Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 33

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Về tới nơi, đối diện với cả căn nhà trống trải, Mạt Ma thời cảm thấy cô đơn. Cô do dự giây lát liên quyết định kh... dung độ lượng một lần, gọi cho Cố Vị Dịch trước.
“A lô.” Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nhưng giong nói của anh vẫn lạnh lùng vô cùng. “Anh đang làm gì thế?”
“Viết báo cáo.”
“Thế à?"

Mạt Mạt nghĩ thầm, anh chàng này vẫn còn đang làm mình làm mẩy đây mà. Đúng là quá hẹp hòi.
“Hôm nay em đi mua sắm cùng đồng nghiệp.”
“Đồng nghiệp nào?"
“Trần Tiểu Hy. Người này là nhân viên thiết kế của công ty."
“Nam hay nữ?
“Nữ.”
"Ừm."
“Em mua cho anh một cái áo len màu trắng gạo.”
“Ừm. Cảm ơn.”

Mạt Mạt chu môi, “Anh vẫn còn giận à?”
“Không.”
“Rõ ràng là có.”
“Cho dù anh giận em cũng có nghe lời anh đâu. Thế thì anh giận làm gì?”
“Chuyện em với Phó Phái đã từ đời tám hoành nào rồi. Hơn nữa, em cũng thành vợ anh rồi còn gì.”
“Phó Phái đâu có biết là em và anh đã kết hôn.”
“…”
“Không còn gì nữa thì anh cúp máy đây.”
“Anh cúp máy thử xem?”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Em thôi việc.”
“Nếu em không thôi việc thì sao?”
“Tư Đồ Mạt, em cố tình gọi điện để cãi nhau với anh phải không?”
“Em ở đây làm việc cảm thấy rất vui vẻ. Sếp cũng chẳng dám thay đổi sắc mặt gì với em. Trần Tiểu Hy rất tốt bụng, tranh cô ấy thiết kế đẹp lắm. Em không muốn thôi việc. Em ghét anh.”
“Anh còn ghét em hơn.”
“Anh đàn bà thế?”
“Tư Đồ Mạt, em ngứa da phải không?”
“Ừm đấy, hay anh gãi cho em đi.”
“Không được phép đơn độc đi công tác, tăng ca hay cùng Phó Phái.”
“Biết rồi, đồ nhỏ mọn."
“Anh cúp máy đây"
Mạt Mạt làm nũng, “Đừng có cúp máy mà. Người ta muốn nói chuyện với anh...”
“Tư Đồ Mạt, em thật sự không thích hợp với phong cách nũng nịu đâu.”
Mạt Mạt tức giận cúp điện thoại, lôi chiếc áo len từ trong túi ra, vần vò rồi ném mạnh lên sofa. Lặp đi lặp lại mấy lần không biết mệt mỏi. Cùng lúc đó, tiếng nhạc chuông cài đặt riêng cho Cổ Vị Dịch cứ không ngừng reo vang bên cạnh,
Khoảng năm phút sau, Mạt Mạt thấy hả giận mới nhận điện thoại, hậm hực nói: “Chuyện gì?”.
Giọng Cổ Vị Dịch mang theo ý cười, mềm mỏng nói: “Bà xã, đừng giận nữa mà. Em rất thích hợp với việc làm nũng. Ở trong giới làm nũng em là độc nhất vô nhị.”
"Xì"
“Hay em thử làm nũng nữa xem nào. Để anh thu âm lại, ngày nào cũng nghe giọng nói của em để chìm vào giấc ngủ.
“Em sẽ lấy cái áo len mua cho anh đem tặng Phó Phái.
“Em dám!”
“Em dám đấy.”
* * *
Thứ Hai đi làm, Mạt Mạt kể cho Phó Phải nghe chuyện cô gặp Từ Tiệp Nhi. Phó Phái ngẩn người nói: “Từ Tiệp Nhi là ai?”
Mạt Mạt kinh hãi nhìn cậu ta. Con người này đúng là vô liêm sỉ quá đi mất!
Phó Phái bật cười, “Mạt Mạt, cậu dễ lừa quá. Haiz, tôi phải ra ngoài bàn chút chuyện đây. Cậu gửi số điện thoại của cô ấy cho tôi, khi nào rảnh tôi hẹn cô ấy đi nối lại tình duyên.”
Mạt Mạt trợn mắt há miệng, “Người ta kết hôn rồi, cậu biến ra xa chút đi.”
Phó Phái khom người, áp sát cô, nói: “Sao thế? Ghen rồi à? Tôi thích cho cậu vượt tường hơn đấy. Tôi chẳng còn hứng thù gì với cô ấy đâu.”
Mạt Mạt cầm tập tài liệu trong tay đập mạnh lên đầu cậu ta, “Thật ngại quá, bà đây vô cùng yêu thương bức tường nhà mình.”
Phó Phái bĩu môi, đứng thẳng người, “Đổi sang bức tường khác thử xem thế nào.”
Mạt Mạt nhìn cậu ta bằng ánh mắt chê bai, lắc đầu, “Bức tường bị chuột đào khoét thủng lỗ chỗ như cậu thì thôi dẹp đi.”
Trần Tiểu Hy đang ngồi sát cửa ra vào không chịu nổi nữa gõ lên mặt bàn nói: “Hai người xong chưa thể? Không phải nói ra ngoài bàn chuyện sao?”
Phó Phái nhún vai, nhỏ giọng nói với Mạt Mạt: “Bà cô này hôm nay ăn phải thuốc nổ hay sao ấy.”
Sau khi Phó Phái rời đi, Mạt Mạt kéo ghế ngồi bên cạnh Trần Tiểu Hy, hỏi: “Thế nào rồi? Hôm qua anh chàng bạn trai cũ kia đã làm gì em?”
Trần Tiểu Hy ra sức lắc đầu, “Đừng nhắc tới nữa.”
Mạt Mạt không chịu từ bỏ, cố hỏi đến cùng, “Nói ra xem nào.”
“Chị hóng hớt quá đấy. Cứ lo xong chuyện của chị đi.”
Mạt Mạt không phục, “Chị lo việc của mình cho tất lắm rồi mới rảnh rỗi lo cho em chứ."
Trần Tiểu Hy híp mắt nhìn Mạt Mạt như nhìn một kẻ thần kinh, “Chị ngốc thật hay giả ngốc thế? Vừa nãy Phó Phái ép sát chị thế nào? Em mà không ra mặt ngăn cản thì đóa hồng hạnh như chị đã vượt tường từ lâu rồi.”
Mạt Mạt đang muốn tranh luận cùng cô nàng thì điện thoại đổ chuông. Cô cầm lên nhìn màn hình, là Từ Tiệp Nhi.
Mạt Mạt lắc lắc chiếc điện thoại trong tay cho Trần Tiểu Hy thấy, “Cô gái hôm trước đi cùng với bạn trai cũ của em đấy, là bạn học cùng cấp ba với chị.”
Đầu tiên Trần Tiểu Hy kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó lại chán nản gục mặt xuống bàn, “Thôi đi, em không quản được. Chị mau nhận điện thoại đi, chuông kêu mãi sốt hết cả ruột.
Mạt Mạt nhận điện thoại: “A lô.”
Giọng nói õng ẹo của Từ Tiệp Nhi truyền tới: “Mạt Mạt à, đang làm gì thế?”
“Đi làm.”
“Có rảnh không, ra ngoài làm cốc cafe?”
Mạt Mạt bất đắc dĩ, “Đang làm mà.”
“Xin nghỉ đi.”
Mạt Mạt thở dài. Sao người này lại khó tiếp chuyện thế không biết? “Công ty mình không dễ xin nghỉ như thế đâu.”
“Ôi dào, chỉ là công ty của Phó Phái thôi mà, làm gì đến nôi ấy. Cậu đưa điện thoại cho Phó Phái đi, mình nói với cậu ta giúp cậu."
Mạt Mạt bắt đầu thấy khâm phục bản thân hồi xưa rồi. Sao lúc ấy cô có thể chịu đựng được người phụ nữ này cơ chứ? WebTru yenOn line . com
Từ Tiệp Nhi nhõng nhẽo: “Mạt Mạt, năn nỉ mà, mình muốn tìm một người để nói chuyện.”
Mạt Mạt có chút mềm lòng hồi ức nhanh chóng ùa về. Năm đó, cô ta cũng từng dùng cách thức nửa cầu xin nửa ép buộc thế này để thuyết phục cô.
Nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, Mạt Mạt đành thỏa hiệp, “Mình chỉ được ra ngoài cùng lắm một tiếng đồng hồ thôi đấy. Cậu chọn chỗ nào gần công ty mình đi.”
“Được, khi nào đến mình sẽ gọi điện cho cậu. Mình đi chiếc BMW màu đỏ.”
Mạt Mạt cúp điện thoại, đón nhận ánh mắt thông cảm cho Trần Tiểu Hy, thở dài nói: “Đột nhiên chị có cảm giác mãi không ngóc đầu lên được."
“Chị phải học cách dũng cảm nói không.”
“Tối qua lúc em bị bạn trai cũ lôi ra ngoài sao không học được cách dũng cảm nói không?”
Trần Tiểu Hy hét lên: “Chị đừng nhắc tới ngày hôm qua nữa. Còn nhắc là em mở cửa sổ nhảy xuống đấy.”
Mạt Mạt cất điện thoại đi, “Được, chị không nhắc nữa, em làm gì làm đi. Ôi, cái đó... bạn trai cũ của em đẹp trai thật đấy. Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mạt Mạt cất điện thoại đi, “Được, chị không nhắc nữa, em làm gì làm đi. Ôi, cái đó... bạn trai cũ của em đẹp trai thật đấy. Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tiểu Hy híp mắt lại, giơ nắm đấm lên, “Tư! Đồ! Mạt
Mạt Mạt cười sung sướng, “Đùa chút cho vui thôi, đùa chút cho vui thôi mà.”
