Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 25

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Bố của Cố Vị Dịch đúng là không thể tới sân bay tiễn anh. Anh tỏ ra không có chuyện gì, mọi việc đều đúng như dự đoán. Nhưng mẹ anh thì không bình tĩnh được như vậy. Suốt quãng đường ra sân bay, bà liên tục gọi điện quátt mắng chồng, tới nỗi lái xe và Mạt Mạt đều trợn mắt há miệng, toát hết mồ hôi.
Mạt Mạt liên tục đưa mắt nhìn Cố Vị Dịch, đại ý chính là: “ Anh thấy chưa? Bình thường em đối xử với anh mới dịu dàng làm sao!”
Cố Vị Dịch khẽ đẩy đầu cô,” Em còn nhớ mật khẩu trò chơi không? Lúc nào rảnh rỗi anh sẽ đưa em đi đánh quái.”
Mạt Mạt chưa kịp kháng nghị câu nào, Vương Thục Hồng đã tỏ ra không hài lòng:” Nói chuyện cho đàng hoàng. Đẩy cái gì mà đẩy? Định làm con dâu mẹ thành ngốc luôn đấy à? Con có đền được không?”
Cố Vị Dịch thầm cười nhạo câu nói của mẹ mình. Từ tối qua, sau khi ăn bữa cơm Tư Đồ Mạt nấu, mẹ anh liên tục duy trì thái độ không hề có chí khí này. Cũng may anh chưa tìm cho bà một cô con dâu làm đầu bếp, nếu không, chưa biết chừng bà còn có thể là trâu làm ngựa cho con dâu mình luôn.
Anh ghé vào tai Tư Đồ Mạt thì thầm:” Con dâu ngốc.”
Mạt Mạt đỏ mặt muốn né tránh hơi thở cứ không ngừng phả lên viền tai cô của anh, không ngờ lại bị va đầu vào cửa kính. Dù sao thì mẹ người ta cũng đang ở đây, Mạt Mạt đành nuốt lệ vào trong, tự xoa đầu mình rồi trừng mắt với anh. Cố Vị Dịch cũng xoa đầu giúp cô. Mạt Mạt khẽ “ hừ” một tiếng, tránh khỏi tay anh.
Vương Thục Hồng nhìn hai đứa trẻ đùa nhau qua gương chiếu hậu, thầm mỉm cười trong lòng. Tâm lý “ con trai bị người ta ςướק mất” của bà đã lấy lại được cân bằng từ tối qua rồi. Mạt Mạt là một đứa trẻ khiến người ta yêu thích, hon nữa, con trai mình hình như vô cùng hạnh phúc, vui vẻ. Bà nuôi nấng anh hơn hai mươi năm, chưa từng thấy anh vui vẻ, thích trêu đùa như lúc này. Thật may mắn, đời sống tình cảm của con trai bà không bị sự việc ngoài ý muốn vài năm trước hủy hoại.
Cảnh tượng tiễn biệt vô cùng bình thản.
Cố Vị Dịch nói:” Mẹ, con đi đây.”
Vương Thục Hồng gật đầu, “Ở bên ngoài mọi thứ đều phải thật cẩn thận đấy.”
“ Vâng, hai người bảo trọng nhé.” Dứt lời, anh quay sang nói với Mạt Mạt:” Tư Đồ Mạt, em đừng quên những gì đã hứa với anh đấy.”
“ Vâng.”
“ Em không có gì muốn nói với anh nữa sao?”
“ Không có.”
Chờ anh bước qua cửa an ninh, cô và dì Vương liền bắt taxi ra về. Suốt quãng đường đi, dì Vương kể cho cô nghe rất nhiều chuyện ngốc nghếch của Cố Vị Dịch hồi bé. Cô vừa nghe vừa ậm ừ đáp lời, luôn trong trạng thái tâm hồn treo tận chín tầng mây.
Về tới nhà, Dì Vương nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Bà nói phải vội về tham dự một cuộc họp quan trọng. Lúc chỉ còn một mình Mạt Mạt đối diện với căn nhà trống trải lạnh lẽo, lòng cô bỗng chua xót vô cùng.
Cốc trà anh hay dùng vẫn còn nằm trên bệ cửa sổ, hương trà thoang thoảng vấn vương. Anh rất thích để cốc uống trà ở đó. Lần nào nhìn thấy cô cũng càu nhàu, anh luôn vờ ngoan ngoãn cầm cốc trên tay, chờ cô đi khỏi lại đặt xuống. Mấy cuốn tạp chí về khoa học anh hay đọc nằm la liệt trên sofa, góc này một cuốn, góc kia một cuốn, thậm chí trên bàn ăn cũng có. Mỗi lần chờ tới giờ cơm anh đều thích ngồi vắt chân chữ ngũ bên bàn ăn để lật giở tạp chí. Khi tâm trạng vui vẻ cô sẽ để mặc anh, những lúc tâm trạng không tốt cô sẽ sầm mặt lại, anh liền ngoan ngoãn chui vào bếp phụ giúp cô một tay. Trong nhà tắm vẫn còn bàn chải, khăn mặt, dao cạo dâu anh thường dùng. Có một lần vội quá, cô mượn tạm dao cạo râu của anh để cạo lông nách. Vị huynh đài có bệnh ưa sạch sẽ này sau khi biết chuyện suýt nữa đã vô cùng tức giận…
Thật không ngờ gần nửa năm nay, bao điều nhỏ nhặt bình dị như thế đã thấm tận vào xương tủy cô. Sau khi anh rời đi, chúng đột nhiên ùa tới, vây hãm tâm trí cô như thể muốn nhấn chìm cô. Mạt Mạt không thể sống ở đây thêm được nữa, cô không chịu nổi việc ngày ngày phải đau khổ đắm chìm trong hồi ức. Vì thế, cô quyết định chuyển đến ký túc xá của công ty. Nếu Cố Vị Dịch biết được, chắc chắn anh sẽ vô cùng tức giận.
Bộ phận nhân sự công ty chỉ cần giải quyết một vài thủ tục, vài ngày sau Mạt Mạt đã được phân cho một phòng. Cô nhờ một vài đông nghiệp tới giúp thu dọn ít đồ dùng cá nhân rồi nhanh chóng dọn tới ký túc xá.
Lúc Mạt Mạt bước ra khỏi cổng khu nhà thì trời đổ mưa. Cô bất lực nhìn lên bầu trời. Nước mưa xối xả trút xuống rơi cả vào trong mắt cpp, cay cay, khó chịu.
Cố Vị Dịch, anh mau trở về nhé!
Mạt Mạt được phân ở cùng một cô gái trong căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh của ký túc xá. Bạn cùng phòng mới của cô tên Thẩm Văn Văn, nghe đồn cô nàng là người nhà của một lãnh đạo cấp cao nào đó, tranh thủ trải nghiệm cuộc sống trong kỳ nghỉ hè. Sau một vài ngày ở chung, Mạt Mạt thấy Văn Văn là một cô gái tốt rất, ngoan ngoãn nghe lời, còn có chút nhút nhát.
Mạt Mạt không ngờ rằng việc dọn vào ký túc xá công ty lại là một cột mốc cho khởi đầu mới trong công việc. Không biết vì sao cô được chuyển tới tổ Sáng tạo, bắt đầu những tháng ngày tăng ca không phân biệt ngày đêm. Hằng ngày, lê tấm thân mệt mỏi về tới ký túc, cô mệt tới mức không còn sức đâu mà mở máy tính lên nữa. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn của Cố Vị Dịch mà Mạt Mạt chưa kịp trả lời. Cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nói với anh rằng cô vô cùng căm ghét người phụ nữ bôi son đỏ choét của tổ Sáng tạo; nói với anh rằng cô đã gặp được vô số ngôi sao tên tuổi; nói với anh rằng có một đề án quay quảng cáo do cô viết đã được thực thi; nói với anh rằng cô muốn để dành tiền bay sang Mỹ thăm anh… Biết bao điều muốn nói, nhưng đều bị nhấn chìm bởi những lời càu nhàu của cô như: “Hôm nay lại tăng ca rồi, mệt quá đi mất.”
Cố Vị Dịch chưa từng oán trách gì cô, lần nào gọi điện cũng dịu dàng hỏi han. Cô không cần trả lời, chỉ cần nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe là được. Anh là người không thích nói nhiều, vậy mà có thể lôi hết cuyện này tới chuyện kia ra “nấu cháo” điện thoại với cô suốt một tiếng đồng hồ. Anh nói canh cá chua ở khu phố người Hoa không ngon bằng canh cá chua ở cửa hàng dưới nhà mình; anh nói hôm nay lúc làm thí nghiệm có một vị giáo sư người da đen hỏi anh muốn theo ông ta học lên tiến sĩ hay không; anh nói anh chàng người Thụy Điển cùng phòng ngày nào cũng đưa bạn gái về phòng, mỗi ngày một cô…
Có một hôm phải tăng ca tới tận nửa đêm, Mạt Mạt nằm trên giường mà cảm giác như muốn bất động luôn. Nhìn lên trần nhà, tự hỏi bản thân vì sao mệt mỏi tới như vậy? Cô cầm điện thoại ở dưới gối lên, gọi cho Cố Vị Dịch. Rất nhanh, đầu bên kia đã có người bắt máy.
Anh đi được một tháng ba ngày rồi, thế mà đến hôm nay cô vẫn không biết tính chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và Mỹ như thế nào. Cô cứ thích là gọi, từ trước tới nay, cô cũng chưa từng hỏi anh bên đó đang là mấy giờ. Cứ coi đây là sự ích kỷ, tùy hứng của cô đi. Cũng may anh vẫn luôn bao dung đối vơi chuyện đó.
“A lô.” Phía Cố Vị Dịch truyền tới rất nhiều âm thanh huyên náo, ồn ào. Mạt ạt còn nghe thấy một câu tiếng Anh đơn giản dễ hiểu, “Would you buy me a drink?” (Có thể mời em một ly không?)
Mạt Mạt hơi không hài lòng, yên lặng để mặc anh ở đầu bên kia “a lô” mấy tiếng liền mới trầm giọng hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Pub. Sorry, I’m talking to my girldfriend.” (Ở quán rượu. Xin lỗi, tôi đang nói chuyện với bạn gái.) Lúc vế sau, giọng anh vô cùng lạnh nhạt.
Bây giờ tâm trạng Mạt Mạt mới tốt hơn lên. Cô thu lại ngữ khí trầm thấp khi nãy, có chút làm nũng, “Hôm nay em mệt quá, nằm trên giường chẳng muốn động đậy nữa. Rồi tự nhiên thấy chân không cử động được, thấy hơi sợ sợ.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Mất một lúc Mạt Mạt chỉ toàn nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ, sau đó, đột nhiên lại trở nên yên tĩnh một cách thần kỳ, rồi giọng Cố Vị Dịch vang lên: “Đã bảo em đừng tăng ca nữa, em cứ không chịu nghe. Ngày mai xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng đi.”
Mạt Mạt tự động lược bỏ câu sau của anh, “Có phải em muốn tăng ca đâu. Cấp trên đã có lệnh, em nào dám phản đối.”
“Với tính cách của em, chắc chắn là chủ động ở lại làm thêm giở rồi, hơn nữa còn ở lại muộn như thế. Ai đưa em về nhà?”
