta là người chuyển vào lớp anh năm lớp mười hai.”
Mạt Mạt ૮ɦếƭ sững. Đầu óc cô đột nhiên trở nên mơ hồ, lộn xộn như thể từng toa tàu rầm rập kéo qua, rầm rập, rầm rập, rầm rập...
Đúng là đến năm lớp mười hai, Từ Tiệp Nhi đã chuyển trường. Hồi đó trong lòng Mạt Mạt ít nhiều cũng cảm thấy có chút buồn bã, áy náy, cho rằng việc cô ta chuyển trường không tránh khỏi có liên quan tới mình. Về sau, cô nghe nói cô . chuyển trường là do bố mẹ bị thuyên chuyển công tác, tiếp đó lại nghe nói cô ta ở trường mới vui vẻ như cá gặp nước, còn có một anh bạn trai vô cùng ưu tú. Dần dần trong lòng Mạt Mạt mới ít nhiều nguôi ngoai.
Ông trời có nhất thiết phải “cẩu huyết” thế này không? Sao trái đất có thể bé tí thế này? Dù phim có thiếu thốn diễn viên đến mấy cũng không thể ngược đãi nữ chính tới nhường này chứ!
Cố Vị Dịch bị Mạt Mạt đuổi ra phòng khách xem tivi. Cô trốn trong phòng tự sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc ngổn ngang trăm mối của mình.
Cố Vị Dịch điều chỉnh âm lượng tivi ở mức rất nhỏ, chậm rãi chuyển từ kênh này sang kênh khác. Trong lòng anh bây giờ cũng ngổn ngang trăm mối. Bộ não của nhà khoa học bắt đầu thử tra cứu vì sao lại xuất hiện sự trùng hợp kỳ diệu tới như vậy, tiếc là nghĩ mãi vẫn chẳng ra kết quả. Suy nghĩ phân tích hết nửa ngày trời, anh bèn ngớ ngẩn rút ra một kết luận: Tư Đồ Mạt do Từ Tiệp Nhi phái tới trả thù mình.
Kết quả này đúng là rất buồn nôn, nhưng anh đột nhiên nhớ ra, hồi mới quen nhau, thái độ của Tư Đồ Mạt đối với mình vô cùng chán ghét. Chẳng lẽ cô đã biết từ lâu rồi? Không thể nào... Bụng dạ thẳng như ruột ngựa của Tư Đồ Mạt không thể | nào chứa được nhiều khúc quanh thế đâu...
Là người sở hữu trí não của một nhà khoa học, Cố Vị Dịch ghét nhất là gặp phải những vấn đề mơ hồ thế này.
Nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta, không thể đạp cửa xông vào hỏi cho ra ngô ra khoai được.
Cố Vị Dịch nhìn lên đồng hồ treo tường, đã bốn giờ chiều rồi. Cô còn chưa chịu ra, lát nữa mẹ cô về thì biết làm sao?
Anh tắt tivi, gõ cửa phòng Tư Đồ Mạt, “Tư Đồ Mạt, ra đây đi. Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Một lúc lâu sau, Tư Đồ Mạt mặt mũi rầu rĩ đầy ưu tư mở cửa, thều thào nói: “Em còn có cả đống chuyện muốn hỏi anh đây.”
Cố Vị Dịch thẳng thắn, điềm nhiên nói, “Em hỏi trước đi.”
Mạt Mạt nghĩ mãi không biết nên hỏi gì, ấp úng nói: “Thế... thế anh và cô ta có cái đó không?"
Cố Vị Dịch không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, ngơ ngẩn một hồi, bực bội nói: “Không có.”
Mạt Mạt “ừm” một tiếng, “Em chẳng biết phải hỏi gì nữa. Em thấy buồn chán. Sao lúc nào em cũng phải giành giật đàn ông với cô ta thế?”
Cố Vị Dịch nhíu mày, “Lúc nào cũng?”
Mạt Mạt phụng phịu, “Hồi trước cô ta là bạn thân của em, cũng là bạn gái của Phó Phái.”
Cổ Vị Dịch mặt không biến sắc, nhưng trong lòng lại thầm tính toán. Điều này nhìn từ góc độ khoa học, tỷ lệ xuất hiện lại càng thấp hơn…
Mạt Mạt thấy anh im lặng bèn hỏi tiếp: “Lúc nãy anh đi hỏi gì?”
Ban đầu lúc mới gặp anh, sao thái độ của em lại tệ như thế
Mạt Mạt trắng mắt. Sao lại hỏi một vấn đề bắn đại bác cũng không tới thế này?
Mạt Mạt hồi tưởng lại vì sao ban đầu mình nhìn anh lại thấy không thuận mắt như thế. Ôi... hình như là bởi vì... cô tưởng anh thích Phó Phái... Cái này hình như không thể nói ra được nhỉ...
Tư Đồ Mạt do dự hồi lâu không nói lời nào càng khiến Cố Vị Dịch nghi ngờ. Anh sầm mặt chất vấn, “Em ấp úng cái gì?”
Mạt Mạt tủi thân nói: “Bao lâu rồi, anh còn hỏi cái này làm gì?”
“Em kệ anh, cứ trả lời là được.”
“Thế em nói ra anh không được tức giận nhé...”
Cố Vị Dịch thấy tim mình trùng xuống, miễn cưỡng nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Mạt Mạt mấp máy môi mãi: “Lúc đó em tưởng là anh... thích Phó Phái...”
Cố Vị Dịch đầu tiên là nghệt ra, sau đó híp mắt, “Em nói cái gì?”
Mạt Mạt nói dứt khoát: “Em tưởng anh thích Phó Phái.”
Dứt lời, cô lập tức xoay người định đóng cửa. Nào ngờ động tác của Cố Vị Dịch còn nhanh hơn. Anh túm cô lại, đưa tay lên Ϧóþ cổ cô chặt tới nỗi cô phải hét lên oai oái.
“Buông ra, buông ra, em thật sự không thở được nữa tội " Mạt Mạt giữ tay anh, vội lấy lòng, “Đâu có, đâu có, anh là “man” nhất. Trong suy nghĩ của em, Phó Phái là con gái, anh mới là đàn ông.”
Thế là, bàn tay đang đặt trên cổ cô càng siết chặt hơn.
Một lần nữa, sự việc nghiêm trọng đến long trời lở đất lại trở thành trò đùa trêu ghẹo nhau. Đúng là chẳng được tích sự gì, đồ thần kinh.
Mạt Mạt và Cố Vị Dịch cùng nằm dài trên giường, yên lặng ngắm những áng mây trắng được ánh đèn điện vẽ lên từng tầng từng tầng trên nền trời xanh qua khung cửa sổ.
Mạt Mạt xoa cổ oán trách: “Cổ em đau ૮ɦếƭ đi được.”
Cố Vị Dịch hừ mũi, không thèm đáp lời.
Mạt Mạt bị anh coi thường cảm thấy rất bất mãn, đưa tay đấm anh.
Cổ Vị Dịch buồn bực lại hừ mũi. Không thể tận hưởng bầu khí khí yên bình này một lúc sao?
Mạt Mạt gối đầu lên cánh tay Cố Vị Dịch, sau đó như tự nói tự nghe: “Ôi buồn phiền quá đi mất. Dựa vào đâu mà lúc nào em cũng phải dùng lại đàn ông của Từ Tiệp Nhi thể? Thật bất công, em không cam tâm... Em phải đá anh thôi.”
Cố Vị Dịch nghiêng đầu sang, híp mắt, lạnh lùng nhìn cô, "Nếu nói thế, anh lúc nào cũng phải dùng lại đàn bà của Phó Phái à? Anh cũng phải đá em.”
Nghĩ kỹ cũng đúng, Mạt Mạt bật cười thành tiếng, khiến cánh tay anh rung lên. Cô nói: “Ừm nhỉ, nếu nói như thế thì chúng ta đều là người bị hại. Thôi cứ ở bên nhau vậy."
Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt lười biếng, “Rổ rá cạp lại.”
“Ôi!” Mạt Mạt đột nhiên nhảy cẫng lên, suýt nữa thì giẫm cả vào người Cổ Vị Dịch. - Cố Vị Dịch ôm một bên chân bị cô đạp trúng, đau đớn mắng: “Em định giẫm ૮ɦếƭ anh đấy à?”
“Ôi ôi, em xin lỗi mà. Nhưng mà... hôm qua Từ Tiệp Nhi bảo hôm nay sẽ đến nhà em...”
Lời nói của Mạt Mạt khiến cho Cố Vị Dịch kinh ngạc ngôi bật dậy, “Sao em không nói sớm?"
Mạt Mạt ấp úng: “Em quên mất...”
Cố Vị Dịch suy nghĩ một lát, lười biếng nằm xuống, “Bây giờ cũng tối rồi, chắc cô ta không đến đâu. Hơn nữa, đến thì đến, cô ta có thể ăn thịt em sao?”
Mạt Mạt gật rồi lại lắc, “Nhưng chẳng phải cô ta từng vì anh mà uống thuốc ngủ tự tử sao?”. - “Em có thể đừng nhắc lại chuyện đó không? Đã là quá khứ rồi.” Anh bực bội nói.
“Cũng đúng. Cô ta cũng kết hôn rồi.”
“Cô ta kết hôn rồi?” Cố Vị Dịch ngạc nhiên.
“Sao nào? Chú rể không phải anh, anh thấy chua xót lắm à?” Mạt Mạt cay nghiệt nói.
“Cũng chẳng sao. Đột nhiên anh nhớ ra, hình như anh cũng kết hôn rồi. Em thì sao?"
“Ôi, hình như em cũng thế."
“Ai kết hôn cơ?” Mẹ Mạt Mạt đột nhiên xuất hiện, khiến hai người họ sợ tới mức ngồi bật dậy cùng một lúc.
Mạt Mạt xoa Ϧóþ hai bên hông, than thở, hôm nay đúng là mệt thật đấy...
Cố Vị Dịch thầm than nhà của Tư Đồ Mạt đúng là nơi tại vách mạch rừng, nhưng vẫn cười đáp lại, “Bạn của Mạt Mạt lạ. Cô ấy tên Từ Tiệp Nhi. Trùng hợp là năm cuối cấp ba, cô ấy chuyển tới lớp con.”
Mẹ Mạt Mạt hào hứng hẳn lên, “Thật sao? Đúng là trùng hợp. Mẹ vẫn nhớ con bé đó, vô cùng xinh đẹp. Kết hôn rồi cơ à? Nhà chồng thế nào?”
Mạt Mạt gật đầu, “Vâng, hình như mới kết hôn cách đây không lâu.”
Mẹ cô gật đầu, nói: “Mẹ tưởng con bé đó thích yêu đương chơi bời cơ, cứ nghĩ đường tình duyên của nó sẽ không thuận lợi, may là yên bề gia thất rồi.”
Mạt Mạt và Cổ Vị Dịch đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Chẳng lẽ mẹ còn biết xem tướng số sao? Hơn nữa, trong mắt mẹ, chỉ cần kết hôn là đường tình duyên xem như thuận lợi ư...
|
Mẹ Mạt Mạt nhân tiện thúc giục, hỏi hai người định lúc kết hôn. Mạt Mạt và Cố Vị Dịch phải hứa lên hứa xuống rằng ch; cần Cố Vị Dịch tốt nghiệp, hai người sẽ lập tức kết hôn, mở tiện chiêu đãi tất cả mọi người...
Mặc dù lừa gạt người lớn là không đúng, nhưng mà người lớn kia được con cái lấy lòng liên tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Mạt Mạt nhìn mẹ lắc chiếc hông già cỗi đi ra ngoài gọi điện cho bố báo tin mừng, quay đầu nhìn Cổ Vị Dịch, “Bí mật lớn này của chúng ta xem ra phải giữ trọn đời rồi. Giấy chứng nhận kết hôn kia đem đốt đi thôi, không lỡ có ngày không cẩn thận bị phát hiện.”
“Thần kinh!” Cố Vị Dịch 乃úng mạnh tay lên trán cô.
Tư Đồ Mạt xoa trán nói: “Bạo lực gia đình.”
Cố Vị Dịch lắc đầu bỏ đi chơi game. Mạt Mạt cũng đi theo, “Anh xem em có nên gọi điện cho Từ Tiệp Nhi nói trước một câu không? Không em sợ cô ta đột nhiên nhìn thấy anh sẽ có hành vi kích động nào đó.”
“Đã lớn bằng này rồi, nếu cô ta còn giở mấy trò đó, muốn treo cổ thì anh đưa cho dải lụa, muốn uống thuốc ngủ anh đưa cho vài lọ, muốn cắt cổ tay anh lấy dao cho, còn muốn nhảy lầu anh sẽ đứng ngay bên cạnh đưa tiễn.” Cố Vị Dịch vừa chơi game vừa bình thản đáp.
Mạt Mạt chép miệng, “Cổ Vị Dịch, nhớ phải nhắc nhở em đừng có đắc tội với anh."
Mạt Mạt ngồi trên giường gọi điện cho Từ Tiệp Nhi nhưng không liên lạc được.
Cơm tối xong, Tư Đồ Tường lấy danh nghĩa đưa Cố Vị Dịch đi thăm thú làm quen nơi này, đường hoàng chính đáng ra ngoài còn Mạt Mạt phải ở nhà ngồi nghe mẹ ca bài ca không quên.
Phụ nữ bước vào độ tuổi trung niên thường thích có người trò chuyện, tán gẫu mấy điều không đâu vào đâu. Mạt Mạt chẳng phải nói gì cả, chỉ cần ngồi nghe là được.
Chương trình ca nhạc này của mẹ cô diễn ra tới tận hơn mười giờ. Đột nhiên, mẹ như nhớ ra điều gì, nói: “Sao Tiểu Cố với Tiểu Tường còn chưa về nhỉ?”
“Để con gọi điện cho anh ấy." Mạt Mạt vừa bấm gọi thì chuông cửa reo lên, cô cứ tưởng hai anh em kia về, bèn chạy ra mở cửa.
Từ Tiệp Nhi một thân phong trần đứng bên ngoài, nhìn cô, nở một nụ cười tiêu điều, “Mình tới rồi.”
Mạt Mạt giật mình suýt thì đá cả chân vào cửa. Khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười, cô nghiêng đầu nói: “Vào trong đi. Chiều nay mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại mà không thấy ai nghe máy, mình cứ tưởng cậu không đến nữa.”
Thần sắc Từ Tiệp Nhi có chút mất tự nhiên, “Đâu có, điện thoại bị rơi nên hỏng rồi.”
Từ Tiệp Nhi đi vào nhà, nhiệt tình chào hỏi mẹ của Mạt Mạt, “Con chào dì, con là Từ Tiệp Nhi, dì còn nhớ con không?”
Mẹ Mạt Mạt chăm chú nhìn cô ta một hồi, “Nhớ chứ, nhớ chứ, ngày càng xinh đẹp đấy. Chiều nay dì còn nghe Mạt Mạt với Tiểu Cố nói con kết hôn rồi. Người trẻ tuổi đã thành gia lập thất đúng là một chuyện tốt...”
Mạt Mạt còn chưa kịp nói xen vào câu nào thì chuông điện thoại reo lên, là Cố Vị Dịch gọi: “Bọn anh sắp về rồi, em bảo dì cứ đi nghỉ trước đi, không cần đợi bọn anh đâu.”
Mạt Mạt đè thấp giọng nói: “Tới rồi.”
“Từ Tiệp Nhi tới rồi?”
Ôi, đầu óc của nhà khoa học đúng là không thể xem thường được nhỉ. Chỉ với hai từ ngắn ngủi kia mà anh cũng có thể đoán ra được.
“Ừm, hai người mau về đi.” Mạt Mạt vội vàng cúp máy.
Từ Tiệp Nhi thấy cô cất điện thoại, tò mò hỏi: “Gọi cho ai thế?”
Mẹ Mạt Mạt vô cùng đắc ý, “Gọi cho Tiểu Cố đấy, bạn trai Mạt Mạt nhà dì. Thằng bé đó được lắm.”
Mạt Mạt chẳng biết phải tiếp lời thế nào. Thằng bé được lắm đó từng là bạn trai người ta đấy...
Mạt Mạt cảm thấy mình vẫn nên cho Từ Tiệp Nhi một chút chuẩn bị về mặt tâm lý trước khi Cổ Vị Dịch quay về, tránh cho lát nữa sẽ biến thành một cục diện khiến mẹ cô phải sợ hãi. The là cô kéo Từ Tiệp Nhi vào phòng mình, nói liền một mạch tất cả đầu đuôi câu chuyện cho cô ta nghe.
Mạt Mạt kể rất nhanh, nói liến thoắng một thôi một hồi về việc cô và Cố Vị Dịch quen biết nhau thế nào, yêu nhau ra sao, rồi cả quá trình làm sao phát hiện ra cô ta chính là bạn gái cũ của anh. Cuối cùng cô còn nói, nếu cậu vẫn giống như năm đó đối với chuyện về Phó Phái, cảm thấy mình có lỗi với cậu thì cậu cứ nói thẳng ra. Có điều, lần này mình sẽ không nói lời xin lỗi nữa đâu.
Từ Tiệp Nhi im lặng một lúc lâu mới nói: “Đó đều là những chuyện từ thuở nhỏ rồi, thật ra mình cảm thấy rất có lỗi với anh ấy.”
Mạt Mạt vô cùng kinh ngạc. Cô cảm thấy Từ Tiệp Nhi đã thật sự thay đổi, không còn là cô nàng tiểu thư nhõng nhẽo khó chiều năm xưa nữa. Thật là tốt.
Cố Vị Dịch cùng Tư Đồ Tường xách theo túi to túi nhỏ về nhà, nhìn thấy Từ Tiệp Nhi cũng chỉ chào hỏi qua loa, nói lâu lắm không gặp, vẫn khỏe chứ. .
Từ Tiệp Nhi vô cùng thoải mái nói: “Lâu lắm không gặp, em vẫn ổn, em không hỏi anh sống có tốt hay không nữa, có Mạt Mạt ở bên đương nhiên là sống rất tốt rồi.”
- Mạt Mạt có chút thất vọng khi không được nhìn thấy giây phút tình nhân cũ gặp lại gay cấn như trong phim, cô bèn quay sang chê bai Cố Vị Dịch lớn bằng này rồi còn để thằng nhóc miệng còn hội sữa lừa bắt mua đủ thứ, không biết có phải đầu ÓC sinh ra chỉ để học hành hay không.
Cố Vị Dịch hôm nay dễ tính không thèm cãi nhau với cô, chi xoa đầu cô nói: “Từ Tiệp Nhi vừa mới tới, chắc mệt lắm rồi, mau đưa người ta đi tắm rửa nghỉ ngơi, anh ra ngoài trước đây không làm phiền hai người nữa.”
Từ Tiệp Nhi nhìn theo bóng lưng Cố Vị Dịch, có chút mất mát u buồn. Anh vẫn anh tuấn sáng sủa như ngày nào, khí chất độc nhất vô nhị ấy như thể toát ra từ trong xương cốt. Chính khí chất ấy đã khiến cô ta của những năm tháng đó si mê điên đảo, thậm chí còn vì giận dỗi anh mà làm ra nhiều điều không phải. Nếu không phải vì anh, cô ta cũng không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay... Nhưng, vừa nãy, từ đầu tới cuối, chỉ có lúc chào hỏi anh mới thèm đưa mắt nhìn cô ta, hơn nữa ánh mắt vô cùng bình thản, lạnh lùng, như thể nhìn một người xa lạ không xứng với hai chữ “bạn bè”.
Mạt Mạt lục tìm trong tủ quần áo, lôi ra một bộ đồ ngủ cho Từ Tiệp Nhi, nói: “Cậu đi tắm trước đi." Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Từ Tiệp Nhi nhận lấy đồ ngủ, trước cửa nhà vệ sinh trùng hợp gặp Cố Vị Dịch bước ra. Anh nhìn cô ta gật đầu rồi nghiêng người đi qua. Từ Tiệp Nhi không kiềm chế được, gọi: “Cố Vị Dịch.”
Cố Vị Dịch dừng bước, quay đầu nhìn cô ta. .
Trong chớp mắt, nước mắt cô ta rơi xuống, hắng giọng nói: “Xin lỗi.”
Cố Vị Dịch không an ủi cô ta, cũng không nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Không có gì. Chúc ngủ ngon.”
Từ Tiệp Nhi đứng trước gương, đưa tay lên chạm vào những vết xanh tím có cũ có mới trên khuôn mặt mình, nhất thời cảm thấy lòng cay đắng. Cô ta vặn vòi nước, trong tiếng nước chảy rào rào vẫn nghe thấy tiếng Tư Đồ Mạt nói với Cố Vị Dịch: “Sao anh lại mua cho em trai em đôi giày đắt như thế này? Anh bị điên à? Không có chỗ đốt tiền thì anh đưa cho em đi.”
“Em trai em đã rất khéo léo gợi ý với anh rằng nếu không mua đồ cho nó thì nó sẽ mách mẹ việc bắt gặp chúng ta làm chuyện xấu trong phòng em.”
“Thằng nhãi ૮ɦếƭ tiệt, để em cho nó một trận.”
“Thôi bỏ đi, trẻ con mà, coi như quà ra mắt anh tặng cho em vợ đi.”
“Anh đừng có mồm mép xong đốt tiền lung tung nhé, phong cách sống chẳng ra sao cả.”
“Em sống có phong cách là được rồi.”
“Em muốn uống nước.”
“Tự đi mà rót.”
“Cõng em đi.”
“Em nặng lắm."

Từ Tiệp Nhi cảm thấy mình đúng là quá giỏi tiếng nước chảy lớn như thế, hai người kia lại ở tít đằng xa, sao cô ta có thể nghe thấy rõ ràng thế này?
Từ Tiệp Nhi lại ra sức kỳ mạnh vào một mảng xanh tím trên chân.
Vì sao cuộc đời cô ta không bao giờ bị được với Tư Đồ Mat2 Rõ ràng cô ta mới là công chúa cơ mà, không phải sao?
Hôm sau, lúc Mạt Mạt tỉnh dậy, Từ Tiệp Nhi vẫn đang ngủ. Mạt Mạt nhìn cô ta mà thấy lòng chua xót. Người không phải đi làm đúng là sung sướng thật, hằng ngày thích ngủ tới lúc nào thì ngủ. Nào giống như cô, đồng hồ sinh học đã bị rèn luyện cho giống hệt như đồng hồ treo tường rồi, được nghỉ cũng không thể ngủ thêm được.
Mạt Mạt nhẹ nhàng bước xuống giường. Từ Tiệp Nhi cảm giác bên cạnh có tiếng động, trong lúc mơ màng đột nhiên vừa khóc vừa hô: “Đừng mà...”, sau đó không ngừng lắc đầu, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ. Mạt Mạt thấy khó hiểu, cho là cô ta quá mệt mỏi nên mơ thấy ác mộng thôi.
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Cố Vị Dịch đã ở trong bếp phụ mẹ nấu ăn từ lúc nào. Mạt Mạt lắc đầu, tên tiểu tử này sao có thể dễ dàng lấy lòng người khác mà chẳng tốn chút sức lực như vậy. Cứ tình hình này, địa vị của cô rất nhanh sẽ bị anh chiếm mất cho xem. Sau này nếu mà có cãi nhau chắc chắn sẽ không ai đứng về phía cô.
Mạt Mạt cất giọng: “Mẹ, con dậy rồi đây, có cần con giúp gì không?”
Mẹ cô quay đầu, cười hiền từ, “Không cần đâu, có Tiêu phụ mẹ một tay là đủ rồi."
Mạt Mạt tỉnh bơ nói: “Mẹ, mẹ phải cẩn thận với viên đạn bọc đường của quân địch đấy."
Mẹ cô cười yêu chiều, “Con bé này, sáng sớm ngày ra đã ăn nói lung tung rồi.”
Cố Vị Dịch tranh thủ lúc mẹ cô không để ý, trừng mắt với Mạt Mạt, giơ củ cà rốt trong tay và chuẩn bị ném cô. Thế là Mạt Mạt được thể hô: “Mẹ, anh ấy bắt nạt con."
Mẹ cô quay đầu nhìn Cố Vị Dịch, anh đang ngoan ngoãn rửa cà rốt, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì. Bà mỉm cười, tuổi trẻ đúng là không gì sánh bằng, còn có thể chí chóe với nhau.
Lúc mọi người ăn gần xong bữa sáng Từ Tiệp Nhi mới thức giấc, dụi mắt, vẻ mặt ngây ngô, nói: “Dì ơi, con nhớ món cánh gà rán của dì quá đi mất. Dì làm cho con ăn đi, dì?” Mẹ Mạt Mạt vui vẻ đồng ý, nhanh chóng đi mua cánh gà.
“Dì ơi, dù bận rộn suốt cả buổi sáng rồi, vất vả quá. Dì nói cho con biết mua ở đâu, để con đi mua cho ạ.” Cố Vị Dịch nói.
Mẹ Mạt Mạt cười thành tiếng, “Không sao, không sao, đi bộ một chút có thể rèn luyện thân thể mà.”
Suốt buổi sáng, Mạt Mạt cùng Từ Tiệp Nhi trốn trong phòng tâm sự, hai người đã xa cách nhau nhiều năm, cũng chẳng có chủ đề chung nào, chỉ đành lôi lại những ký ức thuở hàn vi ra để hàn huyên thôi. Hơn nữa, họ còn phải lỗi chuyện liên quan tới Phó Phái ra để làm ngôn ngữ chung. Cuối cùng, thật sự là không còn gì để nói nữa, Mạt Mạt bèn đề xuất ra ngoài đi dạo. Thế là, ba người cùng nhau tản bộ, vô tình lại đi đến trước trường cấp ba cũ của Mạt Mạt.
Bây giờ đang là giờ lên lớp, vốn không cho phép vào trường nhưng bọn họ nhân lúc bác bảo vệ ngủ gật liền lẻn vào.
Mạt Mạt cùng Từ Tiệp Nhi vô cùng hoài niệm, chủ đề tán gẫu cũng bắt đầu nhiều hơn.
Ngược lại, Cổ Vị Dịch cảm thấy rất nhàm chán. Những hồi ức ở nơi này chẳng liên quan gì tới anh cả. Hai cô nàng kia còn chẳng kiêng dè gì mà bàn luận tới những chuyện kiểu như: “Trước đây chẳng phải cậu và Phó Phái hay hẹn hò ở chiếc ghế đá này sao?”, “Cây ổi này sai quả lắm, lần nào Phó Phái cũng hái trộm bao nhiêu, mình toàn nhân lúc cậu ta không để ý, lén trộm của cậu ta.”, “Cái thùng rác này sao vẫn chưa thay nhỉ?”, “Cái hố này là do Phó Phái độc ác giậm chân mà thành đấy”...
Đến trưa, ba người quyết định ghé vào một cửa hàng đồ - nhanh ở cổng trường.
Từ Tiệp Nhi đứng trước cửa hàng do dự một hồi, hỏi Cổ Vi Dịch: “Có cần tìm nơi khác sạch sẽ hơn không?”
Mạt Mạt bước vào trong, quay đầu nói: “Cổ Vị Dịch, anh đừng giở cái thói ưa sạch sẽ ra nữa.”
Cố Vị Dịch lắc đầu với Từ Tiệp Nhi rồi đi thẳng vào trong, cô ta đành phải vào theo.
Mạt Mạt chọn một chiếc bàn rồi ngồi xuống, sau đó sai Co Vị Dịch đi gọi đồ. Từ Tiệp Nhi vô cùng tự giác đi theo anh.
Mạt Mạt rút mấy tờ khăn giấy ra, cẩn thận giúp Cố Vị Dịch lau sạch bàn ghế, còn mình thì ngồi xuống một cách qua loa.
“Vị Dịch, anh muốn ăn gì?” Từ Tiệp Nhi hỏi.
Cố Vị Dịch nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ, nói: “Cho tôi một suất cơm đậu phụ Ma Bà, một suất cơm bò sốt tiêu đen.” Rồi nghiêng người rời đi. Lúc ngang qua Từ Tiệp Nhi, anh còn khách khí nói: “Tôi ra với Tư Đồ Mặt trước, cô muốn ăn gì cứ gọi.”
Từ Tiệp Nhi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đi mất. Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười với người phục vụ: “Cho tôi một suất cơm thịt kho.”
Mạt Mạt hỏi Cổ Vị Dịch đang bước tới: “Anh gọi món gì cho em đấy?”
“Cơm bò sốt tiêu đen. Ghế nào là ghế đã lau sạch?” Cố Vị Dịch hỏi.
Mạt Mạt đưa chân kéo một chiếc ghế lên phía trước, “Đây này, lần sau em không thèm lau cho anh nữa đâu, bày đặt."
Cố Vị Dịch kéo ghế ngồi xuống, tiện tay với mấy đôi đũa dùng một lần.
Lúc Từ Tiệp Nhi xuất hiện, Cổ Vị Dịch đưa một đôi đũa cho cô ta. Cô ta sung sướng không dám tin, ngọt giọng nói cảm ơn.
Cố Vị Dịch vừa đáp đừng khách sáo vừa xé giấy bọc của một đôi đũa trong tay, tách ra rồi lấy khăn giấy lau qua một lượt cho Tư Đồ Mạt.
Mạt Mạt nhận lấy đôi đũa, hít hít mũi, chê bai: “Chẳng biết CÓ sạch hay không. Ăn vào sẽ không sinh bệnh đấy chứ?”
Từ Tiệp Nhi cúi đầu lặng lẽ tách đũa của mình, miễn cua cong khóe môi lên. Ngay cả cô ta cũng không biết mình đang cười cho ai ngắm nữa.
Mạt Mạt vốn định nói gì đó với Từ Tiệp Nhi, nhưng nhìn vẻ mất mát buồn bã của cô ta bèn nuốt những lời định nói xuống, trong lòng bỗng nảy sinh một vài suy nghĩ tà ác.
Đặc điểm của cửa hàng đồ ăn nhanh chính là thức ăn rất nhanh đã được đưa lên. Trong bữa, Mạt Mạt cứ ầm ĩ đòi ăn thịt băm trong món đậu phụ Ma Bà, thế là lấy đũa khua khoắng lung tung trong suất cơm của Cố Vị Dịch. Như bình thường chắc chắn Cố Vị Dịch đã trở mặt từ lâu rồi, nhưng anh cảm nhận được một cách rõ ràng hành động tùy hứng kia của Mạt Mạt là muốn diễn cho người ta xem. Vì thế, anh bèn mặc kệ cô.
Thế nhưng, điều này trong mắt Mạt Mạt lại mang một tầng ý nghĩa khác. Bình thường anh ghê gớm dữ dằn là vậy, vừa mắc chứng ưa sạch sẽ còn hay tính toán, hôm nay trước mặt người tình cũ sao lại tỏ ra phong độ ga lăng thế này?
Từ Tiệp Nhi rời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn hai người quấn quýt, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Năm đó khi cô ta và Cố Vị Dịch còn ở bên nhau, cho dù cô ta có náo loạn tùy hứng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không dám chạm vào một vài điều cấm kỵ của Cố Vị Dịch. Còn nhớ có một lần cô ta đi xem anh chơi bóng rổ. Vì đợi lâu quá, cô ta tiện tay mê lon nước ngọt mình mua cho anh, uống vài ngụm. Lúc nghỉ giải lao, anh nhận lấy lon nước ngọt cô ta đưa, phát hiện thấy đã bị mở bèn cười cười rồi đặt sang một bên, nhanh chóng quay lại sân thi đấu, chơi bóng suốt hơn một tiếng đồng hồ cũng không uống một ngụm nước nào. Còn có một lần, cô ta cùng anh đi ăn kem. Đột nhiên cô ta muốn nếm thử vị kem của anh, bèn đòi anh cho cô ta thử. Thế là anh liền đưa luôn cả cây kem đó cho cô ta. Khi đó cô ta vô cùng nhõng nhẽo, nằng nặc đòi anh phải ăn thử kem của cô ta, nói thế nào anh cũng không chịu, rồi sầm mặt bỏ đi, mấy ngày liền chẳng buồn để ý tới cô ta...
Về tới nhà, mẹ của Mạt Mạt còn cằn nhằn vài câu nói mấy người trẻ tuổi đều như vậy, chẳng chịu ăn uống ở nhà, đồ ăn ở nhà ngon lành sạch sẽ không muốn, cứ thích ra ngoài. Mạt Mạt chẳng buồn cãi, mặc cho mẹ càu nhàu. Ngược lại, Cố Vị Dịch kia lại vô cùng khiêm tốn nhận sai. Hơn nữa, Từ Tiệp Nhi cũng thêm vào vài câu. Mạt Mạt chợt cảm thấy hình như hai người đó mới là một đôi, thế là cô càng thấy tâm trạng khó nói nên lời.
Buổi chiều, Cố Vị Dịch tiếp tục chiếm dụng máy tính chơi game. Mạt Mạt cùng Từ Tiệp Nhi ngồi trên giường chơi bài Poker, nhưng cả hai đều không thật sự tập trung. Nhất là Mạt Mạt, lúc thì cảm thấy bản thân quá nhỏ nhen, lúc lại không hài lòng với cô bạn học Từ Tiệp Nhi, nghĩ thầm: Cậu chơi bài thì chơi cho đàng hoàng, lén nhìn ông xã mình làm gì?
“Tiệp Nhi, có phải cậu rất muốn dùng máy tính không?” Mạt Mạt không kiềm chế được, mở miệng: “Để mình bảo Cổ Vị Dịch nhường máy tính cho cậu một lúc nhé?”
Từ Tiệp Nhi ấp úng: “Đâu Có, mình chỉ cảm thấy Cố Vị Di nhà cậu lúc chơi game thật sự rất đẹp trai thôi.”
Cô ta thẳng thắn thừa nhận như thế, ngược lại Mạt Mạt không thể nói thêm gì, cười hai tiếng, “Không dám, không dám, may mà quý cô không chê cười.”
Từ Tiệp Nhi nghiêm túc, “Cậu không cảm thấy lúc anh ấy chơi game có phong thái đĩnh đạc, uy phong như một đại tướng quân sao?”
Mạt Mạt cẩn thận tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Từ Tiệp Nhi, xác nhận cô ta chỉ đang khen một cách khách quan, lại cảm thấy hành vi nghi ngờ soi xét của mình vừa nãy thật đáng xấu hổ. Thế nên cô cũng nghiêm túc đáp: “Đâu có, mình đáng xấu hổ. Thế nên cô cũng nghiêm túc đáp: “Đâu có, mình chỉ thấy nhìn trông rất vô học thôi.”

Sau bữa tối, Cố Vị Dịch kèm Tư Đồ Tường làm bài tập, Mạt Mạt và Từ Tiệp Nhi ngồi ngoài phòng khách cùng xem tivi với mẹ cô. Cái gì mà lòng mẹ dạt dào như mùa xuân, hay lòng mẹ dạt dào như mùa hạ, tóm lại Mạt Mạt chỉ muốn ngủ gật, tối qua ngủ chung với Từ Tiệp Nhi có chút không quen nên không được sâu giấc.
“Mạt Mạt Mạt Mạt... điện thoại của cậu đổ chuông kìa.” Từ Tiệp Nhi vỗ vai Mạt Mạt, “Cậu buồn ngủ thế cơ à?”
Mạt Mạt dụi mắt, nhận điện thoại, “A lô.”
Tư Đồ Mạt! Thân già cậu nghỉ phép sảng khoái đấy nhỉ? Có còn muốn đi làm nữa không?” Giọng nói giễu cợt của Phó Phái truyền tới.
Mạt Mạt ngáp dài, “Cũng không tồi, vui quên đường về rồi.”
“Tư Đồ Mạt!”
Mạt Mạt có thể nghe rõ mồn một giọng nói nghiến răng nghiến lợi của cậu ta trong điện thoại. Giọng nói của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đùa với cậu thôi, nể tình cậu nóng vội như thế, mình sẽ để một người mà cậu vẫn ngày nhớ đêm mong nói chuyện với cậu nhé.” Dứt lời, cô đưa điện thoại cho Từ Tiệp Nhi.
“Phó Phái à?"
“Hả? Cô là?” Giọng nói của Phó Phải có chút nghi hoặc, “Tiệp Nhi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc