Mạt Mạt cười sung sướng, dùng ngón trỏ và ngón cái túm lông mi của anh.
Cố Vị Dịch bắt lấy tay cô, đặt lên eo mình, mắt vẫn nhắm nghiền, đôi môi tùy tiện đáp xuống một nơi nào đó trên thân thể cô. Cứ hôn mãi, hôn mãi, ngọn lửa kia lại được nhen nhóm.
Mạt Mạt nhìn thấy ánh lửa lập lòe như ẩn như hiện ngay khi anh mở mắt, lòng thầm than không hay rồi. Cô định trốn nhưng không kịp. Mạt Mạt đáng thương lại bị trừng phạt thêm một lần nữa.
Đôi vợ chồng mới cưới lăn lộn trên giường suốt cả một buổi sáng. Buổi trưa đói quá mò dậy tìm đồ ăn, Mạt Mạt mới nhớ ra người nào đó sáng nay không đi học, vì thế lấy một miếng bánh mỳ ném cho anh, “Anh dám trốn học sao?"
Cố Vị Dịch chẳng buồn để ý tới cô.
Mạt Mạt lại lấy một miếng bánh mỳ lớn hơn ném anh, “Nếu anh mà không tốt nghiệp được thì em sẽ ly hôn.”
Lần này Cố Vị Dịch không dám nói dù sao cũng chưa đăng ký, chỉ đành đưa tay đón lấy bánh mỳ của cô, “Nếu em không muốn ăn thì cứ nói, đừng có lãng phí lương thực như thế.”
Cô cười đắc ý, dùng dĩa xiên vào mấy miếng thịt bò bít tết mà anh đã cắt tử tế trong đĩa. Lúc nãy anh bảo cô gọi bít tết thì cô nhất quyết không chịu. Thứ nhất, cô cảm thấy mình ăn không nổi, hơn nữa, cô nói bữa là này cô mời, bít tết đắt như thế. Thứ hai, cô thấy trên phim, mấy nữ chính đều xách theo túi giấy đựng chiếc bánh mỳ dài của Pháp, muốn bao nhiêu lãng mạn có bấy nhiêu, ai mà ngờ bánh mỳ Pháp lại cứng như đá thế này.
Cô Vị Dịch trợn trắng mắt, “Vừa nãy chẳng phải em nóikhông ăn bít tết sao?”
Mạt Mạt cười hị hị, “Bây giờ tự nhiên em lại muốn ăn.”
Anh đành chấp nhận số phận, đưa đĩa bít tết tới trước mặt cô.
Buổi chiều Mạt Mạt vẫn đi học cùng Cố Vị Dịch, vẫn ngồi ngủ như ૮ɦếƭ trong lớp của anh.
Buổi tối vẫn là một người ngồi học, một người ngồi xem tạp chí.
Mạt Mạt lật giở tạp chí mãi cũng chán, cô ngồi dậy mở ngăn kéo tủ đầu giường của Cố Vị Dịch ra, vừa lục lọi vừa nói: “Cô Vị Dịch, ngăn kéo của anh vô vị thế, toàn sách là sách.”
Cố Vị Dịch coi như không nghe thấy gì.
Cô tiện tay lấy cuốn sách ở trên cùng mở ra xem, Tài liệu chất bán dẫn, trông cứ như dụng cụ thôi miên ấy. Kỳ lạ thật, rõ vàng đều là chữ Hán, tách ra để đọc thì chữ nào cô cũng biết, thế mà tổ hợp lại thành một câu thì chẳng hiểu gì.
Mạt Mạt giở được hai trang, lúc định cất đi bỗng phát hiện trong đó có kẹp một sợi tóc. Nghĩ ngợi giây lát thấy có gì đó không đúng. Cô tỉ mỉ quan sát một lượt, một sợi ngắn, một sợi dài, buộc vào nhau.
Cô quăng mạnh cuốn sách về phía anh, “soạt” một tiếng, sách từ trên lưng anh rơi xuống, nằm bên dưới đất.
Cố Vị Dịch vừa cảm thán mình lấy phải một bà vợ bạo lực, ta quay ghế lại trừng Cô, “Cố phu nhân à, em muốn sát phu à?”
Cô cầm hai sợi tóc, bày ra biểu cảm như thể đang bắt gian ngay tại trận, “Anh nói xem, đây là tóc của ai?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn xuống cuốn sách đang nằm dưới đất, phải nói thật sao? Không được, cô sẽ đắc ý tới quên trời quên đất cho mà xem.
Anh nghiệm mặt, “Ngoài em ra thì còn ai nữa? Cuốn sách đó từ hồi mang sang đây tới giờ anh đã mở ra đâu. Tư Đồ Mạt, em có thể đứng dơ dáy như thể được không? Ngày trước anh đã bảo em đừng lấy sách của anh ra gối đầu rồi, em không nghe. Có lần anh còn thấy em mang cả sách của anh ra để lót nồi đấy..."
Mạt Mạt xoa xoa sợi tóc trong tay, xem xét kỹ lưỡng độ dài cũng như màu sắc, rồi quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đang giáo huấn một cách nghiêm túc của Cố Vi Dịch, bĩu môi nói: “Được rồi, được rồi, người ta biết rồi. Em đem vứt đi đây, anh đừng có câu nhàu nữa.”
Lúc quay lại, nhìn Cố Vị Dịch đang nghiêm túc ngồi viết báo cáo, Mạt Mạt bèn lấy điều khiển chỉnh cho nhiệt độ của điều hòa thấp xuống một chút. Trời nóng quá đi mất, làm cho khuôn mặt của ông xã bảo bối nhà cô đỏ ửng hết cả lên rồi.
***
Ngày tạm biệt.
Trước khi máy bay cất cánh, Mạt Mạt thắt dây an toàn rồi | thở dài thườn thượt.
Lúc tiễn cô, Cố Vị Dịch chẳng vui vẻ chút nào, cứ càu nhàu | bảo em sang đây học thì không nghe, bây giờ bảo em xin nghỉ phép thêm hai ngày thôi em cũng không chịu.
Cô không dám cãi lại câu nào, hôn anh một cái rồi vội vàng lên máy bay.
Chuyến đi Mỹ này đúng là chẳng giống ai. Trước khi đi cô vẫn còn là thiếu nữ chưa chồng, còn giờ trở về thì đã thành vợ người ta. Nước Mỹ đúng là một mảnh đất thần kỳ.
Xã hội này có rất nhiều người thích tán gẫu, buôn chuyện, nhất là trên các chuyến xe hoặc chuyến bay đường dài. Mạt Mạt không phải kiểu thích bắt chuyện với người lạ, cho nên cô rất sợ những người như thế. Nếu có thể tránh cô sẽ cố gắng tránh bằngđược. Vì thế, cô đã luyện được một kỹ năng, cứ lên xe là ngủ, Cho dù là xe buýt, xe con hay xe tải, chỉ cần có muốn thì có thể dễ dàng tiến vào mộng đẹp. Cô quyết định phát huy sở trường này trên máy bay.
“Dậy đi, hạ cánh rồi.”
Gương mặt của Mạt Mạt vẫn chìm trong mộng đẹp bị người ta vỗ, cô quay đầu đi tiếp tục ngủ.
“Tư Đồ Mạt!”
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi kia đã đánh thức Mạt Mạt khỏi giấc mộng.
Tư Đồ Mạt mở trừng mắt, nhìn người trước mặt. Tuy hing nỗi nhớ nhung là một điều huyền diệu, nhưng cũng không huyền diệu tới nỗi có thể biến thành người thật thế này chứ?
“Sao thế? Gặp ma à?” Cố Vị Dịch cười, nâng cằm cô lên, “Thật chưa từng thấy ai dễ ngủ hơn em, ngáy khò khò suốt cả quãng đường.”
Mạt Mạt cấu mình, rồi nhéo anh, cười ngốc nghếch, “Sao anh lại ở đây?”
Anh trừng mắt lên, nói: “Vốn định cho em một niềm vui bất ngờ, ai mà biết được giấc ngủ của em đã vùi chôn tất cả.”
Mạt Mạt không nói gì nữa, cười ngốc nghếch nhìn anh.
Cố Vị Dịch bị cô nhìn chằm chằm thì hơi mất tự nhiên hắnggiọng: “Nhìn gì mà nhìn? Đi thôi.”
Cố Vị Dịch đẩy hành lý, Mạt Mạt khoác tay anh, hai người sánh bước bên nhau đi giữa sân bay tấp nập người qua lại.
Đột nhiên Mạt Mạt dừng bước, “Sao anh lại theo em về? Xin nghỉ mấy ngày thế?”
Cố Vị Dịch khẽ đẩy đầu cô, “Bây giờ mới nhớ tới việc hỏi à? Anh xin nghỉ ba ngày.”
Mạt Mạt giật mình: “Ba ngày thôi à? Thế chẳng phải ngày kia anh lại phải bay sang đó sao? Anh đốt tiền đấy à? Có biết vé máy bay đắt lắm không? Em nói cho anh biết, bây giờ anh là người có gia đình rồi. Người nhà của anh chính là em, em chính là người nhà của anh. Anh bây giờ vẫn còn là sinh viên nghèo, cứ tiêu tiền phung phí như thế, sau này biết làm sao? Em còn đang trông đợi anh nuôi em đấy. Em nói cho anh biết, cuộc đời em không có mơ ước gì lớn lao, chỉ thích ngồi ăn chờ ૮ɦếƭ thôi. Còn anh chính là món quà mà ông trời ban tặng cho em, giúp em hoàn thành mơ ước ấy. Thế nên anh không thể hình thành thói quen tiêu sài hoang phí được. Anh phải hai tay dâng hiếnmột cuộc sống giàu có xa hoa cho em, anh...”
Em càng ngày càng giống một bà vợ rồi." Cố Vị Dịch lắc đầu, nhàn nhạt nói.
Mạt Mạt chẳng buồn để ý, tiếp tục lải nhải không ngừng
Cô bị Cố Vị Dịch lôi kéo về nhà anh. Dọn dẹp nhà cửa quá loa một chút, sau đó cô bị lôi ra ngoài, mơ mơ màng màng đi tới Cục Dân chính, chụp bức ảnh, gặp một bà dì tóc xoăn, ký Lộn nộp chín tệ phí đăng ký. Lúc ký tên, Mạt Mạt vô cùng căng thẳng, ký nhầm sang ô của chú rể. Bà dì kia mặt mũi hằm hằm đổi một tờ khác cho hai người, nằng nặc đòi hai người nộp thêm tiền in phát sinh. Thời buổi này rồi, thái độ phục vụ như thế sao chấp nhận được... Tóm lại, hai người họ đã đăng ký rồi, hơn nữa, còn kết hôn vô cùng qua loa.
Bước ra khỏi cổng, hai người cùng nhau đi chợ mua thức ăn. Sau khi oẳn tù tì, Cố Vị Dịch thua, đành phải vào bếp nấu cơm.
Mạt Mạt ở ngoài phòng khách nhàn rỗi xem tivi, chuyển hết kênh này tới kênh khác. Thi thoảng cô lại đi vào bếp xem Cố Vị Dịch đang bận rộn, cảm thấy thật thần kỳ, chẳng lẽ đây chính là cuộc sống vợ chồng như trong lời đồn hay sao? Dường như chẳng khác gì mấy so với trước đây.
Ngón tay đang bấm điều khiển của Mạt Mạt khựng lại. Ấy? Quảng cáo của Lâm Trực Tồn?
Ồ, hóa ra chính là quảng cáo của cô. Thật không ngờ, cảm giác nhìn thấy công sức lao động của mình xuất hiện trên truyền hình lại tuyệt vời đến như vậy. Nhìn ánh mắt đơn thuần của bạn trẻ, ngón tay đang lướt trên phím đàn của Lâm Trực Tồn, khuôn mặt nhìn nghiêng như ảo ảnh của Mộng Lộ... Ôi, đúng là một tác phẩm thiên tài.
Mạt Mạt vừa cảm thán vừa gọi: “Cố Vị Dịch, mau ra đây mà xem, quảng cáo của em được phát rồi này.”
Cố Vị Dịch cầm cả muôi chạy ra xem. Vốn di anh đang vô cùng hứng thú, nhưng khi nhìn thấy Lâm Trực Tồn thì “hư” một tiếng, “Lại là cái tên mặt trắng kia.”
Chẹp, đúng là nhỏ mọn hẹp hòi.
Mạt Mạt chẳng thèm để ý tới tâm trạng ghen tuông của anh. Một lát sau cô mới nhớ ra, tác phẩm dự thi sao lại được phát trên truyền hình nhỉ?
Hôm sau, mới sáng sớm Mạt Mạt đã bị Cố Vị Dịch bắt ép xin nghỉ. Cô hiên ngang gọi điện tới công ty xin nghỉ thêm hai ngày Đứng đầu tổ Sáng tạo của cô là một người phụ nữ vô cùng ghê gớm, nghiêm khắc, không dễ nói chuyện chút nào, thế mà lại thoải mái cho cô nghỉ phép.
Đặt điện thoại xuống, Mạt Mạt hớn hở ôm lấy cổ Cố Vị Dịch, “He he, em xin nghỉ được rồi".
Cố Vị Dịch nghiêng đầu, nhìn bàn tay đang đặt trên cổ mình, “Em định Ϧóþ ૮ɦếƭ anh đấy à?”
Tâm trạng cô đang vui vẻ nên không thèm chấp câu nói lạnh lùng của anh, “Thế cả ngày hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”
Mấy hôm vừa rồi ở Mỹ, mặc dù hai người luôn quấn lấy nhau, nhưng anh vẫn phải đi học, vẫn phải viết báo cáo, cô chưa được chiếm dụng anh trọn vẹn lấy một ngày. Càng nghĩ càng cảm thấy tuần trăng mật của mình sao buồn tủi oan ức đến thế.
Cố Vị Dịch cầm tay cô, nói: “Đi gặp bố mẹ hai bên.”
Mạt Mạt sửng sốt, “Không phải chứ? Bố mẹ anh thì em Lông biết, nhưng bố mẹ em ở ngàn dặm xa xôi, sao gặp được?”
Anh vỗ vào đầu cô, nói: “Thế giới này vẫn còn một phương Tên giao thông có tên là máy bay. Nếu anh nhớ không lầm thì hôm qua em vừa mới ngồi đấy."
Cô cuống lên, túm lấy anh nói: “Không được đầu. Bố mẹ em mà biết em kết hôn kiểu tiền trảm hậu tấu thế này, chắc em bị đánh cho thừa sống thiếu ૮ɦếƭ mất. Nếu anh muốn gặp bố mẹ em thì phải bước qua xác em trước đã.”
Anh trừng mắt một hồi lâu mới thỏa hiệp: “Thế thì gặp bố anh đã.”
Mat Mật Vưa định gật đầu, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng, “Anh tưởng em ngốc lắm à? Mẹ anh biết chuyện rồi chẳng lẽ mẹ em lại không biết? Chẳng phải em vẫn bị đánh cho thừa sống thiếu ૮ɦếƭ hay sao? Nếu thật sự anh muốn đổi một cô dâu khác thì cứ nói thẳng ra, chúng ta dễ hợp dễ tan. Đừng gây ra tai nạn ૮ɦếƭ người.”
Cố Vị Dịch bực bội nói: “Thế em định để anh làm ông chồng giấu mặt à?”
Mạt Mạt gật đầu, “Anh phải nhớ, bây giờ anh vẫn chưa chủ động về kinh tế, anh là một sinh viên nghèo. Anh không làm đại gia giấu mặt được đâu, chỉ làm ông xã giấu mặt thôi.
Anh híp mắt, nghiến răng nói: “Em thử nói anh nghèo một lần nữa xem.”
Mạt Mạt chỉ biết cười khan, “He he, đừng như thế mà. Dù sao cũng đăng ký kết hôn rồi, cả em và anh đều không chạy thoát được. Đợi khi nào anh về nước, cuộc sống của hai chúng ta vào ổn định rồi hãy nói với mọi người trong gia đình. Anh không muốn để người trong nhà em nghĩ anh là một tên tiểu tử bồng bột, không tôn trọng người lớn, đúng không?”
Nhà khoa học Cổ Vị Dịch trong lĩnh vực nhân tình thế thái đúng là còn rất nhiều điều chưa tỏ, bị Mạt Mạt tung hỏa mù như thế cũng đành chấp nhận.
Vậy nên Cố Vị Dịch đồng ý sau khi ăn sáng xong sẽ đưa Mạt Mạt đi công viên trò chơi, hẹn hò lãng mạn như phim Hàn Quốc.
Cố Vị Dịch và Tư Đồ Mạt tay trong tay đi xuống dưới lầu.
Tư Đồ Mạt vừa đi vừa nghêu ngao hát: “Đi, đi, đi, đi, đi, chúng ta tay lớn nắm tay nhỏ. Đi, đi, đi, đi, đi, cùng nhau ta dạo chơi...”
Anh bất đắc dĩ chịu đựng hành vi ca hát ngay giữa đường một cách ấu trĩ này của cô. Bà lão đi trước đã ngoái đầu nhìn hai người họ mấy lần.
Cố Vị Dịch đang định mở miệng dạy dỗ, cô chợt dừng bước, mặt mếu máo nói: “Cố Vị Dịch, chúng ta về nhà đi.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Anh không hiểu gì cả, đảo mắt quanh một vòng mới đáp: “Sao phải quay về? Em gặp phải kẻ thù à?”
Mạt Mạt lí nhí nói: “Chúng ta về đi. Tự nhiên em không muốn đi chơi nữa.”
Anh khoanh tay trước иgự¢, nói: “Đột nhiên anh rất muốnđi chơi, phải làm sao đây?"
Cô tiếp tục lí nhí, “Lần sau chúng ta hãy đi chơi mà.”
Cố Vị Dịch lên mặt, “Được, nhưng em phải nói cho anh biết vì sao em muốn về.”
Giọng nói của cô vo ve như muỗi kêu, “Cái đó của em tới rồi.”
| Anh ghé sát lại để nghe rõ hơn, “Cái gì cơ? Nghe không rõ.”
“Cái đó tới rồi." Lại là âm thanh muỗi kêu.
...
Về tới nhà, Mạt Mạt nằm trên giường ôm bụng ՐêՈ Րỉ.
Cổ Vị Dịch đứng đầu giường, mãi vẫn không hiểu. Hai phút trước chẳng phải cô vẫn rất hoạt bát vui vẻ hay sao?
Anh dè dặt hỏi: “Em bị sao thế? Có ổn không?”
on Không Mạt Mạt phun ra hai từ, “Đau bụng. “Thế anh đưa em đi khám nhé?”
Cô lắc đầu, “Không đi.”
Cố Vị Dịch không đồng ý, “Đau bụng vì sao lại không chịu đi khám?”
Mạt Mạt thở dài, lấy một cái gối ôm vào bụng, nói: “Bụng dạ em từng kinh qua nỗi đau này.”
“Hả?” Cố Vị Dịch ngơ ngác, Cô đau bụng mà còn muốn làm thơ à?
“Gọi tắt là đau bụng kinh.”
Bầu không khí hoàn toàn đông cứng. Không thể không cảm thán, khiếu hài hước của Mạt Mạt đúng là khác người.
Cố Vị Dịch đi ra hiệu thuốc mua thuốc giảm đau, túi chườm, đường đỏ và... băng vệ sinh.
Mạt Mạt ôm túi chườm được hai phút thì kêu nóng. Có Vị Dịch lấy quần áo gói túi chườm lại, thì cô bảo như thế này chườm sẽ không có cảm giác. Cuối cùng, anh đành phải áp tay vào túi chườm cho nóng, sau đó áp lên bụng cô, còn tiện tay giúp cô xoa bụng. Như thế này cô mới không kêu ca nữa.
Cố Vị Dịch bỗng cảm thán cuộc đời đúng là muôn màu muôn vẻ. Không ngờ anh còn phải đóng vai một cái túi chườm nóng có chức năng mát xa nữa.
Buổi trưa, Cố Vị Dịch bưng một bát cơm, đút từng thìa cho | Tư Đồ Mạt đang tựa vào đầu giường, không chút sức lực.
Thật ra Mạt Mạt không khó chịu tới mức đó. Nhưng nhìn Cố Vị Dịch bận rộn tay chân, dáng vẻ như một tiểu nô tài cung phụng chủ nhân khiến cho người ta thấy thích thú vô cùng.
Cố Vị Dịch đút cho cô ăn hết một bát cơm, hỏi: “Có muốn ăn nữa không?”
“Muốn...” Mạt Mạt dài giọng, nghe có vẻ rất buồn rầu.
“Tư Đồ Mạt, nói chuyện cho đàng hoàng.” Mạt Mạt tủi thân, hít mũi, “Em khó chịu...”, lại kéo dài giọng.
CốVi Dịch thầm coi thường chính mình. Rõ ràng biết cô chỉ giả vờ thế mà vẫn cam tâm tình nguyện làm kiếp nô tài, chỉ bởi Ang sao chịu nổi giọng nói tội nghiệp đáng thương của cô.
Mạt Mạt hưởng thụ nguyên một ngày cuộc sống không cần Nâng tay động chân mà vẫn cơm no áo ấm. Có ông xã từ xa tới chăm nom, đúng là không còn gì sung sướng hơn.
Hôm sau, Cố Vị Dịch phải đáp chuyến bay lúc tám giờ sáng trở về Mỹ. Anh không để cô ra sân bay tiễn, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi. Thật ra, cô cũng không muốn đi, vì thế cứ nằmì trên giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nơi này rất ít khi nhìn thấy máy bay, thật tốt.
Hôm sau nữa, Mạt Mạt mang theo tâm trạng tương tự, không chút sức lực quay trở lại làm việc. Không khí trong công ty vô cùng kỳ dị. Cô cũng không mấy chú ý vì còn bạn nhớ nhung ông xã. Ngày tiếp theo, lúc này Mạt Mạt mới nhớ tới quảng cáo của mình, bèn lon ton đi hỏi anh Thiết về tiến độ và các bước của cuộc thi tài năng trẻ kia. Anh Thiết nói với cô một thôi một hồi, nhưng chẳng có câu nào là trọng điểm cả. Mạt Mạt kính trọng anh ta là tiền bối nên cũng cố gắng nghe cho hết, đợi anh ta nói xong mới hỏi: “Thế rốt cuộc quảng cáo của tôi có vào được vòng trong không? Tôi thấy được phát trên tivi rồi.”
Anh Thiết giơ tay trái lên, bày ra tư thế xem đồng hồ, nói: “Khách hàng mà tôi hẹn chắc sắp đến rồi. Khi nào rảnh tôi nóisau nhé."
Không cần chờ anh Thiết nói, ngay buổi chiều hôm đó M. Mạt đã biết xảy ra chuyện gì rồi. Nghe nói giám đốc Tôn lúc đăng ký cho Mạt Mạt và đàn chị Hiểu Tình đi thi đã ghi nhận tên và tác phẩm dự thi của hai người họ bị viết ngược, thế là tác phẩm dự thi của Mạt Mạt đã lọt vào vòng trong, nhưng người đứng tên lại là Hiểu Tình.
Ban đầu Mạt Mạt còn rất ngây thơ hỏi, vậy khi nào mới sửa lại tên?
“Bà tám” đã buôn chuyện này với cô nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, “Cô nói xem?”
Một lúc sau Mạt Mạt mới hiểu, tức đến run tay. Cô xông thẳng vào văn phòng của giám đốc Tôn chất vấn: “Giám đốc Tôn, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích về chuyện cuộc thi quảng cáo.”