“ À, anh Thiết đưa em về.” Mạt Mạt bắt đầu thấy chột dạ, bèn nói dối. Thực tế thì quãng đường từ công ty về kỹ túc xá chỉ mất một con phố, bình thường cô toàn tự đi về một mình. Mà quan trọng là cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nói với anh chuyện cô dọn vào ở trong ký túc.
“Ngày mai xin nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi đi. Nghỉ một ngày thì có làm sao? Cứ bảo là em bị ốm.” Anh lại quay về chủ đề cũ.
“Ôi em buồn ngủ quá. Em đi ngủ đây.” Mạt Mạt bắt đầu trốn tránh.
“Em không thể nghe anh một lần à?”
“Bây giờ em buồn ngủ rồi. Lần sau em nghe, lần sau em nghe.” Để kết thúc điệp khúc không bao giờ ngừng của Cố Vị Dịch, cô nhanh chóng cúp máy, còn tiện tay tắt nguồn luôn.
Cố Vị Dịch tức giận nhìn màn hình trong tay, một lúc sau mới chán nản cất đi. Nhất định là cô lại tắt máy rồi! Anh dựa vào tường thất thần một lúc, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn cùng phòng, sau đó lặng lẽ quay về ký túc.
Về tới ký túc xá, anh đun nước pha một cốc trà. Chiếc cốc trong tay anh có hình một con mèo mập màu xanh nổi tiếng toàn thế giới. Anh bảo nó tên là Doraemon, nhưng Tư Đồ Mạt lúc nào cũng cố tranh chấp cãi bằng được với anh rằng phải gọi nó là chú mèo máy thông minh. Không sai, đây chính à cốc cảu Tư Đồ Mạt. Bình thường cô không mấy khi dùng. Trong nhà chất đầy các loại cốc mà cô mua về. Cô có sở thích sưu tầm cốc, còn có sở thích ép người ta phải dùng cốc cô mua. Có một lần, lúc đang dọn dẹp nhà cửa cô bỗng tìm thấy chiếc cốc này. Cô nghĩ mãi không ra vì sao mình lại mua một chiếc cốc trẻ con như thế này, bèn đặt nó lên bàn máy tính của Cố Vị Dịch, nói là tặng cho anh. Nhưng khi ở nhà anh luôn dùng cốc cảu mình để uống trà. Buổi tối trước hôm ra nước ngoài, anh vô thức bỏ chiếc cốc của Tư Đồ Mạt vào vali hành lý. Hồi mới sang đây, ngày nào anh cũng bị Alex cười nhạo, nói anh là đồ trẻ con, miệng còn hôi sữa.
Về sau, một hôm Alex đưa bạn gái về. Cô gái đó dùng chiếc cốc này để uống nước. Cố Vị Dịch không nói lời nào, giật lại chiếc cốc từ trong tay cô gái kia, rồi quay về phòng lấy lọ thuốc khử trùng mà anh mang từ phòng thí nghiệm về để rửa cốc ngay trước mặt Alex và cô gái kia. Người phương Tây có một đặc điểm rất hay, đó là cho dù hành vi, tính cách của bạn có cổ quái khác người tới đâu đi chăng nữa, họ cũng đều có thể chấp nhận và tôn trọng bạn. Từ đó về sau, mỗi khi Alex đưa bạn gái về đều tỉ mỉ nhấn mạnh với mấy cô nàng răng: “Bạn cùng phòng anh là một tên quái thai, đừng có động vào đồ cảu cậu ta.”
Cố Vị Dịch uống một hơi hết cả cốc trà, lúc nào Tư Đồ Mạt cũng uống trà theo cách này. Đây quả là hành vi mang tín phá hoại đối với trà. Uống trà cần tĩnh tâm, thưởng thức từng chút một mới có thể cảm nhận được hương vị của trà. Nhưng từ sau khi tới Mỹ, anh đã chẳng thể nào thưởng trà theo cách đó được nữa. Ôi, càng những khoảnh khắc yên tĩnh như thế này, nỗi nhớ nhung càng thiêu đốt tâm trí người ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc