Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 26

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Các kỳ nghĩ vốn là mùa làm ăn của ngành quảng cáo. Cả công ty từ trên xuống dưới đều bận tối mặt tối mũi. Phụ nữ làm việc như đàn ông, đàn ông làm việc như nô bộc, còn nhân viên thì mới phải làm việc như… nô lệ, đây chính là nguyên tắc bóc lột của công ty. Thân là một “gà mờ”, gần như việc gì Mạt Mạt cũng phải lon ton phụ giúp. Giống như hôm nay, có ba quảng cáo quay đồng thời . Ê kếp thực hiện khoong đủ người , anh Thiết lại xin điều động Mạt Mạt từ tay số Sáng tạo để tham gia cùng ê kíp thực hiện, đi hầu hạ mấy ngôi sao nỗi tiếng, Đương nhiên, điều động them cô còn vì một nguyên nhân vô cùng quan trọng. Hôm nay có một quảng cáo mà người đại diện chính là Lâm Trực Tồn. Từ trên xuống dưới cả công ty dều biết Lâm Trực Tồn hễ gặp Mạt Mạt sẽ vô cùng phối hợp. Thế nên , cô nghiễm nhiên trở thành người quản lý thứ hai của Lâm trực Tồn.
Hôm nay quảng cáo sản phẩm đồ uống dành cho vậng động viên. Có hai ngôi sao đại diện là Lâm Trực Tồn và một ngôi sao mới của cuộc thi Tân Hứng tên là Hoàng Hàm Ý. Các cuộc thi tìm kiếm tài năng đa phần đều là bệ phóng cho các ngôi sao tỏa sáng một cách nhanh chóng. Hơn nữa, độ nỗi tiếng và lợi nhuận tới một cách đột ngột ấy sẽ diễn biến theo hai chiều hướng , một là , sẽ khiến người ta không kịp thích ứng, chưa ý thức được mình là người nỗi tiếng; hai là, sẽ khiến người ta phản ứng một cách thái quá, cứ tưởng mình gê gớm lắm. Đương nhiên, Hoàng Hàm Ý thuộc vế sau. Hôm nay Mạt Mạt bị cô ta kêu gào sai bảo sai bảo không biết bao nhiêu lần rồi. Lần nào cô ta cũng bi chê bai này nọ, lúc thì bảo nhiều đá quá, lúc lại bảo đồ uống không lạnh, khiến Mạt Mạt tức giận đến độ muốn đỏ nguyên cả cốc nước lên đầu cô ta. Còn cái tên ngôi sao nuwac mùa Lâm Trực Tồn kai nữa, vui vẻ đứng một bên cười trê nỗi đau khổ của người khác, xem cô ta bị bắt nạt. Thỉnh thoảng anh ta còn xen vào vài câu kiểu như: “Tiểu Tư Đồ, tự nhiên tôi muốn uống gì đó ấm ấm”, Mạt Mạt giơ chai nước khoáng trong tay lên, vờ như muốn , ném vào anh ta, lúc này anh ta mới vẻ cầu hòa.
“Này, đi mua cho tôi một chai trà xanh XX. “Hoang Hàm Ý bước tới sai bảo cô như chốn không người.
Tư Đồ Mạt, người bị gọi là “này” đưa mắt nhìn cô ta, trong lòng thầm nghỉ, cô uống nhiều như thế không thấy người úng nước à?
“Thật ngại quá, cô có thể bảo người khác đi mua được không? Tôi đang dơt việc.” Mạt Mạt bận sắp xếp bối cảnh, thật sự không thể đi mua được.
“Thái độ làm việc của cô kiều gì vậy? Cô có biết tôi là ai không?” Hoàng Hàm Ý lên giọng.
Mạt Mạt thầm thở dài, thái độ mềm mỏng, nói: “Tôi biết cô là ai. Tối qua tôi có tra Baidu1 rồi. Bây giờ tôi sẽ đi mua.”
Lâm Trực Tồn nghe mà bật cười, “Tiểu Tư Đồ, thế cô đã tra cứu về tôi trên Baidu chưa?”
Mạt Mạt trợn mắt nhìn anh ta, “Rồi, kết quả tìm kiếm về anh nhiều hơn cô ấy hai trang.”
Lân Trực Tồn cười, huýt sáo một tiếng. Đúng alf cao thủ , đây mới gọi là chửi mắng người khác mà không cần dung những từ ngữ tục tĩu.
Hoàng Hàm Ý nhìn theo bóng lưng Tư Đồ Mạt rời đi, tức đến đậm chân, “Nhân viên này thật đáng ghét.”
Lâm Trực Tồn lườm cô ta, “Tôi thấy cô còn đáng ghét hơn.”
Hoàng Hàm Ý cười nũng nịu, “Anh xấu quá đi!”
Lâm Trực Tồn chợt rung mình.Nói thật long lại bị người ta cho là tán tỉnh, đúng là bi kịch!
Lác Mạt Mạt đi mua trà xanh về thì gặp anh Thiết đang đi kiểm tra xung quanh trường quay. Cô than vãn và câu với anh ta rằng Hoàng Hàm Ý kia khó chiều đến nhường nào. Anh Thiết vỗ vai cô, cười nói: “Lâm Trực Tồn nhà cô không ra mặt nói giúp sao?”
Mạt Mạt không buồn đến đế ý tới anh ta nữa, đưa chai trà xanh cho Hoàng Hàm Ý. Cô ta lại liến thoắng chê bai một thôi một hồi. Mạt Mạt giải thích qua loa vài câu, sao đó cầm tài liệu về việc bố trí trường quay lên nghiêm túc đối chiếu. Không ngờ Hoàng Hàm Ý kia đưa chân ngáng chân cô. Cô bị vấp, loạng choạng suýt thì ngã nhào. Sao khi đưng vững , Mạt Mạt nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể tin nỗi. Có phải cô ta xem nhiều phim truyền hình quá rồi không?
Hoàng Hàm Ý cười nói xin lỗi, nhưng khuôn mặt lại thể hiện sự vui vẻ, hoàn toàn chẳng có chút áy náy nào.
Mạt Mạt chẳng hiểu vì sao nữa. Cô tự thấy bản thân, tuy bản thân chưa tới mức hoa gặp nở, người gặp người yêu nhưng ít nhất mặt mũi cũng không đến nỗi nào. Tại sao cô ta cứ kiếm chuyện với cô thế nhỉ?
“ Cô ta đó kỵ vì cô xinh đẹp hơn cô ta.” Anh Thiết nhỏ giọng an ủi Mạt Mạt.
Bây giờ Mạt Mạt mới quan sát kĩ Hoàng Hàm Ý. Haiz, thôi bỏ đi, ngoại hình ở mức ấy mà làm được ngôi sao thần tượng đúng là không dễ dàng gì. Hơn nữa, người khổ sở nhất thật ra chính là thợ trang điểm cô ta. Ngay cả chuyện trạng điểm còn chịu đựng được, cô có gì không thể nhẫn nhịn cơ chứ? Thời buổi này, kiếm được đồng tiềm đúng không đơn giản.
Cố gắng kiềm chế, Mạt Mạt cười nói không có gì rồi quay người, tiếp tục đi làm việc.
Lâm Trực Tồn chờ Tư Đồ Mạt rời đi rồi mới lanh lùng nói với Hoàng Hàm Ý; “Nếu ngày mai các báo đều giật tít: Hoàng Hàm Ý chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng, nhân viên công tác khổ không nói nên lời, cô cảm thấy thế nào?’
Hoàng Hàm Ý sửng sốt, lắp bắp nói:” Tôi thật sự không cố ý mà.”
“Tôi cũng đoán thế.” Anh ta nhếch miệng cười, đù sao con người chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ không làm mấy trò đó đâu.”
Mạt Mạt tận dụng triệt để thời gian nghỉ trưa để trốn vào một góc ngủ bù. Còn chưa chợp mắt được mươi phút thì chuông điện thoại đã đánh thức cô. Cô bắt máy, không ngờ người gọi là Phó Phái.
“Bảo bối Mạt Mạt, dạo này có khỏe không? Có nhớ anh đây không?” Giọng nói réo rắt của Phó Phái truyền tới.
Mạt Mạt khá bất ngờ, không dám tin. Người này lại bắt đầu gọi cô ta là “bảo bối Mạt Mạt” rồi.
“Chắc cậu đang vui mừng quá đỗi không nói nên lời đúng không?”
Cô vươn vai một cái , “Đại ca, hiếm có nha, không ngờ huynh vẫn còn nhớ đến tiểu muội này.”
“Tư thế vươn vai của cậu chẳng thục nữ chút nào cả.”
Mạt Mạt giật mình, ngồi thẳng dậy nhìn ngó xung quanh. Phó Phái đứng cách đó không xa, tay cầm điện thoại, đang cười híp mắt nhìn cô.
Phó Phái bước đến, ném cho cô một lon Coca. Mạt Mạt còn mơ màng chưa kịp phản ứng, chân tay luống cuống nên không đón được.
Phó Phái nhìn cô, cười vô cùng vui vẻ, “ Mạt Mạt, lâu lắm không gặp, chân tay cậu vẫn vụng về như xưa.”
Mạt Mạt nhặt lon Coca rơi dưới đất lên, giơ về phía cậu ta rồi mở nắp. Lon Coca vừa bị rơi nên bọt văng tung tóe. Phó Phái phải lùi về sau mấy bước để tránh, hét ầm lên: “Này, cậu nhỏ mọn thế.”
Sau một hồi náo loạn, hai người ngối xuống nói chuyện với nhau. Phó Phái cười dương dương tự đắc, “Cố Vị Dịch đi lâu như thế rồi, hằng đêm cậu có thấy cô quạnh không?”
Mạt Mạt trừng mắt , “Cậu đừng có lảm nhảm nữa, tìm tôi có việc gì?
Cậu ta chua xót đáp: “cậu chẳng có lương tâm gì cả. Tôi nhớ cậu thế cơ mà.”
Mạt Mạt ngó lơ cậu ta, uống một ngụm Coca, nói:’ Chẳng phải cậu đi Thượng Hải rồi sao?”
Phó Phái khẽ ᴆụng vào vai cô, “Tôi vừa nghe nói Cố Vị Dịch đi rồi vội vàng quay về.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Đây là lời nói thật. Tốt nghiệp xong, cậu ta liền chạy tới một nơi xa xôi, muốn cách Tư Đồ Mạt càng xa càng tốt đẻ điều trị vết thương long. Nưng sau khi nghe tin Cố Vị Dịch đi Mỹ, cậu ta liền đấu tranh tư tưởng, đắn đó mãi mới quyết định xin thôi việc, quay trở về.
Mạt Mạt vờ như muốn bỏ đi, cậu ta vội vàng giữ cô lại, “Khong phải đâu. Tôi sống ở Thượng Hải thấy không quen. Hơn nữa, tôi đang muốn lập nghiệp, đương nhiên phải chọn một nơi quen thuộc đẻ bắt đầu rồi.”
Cô vô cùng khâm phục ý chí cậu ta, nhưng ngoại miệng vẫn tỏ vẻ chê bai: “Câu mà cũng đòi lập nghiệp á?”
“Cậu đừng coi thường ngườ khác. Hãy tranh thủ lấy long tôi từ bây giờ đi, biết đâu sau này tôi trở thành ông chủ của một công ty đa quốc gia, có khi cậu còn đươc làm bà chủ đấy, thế nào?”
Mạt Mạt chẳng biết làm thế nào nhưng với trình độ mặt dày của cậu ta. Nhưng lâu như vậy rồi cô và cậu ta vẫn có thể trêu đùa nhau mà không có gì phải kiêng dè như thế này thật tốt biết bao.
“Mười cậu mà cậu nói ra có thể có một câu đứng đắn chút được không?”
Phó Phái cười càng tự đắt hơn, “Câu nào tôi nói đều rất đứng đắn. Sao nào? Công việc có thuận lợi không? Tôi thấy vừa nãy có một mụ đàn bà người như củ khoai cứ kiếm chuyện cậu mãi. Hay là để tôi đánh cho cô ta một trận, từ khoai lạng biến thành khoai tây luôn nhé?”
Mạt Mạt bị cậu ta chọc cười, “Rốt cuộc cậu tới được bao lâu rồi?”
“Hi hi. Hôm nay tôi rảnh cả ngày. Suốt buổi sáng chỉ đứng nhìn cậu bị người ta gây khó dễ thôi.”
Mạt Mạt chợt cảm thấy tâm tình phứt tạp. Cậu ta đứng nhìn cô suốt cả buổi sáng?
Phó Phái cũng ý thức được mình quá lời, bèn cười lảng sang vấn đề khác, “Cậu học kế toán đúng không? Tôi vừa mới lập nghiệp, đến giúp một tay đi. Tôi cứ nhìn thấy sổ bách hóa đơn là chóng mặt.”
Mạt Mạt hơi khó xử, “Dạo nay tôi bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian đến giúp cậu. Hay đợi qua đợt này tôi đỡ bận hơn, xem có thời gian hay không nhé?”
Cậu ta gật đầu, “tóm lại, nếu cậu có thời gian thì đến giuos tôi một tay. Tôi thuê một văn phòng ở tòa nhà Trung An.Khi nào trang hoàng xong xuôi, tôi sẽ đưa cậu tới xem thử.”
Cô nghe mà thấy buồn cười. “Ôi chao, nghe có vẻ chuyên nghiệp đấy.”
“Chứ sao. Tổ toongcuar cậu đang vẫy tay kia kìa.Phó Phái từ xa đã nhìn thấy Lâm Trực Tồn vẫy tay. Cậu ta quan sát nguyên cả buổi sáng, người này đối với Mạt Mạt không hề đơn giản. Trước đây không biết Mạt Mạt có nhiều người nhòm ngó như vậy đấy. Haiz, thù trong giặc ngoài.
Mạt Mạt vôi vàng chạy đi trong khi căn dặn vài câu, cô quay đầu nói với Phó Phái, “Tôi phải làm việc rồi. Hôm khác rủ cậu đi ăn sau nhé .”
“Này, Mạt Mạt.”
“Hả?”
“Câu đừng là gì có lỗi với Cố Vị Dịch đấy. Nếu nhất định muốn vượt tường, tôi sẽ ở bên bờ tường đợi cậu. Đứng có tìm mấy tên ngôi sao kia làm gì.”
Mạt Mạt không chịu nỗi nữa, trừng mắt nói: “Biến”
Sau khi tan làm, quay về ký túc, Mạt Mạt vừa ngồi xuống thì chông điện thoại reo vang.Cố Vị Dịch lại bắt đầu “thỉnh an” cô rồi. Cô mỉm cười vui vẻ nhận điện thoại, “A lô.”
“Anh đây. Em tan làm rồi à? Có mệt không?”
“Ừm. Mệt lắm.”
“Hôn nay đã gặp Phó Phái chưa?”
“sao anh biết? Anh cho người theo dõi em đấy à? Hay là anh lại phát minh ra thứ đồ công nghệ cao kỳ quặc nào đó để giám sát em?”
"Cậu ta gọi điện nói với anh. Công ty em dạo này lại hợp tác với Lâm Trực Tồn đấy à?" Giọng nói anh vô cùng bình thản, không nghe ra hỷ nộ ái ố gì.
Mạt Mạt thầm mắng chửi Phó Phái, vội cười lấy lòng, "He he. Đúng thế. Anh ra nỗi tiếng mà, đương nhiên là nhiều quảng cáo rồi."
"Em không có gì mập mờ với tên đó đấy chứ ?
“ Đương nhiên không rồi. Thần kinh à !”
Tư Đồ Mạt.”Giọng nói của Cố Vị Dich chợt thấp hơn.
“Hả?”
“ I love you."( Anh yêu em !)
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Mạt Mạt vẫn còn trong tình trạng hóa đá. Trời đất! Tên nhãi kia dám dùng chiêu này, tàn độc quá!
Cố Vị Dịch ngắt điện thoại nói với cô gái tóc vàng đang ngồi phía đối diện mình: “ Now do you believe that I have a girlfriend? "( Bây giờ cô tin là tôi có bạn gái rồi chứ?)
Mỹ nữ tóc vàng kia chính là con gái của giáo sư hướng dẫn, trông có vẻ rất gợi cảm , quyến rũ , nhưng thật ra còn chưa thành niên, vừa hay hoàn toàn tương phản với Tư Đồ Mạt. Tư Đồ Mạt trông như trẻ vị thành niên, nhưng thật ra dã trưởng thành rồi.
“ I don \' t care. She\'s in China. I can be your girlfriend here, Il never tell her. "(Em không quan tâm. Cô ta ở Trung Quốc. Em có thể làm bạn gái của anh ở đây. Em sẽ không bao giờ nói cho cô ta biết). Cô gái nhỏ vẫn vô cùng kiên định.
Em gái này lằng nhằng quá! Tất cả sự kiên nhẫn của Cố Vị Dịch gần như đã bị vắt kiệt. Trước đây vì nể cô ta chỉ là một cô bé, hơn nữa còn là con gái của giáo sư , anh mới nhượng bộ cô ta phần nào. Thật không ngờ cô ta cứ lằng nhằng mãi. Anh lạnh lùng nhìn cô ta, “Stop bothering me!” (Đừng làm phiền tôi nữa!)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc