Ngày rồi tới đêm, đêm lại tới ngày.
Cặp đôi Ngưu Lang Chức Nữ cùng nhau chào đón kỳ nghỉ động của bạn học Tiểu Cố. Anh vừa thi xong liền lập tức lên máy bay.
Khi Cố Vị Dịch về tới nhà đã là hai giờ sáng. Tuy rằng trước đó anh đã dặn Tư Đồ Mạt không cần chờ cửa, nhưng về tới nhà điện đóm tối om, mở cửa phòng nhìn thấy Tư Đồ Mạt đang ngủ say như ૮ɦếƭ trên giường, anh chàng nhỏ mọn nào đó vẫn có chút không vui. Anh đi đi lại lại trong phòng hai vòng, vang nghĩ càng bực bội. Sao lại có cô vợ chẳng giống ai thế này không biết? Không để tâm tới những chuyện liên quan đến ông xã mình chút nào!
Anh bước tới bên giường lần thứ ba, thật sự muốn nhào tới đè cho cô ૮ɦếƭ ngạt luôn. Người phụ nữ vô tâm ૮ɦếƭ tiệt kia!
Sau khi do dự một thôi một hồi, anh thấy, nửa đêm canh ba, nếu dọa cô sợ quá thì cũng không hay.
Anh xoay người đang định đi tắm thì nghe thấy giọng nói mang theo ý cười, “Ông xã, định đi đâu thế?"
Đèn điện bỗng bật sáng. Tư Đồ Mạt vén chặn lộ ra đôi mắt hấp háy linh hoạt mang theo ý cười. |
Mạt Mạt chớp chớp mắt, vô tội nói: “Thế nếu bây giờ em - với anh rằng, ở trong chăn em chẳng mặc gì cả, anh có còn có thấy em ấu trĩ không?”
Ban đầu Cố Vị Dịch hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại từ từ | bước tới đầu giường. Mạt Mạt cứ cười mãi không ngớt.
Anh đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống cổ, đôi mắt như đang lấp lánh ánh lửa, “Tư Đồ Mạt, là em tự tìm cái ૮ɦếƭ đấy nhé.”
Anh dùng tốc độ mưa bom bão táp để giật phăng chiếc chân cô đang đắp ra.
Mạt Mạt hét ầm lên, nằm co quắp trên giường cười ngặt cười nghẽo.
Cố Vi Dịch nhìn Tư Đồ Mạt ăn mặc chỉnh tề đang cười như như dại, thở dài bất lực, phát mạnh vào ௱ôЛƓ cô: “Dậy nấu cho anh cái gì ăn đi.”
Mạt Mạt lồm cồm bò dậy, “Ha ha... vừa nãy anh... ha ha ha... Cái vẻ mặt của anh lúc nãy... ha ha ha ha... Thô bỉ quá đi mất."
Cố Vị Dịch tắm xong đi ra, Tư Đồ Mạt đã nấu xong một bát mỳ, đang chống tay lên bàn ngủ gà ngủ gật.
Anh đi tới, xoa đầu cô, “Đi ngủ trước đi.".
Mạt Mạt cố gắng mở mắt, ngáp dài nói: “Em đợi anh. Anh ăn nhanh lên.”
Cố Vị Dịch không tranh cãi thêm nữa, ngồi xuống cầm đũa lên.
Đêm khuya thanh vắng, ánh đèn vàng hắt qua khung cửa số, một đôi nam nữ mỗi người ngồi một đầu bàn ăn, một người Cúi đầu ăn my, một người ngủ gật.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Để không làm ồn tới Cố Vị Dịch, cô bò dậy, cầm điện thoại rồi lao nhanh ra bên ngoài nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy Phó Phái hét ở đầu bên kia, “Tư Đồ Mạt, cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi? Cậu còn mặt mũi mà nhận lương của tôi à?”
Mạt Mạt nhìn đồng hồ ngoài phòng khách, ôi mẹ ơi, hơn mười giờ rồi.
Cô cười khan mấy tiếng, “Xin lỗi nhé, tôi ngủ quên mất. Bây giờ tôi đi làm ngay đây.”
Mạt Mạt giơ đầu ra nghe Phó Phái lải nhải vài câu sau đó cúp điện thoại. Cô vừa quay người đã bị Cổ Vị Dịch ôm gọn trong lòng. Cô giật mình, đánh rơi cả điện thoại.
Mạt Mạt tức giận vô cùng, giơ nắm tay lên đấm thùm thụp, mãi tới khi Cổ Vị Dịch kêu la oai oái, “Được rồi, được rồi, anh giúp em nhặt điện thoại lên còn chưa đủ à?”
Anh buông lỏng vòng tay, cúi xuống nhặt điện thoại. Cô thấy anh khom lưng, tư thế vô cùng tuyệt mỹ, bèn đá vào chân anh, sau đó chạy thẳng vào phòng.
Cố Vị Dịch loạng choạng đuổi theo cô.
Mạt Mạt vừa vào đến trong phòng đã nhanh đóng cửa, trái khóa lại. Sau đó cô nghe Cố Vị Dịch vừa la hét ầm ĩ vừa đập tay vào cửa, còn mình thong thả đi thay quần áo.
Hồi lâu sau, Mạt Mạt áp sát vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài mới yên tâm mở cửa.
Cố Vị Dịch khoanh tay tựa vào tường, lạnh lùng nói: “Tư Đồ Mạt, có bản lĩnh thì em vĩnh viễn đừng có ra ngoài.”
Mạt Mạt đứng trong phòng bĩu môi, “Em không thèm ra đấy.”
Thế là hai con người vô vị này, một người ở ngoài, một người ở trong thi gan với nhau, mãi tới khi chiếc điện thoại của Mạt Mạt trong tay Cố Vị Dịch đổ chuông. Anh nhìn màn hình, không chút do dự bắt máy: “A lô.”
“A lô?” Phó Phái nghi hoặc một lát rồi mới hỏi, “Cô Vịt
Ừm.” “Về khi nào thế?”
“Đêm qua.”
“Thế à. Được nghỉ bao lâu?”
“Tầm một tháng."
“Ra thế. Rảnh rỗi cùng đi ăn nhé! Làm tiệc tẩy trần cho cậu. Có điều bây giờ để Mạt Mạt nghe điện trước đã, tôi có chuyện muốn tìm cô ấy.”
“Đợi chút.” Cố Vị Dịch gõ cửa, “Tư Đồ Mạt?”
Giọng nói của Mạt Mạt truyền qua cánh cửa, “Anh không cần gọi. Có thể nào em cũng không ra ngoài đâu.”
Cố Vị Dịch cố nhịn cười, nói: “Điện thoại của em.”
Mạt Mạt “hừ” một tiếng, “Anh tưởng em ngốc à?”
Cố Vị Dịch lại áp điện thoại vào tai lần nữa, “Phó Phái, hôm nay Tư Đồ Mạt xin nghỉ nhé. Bị trừ lương à? Không sao, cậu cứ trừ đi.”
Mạt Mạt ở trong phòng nghe rõ mồn một, vội vàng mở cửa xông ra giành lấy điện thoại, hô lên: “Phó Phái, cậu đừng nghe anh ấy nói lung tung. Tôi đi làm bây giờ đây, cậu đừng có trừ lương của tôi đấy.”
Phó Phái đang định nói tôi đâu có bảo sẽ trừ lương cậu thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng kêu thảm thiết, “A... Cố Vị Dịch, anh là đồ hạ lưu, bỉ ổi, vô liêm sỉ. Anh dám đánh lén em...”
Phó Phái cúp điện thoại mà nổi hết cả da gà, ngồi xuống ghế tựa. ૮ɦếƭ tiệt, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống yên lành mà.
Cuối cùng Mạt Mạt vẫn đi làm. Trần Tiểu Hy thấy cô bé vào, khẽ huýt sáo, “Ồ, quý cô Tư Đồ Mạt hôm nay mặt đầy xuân nha.”
Tâm trạng Mạt Mạt đang vui vẻ nên cũng tham gia một cầu, “Chứ còn gì nữa, tiện thi*p nhà ta đã trở về.”
“Từ “tiện thi*p” không dùng như thế được đâu. Cậu không đi học à?” Một giọng nói âm trầm truyền tới từ phía sau lưng hai người.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Hôm nay Phó Phái vô cùng cáu kỉnh. Trần Tiểu Hy vi nộp bản thiết kế tô nhầm màu bị cậu ta mắng một trận tơi bời Hóa đơn Mạt Mạt làm cũng bị cậu ta chê bai hết cái nọ tới cái kia. Ngay cả điện thoại của khách hàng cũng bị cậu ta cúp máy lạnh lùng tới hai lần liền.
Tâm trạng sếp không tốt, thân làm nhân viên đương nhiên phải cúi đầu răm rắp. Vốn dĩ Mạt Mạt định chiều nay xin về sớm, cùng Cố Vị Dịch đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm, nhưng bây giờ cô chẳng dám mở miệng.
Cô gọi điện về nhà nói với Cố Vị Dịch. Có vẻ như tâm trạng anh rất tốt, còn nói sẽ tới đón cô, rồi cùng đi chợ nấu cơm.
Hết giờ làm, Mạt Mạt và Trần Tiểu Hy cùng đi ra ngo | Vừa xuống dưới lầu, cô đã nhìn thấy Cố Vị Dịch.
Mạt Mạt nói với Trần Tiểu Hy,“Bạn trai chị tới rồi.” Tân Tiểu Hy “woa” một tiếng, “Nhan sắc tuyệt đỉnh đấy nhé!”
Hai bên chào hỏi qua loa, Cố Vị Dịch đột nhiên nói: “Tôi thường nghe Tư Đồ Mạt nói cô rất quan tâm chăm sóc cho cô ấy. Hay là cùng đến nhà tôi ăn bữa cơm đi. Tư Đồ Mạt nấu ăn ngon lắm.”
Mạt Mạt ngạc nhiên nhìn Cố Vị Dịch. Con người này mà cũng chủ động mời người ta về nhà ăn cơm sao?
Trần Tiểu Hy đang định từ chối thì Phó Phái xuất hiện. Cậu ta cười nói: “Ăn cơm à? Cho tôi một suất với. Tôi có thể làm tài xế đưa mọi người về.”
Cố Vị Dịch gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Thế là cả bốn người cùng đi chợ. Phó Phái vòng vèo mãi thông tìm thấy chỗ đỗ xe, nên bảo mọi người đi mua đồ trước rồi mình sẽ theo sau.
Lúc Phó Phái vào được trong chợ thì thấy Trần Tiểu Hy đứng chọn hoa quả, Cổ Vị Dịch cùng Mạt Mạt thì đang mua thịt. Mạt Mạt ngước lên, nghiêm túc nghe Cố Vị Dịch nói chuyện, cô lại cười dịu dàng, rất tự nhiên vòng tay khoác lấy cánh tay của anh, rồi quay ra nói gì đó với người bán thịt.
Bước chân của Phó Phái chợt dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục đi tới trước mặt hai người, cậu ta hỏi: “Mọi người mua được những gì rồi?"
Cổ Vị Dịch giơ cao chiếc túi trong tay, có thịt, rau và cá.
Mạt Mạt liệt kê: “Cá lư hấp, sườn xào chua ngot. Đông Pha, canh sườn om ngô.”
Phó Phái kháng nghị: “Tôi không ăn cá đâu."
Mạt Mạt đắc ý nói: “Tôi mua cho Cố Vị Dịch ăn đấy, có nha mua cho cậu đâu.”
Phó Phái thấy lòng chua xót, cười chế nhạo cô: “Biết rồi, chỉ có người đàn ông của cậu mới là con người, những kẻ khác đều không phải.”
Mạt Mạt vội vàng lắc đầu, “Lời này nói sai rồi. Mọi người đều là con người, riêng anh ấy là cầm thú.”
Phó Phái đưa mắt nhìn Cố Vị Dịch, “Mồm năm miệng mười. Tôi đồng cảm với cậu.”
Cố Vị Dịch chỉ cười, không nói gì. Đột nhiên Phó Phái - cảm giác nụ cười của anh mang đầy tính khiêu khích.
Mạt Mạt không phục, đính chính: “Cậu còn cần thú hơn. Tôi thấy đồng cảm cho bà xã cậu sau này hơn ấy.”
Bên này đang mải chí chóe với nhau, Trần Tiểu Hy đúng bên hàng hoa quả đột nhiên kêu lên, “Mạt Mạt, Mạt Mạt, em muốn ăn kiwi, nhưng đắt quá. Chị ra đây trả tiền đi.”
Đi được hai bước, Mạt Mạt quay lại trước mặt Cố Vị Dịch, xòe tay ra: “Này, em hết tiền rồi.”
Cố Vị Dịch rút ví, đặt vào tay cô: “Mua thêm ít quýt nữa.”
Phó Phái quét mắt thấy hai chiếc nhẫn đôi trên tay người, lòng trầm xuống. Nhớ năm đó, lúc cậu ta và Mạt Mạt yêu nhau, cậu ta mua đồng hồ đôi nhưng nói thế nào cô cũng không chịu đeo, còn chế như thế khoe khoang quá.
Đây là lần đầu tiên Phó Phái nghiêm túc đánh giá nơi ở của hai người họ. Căn hộ đơn giản, hai phòng ngủ, hai gian phòng khách, cốc thì đây một chiếc, kia một chiếc, chỗ nào cũng có. Bên cạnh sofa có một chiếc giá chứa đầy tạp chí khoa học. Còn lại tất cả đều rất thông dụng, chẳng có chút cá tính riêng biệt nào của chủ nhân căn nhà cả.
Cố Vị Dịch và Mạt Mạt cùng nhau vào bếp. Phó Phái và Trần Tiểu Hy ngồi ngoài phòng khách xem tivi. Tuy rằng Phó Phái dán mắt lên màn hình, nhưng tại thì đang tập trung lắng nghe âm thanh vọng ra từ bếp.
“Cố Vị Dịch, anh rửa rau xong chưa thể?”
“Sắp rửa xong rồi.” “Anh rửa nhanh lên đi. Dầu trong chảo của em sôi rồi này."
“Giục gì mà giục. Với thế thì em tự đi mà rửa.”
“Anh có tin là em nhúng luôn đầu anh vào cái chảo dầu sôi này không?”
“Không tin.”
“Bực mình quá. Thế anh đi mà xào. Bà đây không xào nữa.” “Không xào thì thôi, cùng lắm là bớt đi một món.” “Anh nhất định không vào đúng không?”
“Thà ૮ɦếƭ không sờn.”
Yên lặng hai phút, chỉ nghe thấy tiếng dầu sôi lách - bếp, sau đó đột nhiên Mạt Mạt kêu lên một tiếng. .
Cố Vị Dịch vội vàng hỏi, “Sao thế?”
Mạt Mạt nhăn nhó, “Bị dầu bắn vào.”
“Khổ nhục kế chứ gì?"
“Ôi, đỏ hết lên rồi đây này."
“Đừng có diễn nữa. Để anh làm. Thật chưa thấy ai chân tay vụng về hơn em.”
…
Trần Tiểu Hy đảo mắt lên tivi, rồi lại đảo mắt sang mặt căng cứng của ông chủ, suy nghĩ một hồi mới mở miệng “Sếp à, tuy là một câu nói cũ rích thôi, nhưng mà thiên hạ rộng lớn nơi đâu chẳng có hoa thơm cỏ ngọt. Sao cứ phải giữ lấy bông hoa đã có chủ ấy làm gì?”
Phó Phái im lặng một lúc nói: “Cô có chủ chưa?”
Trần Tiểu Hy chỉ tay vào mũi mình,“Tôi á? Không hay đầu. Sếp à, hoa thơm cỏ ngọt anh không ăn nữa lại chuyển sang ăn cỏ dại thì không được phong cách lắm đâu.”
Phó Phái gật đầu, nói: “Cũng đúng. Thích phải thì đúng 4 chẳng có phong cách gì cả.”
Trần Tiểu Hy: “…”