Tiếng Trung từ trước tới nay vẫn nổi tiếng thế giới vì độ phong phú và thâm sâu, ví dụ như câu “Trời mưa giữ khách, trời giữ tôi không giữ”(1).
Thế nên Cố Vị Dịch hiểu câu Tư Đồ Mạt nói theo nghĩa không chịu nổi anh nữa, muốn rời đi. Anh nóng nảy thốt, “Không cho.”
Mạt Mạt từ phiền lòng đã thăng cấp trở thành buồn lòng. Bây giờ thế nào đây? Có được rồi lập tức lên mặt phải không? Cô vốn muốn cãi nhau với anh, nhưng cãi nhau ít nhiều gì cũng phải nhìn thẳng vào mắt anh, mà hiện tại, đó lại chính là việc cô không làm được nhất.
Thế là Mạt Mạt lựa chọn chiến tranh lạnh. Dù sao đây cũng là thế mạnh của cô, ở lĩnh vực này tiềm lực của cô rất dồi dào.
Cổ Vị Dịch căm ghét chiến tranh lạnh kiểu này vô cùng. Nhiều khi anh rất muốn bổ đầu Tư Đồ Mạt ra xem não cô có vấn đề gì, vì sao lại không nói chuyện?
Cuối cùng bụng của Tư Đồ Mạt đã phá vỡ thế cục này.
Giữa không gian yên ắng, vài tiếng “òng ọc” vang lên. Cô ai oán nhìn xuống bụng mình, “Con à, mẹ biết con đói rồi, ráng nhịn thêm chút nữa đi.”
Đây vốn chỉ là câu nói Mạt Mạt cho là đùa vui, mang theo chút ca thán thôi. Nào ngờ, vừa mới dứt lời, những từ ngữ ấy như tiếng sấm ngang tại đánh thẳng vào đầu óc hai người.
(1) Này là một ví dụ điển hình cho sự phức tạp của tiếng Trung. Câu nói này chỉ cần chia dấu câu hoặc ngắt nghỉ ở những chỗ khác nhau thì nghĩa của câu sẽ trở nên hoàn toàn khác. .
Cô và anh đưa mắt nhìn nhau. Cố Vị Dịch thăm dò: “Anh
đi mua thuốc nhé?”
Mạt Mạt trừng mắt, “Đương nhiên là anh đi mua, chẳng lẽ là em?"
Anh thận trọng hỏi, “Mua nhãn hiệu gì?”
Mạt Mạt lấy gối trên sofa ném anh, “Sao em biết được!
Cố Vị Dịch ngốc nghếch để cho chiếc gối lao thẳng vào mình, sau đó vừa ra cửa vừa nói: “Thế... thể anh đi mua nhé?”
Hai mươi phút sau, Cố Vị Dịch xách theo một túi đồ ăn và một túi thuốc trở về.
Mạt Mạt giở túi thuốc ra, toàn một đống tiếng Anh. Cô lấy đại một lọ định mở ra uống. Cố Vị Dịch liền giật lấy, nhìn cô nói: “Đây là thuốc dạ dày.” .
Cô lấy một lọ khác rồi mở ra, “Anh mua thuốc dạ dày làm gì?"
“Đây là thuốc cảm.”
Mạt Mạt coi như hiểu ra rồi. Chắc người này mua hết chỗ thuốc ở ngoài hiệu thuốc về đây rồi.
Cô rải đống thuốc ra, nói: “Tìm thuốc cho em đi.”
Anh bởi một lúc mới lấy ra được hai vị thuốc viên. Mạt Mạt liếc mắt thấy dưới đáy túi còn một hộp “mũ bảo hiểm” trong truyền thuyết đang lấp ló, bèn lồi lên, trừng mắt với anh, Đà là cái gì?”
" Người nào đó cúi đầu, đỏ mặt, ra vẻ thuần khiết, tay còn vận về góc áo, nói lí nhí: “Người ta sao mà biết được."
Mạt Mạt thấy ruột gan cồn cào, không kiềm chế được lần nữa lấy gối ném anh.
Cổ Vị Dịch vừa cười vừa né tránh, rồi đưa một chiếc túi khác tới, nói: “Ăn chút gì đã rồi hãy uống
Có đôi khi Cổ Vị Dịch thấy rất buồn phiền. Rõ ràng anh là diện già trước tuổi, vì sao lúc nào cũng gây gổ với Tư Đồ Mạt toàn những chuyện không đâu vào đâu thế nhỉ?
Buổi sáng, Cố Vị Dịch đưa Mạt Mạt đi thăm quan trường anh, gặp được không ít bạn bè cùng học. Họ đều rất hứng thú với Cô gái phương Đông nhỏ nhắn này. Anh đưa cô đi dạo quanh một vòng rồi vội vàng rời khỏi. Buổi trưa tới nhà hàng ăn trưa, Tư Đồ Mạt cứ liên tục than không nuốt nổi. Không còn cách nào khác, hai người đành ăn qua loa rồi quay về ký túc. Lúc đang tựa vào nhau xem tivi, đột nhiên Tư Đồ Mạt đứng bật dậy, xông vào nhà vệ sinh. Anh sợ hết hồn, cũng chạy vào theo thì thấy cô đang ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, mặt mũi trắng bệch.
Cổ Vị Dịch hỏi: “Em sao thế?" Giọng nói thoáng run rẩy.
Mạt Mạt xua tay.
Anh đợi cô đỡ hơn một chút mới đưa cô tới bệnh viện. Trên xe taxi, cô cứ dựa vào anh, nhăn mặt nhíu mày, mặt hết xanh lạitrắng. Anh hoảng sợ tới luống cuống cả tay chân. Đây là lần đi. tiên anh cảm thấy hối hận vì sao năm xưa mình không chọn học ngành y.
Ở bệnh viện, cô y tá bị hai kẻ mặt mũi trắng bệch kia dọa cho sợ hết hồn, còn tưởng ngộ độc thức ăn hay say thuốc gì đó, nhanh chóng sắp xếp cho họ vào khám. Kết quả, hóa ra là do Tư Đồ Mạt bị dị ứng với Tђยốς tгáภђ tђคเ. Cuối cùng, bác sĩ tiêm cho Tư Đồ Mạt một mũi chống nôn.
Về tới ký túc xá, Cố Vị Dịch đưa Tư Đồ Mạt vào giường nằm, đắp chăn kín mít cho cô. Lúc đầu Mạt Mạt cứ ngơ ngẩn để mặc anh xoay qua xoay lại, đến khi cảm thấy đỡ hơn mới có gắng chui ra khỏi lớp chăn quấn chặt, an ủi Cổ Vị Dịch mặt mũi trắng bệch, lông mày nhíu chặt kia: “Em đỡ nhiều rồi, anh đừng lo lắng nữa.”
Buổi tối hôm đó, Cố Vị Dịch ôm chặt Tư Đồ Mạt, vùi đầu vào sau gáy cô, rầu rĩ nói: “Tư Đồ Mạt, chúng ta kết hôn đi, được không?"
Mạt Mạt hiểu hôm nay anh sợ hãi như thế nào, vỗ về, an ủi anh: “Được, được được, ngày mai kết hôn luôn.”
Giọng nói của anh vẫn rất rầu rĩ, làn môi không ngừng miết lên vành tai cô, ai oán nói: “Em nói qua loa cho xong chuyện để đối phó với anh à?”
Cô cười, “Anhphát hiện ra rồi à?”
Anh tức giận cắn vào tai cô. Cô cười, né tránh xin tha, “Nhột quá! Em sai rồi!”
Anh cắn một hồi, dần dần lại chuyển thành hôn, không ngừng quấn quýt lấy cô, nhưng đến cuối cùng vẫn dừng lạinằm đè lên cô thở dốc.
Mạt Mạt thấy anh đột nhiên dừng lại thì không hiểu, cũng không có mặt mũi nào hỏi, đành huých vào thân thể đang đề nặng lên người cô, nói: “Nặng ૮ɦếƭ đi được."
Anh nhẹ nhàng chống tay đẩy cao người, nhưng vẫn ở trên cô, đôi mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô, giọng vô cùng trầm thấp: “Anh xin lỗi, gả cho anh đi.”
Lời xin lỗi không đâu vào đầu này khiến Mạt Mạt sững sờ. Cô chợt nhớ tới một bộ phim Hàn Quốc có tên là Xin lỗi, anh yêu em, thế là híp mắt cười.
Tấm chân tình của Cố Vị Dịch vừa mới được nhật nguyệt chứng giám, thế mà người nào đó cứ như đàn gảy tại trầu. Anh Lá buồn phiền, rất tức giận, vì thế lại hôn khiến cô muốn ngạt Phở Mãi tới khi Tư Đồ Mạt vội vã cầu xin, “Gả gả, gả, anh muốn em gả cho anh lúc nào thì em sẽ gả cho anh lúc đó.”
Sau đó, Mạt Mạt gối đầu lên cánh tay anh ngủ ngon lành. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy anh rì rầm lải nhải cái gì mà từ nay về sau sẽ không bao giờ để cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ nữa.
Hôm sau, Mạt Mạt còn đang say giấc nồng thì bị Cổ Vị Dịch quấy rầy. Cô buồn ngủ không chịu nổi, nói thế nào cũng nhất quyết chẳng chịu mở mắt. Anh bèn tự tay thay quần áo cho cô, Sau đó làm một bữa sáng qua loa đút cho cô ăn, rồi nhét cô nàng Con đang trong giấc mộng vào trong xe.
Lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đứng trước một giáo đường. Cô tỉnh táo tức thì, trợn mắt hỏi Cổ Vị Dịch: “Chúng ta tới đây làm gì?”
Cố Vị Dịch bình thản đáp: “Kết hôn.”
Mạt Mạt run rẩy nói: “Em... Em theo đạo Phật."
Anh chẳng thèm quan tâm tới mấy lời không đầu của cô, lôi cô đi theo mình.
Mạt Mạt hét lên: “Em không kết hôn đầu. Người ta muốn mặc váy cô dâu, muốn kết hôn trong một bộ dạng thật xinh đẹp cơ.”
Vốn đây là một quyết định chóng vánh, Cố Vị Dịch nghe cô nói thế liền dừng lại, gọi điện thoại. Nửa tiếng sau, Alex xuất hiện trước mặt hai bọn họ, mang theo mấy bộ váy cô dâu để Mạt Mạt chọn. Cô cứ thế mơ mơ màng màng chọn lấy một bộ. sau đó bị một người phụ nữ ở đầu xuất hiện lỗi đi trang điểm. rồi lại mơ mơ màng màng nói với cha xứ rằng: “Yes, I do!” (Con đồng ý!)
Trong suốt quá trình, ánh đèn flash của chiếc máy ảnh trong tay Alex cứ nhấp nháy liên tục, thi thoảng còn huýt sáo | vài tiếng. Cố Vị Dịch vẫn luôn mỉm cười. Sau khi nhẫn được
đeo vào ngón tay của hai người, anh ghé sát tai cô, nói: “Bà xã, anh yêu em.”
Viền mắt Mạt Mạt đỏ hoe. Haiz, cứ thế mà trở thành vì anh rồi.
Một buổi sáng đẹp trời, ánh dương bao phủ cả lễ đường, cha xứ nheo mắt cười hiền từ, giai điệu cử hành hôn lễ vang lên có chút lạc điệu. Cô dâu viền mắt đỏ hoe, chú rể cong khóe miệng cười. Tà váy trắng trải dài trên nền đất, có một đoạn còn bị vùi dưới gót giày của chú rể. Chú rể mặc một bộ lễ phục màu đen ôm gọn thân hình, nhưng đôi giày da dưới chân rõ ràng kích cỡ hơi lớn hơn một số... Tuy rằng không thể đẹp hoàn mỹ như trong tưởng tượng, nhưng lại giống hệt một góc máy quay của phim điện ảnh, khiến trái tim người ta cảm thấy ấm áp, ngọt ngào.
Trong một buổi sáng ngắn ngủi, hai người họ đã hoàn thành một việc quan trọng của cuộc đời. Con người Mạt Mạt có đôi khi cũng phản xạ hơi dài, ngồi trên xe một lúc lâu, cô mới khẽ lắc bàn tay đang đan chặt trong tay Cố Vị Dịch, nói: “Chúngta thật sự đã kết hôn rồi à? Có hợp pháp không?”
Cố Vị Dịch vươn người sang hôn một cái lên trán cô, “Kết hôn rồi. Hợp pháp.”
Alex đang lái xe cũng huýt sáo.
Mạt Mạt thầm nghĩ, thôi, kết hôn thì kết hôn, thế là cô cũng vươn người sang hôn Cố Vị Dịch một cái, nói: “Em đúng là miệng quạ đen. Nói vu vơ là sẽ làm vợ anh, thế mà thành vợ anh thật.”.
Anh chỉ cười, không nói gì, càng siết chặt bàn tay đang nắm tay cô.
Mạt Mạt thấy nước mắt bắt đầu hoen mi. Cứ thế đi, cùng với người này, bên nhau trải qua mưa gió cho tới hết cuộc đời.
Buổi chiều Mat Mat cùng lên lớp với Cổ Vị Dịch. Hai người trốn ở bàn cuối cùng. Cố Vị Dịch ghi chép rất chăm chú, Mạt Mạt ngủ rất tập trung. Đôi lúc chợt dừng 乃út, anh nhìn sang cô đang ngủ ngon lành, khóe môi khẽ cong. Anh cảm thấy hơi nuối tiếc, giá như thời đại học hai người có thể học cùng trường thì tốt biết mấy. Như thế, anh có thể cùng cô trải qua bốn năm sinh viên một cách đơn giản bình dị thế này.
Tan học, Cố Vị Dịch đánh thức cô dậy, nắm tay cùng nhau về nhà.
Cố Vị Dịch mua cho cô một bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu. Vốn anh muốn mua một chiếc váy ngủ tơ tằm cho cô, nhưng Mạt Mạt thấy mặc thứ đó lên người thì có khác gì 1 Trong lòng thầm khinh bỉ thú vui buồn nôn của anh, cô quyết định tự chọn cho mình một bộ đồ ngủ có in hình Doraemon.
Buổi tối, Cố Vị Dịch ngồi viết báo cáo. Mạt Mạt trèo lên giường vừa ngâm nga hát vừa lật giở tạp chí, chính là cuốn tạp chí thời trang mà cô nài nỉ Cố Vị Dịch đi xuống dưới là mua cho.
Bàn tay đang lật giở của Mạt Mạt khựng lại. Có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng hiện ra trong đầu cô: Ấy, về nước thì biết nói với mọi người trong gia đình thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói: Con ra nước ngoài một chuyến, sau đó đã kết hôn, he he?
“Cổ Vị Dịch.”
"Hả?"
“Chúng ta phải nói với mọi người trong gia đình như thếnào bây giờ?”
“Thế nào chẳng được.” Người đang nghiêm túc nào đó thông buồn ngẩng đầu lên, rõ ràng chỉ đáp cho xong chuyện.
Mạt Mạt bắt đầu thấy không vui, tiện tay ném cuốn tạp chí
trúng vào lưng anh, “Em muốn ly hôn."
Cố Vị Dịch vẫn giữ nguyên trạng thái: “Không sao, dù sao cũng chưa đăng ký ở trong nước.”
...
Cố Vị Dịch cứ mải mê viết, một lúc sau mới cảm thấy có gì đó không đúng. Không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ. Anh quay đầu nhìn, Tư Đồ Mạt đang ngồi ở mép giường, hai tay ôm mặt, bờ vai khẽ run rẩy
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Anh quăng luôn 乃út, chạy tới ngồi xuống trước mặt cô, gat mạnh tay cô ra. Anh cứ tưởng với tính tình tinh nghịch của cô, chưa biết chừng đang che mặt cười, nhưng không phải, anh nhìn thấy nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt cô.
Và thế là, tiếp tục chương trình chuyện lạ của năm, Cố Vị Dịch một lần nữa bị nước mắt của Tư Đồ Mạt dọa cho lòng ngóng tay chân.
“Em sao thế?” Anh sốt ruột hỏi: “Có phải lại thấy buồn nôn không?”
Mạt Mạt túm lấy tay anh rồi cắn mạnh lên đó. Anh nhíu mày cố chịu đau, không dám rút tay về.
Khó khăn lắm quý cô tuổi Tuất này mới chịu thả lỏng. Cổ Vị Dịch nhìn vết cắn hằn rất sâu gần như rướm máu trên tay mình, nói: “Em định mưu sát chồng đấy à?”
Tâm trạng Mạt Mạt lúc này đã khá lên đôi chút. Cô lạnh lùng đáp: “Có quỷ mới thèm làm vợ chồng với anh. Dù sao cũng chưa đăng ký. Chị đây coi như hôm nay cùng một tên điên khùng diễn kịch thôi.”
Người thông minh như Cố Vị Dịch đương nhiên biết được vấn đề nằm ở đâu. Anh vội vàng phủ nhận: “Anh chỉ nói đùa thôi mà. Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, có Thượng đế chứng giám rồi.”
Mat Mat hừ mũi khinh bỉ, “Hợp pháp cái đầu anh ấy. Em theo đạo Phật.”
Anh ngồi xuống mép giường, ghé sát vào cô cười nịnh nọt, “Phật dạy, yêu đương phải nghiêm túc.”
Mạt Mạt đẩy anh ra, “Thí chủ xin hãy tự trọng”
Nam thí chủ không có tự trọng nào đó liền phủ lên người nữ thí chủ. Hai khuôn mặt gần như kề sát vào nhau, anh nói: “Anh đã xin lỗi rồi. Em còn cứ vậy thì sẽ trở thành đồ nhỏ mọn đấy."
Mạt Mạt nghiêng đầu né tránh hơi thở của anh, nghiến răng nói: “Em nhỏ mọn đấy.” . Anh cúi đầu cắn lên cổ cô, “Vậy em muốn thế nào? Anh để em mặc sức chà đạp nhé?”
Mạt Mạt không động đậy, yên lặng một lúc mới buồn bã 6. Nếu anh thấy hối hận thì nói luôn đi, nhân lúc còn chưa đăng ký.”
Cố Vị Dịch sầm mặt, “Tư Đồ Mạt, người hối hận là em thì có."
Mạt Mạt cảm thấy tâm sự trong lòng mình đã bị người ta nhìn thấu. Có thể không hối hận sao? Người trước mặt này, cô mới quen biết chưa đầy một năm, ít nhiều gì cũng không tránh khỏi hoang mang. Hơn nữa, làm gì có ai kết hôn kiểu kỳ quặc như vậy? Buổi sáng tổ chức hôn lễ, buổi chiều còn đến trường đi học.
Cố Vị Dịch thấy cô mãi không nói gì, bèn thở dài, rời khỏi người cô, quay về bàn đọc sách.
Mat Mạt ngồi dậy, ngồi tựa vào đầu giường nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, thì thào: “Cố Vị Dịch."
Ngón tay đang giở sách của anh khựng lại, không quay đầu, nói: “Em ngủ trước đi. Anh viết xong báo cáo sẽ ngủ sau.”
- Mạt Mạt cắn môi, mấy lần định nói gì đó nhưng không nói nên lời. Bóng đen khiến thính giác của cô càng trở nên nhạy cảm hơn. Anh không lật giở sách nữa, rất lâu không hề phát ra một tiếng động nào. Anh nhẹ nhàng tắt đèn bàn, vén chăn nằm xuống giường.
Chỉ như thế, không hề ôm cô, không hề hôn cô. Hai người cùng nhau nằm trên một chiếc giường, Mạt Mạt có chút sợ hãi khoảng cách như chân trời góc bể kia.
Không biết trải qua bao lâu, Cố Vị Dịch dựa sát vào cô nhàng vòng tay từ phía sau ôm lấy cô.
Khóe miệng cứng đơ của Mạt Mạt dần dần cong lên, xoay người ôm anh.
Cố Vị Dịch ngơ ngẩn một hồi. Anh cứ tưởng cô ngủ rồi.
Cô dụi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, giận dỗi nói: “Em chỉ có chút không chắc chắn thôi, thế mà anh chẳng thèm dỗ dành em.”
Anh vuốt mái tóc dài của cô, hiếm khi dịu dàng như thế, “Không sao, anh chắc chắn là được."
Bàn tay có chút thô ráp khẽ vuốt ve lưng cô, Mạt Mạt cảm thấy mỗi nơi trên cơ thể mình bị bàn tay anh động chạm đều trở nên mẫn cảm lạ thường. Giống như thời trung học, giáo viên Vật lý chỉ cần lấy thước kẻ ma sát lên tóc mái một hồi là có thể hút hết những mảnh giấy vụn lên vậy. Mạt Mạt thở dài, xong rồi, kiếp này khó thoát.
Mạt Mạt huých Cố Vị Dịch đang đè lên cô, “Dậy đi, năng ૮ɦếƭ được.”
Anh không những không dậy, ngược lại còn dồn hết trọng lực lên người cô, hôn cô say đắm.
Hai người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, dính dớp tì sát vào nhau. Mạt Mạt cảm tưởng như da gà toàn thân nổi hết lên. Cô muốn đẩy anh ra nhưng không còn sức, bèn xuống nước cầu xin, “Anh dậy đi mà, dính dớp khó chịu lắm."
Anh cười xấu xa, “Gọi ông xã."
upu chung ta.2 Cô nhanh chóng nghe theo, ngọt ngào gọi: “Ông xã.
Giọng nói dịu dàng ấy khiến toàn thân anh mềm nhũn. Anh khẽ cắn cằm cô, ôm cô vào nhà tắm.
Sau khi điều chỉnh nước ấm vừa phải, anh đặt cô vào bồn tắm, lấy khăn lông lau người cho cô.
Cổ Vị Dịch lấy một chiếc khăn bông to bao bọc toàn thân cô, rồi ôm cô về giường.
Sáng sớm, Mạt Mạt tỉnh giấc, ngắm nhìn người đang ngủ say bên gối. Lông mi dài rủ xuống, dịu dàng mà sắc nét, trông còn có đội nét trẻ con. Cô đưa tay ra khẽ vuốt hàng mi của anh.
Cố Vị Dịch nhíu mày, hắng giọng: “Đừng nghịch nữa.”
Mạt Mạt cười sung sướng, dùng ngón trỏ và ngón cái túm