Mạt Mạt nhìn đồng hồ lần thứ ba. Từ Tiệp Nhi ૮ɦếƭ tiệt kia, đến muộn những nửa tiếng. Tuy rằng cô ta nói bị tắc đường, nhưng Mạt Mạt vẫn thấy trong lòng không được thoải mái.
Quả nhiên Từ Tiệp Nhi lái một chiếc BMW màu đỏ tới, trang phục trên người cũng toàn màu đỏ. Mạt Mạt cảm nhận được rõ ràng sự xuất hiện của cô ta đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Dù cuộc gặp này thế nào thì cũng không thể phủ nhận một sự thật họ từng là bạn thân. Tình bạn thuở niên thiếu luôn khiến người ta ít nhiều có cảm giác ấm áp.
Hai người đều đang cố gắng tìm kiếm dấu vết của những thay đổi trên khuôn mặt đối phương, nhưng cuối cùng lại đúc kết ra được quá nhiều cảm xúc quen thuộc. Từ Tiệp Nhi vẫn thích dùng phấn mắt màu cam, vẫn đưa tay lên vuốt tóc trong Vô thức. Mạt Mạt vẫn thích buộc tóc cao, vẫn có thói quen ngoáy tất cả những chất lỏng có thể ngoáy được ở trước mặt...
Cho dù từng từ mặt nhau, kết thúc chẳng hề êm đẹp, nhưng họ là những người đã sánh bước trong ký ức của nhau, cùng nhau trải qua những năm tháng dưới bầu trời xanh trong, mây trắng bồng bềnh, cùng rủ nhau đi vệ sinh chung.
Có vẻ như Từ Tiệp Nhi thật sự rất cô đơn, liến thoắng không ngừng kể cho Mạt Mạt nghe về cuộc sống trong xã hội thượng lưu của cô ta. Tuy nhiên, nội dung câu chuyện cùng ngữ khí đã không còn kiêu ngạo như lần trước, mà thêm vào đó chút ai oán như: Người giúp việc thường xuyên nấu những món không sao nuốt nổi, quý bà đại gia nào đó có khuôn mặt và lời lẽ ghê tởm, ông xã thường xuyên không về nhà ăn cơm...
Mạt Mạt chẳng mấy khi lương thiện như lần này, an ủi cô ta: “Dù gì ông xã cậu cũng gánh trên vai sự nghiệp to lớn, bạn rộn như thế là chuyện bình thường."
Lần này Từ Tiệp Nhi chẳng hề nhân cơ hội lên mặt, chỉ nói với vẻ than thở: “Anh ấy không về cũng được.”
Mạt Mạt chẳng biết tiếp lời như thế nào, đành in 1 ngoáy cafe. Thật ra cô không thích thứ đồ uống này. Cô HA, hương vị trà, cô nhớ Cổ Vị Dịch. Đây đúng là một cảm giác và cùng kỳ diệu. Trong một hoàn cảnh chẳng có chút liên quan nào, đột nhiên vô cớ nhớ nhung một người, nhớ tới cồn cào ruột gan.
Mạt Mạt, Mạt Mạt?" Từ Tiệp Nhi khua tay trước mặt Mạt Mạt, “Sao lại ngẩn người ra thế? Có nghe mình nói chuyện không đấy?”
Mạt Mạt chột dạ mỉm cười, “Đang nghe mà.” “Thế mình vừa mới nói cái gì?”

“Cậu không muốn nghe thì cứ nói thẳng ra.”
Đâu có, lúc nãy mình đang nghĩ về công việc ở công ty
Đâu thể nói là cô tâm xuân nhộn nhạo, nhung nhớ ông xã cơ chứ.
Giọng Từ Tiệp Nhi trở nên chanh chua hơn, “Cậu bận rộn trăm công nghìn việc, mình đúng là không nên bắt cậu ra đây lãng phí thời gian với kẻ rảnh rỗi như mình.”
Mạt Mạt bị nói thế cũng tự thấy bản thân chẳng ra sao. Việc gì phải trốn làm ra đây lãng phí thời gian bầu bạn với cô ta chứ?
Từ Tiệp Nhi thấy Mạt Mạt thay đổi sắc mặt, cũng ý thức được vừa rồi mình nóng giận nên quá lời, vội vàng nói: "Mình chỉ đùa thôi."
Mạt Mạt nghiêm túc đáp: “Tiệp Nhi, chúng ta đều trưởng Anh rồi. Cách bầu bạn với nhau như thuở nhỏ đã không còn phù hợp nữa.”
Cô nói như thế đã khéo léo mềm mỏng lắm rồi. Nếu cô ta còn nghe không hiểu thì chỉ biết trách tạo hóa mà thôi.
Từ trước tới nay Từ Tiệp Nhi luôn người thông minh. Cô ta uống một ngụm cafe, cười nói: “Được đấy. Cậu đúng là trưởng thành rồi.”
Được thôi, Mạt Mạt chẳng phải kẻ ngu. “Đâu còn cách nào, trải qua quá nhiều chuyện mà.”
Hai người nhìn nhau cười. Đây có lẽ là nụ cười chân thành nhất từ khi họ quen biết tới giờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc