Sau khi cúp điện thoại, Cổ Vị Dịch liền gọi điện cho thầy hướng dẫn xin nghỉ.
Hai tiếng sau, anh đáp máy bay về nước.
Đến trước cửa nhà, Cổ Vị Dịch lôi điện thoại ra gọi cho Tư Đồ Mạt, nghe thấy điện thoại của cô đổ chuông không ngừng ngay phía sau cánh cửa, nhưng không ai bắt máy. Anh nghĩ có lẽ cô ra ngoài mua đồ, nên ngồi tựa vào cửa, đẩy hành lý sang bên cạnh chân mình.
Đợi mãi không thấy ai, anh đứng lên, chính trang lại áo rồi nhấn chuông cửa.
Sau cánh cửa truyền tới âm thanh sột soạt va vào đồ đạc. Cửa mở ra, Tư Đồ Mạt mắt mũi sưng đỏ há hốc miệng nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh…”
Cố Vị Dịch vỗ vào đầu cô, “ Lại là một niềm vui bất ngờ nhé! Cuộc sống này đâu đâu cũng tồn tại niềm vui bất ngờ."
Mạt Mạt sững sờ nhìn bóng lưng Cổ Vị Dịch dang kéo hành lý đi vào. Một lúc lâu sau cô mới đóng cửa, bước qua mấy thùng carton trên sàn nhà đi theo anh.
|Cổ Vị Dịch tiện tay kéo vali hành lý vào trong phòng, năm luôn lên giường thở một hơi thật dài, ai oán, “Cánh cửa cứng ơi là cứng.”
“Hả?” Mạt Mạt phản ứng chậm chạp: “Sao anh trở về thế?”
Cố Vị Dịch nghiêng đầu nhìn cô, “ Sao không nhận diện thoại? Hại anh ngồi ngoài cửa cả tiếng đồng hồ.”
Mạt Mạt rất tự giác định giải thích, nhưng…không đúng, Bà đây cố ý không nhận điện thoại của anh đấy. Giải thích cái gì?Cô lườm anh một cái rồi quay về phòng mình.
Cổ Vị Dịch như bị giội gáo nước lạnh. Anh không nói nên lời, đành chấp nhận số phận, từ trên giường bỏ dậy. Phải đi dỗ dành bà xã thôi.
“Bà xã đại nhân ơi…" Cổ Vị Dịch ra vẻ đáng thương, từ phía sau kéo góc áo của Tư Đồ Mạt.
Mạt Mạt làm như không nghe thấy gì, cứ đi đi lại lại thu dọn đồ đạc.
Anh lẽo đẽo theo cô từng bước, cố gắng dỗ dành: “Em như thế này là sao? Chẳng qua cũng chỉ là một công việc thôi, mà . Chúng ta không thèm làm nữa. Chẳng lẽ lại sợ không tìm được việc hay sao? Cho dù có không tìm được việc thì anh nuôi em.”
Mạt Mạt quay đầu trừng mắt với anh, tiện thể gạt tay anh dang bám lấy áo cô ra.
Tay này bị gạt ra thì anh vòng tay kia lên eo cô, ôm chặt cô trong lòng mình, tì cằm lên vai cô, nói: " Nghe lời, đừng buồn nữa.”
Mạt Mạt đi tới sofa ngồi xuống khoanh tay trước иgự¢.
Cổ Vị Dịch ngồi lên chiếc bàn thủy tinh trước ghế sofa, đổi mặt với cô.
Bên ngoài cửa sổ, sấm chớp bắt đầu nổi lên, cơn mưa vô cớ cứ thế ào ào trút xuống.
Mạt Mạt hắng giọng: “Em đã nghe chuyện cô bạn gái thời cấp ba của anh rồi.”
Khuôn mặt Cố Vị Dịch biến sắc, ngồi thẳng người, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Em nghe được phiên bản nào?”
”Ôi trời, lẽ nào còn có nhiều phiên bản khác nhau? Phim Vườn sao băng à? Mỗi nước một phiên bản?
Mạt Mạt nhàn nhạt đáp: “Đại khái chính là anh ăn xong đời quỵt, hạ lưu, vô si không màng tới tính mạng người khác.”
Cổ Vị Dịch nở nụ cười, “ Cho dù là phiên bản nào thì kết cục anh vẫn là đồ vô si, hạ lưu.”
Nụ cười của anh khiến Mạt Mạt thấy yên lòng hơn. Cô đứng dậy, đi vào bếp pha hai cốc trà rồi đưa cho Cố Vị Dịch, nói: “Nào, kể đi.”
Cố Vị Dịch nhận lấy cốc trà, nhấp một ngụm, ai oán nói. “Kỹ thuật pha trà của em chẳng tiến bộ chút nào. Nước chưa đủ sôi, còn cho quá nhiều trà.”
Mạt Mạt lắc lắc chiếc cốc trong tay, bày ra tư thế muốn ném anh.
Anh giữ chặt tay cô, bắt đầu từ từ kể.
Năm anh học lớp mười hai, có một nữ sinh rất xinh đẹp chuyển tới lớp của Cổ Vị Dịch. Đối với một lớp thuộc ban tự nhiên mà nói, mỹ nữ đúng là hiểm như lá mùa thu…Tóm lại, cô ta vừa tới đã nhận được sự ái mộ của cả dám nam sinh. Tên tiếng Anh của cô ta là Athena. Nhưng đại mỹ nữ này lại thích Cô Vị Dịch đang lặng lẽ ngồi trong một góc làm đề thi Toán Olympic quốc tế. Quý cô Athena chắc đã quen được người ta chiều chuộng đột nhiên có một người không thèm để ý, ngó ngàng gì tới mình, khiến lòng tự tôn của cô ta không chịu nổi. Hoặc cũng có thể do hình ảnh anh chàngCổ Vị Dich khi ấy đang ngồi bên khung cửa Sổ ánh nắng chan hòa đã trở nên đầy tính nghệ thuật, đầy chất văn thơ. Và thế là, Athena thích anh, hơn nữa còn muốn có được anh bằng mọi giá.
Khi đó, Cố Vị Dịch đang ở lứa tuổi bồng bột, bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp, nổi bật lúc nào cũng tìm đến mình. Có tỏ ra lạnh lùng, tỏ ra ngầu đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải mềm lòng. Thế là thiên tài và hoa khôi trở thành một đôi, trai tài gái sắc, khiến người người ngưỡng mộ.
Nhưng Cổ Vị Dịch ngày ấy là một tên đầu gỗ, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến chuyện học hành, thường xuyên vứt bạn gái sang một bên. Athena không chịu đựng nổi, vì thế hai người họ cãi nhau như cơm bữa.
Nghe tới đây, Mạt Mạt có chút đồng cảm, gật gù, “Bây giờ vẫn là một tên đầu gộ. May mà còn tìm được một người bạn gái thấu tình đạt lý, khoan dung độ lượng như em đây.”
Cố Vị Dịch không thèm để ý đến cô, tiếp tục kể.
Sau đó, có một lần hai người cãi nhau vô cùng kịch liệt. Athena đòi chia tay. Cổ Vị Dịch nghĩ cứ cãi nhau như thế này cũng không phải cách, bèn đề nghị hai người tạm xa nhau hai tuần để bình tĩnh lại, nghĩ kỹ rồi hãy chia tay. Một tuần sau, đang trong giờ học Athena tới tìm anh, kéo anh tới một chỗ vắng vẻ, khóc lóc nói rằng mình có thai. Anh không cảm thấy quả buồn hay phẫn nộ, chỉ thấy thật mất mặt. Bạn gái mang thai, bổ đứa trẻ lại không phải mình. Nhưng sau khi cãi nhau một trận, vì cô ta cầu xin khẩn thiết quá nên anh vẫn đưa cô ta tới bệnh viện để phá bỏ đứa con không biết bố nó là ai kia.
Cổ Vị Dịch cho rằng, trong chuyện này ít nhiều gì anh cũng có phần trách nhiệm. Hơn nữa, tâm trạng cảm xúc của Athena dường như rất bất ổn, vì thế, anh không nhắc gì tới chuyện chia tay nữa, tiếp tục dùng thân phận bạn trai để chăm sóc cho cô ta, hơn nữa còn quan tâm tới cô ta nhiều hơn trước. Về sau, không biết từ đâu rộ lên tin tức anh đưa cô ta tới bệnh viện phá thai. Trong chốc lát, anh trở thành tâm điểm cho người ta chỉ trích. Bạn bè nói xấu sau lưng anh, thầy cô tìm anh nói chuyện, lại còn bị mời phụ huynh nữa, ngay cả tấm bằng khen học sinh "ba tốt” lấy được năm lớp mười một công ty nhà trường thu hôi. Trong giai đoạn đó, anh không hề phủ nhận điều gì cô nàng Athena ta cũng chẳng nói giúp một lời nào cho anh. Anh cảm thấy trong lòng chua xót, bèn đề nghị chia tay. Ngày thi tốt nghiệp, cô ta uống thuốc ngủ trong phòng thủ môn Ngữ văn. Anh cũng thi ở trường thi đó, không màng tới lời khuyên ngăn của thầy cô, anh chàng lén xe cấp cứu đưa cô ta vào bệnh viện. Bài thi tốt nghiệp môn Ngữ văn anh không làm được một chữ nào.
Sau đó, Athena được cứu sống và được bố mẹ đưa ra nước ngoài du học.
Câu chuyện kết thúc, Mạt Mạt vỗ vai anh nói: “Anh là người vô cùng trượng nghĩa, cao cả. Sau này nếu em mang thai với người đàn ông khác, hy vọng anh cũng có thể đối xử với em như thế.”
Cố Vị Dịch híp mắt, giọng nói trở nên vô cùng tàn độc: “Anh nhất định sẽ Gi*t ૮ɦếƭ em, một xác hai mạng.”
Mạt Mạt cười, nghiêng người về phía anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, “Anh cố tình bay về đây để giải thích với em chuyện này à?"
“ Em bị dở hơi à? Trước khi anh về còn chưa biết có người nói với em chuyện này. Anh về để xem cô ngốc mới thất nghiệp nào đó có ngốc tới nỗi nước mắt giàn giụa hay không.”
Mạt Mạt tựa đầu vào vai anh, vùi mặt vào cổ anh, hé mắt nhìn thời tiết bên ngoài, trời tạnh ráo rồi.
Tâm trạng của cô cũng theo đó trở nên tươi sáng. Cổ Vị Dịch chính là tia nắng mang tên gậy Như Ý. Thái dương từng tầng từng tầng theo anh lan tỏa muôn nơi.
“Cổ Vị Dịch, có anh thật tốt.”
Cố Vị Dịch lại vỗ lên đầu cô,“ Em đúng là dễ dụ, nói gì tin nấy.”
“Anh có lòng dụ, em nguyện ý tin.”
Đêm xuân kiều diễm, tiểu biệt thắng tân hôn.
Thật sự là “tiểu biệt , từ lần trước hai người gặp nhau cho tới lần này còn chưa đầy một tuần lễ. Nhưng dùng là thằng “tân hôn”, Mạt Mạt bị Cố Vị Dịch giày vò tới mức nằm bẹp luôn trên giường.
Cô Vị Dịch kéo chăn lên, đắp kín cho cả hai người.
Mạt Mạt xoay người, cuốn theo hơn nửa cải chăn.
Cổ Vị Dịch lại kéo chăn, rồi tiện thể kéo luôn cả Tư Đồ Mạt về phía mình, “Em nằm cách xa như thế làm gì?”
Mạt Mạt quay đầu trừng mắt, “Cầm thú!"
Cổ Vị Dịch đắc ý ôm cô vào lòng, sự tiếp xúc trần trụi mang cảm xúc trực tiếp nhất, thân mật nhất.
Mạt Mạt nằm yên để mặc anh ôm, được một lúc đôi tay tài ác kia lại không yên phận , bắt đầu du ngoạn trên thân thể cô.
Mạt Mạt thấy toàn thân nóng lên. Cô vòng tay ra phía sau, cấu véo cánh tay đang đặt trên eo mình, khiến anh đau tới mức nhănmặt nhíu mày, phải vội vàng xin tha, "Anh sẽ không chạm vào em nữa, không chạm nữa, buông tay ra đi mà.”
Hai người náo loạn thêm một lúc mới ôm nhau chim vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt theo thói quen vô thức xoay người sang định ôm người nằm bên cạnh, nhưng nửa giường kia trống không. Cô mở mắt nhìn thấy Cổ Vị Dịch đang đứng bên cửa sổ, chỉ mặc quần và để lộ nửa thân trên. Sống ở nước ngoài một thời gian , làn da của anh không còn trắng bệch giống năm xưa nữa mà trở nên rắn rỏi, khỏe mạnh . Dưới ánh nắng ban mai, bóng hình anh như ảo ảnh bay nhảy trong không trung Mạt Mạt khe nuốt nước miếng. Thì ra tính từ "gợi cảm” cũng có thể dùng để miêu tả cánh mày râu.
Anh quay sang thấy Mạt Mạt đang nhìn mình thì hắng giọng, “Em tỉnh rồi à? Còn muốn ngủ nữa không?”
Mạt Mạt còn dang ngơ ngẩn ngắm nhìn nửa thân trên của anh.
Cố Vị Dịch thấy bộ dạng thất thần của cô vô cùng đáng yêu, nhanh chóng quay về giường, áp sát chiếm đoạt đôi môi cô.
Lúc hai người đang lăn qua lộn lại đùa giỡn nhau, nhiệt độ trong căn phòng bắt đầu tăng cao thì chuông cửa bỗng reo vang.
Mạt Mạt đấy người Cố Vị Dịch, “Chuông cửa kia…”
Anh cắn lên viên tại cô, “Kệ …”
Tiếng chuông cửa vẫn kiên trì réo rắt bên tai, Mạt Mạt không lay chuyển được Cố Vị Dịch, chỉ đành cắn mạnh lên cố anh.
Cổ Vị Dịch xoa cổ, “Dộc ác nhất đúng là lòng dạ phụ nữ."
Mạt Mạt có chân lên đạp anh, vô cùng đắc ý, “Anh mau đi mở cửa đi.”
Anh xoay người, nhặt chiếc áo thun trên sàn nhà rồi ra khỏi phòng, trước khi di còn bực bội nói:“ Mặc quần áo đàng hoàng vào. Chưa ăn mặc hẳn hoi thì không cho phép ra ngoài."
Cố Vị Dịch mở cửa, cả người ngoài cửa lẫn anh đều sững sờ. Đã lâu lắm rồi hai người chưa gặp nhau.
Phó Phái lấy lại phản ứng trước,cười nói: “Lâu lắm không gặp rồi nhỉ?”
“Sao cậu lại tới đây?”
Phó Phái vòng qua người anh, đi vào nhà, “Vốn định tới im Mạt Mạt để vụng trộm, ai mà biết được cậu lại ở nhà. Chẳng thú vị gì cả ”
Cổ Vị Dịch đóng cửa, đi vào bếp rót một cốc nước đưa cho Phó Phái.
Phó Phái nhận lấy, đôi mắt liếc qua cổ của Cố Vị Dịch, nhìn thấy vết răng cắn in hằn trên đó, ánh mắt tối lại. Cậu ta vội vàng uống một ngụm nước, “Mạt Mạt đâu?”
Cố Vị Dịch không khách khí , nói thẳng: “Tìm cô ấy làm gì?”
Phó Phái cười, giọng điệu châm chọc: “Lúc cậu không ở nhà, tôi hay tới tìm cô ấy. Nơi này chính là không gian bị mật của bọn tôi”
Cố Vị Dịch đạp vào chân cậu ta, "Cậu dùng có châm ngòi ly giản nữa.”
Mạt Mạt dụi mắt đi ra phòng khách, nhìn thấy Phó Phái cũng hơi bất ngờ. Sao cậu lại tới đây?”
Phó Phải nhướng mày, “Tôi biết dạo này cậu vướng phải một kẻ tiểu nhân, tâm trạng không tốt nên đến đây xem có thể thừa cơ chen chân vào được không.”
“Sao cậu biết?”
Ngoài Cổ Vị Dịch ra, cô chưa từng kNgoài Cổ Vị Dịch ra, cô chưa từng kể chuyện này cho bất cứ ai, cũng không biết cậu ta moi được tin tức này từ đầu nữa.
Phó Phải nhún vai, “Người biết chuyện này còn nhiều lắm."
Mạt Mạt và Cố Vị Dịch đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả. Nhưng hai người đều rất ăn ý, không ai mở miệng hỏi thêm gì.
Phó Phải cố tỏ ra nguy hiểm nhưng không ai hưởng ứng bèn nói với vẻ không tình nguyện, “Tối hôm qua tin tức giải trí đưa tin, có phóng viên hỏi về cảm xúc của Lâm Trực Tôn khi thấy quảng cáo mang tính nhân văn anh ta tham gia được lọt vào vòng trong cuộc thi tuyển chọn tài năng trẻ. Anh ta nói rằng mình không biết, không có ai thông báo cho anh ta cả. Sau đó, lại có phóng viên muốn anh ta phát biểu đôi lời về việc quảng cáo được vào vòng trong. Anh ta nói: Chúc mừng cô, Tư Đồ Mạt.”
Mạt Mạt và Cổ Vị Dịch lần nữa đưa mắt nhìn nhau, Cố Vị Dịch ở miệng nói: “Sau đó thì sao?”
Phó Phải có phần bực bội, “Còn sao nữa? Bây giờ mọi chuyện bắt đầu vỡ lở ra. Người ta đang đi điều tra xem ý tưởng quảng cáo đó là của ai, kinh động tới cả ban tổ chức của cuộc thi rồi.”
Cố Vị Dịch cầm chiếc điều khiển trên bàn trà, mở tivi lên, chuyển mấy kênh liền, tới lúc nhìn thấy dáng vẻ cuốn hút chẳng ra sao kia của Lâm Trực Tồn mới dừng lại.
Trên tivi, Lâm Trực Tồn bị một đám phóng viên vây xung quanh truy hỏi.
“Lâm Trực Tôn, có phải anh cảm thấy nghi ngờ đối với tỉnh công tâm của cuộc thi quảng cáo này không?”.
“ Tư Đồ Mạt là ai? Người dự thi của quảng cáo này là Lý Hiệu Tình của Công ty Quảng cáo Lí Trí vừa xin nghỉ việc cách đây không lâu. Có phải có ấn tinh bên trong không?”
“Anh chúc mung Tư Đồ Mạt, có phải là đang ám chỉ rằng anh biết sự thật bên trong?"
“Nghe nói khi nhận lời quay quảng cáo này, anh không hề đả động gì tới vấn đề cát - xê. Có phải anh có quan hệ đặc biệt với cô gái tên Tư Đồ Mạt không?”
“Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai liên lạc được với người có tên Tư Đồ Mạt Phía công ty Quảng cáo Lí Trí cũng chưa đưa ra lời giải thích chính thức nào. Anh có cho rằng họ đang chột dạ không?”
“Từ hôm qua tới giờ anh có liên lạc với Tư Đồ Mạt không?Anh có cách nào tìm được cô ấy không?”
…
Lâm Trực Tôn chỉ duy trì nụ cười lịch sự, lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Tôi chúc mừng Tư Đồ Nặt là bởi vì lúc đó, người lập đề án và liên lạc với chúng tôi là Tư Đồ Mạt. Hơn nữa, quảng cáo này từ đầu tới cuối đều do cô ấy thực hiện, tôi tưởng đó là quảng cáo của cô ấy, còn chân tướng sự việc thế nào tôi cũng không rõ. Việc này đương nhiên phải nhờ tới lực lượng bảo trì truyền thông vĩ đại giúp tìm ra sự thật rồi. Còn về vấn đề cát - xê, khi đó đúng là tôi quay quảng cáo này miễn phí, nhưng không phải vì tôi có quan hệ đặc biệt với Tư Đồ Mạt mà bới đây là một quảng cáo mang tính nhân văn với mục đích từ thiện. Tôi có thể được góp mặt trong một quảng các từ thiện như vậy đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi, biết ơn còn không hết, sao lại nghĩ tới chuyện kinh phí. Người quản lý của tôi có thử liên lạc với Tư Đồ Mạt nhưng cô ấy đã tắt máy. Thế nên chúng tôi cũng giống như tất cả mọi người, không có cách nào liên lạc với cô ấy.”
Cả một đoạn dài này anh ta nói lưu loát như nước chảy, mặt không biến sắc, không hổ là người lăn lộn trong giới giai tri bao năm nay.
Xem xong tin tức, Phó Phái lạnh lùng nói: “Cổ Vị Dịch, cậu có tình địch rồi. Nhìn người ta đi, bảo vệ che chở cho người phụ nữ của cậu một cách khéo léo uyển chuyển biết bao nhiêu.”
Cố Vị Dịch chằng buồn tiếp chuyện.
Mạt Mạt tim điện thoại mãi mới thấy, hóa ra hết pin rồi. Cô trừng mắt với Cố Vị Dịch, “Anh thấy chưa, bị mấy cuộc điện, thoại đòi mạng của anh tối qua làm hết cả pin rồi.
"Cố Vị Dịch hở mũi, “Không nhận được điện thoại của anh ta, em thấy mất mát lắm à?"
Mạt Mạt hừ mũi theo, “Ừm đấy, mất mát lắm đấy, sao nào?”
Phó Phải ngồi một bên trợn tròn mắt, “Hai người lát nữa hãy chí chóc có được không? Bây giờ nghĩ cách gì đi chứ, lỡ phóng viên tìm tới tận đây thì sao?”
Cố Vị Dịch nói như không có chuyện gì, “Cùng anh qua Mỹ đi, nhân tiện tranh phong ba bão táp luôn.”
"Phó Phải nói: “Thế nếu Mạt Mạt muốn đòi lại công bằng thì sao? Đây cũng coi như một cơ hội tốt còn gì, chưa biết chủng cô ấy còn nổi tiếng trong vòng một nốt nhạc, trở thành ngôi sao mới của ngành quảng cáo ấy chứ."
Mạt Mạt vừa cắm sạc điện thoại vừa quay đầu góp thêm, một câu: “Tôi chẳng thèm nổi tiếng đâu."
“Thế đòi lại công bằng thì sao?” Phó Phái lại hỏi.
Mạt Mạt do dự một lát, nếu là hai, ba ngày trước, chắc chắn cô sẽ cảm thấy mình dĩ nhiên phải đòi lại món nợ này, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao thì cuộc đời này không phải lúc nào cũng công bằng, cho dù có thể đòi lại công đạo cho mình đi nữa, thì trong cả quá trình đó cũng không biết bản thân sẽ phải trả giá những gì. Cô quay đầu nhìn Cố Vị Dịch. Cố Vị Dịch nhún vai. Mạt Mạt mim cười, “Thôi bỏ đi, cứ coi nho xui xẻo bị chó cắn.”
Phó Phái vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Mạt Mạt đã quay đầu lại loay hoay với chiếc điện thoại của mình. Lúc điện thoại được khởi động, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên tới tấp, cả người quen lẫn người lạ đều hỏi cô về chuyện này Mạt Mạt nhìn mà hoa mày chóng mặt, ném điện thoại qua một bên, không buồn đọc nữa. Cô quay ra sofa ngồi xuống cạnh Cố Vị Dịch, rồi hỏi Phó Phái: “Lần trước chẳng phải câu nói là đang tuyển kế toán à? Tôi tới cho cậu chơi vài ngày nhé?”
Cố Vị Dịch các đầu cô, “Bây giờ sang Mỹ tranh bảo cung anh trước đã, làm kể với toán cái gì em đừng có mơ.”
Phó Phái siết chặt chiếc cốc trong tay, "Cũng đúng. Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này cậu nên sang Mỹ. Khi nào quay về nếu cậu vẫn còn muốn tới chỗ tôi thì lúc nào tôi cũng chào đón cậu."
Thể là Mạt Mạt anh dũng đi theo Cổ Vị Dịch. Sống nơi đất khách quê người, hàng ngày, buổi sáng làm việc nhà, thỉnh thoảng cô cùng Cố Vị Dịch lên lớp, buổi tối lại phải cùng anh, để anh mặc sức giày vò, cuộc sống đúng là thống khổ tới mức không nói được nên lời.
Thông qua mạng internet, Mạt Mạt biết rằng công ty Quảng cáo Lí Trí đã rút khỏi cuộc thi. Lý Hiểu Tình và giám đốcTôn bị bại lộ, nhưng hai người đều không có bất cứ lời giải thích hay thanh minh nào. Đương sự trong chuyện này lại không rõ tung tích. Tin tức bùng nổ một thời gian rồi dần dần lắng xuống. Nó bị nhấn chìm bởi những tin như một ngôi sao nào đó dính nghi ản sử dụng thuốc Mα túч, một ngôi sao khác có con riêng, ngôi sao khác nữa thì uống rượu rồi đánh nhau nơi công cộng…Ôi, giới giải trí đúng là không ngày nào giống ngày nào.
Ngày thứ tám trên đất Mỹ, một con số vô cùng tốt lành, Mạt Mạt cùng Cố Vị Dịch tới thư viện. Anh vùi đầu vào đống sách chuyên ngành dày cộp, còn có tập trung xem tạp chí. Vốn dĩ đây sẽ là một buổi chiều vui vẻ êm đềm. Cho tới khi Cố Vị Dịch đột nhiên nhớ ra, hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi mà Tư Đồ Mạt vẫn chưa hề mở miệng nói yêu anh. Anh đặt sách xuống ghé sát tai Tư Đồ Mạt nói: “ Bà xã, anh yêu em.”
Gương mặt Tư Đồ Mạt thoáng ửng đỏ, khóe môi cong lên, đưa mắt nhìn anh rồi …lại tiếp tục xem tạp chí.
Cổ Vị Dịch nhưởng mày, lại một lần nữa ghẻ tai cô nói lời yêu.
Tư Đồ Mạt vỗ vỗ vào đầu anh, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi. Mau đọc sách đi. Đọc xong chúng ta đi ăn cơm. Em đói quá. ”
Bây giờ anh mới phát hiện, cô nàng Tư Đồ Mạt này mắc chứng hạn chế ngôn ngữ trong việc nói lời yêu thương đường mật. |
Chẹp, đây không phải triệu chứng tốt đẹp gì. Phải đào tạo lại cho bài bản mới được.
Và thế là, Cố Vị Dịch gấp sách, dưa Tư Đồ Mạt ra khỏi thư viện.
Tay nắm tay dạo bước trong vườn trường là điều lãng mạn đến nhường nào. Nhưng nếu bị ép buộc phải nói câu "Em yêu anh thì lại không còn lãng mạn mấy nữa. Mạt Mạt ngăm nhìn khuôn mặt nghiêm túc, trịnh trọng của Cổ Vị Dịch đang chờ có nói ra ba từ đó, cảm thấy thật buồn cười.
Nhìn thấy điệu cười chẳng chút kiêng dè của cô, Cố Vị Dịch muốn bốc hỏa, bèn gạt tay cô ra, bỏ đi mất.
Mạt Mạt sải bước về hướng ngược lại. Nguyên nhân chủ yếu vì cô biết rằng anh nhất định không bỏ mặc cố. Nếu cứ dùng nguyên tại chỗ để chờ đợi thì mất mặt quá.
” Đi được một lúc Mạt Mạt mới phát hiện ra một vấn đề. Cô là người mù đường, từ sau khi tới Mỹ, cô gần như dính chặt lấy Cô Vị Dịch, không dùng di động, ngoại ngữ cũng chẳng có chút tiến triển nào. Bây giờ phải làm sao đây? Thôi đành tìm một nơi dễ thấy rồi ngồi đợi Cổ Vị Dịch tới dưa về vậy.
Mạt Mạt ngồi xổm một lúc lâu bỗng nhiên bị kéo lên, trước mắt tối sầm trong tích tắc.
Cổ Vị Dịch gần như phải dịu cô, “Em có thể đừng chạy lung tung được không? Lỡ đi lạc, mất tích thì sao?”
Mạt sầm mặt, “Chẳng phải anh bỏ đi rất hiên ngang phóng khoáng sao? Còn quan tâm em chạy đi đâu làm gì? Mật tích cho xong luôn đi.”
Cổ Vị Dịch tức giận, “Em còn tỏ ra mình rất có lý đúng không? Bảo em nói mấy từ đó khó thể sao?”
“Anh đường đường là đàn ông mà nhỏ mọn thể hả? Chẳng qua là nói em yêu anh thôi chứ gì? Em nói một tràng cho anh nghe. Em yêu anh, em yêu anh , em yêu anh, em yêu anh, được chưa?”
Cổ Vị Dịch không thèm nói nữa, lạnh lùng nhìn cô rồi quay người đi. Đi được hai bước , anh lại quay đầu, nói : “Đi theo anh.”
Mạt Mạt vốn còn muốn làm mình làm mẩy, nhưng ánh mắt anh lạnh lùng như vậy, khí thế của cô đã gần như tiêu tan hết. Nói trắng ra thì, thật ra cô cũng chẳng oai hùng gì. Chí chóe cãi nhau, cô còn có thể đối có vài câu, chứ nếu anh thật sự tức giận mới liếc qua cô đã sợ rồi. Vì thế, cô vội vàng túm lấy góc áo anh, .
cứ thể ôm bộ dạng ấm ức tủi thân mà đi theo.Vì thế, cô vội vàng túm lấy góc áo anh, cứ thế ôm bộ dạng ấm ức tủi thân mà đi theo.
Khóe mắt Cổ Vị Dịch khẽ đảo qua cô. Bước chân cũng rất phối hợp mà chậm lại. Hai người yên lặng đi về nhà.
Đi được một đoạn, Mạt Mạt cảm thấy bản thân thi thoảng cũng cần phải độ lượng một lần. Phải cho anh cái bậc thang mà leo xuống chứ. Cô bèn đưa tay ra khoác lấy cánh tay Cố Vị Dịch, mềm mỏng nói: “Thôi mà, đừng giận nữa.”
Cố Vị Dịch giật giật khóe môi, nổi hết cả da. Ghê quá đi mất!
Mạt Mạt vẫn miệt mài phát huy kỹ năng làm nũng không dâu vào đầu của mình, “Ông xã …đừng tức giận. Đừng tức giận nữa mà. Giận quá mất khôn em xót lắm.”
Cổ Vị Dịch bị cô lay tới chóng cả mặt, có chút bất bèn thưởng cho cô một cái cốc đầu thật mạnh. Nghĩ lại vẫn thí chưa hết giận, anh bên nhéo má cô, tới khi mặt cô méo mó hết có lên mới chịu dừng tay.
Mạt Mạt sau khi chịu dựng một trận “bạo lực gia đình”, về tới nhà còn vui vẻ rửa tay đi nấu ăn.
Cô làm món cháo sườn gia truyền tự chế độc nhất vô nhị. Alex ngửi thấy mùi thơm cũng lao tới. Từ sau khi Mạt Mạt đến đây, ngày nào anh ta cũng đi theo hai người ăn chực. Ẩm thực Trung Hoa đúng là danh bất hư truyền, lưu truyền ngàn năm.
Cố Vị Dịch vừa ăn cháo vừa nói chuyện điện thoại. Mạt Mạt trừng mắt với anh, anh mới bất đắc dĩ cúp máy, ngoan ngoãn tập trung ăn cháo và nghe Mạt Mạt dùng thứ tiếng Anh không đâu vào đâu để trò chuyện với Alex.
Ăn hết một bát cháo, điện thoại lại đổ chuông. Có Vị Dịch liếc qua màn hình, nói: “Mẹ anh gọi, không thể không nghe.”
Mạt Mạt bĩu môi. Anh nói cứ như thể có chuyển quyền độc đoán lắm vậy.
Cố Vị Dịch bắt máy rồi đưa điện thoại cho Tư Đồ Mạt.
Mạt Mạt nhận điện thoại mà chẳng hiểu chuyện gì. Cô vừa mới mở miệng nói"A lô”, giọng nói oang oang của mẹ đã khiến cho cô inh tai nhức óc, "Tư Đồ Mạt, con mốn tạo phản có đúng không? Xảy ra chuyện lớn như thế liền gói ghém hành lý ra nước ngoài luôn? Con muốn để mọi người trong nhà lo lắng sốt ruột đến ૮ɦếƭ phải không? Bây giờ trong đầu con không còn có cái nhà này nữa chứ gì? Có còn bố còn mẹ hay không? Sao số tôi lại khổ như thế này cơ chứ …Con nói gì đi chứ. Con đường con không thèm nói là mẹ không làm gì được con có phải không…”
Mạt Mạt khó khăn lắm mới có chỗ để nói xen vào: “Mẹ , con như thế chẳng phải vì sợ bố mẹ lắng hay sao…”
“Con ra nước ngoài mà dám gọi điện lừa mẹ là đi Quế Lâm, như thế thì bố mẹ không lo lắng à? Con ở bên ngoài chịu oan ức nhưng không muốn về nhà giãi bày chia sẻ, cử thế nhào vào lòng đàn ông. Đúng là con gái lớn không giữ được…Con nói xem, bố mẹ nuôi nấng con hơn hai mươi năm, thế mà không bằng thằngchồng ranh con kia của con à?
Một hồi yên ắng .
Mạt Mạt ở đâu bên này nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của mẹ cô, hình như đang giải thích với ai đó: "À… cái đỏ …Thục Hộng, không phải mình nói con trai cậu là thằng ranh con đâu ..
Sau đó mẹ cô hạ lệnh: "Con không cần phải nói gì nữa. Dọn dẹp hành lý rồi về ngay dây cho mẹ.”
Điện thoại “cạch” một tiếng, cúp máy Mạt Mạt cảm thấy bất lực. Mẹ à, thật ra con có kịp nói câu gì đâu.
Mạt Mạt dưa lại điện thoại cho Cổ V Dịch , “Mẹ bắt em về nước, còn nói anh là thằng ranh con.”
Cố Vị Dịch nhưng mày, “Vì sao?"
Mạt Mạt suy nghĩ một lát, “Chắc là vì chúng ta qua lại với nhau lâu như vậy rồi mà anh còn chưa chính thức tới chào hỏi , ra mắt bố mẹ em. Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như anh chẳng hiểu chuyện chút nào.”
Cổ Vị Dịch sắp phát điên mất rồi . Trước đây anh nói muốn tới chào hỏi bố mẹ cô , cô có ૮ɦếƭ cũng không đồng ý . Bây giờ bố mẹ vợ không hài lòng rồi , cô còn mặt mũi chê anh không hiểu chuyện?
Mạt Mạt gói ghém đồ đạc, ngoan ngoãn bay về nước . Sự phát triển của ngành hàng không đúng là cần phải cảm ơn đôi tình nhân điên khùng này cho thật đáng hoàng mới phải .
Về tới nhà , Mạt Mạt liền bị bố mẹthay phiên nhau giáo huấn . Nội dung dại khái là con gái lớn không giữ được, ăn cháo đá bát, không tim không phổi...
Mạt Mạt ngoan ngoãn đón nhận phê bình . Trong lòng cô thầm tính toán , nếu chuyện cô và Cố Vị Dịch kết hôn bị phát hiện , chắc cô sẽ bị lóc thịt rút xương mất . Liệu có cần phải chuẩn bị bài vị trước không nhỉ ?
Còn Cổ Vị Dịch, sau một hồi thỉnh giác cao kiến của mẹ mình, anh đã thầm soạn sẵn một bài trong đầu, sau đó không hề chậm trễ , gọi điện với hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ Tư Đồ Mạt . Đương nhiên anh không dám nói ra chuyện hai người đã kết hôn, chi cố gắng thông qua lời nói, ngữ điệu khiêm tốn, lá phép, hiếu thảo, mang tới cho bố mẹ Tư Đồ Mạt cảm giác ấm áp như mùa xuân .
Bố mẹ Tư Dĩ Mạt không phải những người khó lấy lòng. Họ được một anh chàng ngoan ngoãn nịnh nọt một hồi lền bị chinh phục hoàn toàn, coi như con cái trong nhà.
Nhờ có Cố Vị Dịch, Mạt Mạt cũng đỡ phải nghe “văn tế”. Cô ở nhà nghỉ ngơi khoảng hai tuần thì quay lại thành phố, thế tục bôn ba vì một cuộc sống ấm no.
Thực lòng Mạt Mạt vẫn rất yêu thích công việc làm quảng cáo, vì thế có quy định nộp hồ sơ vào hai công ty quảng cáo. Kỳ lạ là cả hai công ty đó đều tỏ ý muốn tuyểndụng cô, ngay cả phỏng vấn cũng không cần nữa. Mạt Mạt cảm thấy kỳ quặc vô cùng, nhưng không lâu sau liền biết được mục đích của họ. Một bên muốn mở họp báo để cô có thể công khai gia nhập công ty họ chính thức tuyên chiến với Lí Trí. Còn công ty kia thì hy vọng cô có thể tạo ra scandal với Lâm Trực Tồn, thuận lên làm làm cho danh tiếng của công ty bay cao bay xa hơn. Hóa ra bây giờ cô cũng được coi như người có chút tiếng tăm trong nghề, còn có giá trị lợi dụng không nhỏ nữa chứ.
Đúng là không còn đường lui nữa, Mạt Mạt đành quyết định chuyển ngành. Lời bài hát của Châu Kiệt Luân từng đề cập tới rồi còn gì, không theo đuổi được ước mơ thì đổi sang một ước mơ khác là xong. Mạt Mạt đi phỏng vấn thêm vài công ty khác, vị trí nào, ngành nghề nào cô cũng thử sức. Nhưng phòng vấn đúng là không phải thế mạnh của cô. Ngoại trừ một công vlần di bắt cô ngày ngày mang theo máy tính xách tay tới một khu khỉ ho cò gáy ở ngoại thành, các công ty còn lại đều bặt vô âm tín. Vì thế, Mạt Mạt lại ở lì trong nhà, vô cùng kiêu hãnh bị dầu một kỳ nghỉ dưỡng dài nửa tháng nữa.
Phó Phai sau khi biết được chiến tích thê thảm của Mạt Mạt, thái độ vô cùng khẩn thiết mời có tới văn phòng nho nhỏ của cậu ta làm tay hòm chìa khóa.
Cô suy nghĩ vài ngày rồi miễn cưỡng đồng ý.
Cố Vị Dịch thì kịch liệt phản đối, hai người còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận, mấy ngày liền anh không thèm gọi điện cho cô. Nhưng Mạt Mạt chẳng buồn quan tâm. Núi cao ngăn cách, hoàng đế ở xa, anh có quản nổi không?
Mạt Mạt học chuyên ngành kế toán, cộng thêm việc công ty của Phó Phải cũng mới thành lập, hóa đơn chứng từ chưa có gì phức tạp cả. Vì thế mỗi ngày đi làm của Mạt Mạt đều vô cùng nhẹ nhõm thảnh thơi. Cô chỉ cần pha cốc trà, lên mang dạo vài vòng, đọc vài trang báo, cùng tán gẫu buôn chuyện với nhân Viện duy nhất trong công ty ngoại trừ ông chủ Pho Phái đo là Trần Tiểu Hy.
Công ty của Phó Phái chuyên làm túi, hộp đựng quà tặng chủ yếu là bao thầu túi đựng quà hàng loạt cho các dịp lễ tế Công ty tự thiết kế mẫu mã, sau đó tìm xưởng sản xuất. Sự nghiệp của cậu ta không lấy gì làm to tát. Nhưng những việc lung tung thì rất nhiều. Từ sáng tới tôi chẳng bao giờ thấy cậu ta ở văn phòng. Bởi thế, công ty bình thường chỉ có Mạt Mạt và Trần Tiểu Hy đóng đô. Trần Tiểu Hy là nhân viên thiết kẻ ms tốt nghiệp từ một trường đại học rất “khủng”. Mạt Mạt đã từng xem qua các thiết kế của cô ấy, tuy không được chuyên nghiệp cả tinh xảo như những thiết kế cô nhìn thấy ở công ty Quảng cáo Lí Trí trước kia, nhưng cô chắc chắn cô ấy là một nhân tài trong tương lai, không biết vì sao lại lưu lạc tới công ty nhỏ bé này Phó Phải đúng là đã đào được châu báu rồi.
Mạt Mạt và Trần Tiểu Hy khá hợp nhau. Chắc có lẽ do hai người đều vừa tốt nghiệp chưa lâu, tính cách lại khá thẳng thắn, phóng khoáng, và cũng là mỹ nữ … (Ôi, mặt dây quá ) . Tóm lại, hai người vô cùng thân thiết, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Hôm nay Mạt Mạt và Trần Tiểu Hy hẹn cùng nhau đi dạo phố. Nhưng chưa đi được nửa tiếng đã bắt đầu kêu mệt, hai cô nàng tìm một quán KFC vừa ăn vừa nói chuyện. Ban đầu, hai người còn tán gẫu về bộ phim truyền hình chiếu trên tivi tối qua, sau đó lại “buôn” đến mối tình đầu. Trần Tiểu Hy nói, mối tình đầu của cô ấy là một anh chàng học cùng lớp. Lên đại học hai người họ chính thức ở bên nhau. Cô nàng đã dùng hết cách này tới cách khác, khó khăn lắm mới tóm gọn được anh chàng vạn người mê kia. Nhưng kết cục họ vẫn chia tay, hơn nữa còn chia tay chẳng mấy êm đẹp. Mạt Mạt nói mối tình đầu của cô là Phó Phái, nhưng cũng kết thúc chẳng vui vẻ gì. Có điều, sau này, hai người đều trưởng thành hơn, lại trở thành bạn bè.
Trần Tiểu Hy chớp chớp đôi mắt to tròn đầy ngưỡng mộ, "Ôi ngưỡng mộ hai người quá. Hai người làm sao có thể được như thế?"
Mạt Mạt nhăn mặt nói: “Đây là do chị khoan dung đại lượng. Nếu không với hành vi khốn nạn như cậu ta, vốn phải ngồi lâu rồi.”
Hiếm khi Trần Tiểu Hy không truy hỏi gì, chỉ đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm: “Em thật sự ngưỡng mộ hai người đấy. Nếu em và anh ấy cũng có thể trở lại làm bạn bè thì tốt biết mấy. Ít nhất em còn có thể được nhìn thấy anh ấy thường xuyên. Không như bây giờ, anh ấy ghét em em cũng không dám tới tim anh ấy. Mấy hôm trước, bọn em vô tình gặp nhau, anh ấy lạnh lùng lắm, còn bắt em giới thiệu bạn gái cho nữa.”
Mạt Mạt suy nghĩ một lát rồi buông một câu vô cùng lý trí, Thật ra, có thể trở lại làm bạn, đa phần là bởi tình yêu chưa chưa thật sự sâu đậm. Bọn em đã yêu nhâu sâu đậm rồi thì không thể làm bạn bè được nữa đâu.”
Đột nhiên, Trần Tiểu Hy trợn tròn mắt, nằm bò ra bàn không buồn động đậy. Mạt Mạt chẳng hiểu sao, “Trần Tiểu Hy , em làm gì thế ? ”
Trần Tiểu Hy thấp giọng: “Đừng gọi em.”
Mạt Mạt cảm thấy kỳ lạ, nhìn ngó xung quanh một vòng, cũng thấp giọng theo: “Sao thế ?"
“Bạn trai cũ ... "Giọng nói lí nhí, rầu rĩ của Trần Tiểu Hy vọng ra từ dưới cánh tay cô nàng.
Mạt Mạt vừa nghe thấy đã phấn chấn hẳn lên, vô cùng hào hứng hỏi: “Ai ? Là ai? ”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Trần Tiểu Hy hơi ngẩng đầu, lấy tay che mặt, nói : " Xin chi đẩy , đừng có quay ngang quay ngửa cho người ta chú ý nữa. "
Mạt Mạt cố gắng kiềm chế sự hưng phấn, “Em nói cho chị biết là ai đi.”
Giọng Trần Tiểu Hy gần như cầu xin “Xin chị đấy, bà cô Mạt Mạt à. Chị đừng có lớn tiếng như vậy nữa.”
“Em nói cho chị biết anh ta mặc quần áo gì. Chị giúp em nhìn xem anh ta đã đi chưa.”
Trần Tiểu Hy cúi thấp đầu, thì thầm: “Không cần đâu. Chị đừng cử động là được. ”
Mạt Mạt rất phối hợp, không động đậy nữa, tò mò gàng hỏi: “ Đó chính là tình đầu em vừa nói à?”
” Trần Tiểu Hy thở dài, “Đúng. "
Mạt Mạt không hiểu, “Vừa nãy không phải em nói là rất muốn gặp anh ta sao? Sao phải trốn tránh? ”
Trần Tiểu Hy bất lực, “Chị không biết con gái nói có là không à? Lúc nãy em chỉ giãi bày tâm sự thôi. Hơn nữa, anh ấy còn muốn em giới thiệu bạn gái cho nữa . . . Xung quanh em chi toàn người như chị thôi...”
“Này, chị dây là hoa đã có chủ nhé, thuộc diện động vật quý hiếm cần phải bảo tồn đấy.”
Trong lúc hai người đang lén lút thì thầm to nhỏ , một giọng Tôi vô cùng lạnh lẽo vang lên từ sau lưng Mạt Mạt : “ Trần Tiểu Hy.”
Trần Tiểu Hy khựng người , không còn cách nào khác bỏ tay đang che mặt xuống có nặn ra một nụ cười rồi đi , ngẩng đầu lên .
Mạt Mạt nghe thấy tiếng gọi cũng quay người nhìn . Ôi ma ơi , ông trời có cần phải trêu người người ta như thế không ? Bốn phương trời sẽ có ngày gặp lại cũng không cần phải gặp nhau theo cách này chứ ?
“ Mạt Mạt , lâu rồi không gặp . ”
Mạt Mạt híp mắt , cong môi nở nụ cười, “Tiệp Nhi , lâu lắm không gặp. Cậu lại xinh đẹp hơn xưa rồi .”
Từ Tiệp Nhi cười vô cùng duyên dáng với người đang đứng bên cạnh cô ta , “ Bác sĩ Giang , đây là chị em lâu năm của tôi . Có dễ thương không ? "
Anh chàng bác sĩ Giang kia có gương mặt lạnh như bị nhưng vô cùng anh tuấn . Hơn nữa , anh ta còn chẳng buồn ly mắt nhìn Từ Tiệp Nhị và Tư Đồ Mạt lấy một lần . Đôi mắt đỏ nho thể muốn té Trần Tiểu Hy ra làm trăm mảnh . Đã the càng trêu người hơn là quý ông này bởi vì quá giận dữ , có mặt căng cứng nên một bên mỉ còn xuất hiện lúm đồng tiền . . . Trởng tượng một chút giống như Diêm La Vương bỗng dưng mọc them má lúm đồng tiền vậy .
Trần Tiểu Hy chỉ biết cười khan trốn tránh ánh mắt của anh ta .
Mạt Mạt còn chưa kịp chào hỏi , anh ta đã nói : " Xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Trần Tiểu Hy.”
Trần Tiểu Hy cứ thế ngo ngác bị anh ta lôi ra ngoài .
Mạt Mạt nhìn bóng dáng hai người ta dẫn , vô cùng sâu sắc đồng cảm với cô nàng Tiêu Hy . Sau đó có quay người , đưa mắt nhìn thẳng vào Từ Tiệp Nhi trước mặt . Từ sau khi vì Phó Phái mà từ mặt nhau , hai người chưa từng liên lạc lại , bao nhiêu năm không gặp , ngay cả tìm kiếm một chủ đề để trò chuyện với nhau cũng vô cùng gượng gạo .
Từ Tiệp Nhi thì khác , cô ta điềm nhiên như không kéo chiếc ghế mà vừa nãy Trần Tiểu Hy ngồi ra , “ Mạt Mạt , sao thế ? Bây giờ đang làm gì rồi ? "
Mạt Mạt đẳn do một lát nói thẳng “ Phó Phái mở công ty , mình đang ở đó giúp cậu ấy.”
Từ Tiệp Nhi cuời, tỏ ra vô cùng phóng khoáng "Cậu vẫn ở bên Phó Phải à ? Đúng là không dễ dàng gì .”
Năm đó Mạt Mạt và cô ta quá thân thiết . Cô biết , chỉ cần cô ta thấy không vui khi nói chuyện âm cuối sẽ hạ thấp xuống .
Mạt Mạt còn chưa kịp nói gì Từ Thiện Nhi đã ςướק lời : “ Không sao đâu . Mình tha thứ cho hai người từ lâu rồi . "
" Đâu có , mình và cậu ấy không ở bên nhau . Mình có bạn trai khác rồi . " Nói xong tự cô cũng thấy chán nản . Cái gì gọi là bạn trai khác chứ ? Sao nghe cứ lăng nhăng thể nào ấy nhỉ ?
Từ Tiệp Nhi như thể đang cười trên nỗi đau của cô , “ Mình đoán ngay mà . Tên Phó Phái kia làm sao có thể ở bên ai lâu dài được cơ chứ?”
Mạt Mạt làng sang chuyện khác , “ Bây giờ cậu đang làm ở đâu ? "
Từ Tiệp Nhi cười duyên dáng , giơ bàn tay trái lên huơ huơ . nói : “ Bà nội trợ . ”
Mạt Mạt cười híp mắt , “ Viên kim cương to quá . Chói hết cả mắt mình rồi . "
Từ Tiệp Nhỉ cười đắc ý , “ Bây giờ cậu có bạn trai không ? Hay vẫn còn dây dưa với Phó Phái ? Dùng có dây dưa với cậu là nữa . Dể mình bảo ông xã giới thiệu bạn trai cho cậu nhé ? Bạn bè của anh ấy toàn những nhân vật trị giá hàng tỷ đấy . ”
Mạt Mạt chằng buồn đính chính . Cô chỉ thầm than vãn trong lòng rằng , không biết hàng tỷ là mấy con số 0 ? Sau đó thầm nhẩm tính , ôi mẹ ơi , hàng tỷ không biết có thể mua được bao nhiêu tấm vé máy bay sang Mỹ nhỉ? Đáp án là không biết, bởi vì dốt Toán.
Từ Tiệp Nhị thấy Mạt Mạt không nói gì , tưởng cô bắt đầu dao động bên nói thêm : “ Có điều , người có tiền cũng kén chọn lắm . Cậu dừng ôm quá nhiều kỳ vọng . ”
Mạt Mạt nghe thể chỉ cười . Cô không còn là cô bé nha hoàn ngốc nghếch luôn lẽo đẽo theo sau cô ta năm nào nữa rồi . “ Mình có bạn trai rồi . Đối với mình thì tình yêu quan trọng hơn tiền bạc nhiều . ”
Sắc mặt Từ Tiệp Nhi thoáng thay đổi , cầm chiếc túi xác hàng hiệu đặt lên mặt bàn , sau đó lấy điện thoại ra , nói : “ Số điệ thoại của cậu là bao nhiêu ? Khi nào rảnh rỗi thì cùng nhau đi ăn một bữa .Nhưng mà mình không tới mấy chỗ như KFC này đâu . Lúc nãy mình chỉ đi ngang qua , bác sĩ Giang nói là nhìn thấy bạn nên mới bước vào thôi . ”
Mạt Mạt kiềm chế không bĩu môi . Cô dọc số điện thoại của minh cho cô ta .
Từ Tiệp Nhi nháy vào máy của Mạt Mạt . “ Mình dùng ba số điện thoại . Số điện thoại ở máy này mình dùng để liên lạc với bạn bè thân thiết , thông thường không cho người ngoài đâu . "
“ Mình chỉ dùng có một số thôi , he he . ”
Từ Tiệp Nhi đưa tay lên , nhìn chiếc đồng hồ đeo tay lấp lánh toàn đá quý , “ Mình nghĩ chắc bác sĩ Giang sẽ không quay lại nữa đâu . Thôi mình gọi điện kêu lái xe tới đón vậy . Cậu định đi đâu? Tiện đường mình đưa cậu đi.”
Mạt Mạt lắc đầu , “ Không cần đâu . Mình phải đợi Tiểu Hy Tiểu Hy chính là cô gái lúc nãy đi ra ngoài cùng bạn của cậu đấy . "
Từ Tiệp Nhi nhún vai , “ Tùy cậu thôi . Lần sau đưa cả bạn trai tới nhé , mình kiểm duyệt giúp cậu . "
Mạt Mạt gật đầu , “ Được , bye bye . ”
“ Bye bye . ”
Mạt Mạt ngồi lại quán KFC đợi một lúc thì nhận được điện thoại của Trần Tiểu Hy . Cô nàng nói có việc phải đi trước . Thế là Mạt Mạt lại đi dạo phố một mình , tự sắm cho bản thân một đôi giày , mua cho Cố Vị Dịch một chiếc áo len , sau đó về nhà .