Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 31

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Giám đốc Tôn ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi lại tiếp tục đọc văn bản, “Cuộc thi quảng cáo gì?”
Mạt Mạt siết chặt nắm tay, “Quảng cáo của tôi với Lý Hiểu Tình bị anh ghi nhầm tên.”
Giám đốc Tôn buông tài liệu trong tay, nói: “À, thế à? Để tôi xem lại.
Hai phút sau.
Anh ta nghiêm túc nói: “Đâu có viết sai. Quảng cáo mà Lý Hiểu Tình quay là quảng cáo mang tính nhân văn, từ thiện. Còn quảng cáo của cô là quảng cáo thương mại. Tác phẩm của cô không tồi chút nào, chỉ có điều ý tưởng quảng cáo thương mại không thể bì được với quảng cáo mang tính nhân văn. Cô đừng cay cú, lần sau cố gắng hơn là được.”
Mạt Mạt bàng hoàng, được chứng kiến tận mắt thế nào gọi là nghệ thuật nói dối không chớp mắt một cách vô liêm sỉ khiến cô hồi lâu mới lấy lại được phản ứng. Cô lập tức đi tìm đàn chị Hiểu Tình.
Lý Hiểu Tình chớp đôi mắt to tròn vô tội, nói: “Tôi cũng không rõ tình hình cho lắm, công ty sắp xếp mà.”
Mạt Mạt hiểu rồi. Nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của chị ta, đột nhiên cô thấy ruột gan cồn cào, buồn nôn.
Thể là nguyên buổi chiều, Mạt Mạt đi tìm tất cả những người từng tham gia vào ê kíp sản xuất của quảng cáo đó. Người thì lắp bắp nói không biết gì, người thì trốn tránh nói rằng mình không tham gia, có người còn không biết liêm sỉ nói quảng cáo đó do Lý Hiểu Tình quay, có người tốt bụng khuyên cô nên bỏ qua đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cuối cùng, cô gọi điện thẳng cho anh Thiết. Sau một buổi chiều hỗn loạn, bây giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Gọi tới mười cuộc, anh Thiết mới chịu bắt máy, giọng điệu như thể đang vội vàng lắm, “Tư Đồ, tôi đang gặp khách hàng. Lát nữa tôi gọi lại cho cô sau nhé."
Mạt Mạt nhàn nhạt nói: “Anh Thiết, không cần đâu. Tôi nói mấy câu với anh thôi.”
Đầu bên kia im lặng nhưng không ngắt máy.
Giọng nói của Mạt Mạt vô cùng bình tĩnh, “Anh Thiết. những ngày vừa qua cảm ơn anh đã chiếu cố. Lát nữa tôi sẽ đi nộp đơn xin thôi việc. Sau này e là không còn cơ hội hợp tác nữa. Tôi cũng tiện thể nói cho anh biết, Lý Hiểu Tình và giám đốc Tôn đang cặp kè với nhau. Tôi bắt gặp hai lần rồi. Một lần là hôm tôi vừa mới đi làm, ngủ gục trên bàn làm việc, thấy chị ta ngồi lên đùi một người đàn ông đi giày da, đến trưa chị ta liền đi mua cho anh một đôi giày y hệt như thế. Một lần nữa là ở trong nhà vệ sinh của công ty. Chị ta và giám đốc Tôn ở bên ngoài hôn nhau, chính tại tôi nghe thấy chị ta gọi tên giám đốc Tôn. Tối hôm đó anh lại đưa chị ta về nhà gặp người lớn nói chuyện. Tạm biệt.”
Lúc Mạt Mạt cúp máy, tay cô vẫn còn run rẩy. Không ngờ mình cũng vô sỉ một lần. Được đấy!
Sau khi để đơn thôi việc lên mặt bàn làm việc của mình, cô | liền rời đi. Ra khỏi cổng lớn của công ty, bước chân cô hơi loạng choạng, ánh nắng chói chang chiếu rọi khiến cô thấy chua xót trong lòng. Nắng gì mà chói chang như vậy chứ?
Nhân viên quản lý tòa nhà thân thiết chào hỏi cô: “Cô bé, đi đứng phải cẩn thận chứ. Cô lại đi gặp khách hàng đấy à?"
Mạt Mạt cười bị thương, muốn nói vài câu tạm biệt với ông ta nhưng chẳng biết mở lời thế nào, chỉ đành lắc đầu quay người bước đi không ngoảnh lại. .
Về tới ký túc, Mạt Mạt lặng lẽ thu dọn đồ đạc, bình tĩnh đến mức chính cô còn thấy sợ hãi. Cô ngồi thất thần trong phòng khách, đợi xe của công ty dọn nhà tới.
Chuông cửa reo mấy lần liền, Mạt Mạt mới lấy lại được Phản ứng. Cô hít một hơi thật sâu rồi đi mở cửa, hóa ra là cô bé Cá chung Thẩm Văn Văn quên mang theo chìa khóa.
Thẩm Văn Văn nước mắt lưng tròng hỏi: “Chị Mạt Mạt, chị phải đi sao?”
Mạt Mạt cười, xoa đầu cô bé nói: “Đúng thế, em khóc cái gì chứ?”
Thẩm Văn Văn bĩu môi, “Em không nỡ xa chị. Sao họ có thể đối xử với chị như thế chứ? Quá đáng quá đi mất.”
Mạt Mạt vẫn cười, “Chẳng phải em cũng sắp kết thúc kỳ htc tập rồi sao? Khi nào chị tìm được công việc mới sẽ mời em đi ăn nhé.”
“Chị Mạt Mạt...”
“Xe của công ty dọn nhà tới rồi, em bê giúp chị ít đồ ra được không?"
“Chị Mạt Mạt..."
“Được rồi mà, đừng có làm như sinh ly tử biệt thể. Ngoan, bây giờ việc cần làm là giúp chị chuyển đồ.”
Lại quay về căn hộ của Cố Vị Dịch. Đồ đạc cô mới chuyển về đang bày la liệt trong nhà. Mạt Mạt khoanh chân ngồi bệt trên sàn gọi điện cho Cố Vị Dịch. Một cuộc không bắt máy, hai cuộc không bắt máy, ba cuộc vẫn không ai bí. máy. Cô biết, có lẽ anh đang trong phòng thí nghiệm, hoặc đang làm báo cáo... Tóm lại, anh có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, chuyện nào cũng có thể khiến anh bỏ lỡ cuộc gọi của cô.
Cô ngồi dựa vào đống thùng carton, lướt danh bạ trong điện thoại, bỗng chẳng biết phải gọi cho ai. Đàn Chị sao? Không được, không thể làm phiền cô ấy thêm nữa. Trước khi tốt nghiệp, cô ấy chia tay bạn trai, hai người lúc trước còn hùng hồn nói sẽ đi đăng ký kết hôn, vậy mà chẳng biết vì sao lại đường ai nấy đi. Tuy Đàn Chị tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng Mạt Mạt nào dám đem chuyện của mình ra làm phiền cô ấy chứ. Mộng Lộ thì sao? Không được, với tính cách nóng như lửa của cô ấy, hơn nữa, quảng cáo đó cô ấy cũng tham gia, chắc cô ấy sẽ xông vào đốt cả công ty mất. Phó Phái ư? Càng không cần phải suy nghĩ nữa.
Trời dần tối, cô còn chẳng buồn bật đèn, cứ khoanh chân ngồi trên sàn nhà tới tê cả chân rồi nằm xuống, ngắm các vì sao trên trời qua cửa sổ.
Cuối cùng, Cố Vị Dịch cũng gọi tới. Anh nói: “Xin lỗi, lúc nãy anh đang thi.”
Thi? Lý do quá hợp tình hợp lý còn gì. Mạt Mạt ôm điện thoại, muốn trút giận nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ “ừm” một tiếng rồi im lặng.
“Sao thế? Giận rồi?” Giọng nói mang ý cười của anh khiến Mát khó chịu trong lòng. Con người ta khi ích kỷ có thể ôn vô cùng ác độc, bị tổn thương rồi liền muốn thương tổn vời khác. Hơn nữa, đối tượng trút giận thường là người thân thiết với mình nhất, bởi vì trong lòng luôn hiểu rõ, người thân hiết với mình sẵn sàng tha thứ cho mình sau tất cả.
Mạt Mạt cắn răng, buông lời tàn độc: “Cố Vị Dịch, em muốn ly hôn.”
“Được. Nhà đứng tên anh, giờ nó thuộc về em. Anh cũng đứng tên anh, vì thế cũng thuộc về em.” Anh ngừng một chút mới nói: “Nói đi, lại chịu ấm ức gì rồi?”
Câu nói cuối cùng của anh tựa chiếc van tháo mở hết dòng in như thác lũ trong lòng Mạt Mạt. Nước mắt cô cứ thế lăn sống. Cô vừa khóc thút thít vừa trút hết những tủi hờn. Cố Vi Dich không nói lời nào, để mặc cô khóc lóc, hò hét, mắng chửi xong mới hỏi: “Thế chúng mình không ly hôn nữa nhé?”
Mạt Mạt vừa khóc vừa cười, mắng anh: “Anh khốn kiếp! Bị thần kinh à? Cũng không biết đường an ủi em. Em sẽ ly hôn, ngày mai anh lăn về đây ly hôn ngay cho em.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Anh nói: “Đừng mà. Em thử nghĩ xem, bây giờ em đã là thành phần thất nghiệp rồi, nếu còn thuộc diện ly hôn nữa thì không tốt đâu.”
Mạt Mạt bĩu môi, “Anh thật sự không an ủi em chút nào sao?”
Có Vị Dịch thở dài, “Có anh rồi mà.”
Cô chu miệng, “Có anh chỉ phiền phức thêm chứ được tác dụng gì? Xa cách nghìn trùng như thế, em chẳng có cảm giác gì cả.”
"Nho nhã một chút đi, Cố phu nhân."


Từ đầu tới cuối, Cố Vị Dịch không nói được mấy câu an ủi, thỉnh thoảng khi cô vừa khóc vừa mắng chửi anh sẽ xen thêm vài câu bông đùa không đâu vào đâu. Nhưng kể ra cũng thật kỳ lạ, sau khi cúp điện thoại, Mạt Mạt liền cảm thấy không còn ấm ức như lúc nãy nữa. Đột nhiên cô thấy chuyện này chẳng có gì to tát cả. Chỗ đó không giữ được chân tôi thì sẽ có chỗ khác. Nếu không nơi nào chứa chấp nổi, tôi sẽ phiêu bạt chân trời góc bể.
Mạt Mạt liền lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc. Cô đang lục lọi khắp nhà để tìm dao rạch thùng carton thì chuông điện thoại reo. Cứ tưởng đột nhiên lương tâm Cố Vị Dịch trổi dậy gọi điện | dỗ dành, nào ngờ khi nhìn màn hình, hóa ra là Lý Hiểu Tình.
Mạt Mạt hít sâu một hơi rồi bắt máy.
Giọng nói của Hiểu Tình tuy rất nhã nhặn, nhưng ngữ khí lại toát ra sự căm hận vô cùng,“Tư Đồ Mạt, tôi và anh Thiết chia tay rồi, cô vui chưa?”
Mạt Mạt cười lạnh, “Vui chứ."
Lời nói của Hiểu Tình trở nên xấu xa hơn, “Tư Đồ Mạt, thật không nhận ra cô lại là loại người âm hiểm như thế.”
Mạt Mạt cười tới nỗi không thở nổi, “Cũng tạm, nhờ có đàn chị đây chỉ bảo tận tình.”
Giọng của Hiểu Tình đột nhiên trở nên bị thương, “Mạt Mạt, làm như thế thì có gì tốt cho cô chứ?”
Lẽ nào chị ta vẫn muốn diễn sao?
Giọng nói của Mạt Mạt cũng trở nên bị thương theo, “Đàn chị à, đây không phải là vì em muốn tốt cho chị sao? Lần trước ở trong nhà vệ sinh, em nghe thấy hết rồi. Chị phiền não vì không biết làm sao để nói chia tay với anh Thiết. Em giúp chị giải quyết rồi còn gì? Hôm nay muốn nói chẳng qua là vì em chuẩn bị xin nghỉ việc rồi, trước khi đi cũng muốn làm chút việc tốt thấu hiểu cho tâm trạng của chị. Chị cũng không cần cảm kích em quá đâu. Chị đã cho em một bài học đắt giá như thế trong cuộc đời này, em đền đáp chị là chuyện nên làm thôi mà.”
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu mới phát ra tiếng cười khẩy, nói: “Tôi vẫn còn nhớ cô có anh chàng bạn trai thiên tài tên Cổ Vị Dịch đúng không? Hồi cấp ba cậu ta từng có một mối tình oanh liệt lắm đấy. Mới lớp mười hai đã làm con gái nhà người ta ễnh bụng ra, tới lúc thi tốt nghiệp còn bỏ rơi người ta. Tôi nghe nói cô gái đó còn tự sát vì cậu ta nữa đấy. Tôi thấy ấy à...”
Mạt Mạt cúp điện thoại, ôm gối ngồi trên sofa, nhìn chằm chăm chiếc điện thoại bên chân mình, do dự mãi không biết có nên gọi cho Cố Vị Dịch hay không. Nếu gọi thì có vẻ như chẳng hề tin tưởng anh.
Thật ra cô rất tin tưởng, lần đầu tiên của hai người bối rối như vậy, nếu như trước đây anh thật sự từng làm bụng người ta to ra thì đúng một kỳ tích. Nhưng không có lửa làm sao có khói…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc