Mạt Mạt nằm trên giường trằn trọc hồi lâu vẫn không sao ngủ được, bên tai cứ văng vẳng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Cố Vị Dịch. Anh nói: “I love you..."
Khóe miệng bất giác cong lên hết lần này tới lần khác. Cả đêm nay chắc cô phải cười đến liệt cơ miệng mất. Nền giáo dục của nước Mỹ quả là tuyệt!
Đêm qua, hơn ba giờ sáng Cố Vị Dịch mới hoàn thành một thí nghiệm nhiệt dung. Vì thế hôm nay anh được nghỉ buổi sáng. Nhưng từ sáng sớm, anh đã bị tiếng động từ bên phòng Alex đánh thức rồi. Tên Alex này đúng là tinh lực dồi dào, hăng đêm sênh ca, không sợ suy thận.
Cổ Vị Dịch nằm trên giường nhưng không còn buồn ngủ nữa, vì thế lại muốn gọi điện cho Tư Đồ Mạt. Đang bấm số thì chợt nhớ ra bên cô giờ mới là nửa đêm, anh đành đặt điện thoại xuống, tiện tay cầm cuốn Tài liệu chất bán dẫn lên xem. Đây là cuốn sách anh mang từ Trung Quốc sang. Có quá nhiều từ tiếng Anh chuyên ngành bây giờ anh đọc vẫn còn thấy khó hiểu, vì thế thường xem sách dịch trước rồi mới đọc sách gốc.
Anh ngồi tựa vào đầu giường, lật từng trang sách, thật không ngờ, ngay trang đầu tiên lại kẹp một sợi tóc. Anh nhíumày, đưa lên nhìn kỹ hơn. Một sợi tóc vừa dài vừa mảnh, có ánh nâu vàng. Không kìm được, anh nhướng mắt bật cười, Tư Đồ Mạt.
Chẳng nhớ đó là buổi tối nào nữa, anh ngồi trên sofa đọc sách. Cô cũng lật đật đi tìm một cuốn sách, ngồi đọc cùnganh. Hồi lâu sau, cô nghiêng người nằm xuống, thoải mái gác chân lên chân anh, bị anh vỗ hai cái mới bĩu môi xoay người lại, chuyển thành gối đầu lên chân anh. Anh định đứng lên pha một cốc trà, mới phát hiện cô đã ngủ từ lúc nào. Anh nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, lấy cuốn Tài liệu chất bán dẫn trong tay đặt xuống cho cô gối. Pha trà xong quay lại, anh nhẹ nhàng đặt đầu cô gối lên chân mình. Sợi tóc này chắc bị ken vào trong sách từ lúc đó.
Anh lắc đầu, kẹp lại sợi tóc vào chỗ cũ, hồi tưởng lại tâm trạng mình khi nhẹ nhàng để cô gối đầu lên chân hôm ấy, dịudàng ấm áp như từng phiến lá trà dần bung nở trong cốc nước sôi này vậy. Bây giờ nhớ lại, cảm giác hạnh phúc ấy lan tỏa vào tận trong trái tim. Bỗng nhiên, anh nhổ một sợi tóc của mình, sau đó buộc vào sợi tóc của Tư Đồ Mạt, để tóc của hai ngườidính liền với nhau.
Lúc đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, vừa soi gương vừa cạo râu, anh mới ý thức được hành động của mình khi nãy ấu trĩ tới nhường nào. Lại còn kết tóc nữa, đúng là sến sẩm hết chỗ nói.
Bạn Vị Dịch của chúng à =))) trên đời này có một loại ૮ɦếƭ, gọi là sến tới ૮ɦếƭ ^^
Công việc của Mạt Mạt dạo này lên như diều gặp gió. Đầu tiên là dự án quảng cáo mà cô hợp tác với anh Thiết nhận được sự đánh giá cao của đối tác. Vì thế, công ty quyết định để Mạt Mạt cùng đàn chị Hiểu Tình tham gia cuộc thi ý tưởng quảng cáo dành cho các tài năng trẻ trong ngành. Tuy rằng đây chưa phải thành tựu vĩ đại gì, nhưng với một người vừa bước chân vào xã hội như Mạt Mạt, đây đã là điều khiến cô sung sướng phát điên lên được rồi. Mấy lần liền, cố định lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Vị Dịch để chia sẻ niềm vui này, nhưng cuối cùng thôi. Cố nhịn thêm vậy, hoàn thành tác phẩm của cuộc thi tài năng kia đã, sau đó sẽ xin nghỉ để đi Mỹ thăm anh, cho anh một niềm vui bất ngờ.
Để chuẩn bị cho cuộc thi tài năng trẻ, hễ có thời gian, Mạt Mạt lại đi dạo hiệu sách và lên mạng, xem một loạt các quảng cáo từ trong tới ngoài nước, từ nổi tiếng tới không nổi tiếng. Có lúc, cô cứ xem mãi, xem mãi rồi ngủ gật luôn bên bàn máy tính, lúc tỉnh dậy lại chạy đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục xem. Cô có cảm giác như mình đang quay trở lại những năm tháng trung học, ngày nào cũng nỗ lực hết mình, từng bước tiến về mục tiêu kiên định của bản thân, tiến về phía mơ ước của chính mình. Mệt, nhưng rất hưng phấn. Suốt một tuần cố gắng nỗ lực quên ăn quên ngủ, cuối cùng cô có thể hoàn thành bản kế hoạch quảng cáo của mình. Bây giờ vấn đề còn lại chính là làm sao để quay hoàn chỉnh quảng cáo đó. Cô mặt dày đi tìm Lâm Trực Tồn nhờ anh ta đóng vai chính. Bởi vì công ty không cho cô quá nhiều kinh phí, nên mức cát-xê cô có thể trả cho diễn viên ít tớiđáng thương. Thật không ngờ, Lâm Trực Tồn lại đồng ý một cách sảng khoái. Mạt Mạt không hiểu nổi một người bận rộn như anh ta làm thế nào sắp xếp được hơn nửa tuần lễ để quay quảng cáo cho cô. Tấm lòng của anh ta, cô sẽ luôn ghi nhớ, cũng cảm thấy mình thật may mắn, không phải ai cũng có thể gặp được người tốt như Lâm Trực Tồn.
Quảng cáo của cô mang đậm tính nhân văn, có liên quan tới chủ đề sinh viên đi tới vùng sâu vùng xa để dạy học cho trẻ em nghèo. Theo kịch bản, Lâm Trực Tồn vào vai một sinh viên chuyên ngành âm nhạc. Sau khi chia tay bạn gái, anh ta giận Hỗi bỏ lên vùng núi dạy học. Sau đó, bạn gái tới tìm anh ta, muốn anh ta cùng trở về. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, anh ta quyết định ở lại. Cảnh quay cuối cùng của quảng cáo này là hình ảnh ngón tay anh ta cùng những tia nắngrạng rỡ đang bay nhảy trên phím đàn dương cầm cổ kính, cùng rất nhiều trẻ em đứng vây xung quanh, đồng thanh hát ca khúc Ngày mai sẽ tốt hơn.
Từ lúc quay quảng cáo thuốc nhỏ mắt, cô đã phát hiện Lâm Trực Tồn có đôi tay rất đẹp. Câu chuyện này có vẻ hơi ướƭ áƭ, ban đầu Mạt Mạt còn sợ nó sến súa quá. Nếu suy nghĩ theo một góc độ khác thì, năm nào cũng có rất nhiều thanh niên tình nguyện đi dạy học ở vùng sâu vùng xa, nhưng không phải ai cũng nặng tình như thế. Dù sao người ta cũng đã vĩ đại thế rồi, đương nhiên phải tô điểm thêm chút tình yêu cho người ta chứ. Vì thế, Mạt Mạt quyết định đi theo hướng diễm tình.
Còn về vai nữ chính, Mạt Mạt phải năn nỉ mãi Mộng Lộ mới chịu ra tay giúp đỡ, còn phải đảm bảo chắc chắn không quay chính diện để lộ mặt cô nàng mới đồng ý.
Sau một hồi loạn xạ, cuối cùng thước phim quảng cáo ấy cũng coi như hoàn thành. Để cảm ơn Lâm Trực Tồn và Mộng Lộ, thậm chí Mạt Mạt còn rút bớt một phần tiền trong khoản dành dụm để đi Mỹ của mình ra mời hai người đi ăn một bữa. Sau vài ngày hợp tác, Lâm Trực Tồn và Mộng Lộ cũng thân thiết hơn. Ngoại trừ lúc đầu phải vất vả trốn tránh đám phóng viên săn tin ra thì bữa cơm này, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Hai ngày sau, Mạt Mạt nộp đoạn phim quảng cáo cho giám đốc Tôn rồi lập tức đáp chuyến bay tới Mỹ. Cô đã âm thầm liên lạc với bạn cùng phòng của Cố Vị Dịch là Alex từ trước, và xin được địa chỉ cụ thể của anh ở bên đó. Bây giờ điều duy nhất cònlại chính là niềm vui bất ngờ mà thôi!
Từ lúc lên máy bay, Mạt Mạt ngủ suốt, chỉ có lúc quá cảnh ở Hồng Kông là cô có chút háo hức thôi. Tuy rằng trong lòng vô cùng hưng phấn, mong chờ, nhưng thật sự cô quá mệt, quá kiệt sức, mắt lúc nào cũng díp lại. Lúc máy bay hạ cánh, cô được tiếp viên hàng không đánh thức, mơ mơ màng màng bước xuống khỏi máy bay, ngơ ngác đứng ở sân bay một lúc lâu. Tới khi đến được bên dưới khu ký túc của Cố Vị Dịch đã hơn tám giờ tối. Cô đứng trước cửa nhà, soi gương một lúc, mượn ánh đèn chỉnh trang lại tóc tai, quần áo rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
Hai giây sau, nụ cười của cô lập tức trở nên cứng đờ. Không biết có ai từng nói, niềm vui bất ngờ chính là khởi đầu của mọi bi kịch nhỉ?
Ra mở cửa cho cô là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đang quấn khăn tắm quanh người. Nóng bỏng như thế này thì ai mà chịu được chứ!
Trong lòng Mạt Mạt bắt đầu có một ngọn lửa nhen nhóm, nhưng chỉ một lát sau cô chợt nhớ ra, Cố Vị Dịch từng nói bạn cùng phòng của anh chính là một Phó Phái phiên bản nước ngoài, Alex. Vì thế Mạt Mạt liền cảm thấy yên tâm. Nhưng cô Ang quyến rũ nóng bỏng kia lại cứ nhìn chằm chằm cô, khua môi múa mép nói một tràng tiếng Anh. Cô nghe mà ong hết cả đầu.
cả đầu.
Vì thế, cô chẳng buồn quan tâm cô nàng nói gì, đánh liều nói: “Im looking for Gu Wei Yi.” (Tôi tìm Cố Vị Dịch.).
Cô nàng nóng bỏng kia hai mắt hấp háy, “Who?” (Ai?)
Bây giờ Mạt Mạt mới nhận ra mình chẳng biết tên tiếng Anh của Cố Vị Dịch là gì, vì thế bèn nói: “Alex."
Cô gái nóng bỏng kia còn cố ý đánh giá tỉ mỉ cô từ trên xuống dưới vài lần mới quay vào trong gọi to, “Alex.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Đây cũng là một người tóc vàng mắt xanh. Cho dù mắt thẩm mỹ của phương Đông và phương Tây hoàn toàn khác nhau, Mạt Mạt cũng có thể khẳng định chàng trai này vô cùnganh tuấn. Anh ta nhíu mày quan sát cô một lúc mới nói: “Do I know you?” (Tôi có quen cô không?)
Mấy lần Mạt Mạt mấp máy môi định nói gì đó, nhưng vô cùng bối rối không biết làm sao để sắp xếp từ ngữ thành một câu. Cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh ta với mong ước có thể dùng ánh mắt nói lên tất cả.
Alex cũng là người tương đối ga lăng phong độ, nghiêng người tỏ ý để cô vào nhà. Sau đó hai người ngồi trên sofa mắt to trừng mắt nhỏ. Người đàn ông ngoại quốc chăm chú nhìn Mạt Mạt cùng vali hành lý của cô, một lúc lâu sau mới như chợt hiểu ra vấn đề, “Oh, I know you! You\'re Gu\'s girlfriend!” (O, tôi biết cô là ai rồi. Cô là bạn gái của Cố.)
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, cười ngốc nghếch, “Yes! À...
Ồ, tôi biết cô là ai rồi. Cô là bạn gái của Cố.)
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, cười ngốc nghếch, “Yes! À... where is he?” (Đúng rồi. Anh ấy đâu rồi?)
Alex lại tuôn một trang tiếng Anh dài dằng dặc. Mạt Mạt nghe mà chẳng hiểu gì cả. Tóm lại, đại ý là Cố Vị Dịch không có nhà. Còn nữa, library, thư viện, à, cô hơi hiểu rồi.
Chắc là việc nghe hiểu được những lời Alex nói đã khiến Mạt Mạt thấy tự tin hơn. Cô bắt đầu lắp bắp vài câu tiếng Anh với Alex: “How do you know... e... I am Cổ Vị Dịch\'s girlfriend?” (Sao anh biết tôi là bạn gái của Cố Vị Dịch?).
Alex cười híp mắt giải thích: “I\'ve seen your photo before.” (Tôi từng nhìn thấy ảnh của cô.)
Mạt Mạt đang định hỏi tiếp thì mỹ nữ nóng bỏng kia sau khi mặc quần áo đàng hoàng từ trong phòng đi ra đã ngồi phịch vào giữa hai người, trông có vẻ rất bực tức.
Mạt Mạt cười vui vẻ với cô ta, cố gắng thể hiện rằng mình không có ý đồ tranh giành đàn ông với cô ta.
Alex ôm lấy cô nàng hôn cô ta vô cùng cuồng nhiệt, “Honey, she\'s my roommates girlfriend.” (Em yêu, cô ấy là bạn gái của bạn cùng phòng anh.)
Mạt Mạt ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ, đúng là người Tây, phóng khoáng thật đấy, ngay cả hành động này cũng rộng rãi cho cô nhìn.
Alexbuông cô nàng nóng bỏng kia ra, hỏi Mạt Mat: “Do you want me to call him?” (Cô có muốn tôi gọi cho cậu ta không?).
Mạt Mạt xua tay, “No, no. Surprise.” (Không, tôi muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.)
“Ok. Isee.” (Ok, tôi hiểu rồi.) Anh ta đứng dậy, kéo vali hành lý của Mạt Mạt vào một gian phòng. Mạt Mạt lẽo đẽo đi theo. Phòng của Cố Vị Dịch không khác ở nhà là mấy, một dàn máy tính, một chiếc giường và một tủ sách. Sau khi đưa cô vào phòng, Alex thần bí nói: “Maybe you wanna check his computer." (Có thể Cô sẽ muốn xem thử máy tính của cậu ta đấy. Nói xong liền đóng cửa rời đi.
Mạt Mạt bắt đầu tò mò, vì thế liền mở máy tính của Cổ Vị Dịch lên. Sau tiếng khởi động quen thuộc, cô nhìn thấy hình nền máy tính chính là ảnh của mình. Cô đang ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu xoa chân dưới ánh chiều tà. Một bức ảnh đầy cảm xúc, chụp vớ vẩn thôi cũng bắt được khoảnh khắc xuất thần này của cô. Cô hồi tưởng lại, đây chắc là bức ảnh chụp hôm Phó Phái chụp ảnh kỷ yếu. Chẳng phải khi đó Phó Phái đã gửi tất cả ảnh chụp cho cô rồi sao? Sao từ trước tới giờ cô chưa từng thấy bức ảnhnày nhỉ?
Những chuyện mang tính niềm vui bất ngờ này thường mang theo nhiều biến số khó lường, để thực hiện được đúng là một việc làm có độ khó cao. Mạt Mạt đi đi lại lại trong phòng Cố Vị Dịch chờ đợi một lúc lâu, càng chờ càng thấy buồn ngủ, càng chờ càng mỏi mệt. Cuối cùng cô không chiến thắng nổi cơn buồn ngủ, nằm lên giường anh đắp chăn làm một giấc ngon lành. Trước khi tiến vào mộng đẹp, cô còn thầm nghĩ, nếu tên thiếu gia họ Cố có bệnh ưa sạch sẽ kia biết cô vừa xuống máy bay, chưa tắm rửa gì đã leo lên giường anh ngủ, không biết có tức ૮ɦếƭ không?