Cố Vị Dịch ôm một chồng sách cao ngất trở về phòng. Tổi nay, anh lại bị cô bé si tình con gái của giáo sư quấy nhiễu, thật là phiền phức.
Sau khi đặt sách xuống, anh mới phát hiện trên giường của mình có một người đang nằm trùm chăn kín mít. Anh nhíu chặt mày, thật muốn hét to lên gọi người đó dậy, nhưng nghĩ thế nàolại thôi. Ai mà biết được người nằm trong chai do hay không. Cái tên Alex kia chuyên kinh tởm gì chẳng làm được. Anh vừa suy nghĩ việc phải thay toàn bộ ga trải giường, vừa đi ra ngoài đập ầm ầm vào cửa phòng Alex. Bên truyền tới những âm thanh mờ ám quen thuộc. Đôi lông mày của anh càng nhíu chặt hơn. Vui đùa cũng quá trớn lắm rồi. Thế là anh càng gõ mạnh vào cánh cửa.
Alex chỉ mặc mỗi chiếc quần ra mở cửa, vô cùng phẫn nộ, “What the fucking hell?" (Chuyện quái gì thế?)
Cố Vị Dịch cũng không vui vẻ gì, “Your friend is in my bedroom, sleeping (Bạn của cậu đang ngủ trong phòng của tôi ).
Alex sững sờ một lúc mới nói: “She\'s your friend. Now leave me alone.” (Cô ấy là bạn cậu. Giờ thì để tôi yên). Sau đó dùng chân đá “sầm cửa lại.
Cổ Vị Dịch ngơ ngác quay về phòng mình. Ai vậy nhỉ?
Anhđứng tựa vào tường, quan sát kỹ lưỡng cái “đống” trên giường một lần nữa. Cuối cùng, ánh mắt đảo qua vali hành lý bên cạnh bàn, trái tim đập lỡ một nhịp, nuốt nước miếng mấy lần mới dám gọi về thăm dò, “Tư Đồ Mạt?”
Người trên giường vẫn ngủ như ૮ɦếƭ, chẳng có chút phản ứng nào. Anh cười khổ, từ từ gồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gạt tấm chăn mà cô đang trùm kín đầu ra. Đúng là Tư Đồ Mạt.
Cô đang nằm ở đây, ở nơi mà tay anh có thể chạm vào được. Mắt cô nhắm nghiền, khóe miệng đang mỉm cười, tóc xõa trên gối, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Anh nhẹ nhàng vén chăn lên chui vào, mặt đối mặt nằm bên cạnh cô, nhờ có thân nhiệt của cô mà ngay cả tấm chăn cũng trở nên ấm áp. Anh kéo chăn thêm một chút, cẩn thận ôm cô vào lòng, dần dần siết chặt vòng tay, rồi lại ôm chặt thêm chút nữa.Anh chỉ sợ cô sẽ đột nhiên biến mất.
Hơi thở của cô không ngừng phá lên cổ anh. Anh có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người cô, chân thực tới mức khiến anh không dám tin nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi Cố Vị Dịch tỉnh dậy, Tư Đồ Mạt vẫn còn ngủ, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu thức giấc. Anh rón rén xuống giường, chưa đi được hai bước đã dừng lại trước chiếc vali hành lý. Anh cúi người xuống đọc mẩu giấy dán trên đó: Anh yêu, cơm không có trong chảo, nhưng em thì đang trêngiường. Ha, đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra được. Anh gấp gọn mảnh giấy lại cất vào ngăn kéo rồi quay ra nhìn người đang nằm trên giường lần nữa. Vẫn chưa dậy?
Đánh răng rửa mặt xong đi ra, vẫn chưa dậy?
Mua đồ ăn sáng về, vẫn chưa dậy? Ăn xong bữa sáng, vẫn chưa dậy?
Hôn cô thêm mấy lần, vẫn chưa dậy?
Người này ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây để ngủ cho anh xem hay sao? Mấy lần anh định đánh thức cô nhưng không nỡ, vì thế bèn để lại một tờ giấy nhắn rồi đi học.
Mạt Mạt tỉnh dậy hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu. Cô nhìn trái ngó phải nhưng chẳng thấy bóng dáng Cố Vị Dịch đâu, mấy tiếng mà không ai trả lời, lúc này mới chắc chắn anh không Có nhà. Người gì thế không biết? Bạn gái ngàn dặm xa xôi tới thăm mà anh chẳng thèm đoái hoài gì. Nếu không phải tiên vé máy bay đắt đỏ thì cô sẽ thu dọn hành lý quay về luôn.
Cô hậm hực đi vào nhà tắm mới phát hiện có một mẩu giấynhắn dán trên gương.
Tư Đồ Mạt:
Anh phải đi học. Anh từng đắc tội với giáo sư đứng lớp hôm nay nên không trốn được. Trên bàn có đồ ăn sáng, ít nhiều gì em cũng ráng ăn chút đi. Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Buổi trưa anh sẽ về đưa em đi ăn.
Cô Vị Dịch.
P/s: Nhớ tắm đấy!
Mạt Mạt vừa tắm vừa ngâm nga hát, sau đó cửa sổ chậm rãi ăn sáng. Cửa sổ này có thể nhìn sang một quán cafe. Bên ngoài cửa quán cafe có rất nhiều chiếc ô lớn. Nhìn từ xa, nơi ấy trông có vẻ rất thư thái, nhưng chẳng có mấy ai rảnh rồi uống cafe ở đó cả. Cô nhìn đồng hồ, mười giờ sáng, đang là giờ làm việc.
Năm phút sau, Mạt Mạt ngồi dưới tán ô rộng lớn ấy, nhàn nhã uống cafe, nhìn dòng người qua lại vội vã trên đường. Đột nhiên cô có cảm giác mừng thầm khi mình có thể rảnh rỗi thế này.
Tan học, Cố Vị Dịch liền vội vã về nhà. Lúc mở cửa, trong lòng anh vẫn còn thầm mong Tư Đồ Mạt sẽ nhào tới ôm chặtlấy mình vậy mà lại chẳng thấy cô đâu. Anh sợ hết hồn, cuống cuồng đi tìm hành lý của cô. Hành lý vẫn còn ở đây, thế có nghĩa là cô vẫn chưa đi, không phải anh đang nằm mơ. Ở nơi này lại nước lạ cái, cô có thể chạy đi đâu được chứ?
Mạt Mạt còn đang thong dong tự tại thưởng thức cafe, ngắm đường phố. Nhìn thấy một thân hình chạy từ phía cửa nhà bên kia xông ra, cô bèn thuận miệng gọi: “Cố Vị Dịch?”
Cố Vị Dịch chạy tới trước mặt cô, không thèm quan tâm tới vòng tay đang rộng mở của cô, vừa mở miệng đã bắt đầu trách mắng: “Không phải anh bảo em ngoan ngoãn ở nhà đợi sao? Em chạy lung tung đi đâu thế? Em đã mù đường, còn không biết tiếng Anh, lỡ đi lạc thì sao?”
Mạt Mạt bị quát cho ngơ ngẩn cả người, vẫn ngốc nghếch cười, đưa tay vòng lên cổ anh, “He he. Lâu lắm rồi không nghe anh mắng."
Anh bực bội lườm, vòng tay ôm lấy eo cô.
Cái ôm như thế này, trên đường phố nước Mỹ là một hình ảnh quá đỗi bình thường, vì thế Mạt Mạt rất yên tâm ôm lấy anh, cười ngốc nghếch. . Hai phút sau, Cố Vị Dịch bắt đầu dè bỉu, “Tư Đồ Mạt, rất nhiều người đang nhìn đấy.”
Mạt Mạt nghi hoặc, đảo mắt một vòng xung quanh, làm gì Có ai nhìn?
“Tư Đồ Mạt, chúng ta về nhà rồi ôm tiếp.” Giọng nói của anh có phần xuống nước.
Bây giờ cô mới cười vui vẻ, buông anh ra rồi kiêng chânhôn chụt lên má anh.
Chàng trai đơn thuần nào đó đỏ mặt, nhưng vẫn cong môi cười, “Mới thế mà đòi đánh bại anh sao? Lát nữa về anh cho em trêu đùa thoải mái hết mức luôn.”
Đúng là thoải mái hết mức.
Mạt Mạt nhìn Cố Vị Dịch đang ngồi trước máy tính viết báo cáo thí nghiệm, trong lòng thầm nghĩ: Trêu đùa thoải mái hết mức kiểu này đúng là chỉ có người IQ trên 180 mới nghĩ ra được.
Buổi trưa, anh dẫn cô tới một nhà hàng thiết kế rất có phong cách, đồ ăn cũng ngon. Nhưng đáng tiếc, còn chưa ăn xong, điện thoại của Cố Vị Dịch đã đổ chuông. Vị giáo sư nghe nói luôn gây khó dễ cho Cố Vi Dich bắt anh buổi chiều phải giao nộp bản báo cáo thí nghiệm ૮ɦếƭ tiệt nào đó cho ông ta. Thế là anh và cô phải quay về ký túc, và anh tiếp tục ngồi trước máy tính viết báo cáo.
Vốn dĩ Mạt Mạt rất muốn giận dỗi, nhưng khi phát hiện hình nền máy tính của anh đã đổi thành một bức tranh phong cảnh tuyết rơi thì cô không tức giận được nữa. Anh đúng là người thích ra vẻ tới mức trời đất khó tha. Cô càng nghĩ càng thấy buồn cười, tự nằm trên giường lăn qua lăn lại chơi một mình. Cố Vị Dịch thi thoảng lại tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Mat đang chơi một mình như cô ngốc, lắc đầu cười khổ, rồi cố gắng làm cho xong báo cáo.
Báo cáo thí nghiệm vốn phải viết trong ba tiếng, nhưng anh đã nỗ lực hết sức hoàn thiện nó trong vòng một tiếng rưỡi. Sau khi giao cho giáo sư, anh liền nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Mạt Mạt cùng nhau đi dạo phố. Quý cô vừa được mở mang tầm mắt này suốt dọc đường vô cùng hưng phấn, nói chuyện liến thoắng không ngừng, hỏi hết cái nọ tới cái kia, ánh mắt hấp háy đầy vẻmong đợi câu trả lời của anh, làm anh không kiềm chế được, mấy lần muốn dừng lại hôn cô.
Buổi tối anh đưa cô tới một nhà hàng Tây Ban Nha ăn pizza. Cô rất hào hứng, món nào cũng muốn nếm thử, thế là cả một bàn đầy ắp đủ loại thức ăn. Nhưng cô chỉ ăn có hai miếng pizza vàhai miếng cánh gà đã kêu no rồi ngồi vỗ bụng, tay gõ gõ lên bàn giục: “Cố Vi Dịch động có húp cái món canh quỷ quái đó nữa thiếu một đoạn giục: “Cố Vị Dịch, đừng có húp cái món canh quỷ quái đó nữa. Ăn thêm chút gì đi, đừng lãng phí.”
Đã quen với bầu không khí ồn ào của các quán ăn ở trong nước, Mạt Mạt có chút khó thích ứng với sự yên tĩnh của nơi này. Thi thoảng cô nói chuyện hơi lớn tiếng, không tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn từ các phía.
Không ngoài dự liệu, Cổ Vị Dịch nhíu mày giáo huấn: “Em nói nhỏ thôi. Mấy món này không phải do em gọi hay sao?”
Mạt Mạt bị anh nói thế có hơi tự ái. Bây giờ sao đây? Chế cô quê mùa thô lỗ à?
Cố Vị Dịch thấy cô không vui bèn lấy dĩa xiên một miếng pizza, cũng nhận ra vừa rồi mình có hơi nặng lời, bèn dỗ cho cô vui: “Tư Đồ Mạt, em muốn coi miếng pizza này là anh đúng không?".
Cô ngẩng đầu lừ mắt, không thèm đáp lại.
Khó khăn không sờn, anh tiếp tục cố gắng, “Được rồi mà,không nói gì như thế.”
Mạt nghiến răng, “Không phải chê em nói to sao?”
Cố Vị Dịch xua tay, “Đâu có. Anh sợ giọng nói của em đáng yêu quá, hại mấy người ngoại quốc này không còn tâm tư ăn uống nữa. Hay bây giờ em đứng lên bàn hét to lên đi. Anh mà nhăn mặt nhíu mày thì anh không phải họ Cổ.”
Mạt Mạt lườm anh, “Anh nhàm chán quá đi. Lát nữa em sẽ mua vé máy bay quay về.”
Cố Vị Dịch vội vàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô, dỗ dành: “Đừng mà. Anh sai rồi, còn không được sao?
Bây giờ Mạt Mạt mới cười vui vẻ, “Biết sai rồi thì về nhàquỳ ván giặt cho em.”
Ăn xong, trên đường về hai người tay nắm chặt tay, mười ngón đan xen. Cô kể anh nghe những chuyện xảy ra trong suốt nửa năm qua, chuyện cô cùng hợp tác quay quảng cáo dự thi với Lâm Trực Tồn và Mộng Lộ, chuyện Phó Phái muốn cô tới làm kế toán cho công ty mới mở của cậu ta, chuyện cô chuyển vào ở trong ký túc của công ty...
Cố Vị Dịch khẽ cốc đầu cô. Đúng là khôn lỏi. Cô biết thừa những lúc như thế này anh sẽ không tức giận.
Mạt Mạt xoa đầu, bĩu môi nói: “Anh còn cốc nữa, Cốc nữa, còn cốc nữa là em ngốc luôn đó. Vốn dĩ em có thể thi vào đại học Harvard rồi, tại anh cứ cốc mãi nên em thành ngốc đấy."
Có lẽ đây sẽ là một buổi tối bình an, nếu như không có sự xuất hiện của cô con gái giáo sư. Chắc chắn cái tên Alex kia lại tiết lộ thông tin rồi. Trước đây anh ta thường lén tiết lộ một vài tin tức nho nhỏ về anh cho cô ta biết. Anh đã phải học lại môn của vị giáo sư này tới ba lần rồi, thật sự không thể chịu đựng thêm nữa.
Mạt Mạt đang ở trong bếp nấu mỳ. Cô vừa về tới nhà đã kêu đói, còn nói anh ăn hết cả thức ăn, hại cô ăn chưa đủ no.
Chuông cửa reo vang, Cố Vị Dịch đang ở trong nhà vệ sinh, cô bưng cả nồi ra mở cửa. Đứng trước cửa là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh. Mạt Mạt nghĩ, đây chắc chắn là một cô nàng nóng bỏng gợi cảm nào đó của Alex rồi. Trong mắt cô, người ngoại quốc ai cũng giống ai, màu tóc và thân hình tương đương nhau cô chẳng phân biệt nổi. Cô gái trước mắt này chính là ví dụ điển hình.
Mạt Mạt cười híp mắt, nói một câu tiếng Anh đơn giản, “Alex\'s out. Come in? (Alex ra ngoài rồi. Cô có muốn vào không?)
Sau khi nói xong cô còn nghiêng người ra hiệu mời cô ta vào nhà.
Cô gái tóc vàng bị nụ cười của cô làm cho sững sờ, nhưng cũng theo vào nhà.
Cố Vị Dịch từ nhà vệ sinh đi ra có chút hốt hoảng. Tư Đồ Mạt đang rót nước cho Judy, bày ra tư thế nữ chủ nhân tiếp khách.
“What are you doing here?” (Cô làm gì ở đây?) Cố Vị Dịch sầm mặt hỏi.
Judy tủi thân xoay chiếc cốc trong girlfriend." (Em muốn gặp bạn gái của anh ""?
Anh lạnh lùng nói: “Its none of your business.” (Đó không phải việc của cô.)
Chẹp, chẹp, người này chẳng lịch sự chút nào. Tới lúc này Mạt Mạt cũng nhận thấy điều bất thường. Hoa đào của Cổ Vị Dịch đã nở sang tận đất khách quê người rồi, chẳng biết là nước lạ cái gì thế nhỉ?
I love him!” (Tôi yêu anh ấy!) Judy ngạo mạn tuyên bố.
Mạt Mạt và Cố Vị Dịch cùng nhìn nhau, đồng thanh nói: “Bệnh hoạn.”
Judy “bệnh hoạn” kia lại nghe nhầm thành “may be” (có thể), cô ta hùng hồn tuyên bố thêm lần nữa: “I do love him!” (Tôi yêu anh ấy!)
Trong lòng Mạt Mạt thầm nghĩ, hồi cấp ba thầy giáo từng nói, thêm “do” vào trước động từ sẽ thể hiện ý nhấn mạnh. Hôm nay cuối cùng cô cũng có cơ hội áp dụng vào thực tiễn rồi.
Bây giờ chính là lúc Mạt Mạt tuyên bố chủ quyền. Cô muốn diên cảnh này lâu lắm rồi. Trước đây, cô đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu lần, bây giờ không thể vuột mất cơ hội này được. Nhưng sự bất đồng ngôn ngữ đã làm cho rất nhiều ngữ sâu cay trở thành hư không. Hơn nữa, cho dù tiếng Anh của Mạt Mạt có tốt hơn đi chăng nữa, sự bát đại tinh thâm trong tiếng Trung cũng không thể biểu hiện hết bằng thứ ngôn ngữ khác được.
Mạt Mạt bạn cảm thán về tinh thần dân tộc một lúc lâu, tới khi lấy lại được phản ứng thì mới phát hiện Cổ Vị Dịch và cô gái tóc vàng kia đang nhìn mình không chớp mắt, như thể chờ đợi cô nói gì đó. Vì thế, một phút bốc đồng, não như bị úng nhớ cô nói: “I am not his girlfriend.” (Tôi không phải là bạn gái anh ấy.)
Cố Vị Dich giật mình sợ hãi hoảng hốt nhìn cô.
Ngay cả Judy cũng ngơ ngác, đôi mắt xanh không ngừng đảo qua đảo lại giữa Cố Vị Dịch và Tư Đồ Mạt.
Mạt Mạt ngừng lại một lúc, cười thâm hiểm, nói tiếp: “I am his wife.” (Tôi là vợ anh ấy.)
Dứt lời, cô cảm thấy mình quá ngầu, chỉ cần dùng một câu tiếng Anh đơn giản dễ hiểu đã có thể đạt tới hiệu quả khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Quả nhiên, khuôn mặt Judy biến sắc. Cô ta lắp ba lắp bắp: “I... I don\'t believe it.” (Tôi... Tôi không tin.)
“It\'s true.” (Đó là sự thật.) Cố Vị Dịch ôm lấy Tư Đồ Mạt, giữ chặt cô trong lòng, “And she\'s pregnant." (Hơn nữa, cô ấy đang mang thai.)
Judy vẫn là một cô bé, nghe xong câu này liên quan sát Mạt Mat thêm một lần nữa, nước mắt lưng tròng bỏ đi.
Mạt Mạt hỏi Cố Vị Dịch, “Vừa nãy từ mà anh nói, “p” gì đó, có nghĩa là gì? Sao nghe xong cô ta lại khóc rồi bỏ chạy thế?”
Anh cười vô cùng xấu xa, “Có thai.”
Mạt Mạt sững sờ, cúi đầu nhìn lại chính mình. Dạo này cô toàn thức đêm làm việc, cứ đói ăn, tăng mất mấy cân rồi. Nhưng làm gì đến nỗi trông như mang bầu? Cô nàng tóc vàng kia thếmà cũng tin?
Cố Vị Dịch không biết mình làm sai điều gì mà Tư Đồ Mạt chẳng thèm để ý tới anh nữa. Anh giải thích tới muốn rách cả miệng ra rằng, không nói với cô chuyện về Judy là bởi anh cảmbị một cô bé theo đuổi là chuyện vô cùng mất mặt. Nhưng Tư Đồ Mạt vẫn chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt vô hồn ngồi trên sofa trộn mỳ lạnh. Nghe nói cô vì anh nên mới học làm món mỳ lạnh.
“Tư Đồ Mạt." Cố Vị Dịch giành chiếc nồi trong tay cô, “Em sao thế?"
Mạt Mạt thều thào nói: “Không sao. Đột nhiên em không thấy đói nữa. Em đi tắm rồi ngủ trước đây."
Lúc nằm trên giường, Mạt Mạt thấy cằm và trán của mình hơi nhưng nhức, chắc lại sắp mọc mụn rồi. Đúng là, ngàn dặm xa xôi tới thăm bạn trai, không ngờ lại chọn lúc mình xấu nhất.
Cổ Vị Dịch tắm xong cũng nằm xuống cạnh cô. Tư Đồ Mạt chỉ lười biếng nhìn anh, rồi rồi nhích người sang một bên. Dùsao trước đây cũng ngủ chung với nhau nhiều rồi, nếu còn có nệ nữa thì đúng là ra vẻ quá.
Cô Vị Dịch nghiêng người ôm lấy cô. Cô không buồn động đậy, để mặc anh.
Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, ngữ khí hiền hòa, dịu dàng, “Nói đi, em lại giận dỗi gì đấy?”
Mạt Mạt vẫn giữ vững nguyên tắc không nói không rằng của mình, anh muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.
Vốn anh không phải diện dễ tính nhẫn nại gì, đã xuống vớc dỗ dành cổ lâu như thế mà chẳng giải quyết được vấn đề gì. Lửa giận bắt đầu bốc lên, anh ngồi bật dậy, nói: “Tư Đồ Mạt, rốt cuộc em làm sao?”
Mạt Mạt cứ nằm yên bất động mềm oặt như thế. Bị anh tốc chăn lên, cô mới nói: “Đã bảo không có chuyện gì rồi, anh cứ mặc kệ em.”
Thái độ hờ hững không nóng không lạnh của cô khiến người ta tức ૮ɦếƭ đi được. Cổ Vị Dịch đang định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa, anh bèn nhảy xuống giường, đi ra mở hé cửa, đứng chắn tầm nhìn của Alex, lạnh lùng hỏi: “What\'s up?” (Có chuyện gì?)
Alex làm chuyện xấu nên thấy chột dạ, ở trong phòng nghe thấy Cố Vị Dịch cao giọng nói gì đó, anh ta càng phiền lòng hơn. Hai người họ ở chung với nhau lâu như vậy nhưng anh ta chưa từng nghe thấy Cố Vị Dịch to tiếng bao giờ. .
Thấy dường như không có chuyện gì, đoán chừng chắc đôi tình nhân này cãi nhau, Alex bèn xua tay nói: “Im gonna order a pizza, do you want some?” (Tôi vừa mới đặt một cái pizza, cậu có muốn ăn không?)
Cố Vị Dịch không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh ta, trừng đến nỗi anh ta ngại quá phải xoa mũi rời đi.
Anh quay trở lại giường, thấy Tư Đồ Mạt đang nhắm mắt giả vờ ngủ, bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười. Cơn tức giận cũng không còn nữa, anh lặng lẽ nằm xuống, ôm lấy cô. Sau đó, cô thật sự ngủ say, trong vô thức gần như xoay người dính chặt lấy anh. Sự tiếp xúc mềm mại ấm áp như thế này khiến ngọn lửa trong lòng anh lại bùng cháy lên, như thiêu như đốt. Thật sự không biết làm sao nữa, anh đành nhẹ nhàng lách người nằm dịch sang nhường lại hơn nửa cái giường cho cô, còn mình nằm ra sát mép giường, vô cùng đáng thương.
Mạt Mạt tỉnh dậy từ rất sớm, nhìn dáng nằm của Cố Vị Dịch trồng vô cùng tội nghiệp. Cô thấy hơi kỳ quặc, lẽ nào đêm qua cô bất mãn quá, trong mơ vô thức đạp anh ra xa thế này hay sao? Có điều, tối hôm qua cô đúng là như bị thần kinh vậy, hôm nay nghĩ lại thấy hơi có lỗi. Nhưng cũng tại anh cả, một cô gái đáng yêu thế này lại bị anh nói thành có thai, giọng nghe còn có vẻ rất chê bai nữa. Ai mà vui vẻ cho được?
Cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, soi gương mới biết cảm với trán mình mọc mụn, trông còn rất cân đối nữa, nhìn buồn cười ૮ɦếƭ đi được. Mới sáng ngày ra tâm trạng đã chănglấy gì làm vui vẻ rồi. Từ nhà vệ sinh bước vẫn đang ngủ ngon lành trên giường. Vày" anh cũng chỉ xoay người sang bên kia, rồi ng" án luôn cả bàn tay vớt của mình lên mặt anh, gọi: “Dậy đi, đưa em đi chơi.”
Cố Vị Dịch hé mắt mơ màng, “Mấy giờ rồi?”
Mạt Mạt nhìn đồng hồ, ôi, mới có năm giờ sáng. Cô còn chưa thích nghi được với chênh lệch múi giờ, vội cười lấy lòng, “Đừng để ý giờ giấc nữa mà. Em không ngủ được anh dậy đi.”
Anh mắt nhắm mắt mở nhìn cô, “Tư Đồ Mạt, không để anh ngủ yên có phải là một trong những thú vui cuộc đời của em hay không?”
Cô gật mạnh đầu, “Đúng thế! Anh mau dậy đi.”
Anh thở dài thườn thượt bò dậy, nhìn đồng hồ hét lên: “Tư Đồ Mạt, em bị điên à? Mới có năm giờ!”,sau đó lại nằm xuống.
Mạt Mạt vừa hò hét vừa nhảy lên nhảy xuống trên giường. Cổ Vị Dịch nhắm mắt mỉm cười, cũng bồng bềnh trên đệm theo từng động tác của cô. - Trước khi tấm đệm lò xo bị cô nhảy tới hỏng luôn thì rốt cuộc cô cũng biết mệt. Cô nằm phủ lên người Cố Vị Dịch, nghịch ngợm banh mắt anh ra, cho tới khi viền mắt đỏ, lòng trắng và con ngươi đen láy lộ ra mới chịu thôi. Mạt Mạt kêu lên: “Sao trợn trắng mắt lên thế này? ૮ɦếƭ rồi sao? ૮ɦếƭ rồi sao?"
Vừa nói, cô vừa thăm dò mũi anh. Anh rất phối hợp với cô, cố gắng nín thở.
Mạt Mạt lẩm bẩm tự nói: “Không còn thở nữa rồi, phải làm sao đây? À đúng rồi, phải làm CPR."
Cô càng lúc càng diễn sâu, làm tư thế chuẩn bị thúc vào иgự¢ anh. Anh cố gắng nhịn đau, không động đậy.
Mạt Mạt reo lên, “Ôi, chắc là ૮ɦếƭ rồi.”
Cố Vị Dịch lật người lại, đè lên cô, hơi ghì tay lên cổ cô, mắng: “Người phụ nữ độc ác này, chẳng lẽ em chưa nghe nói tới hô hấp nhân tạo à?”
Mạt Mạt cười ngặt nghẽo. Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô. Cô vẫn cười không ngớt.
Không thể cứ thể bỏ qua cho cô được. Anh cắn lên khuôn mặt ửng đỏ vì cười của cô, rồi đến tai. Từ sau khi đích thân chứng thực rằng tại là nơi mẫn cảm nhất của Mạt Mạt, anh vô cùng thích hôn lên đó, nhìn cô la hét ầm ĩ, toàn thân mềm nhũn, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thần trí Mạt Mạt vốn bay lên tận chín tầng mây, cho tới khi anh cúi xuống hôn lên cổ cô, khẽ chạm vào cằm cô, nên động vào cái mụn nhỏ mới mọc. Cảm giác đau nhói khiến cô tỉnh táo hơn, đẩy anh ra rồi nhảy xuống giường.
Cố Vị Dịch ngơ ngác nhìn cô. Cô không mang theo đồ ngủ, vì thế phải mặc tạm áo thể thao của anh. Chiếc áo màu xanhđậm kia trùm kín cả thân hình nhỏ bé của cô, che khuất chiếc bên dưới, trông cứ như Cô chỉ mặc mỗi một chiếc áothôi vậy. Đôi chân trắng nõn nà như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ.
Anh lấy lại phản ứng, lôi cô trở lại giường, ghì chặt lấy cô, “Em định đi đâu?"
Mạt Mạt đỏ mặt không nói nên lời. Nhất là sau khi cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trên cơ thể anh, cô càng không dám cử động.
Hai người im lặng, mặt đối mặt một lúc lâu M. cảm thấy bầu không khí này căng thẳng chẳng 1 chế, không nhịn được bật cười.
Cổ Vị Dịch thấy cô cười, lại cúi xuống hôn, bắt địch phải bắt ngựa trước, bắt ςướק phải bắt vua trước.
Đôi tay anh men theo vạt áo cô dần tiến vào, sau đó, quần áo trên người cô cứ từng lớp, từng lớp buông xuống...
Mạt Mạt lại một lần nữa mơ màng suy nghĩ, anh đúng là đã học hỏi được không ít ở nước Mỹ xa xôi này.
Những chuyện tiếp theo cứ diễn biến thuận theo tự nhiên. Đồng chí Mạt Mạt đã anh dũng hi sinh một cách đầy vinh quang rất vẻ vang, rất vĩ đại.
Mạt Mạt không biết những người khác sau khi trải qua chuyện này sẽ thế nào. Tóm lại, cô cảm thấy rất ngượng ngùng’Chỉ cần chạm phải ánh mắt anh mặt cô sẽ lập tức đỏ bừng lên như ăn phải ớt. Mấy lần, cô định thử nói gì đó nhưng lại phát hiện khả năng sắp xếp câu từ của mình đang gặp phải vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Những điều này dưới con mắt nhìn của Cố Vị Dịch lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Anh tưởng rằng cô bắt đầu hối hận, vì thế luôn cảm thấy áy náy tự trách bản thân.
Khi Alex đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy. Hai người họ, mỗi người ngồi một góc sofa trong phòng khách, nghiêm túc chăm chú xem tivi. Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện ra, hai người đó đang vô cùng thấp thỏm, bất an. Anh ta còn tưởng nguyên nhân là do mình, bèn lon ton chạy tới ngồi xen vào giữa, hết lòng giải thích cho Mạt Mạt hiểu 48 Con gái của giáo sư chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện nên quậy phá chút thôi.
Mạt Mạt không nghe hiểu được nhiều như thế, chỉ thấy dáng vẻ cuống quýt nhấp nhổm của anh chàng to con kia nhìn rất ngốc nghếch, vì thế liền cười sảng khoái. Alex tưởng rằng bao nhiêu công sức mắng chửi người khác của mình đã phát huy tác dụng, vô cùng sung sướng, vui vẻ cười theo cô.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Một kẻ da trắng, một kẻ da vàng như thể hận vì gặp nhau quá muộn màng, cười đầy sung sướng hân hoan, tựa như muốn trịnh trọng tuyên bố rằng thế giới này không phân biệt màu da chủng tộc, trái đất này là của chúng mình.
Nhưng anh bạn Cố Vị Dịch lại không có được tư tưởng T89 vị đại đến thế. Anh chỉ thấy người phụ nữ của anh giâytrước còn không thèm nhìn anh lấy y ngọt ngào với một tên đàn ông khác, trong lòng cực vô cùng không vui. .
"Alex, go back to your room!” (Alex, cậu về phòng đi!) Cổ Vị Dịch nhìn chằm chằm vào tivi, nói.
Alex muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của Cố Vị Dịch thì lập tức nuốt ngược vào trong. Người Thụy Sĩ yêu hòa bình, yêu độc lập tự do, nhanh về phòng thôi.
Phòng khách chỉ còn lại hai người. Mạt Mạt lén thu lại nụ cười, bắt đầu ngượng ngùng. Trong đầu cô toàn mấy suy nghĩ không thuần khiết như: Mình đã nhìn thấy người này không mặc gì cả, người này cũng nhìn thấy mình không mặc gì. Vì thế,cô không có cách nào nói chuyện với anh một cách nghiêm túcđược. Vậy nên, loài người cần phải mặc quầnáo đàng hoàng cho dù trời có nóng đến đâu cũng phải mặc quần áo.
Cố Vị Dịch cầm điều khiển tắt tivi, nói: “Có phải em hối hận không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi này khiến Mạt Mạt ngơ ngác một hồi. Cô nhìn anh, không nói gì cả.
Sự im lặng của cô trong mắt anh chính là ngầm thừa nhận. Cho dù là nhà khoa học thông minh đến đâu đi nữa cũng không biết làm gì vào lúc này,“Thế bây giờ em muốn thế nào?"
Mạt Mạt thấy phiền lòng vô cùng. Muốn thế nào? Chẳng phải đã nói hôm nay sẽ đưa cô ra ngoài chơi sao? Cô nói, “Em muốn ra ngoài.”