Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 23

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Mạt Mạt nhận được tin nhắn trong nhóm trò chuyện của lớp, nói rằng ngày Hai mươi từ tháng Sáu sẽ tổ chức lễ cảm ơn thầy cô, ngày Hai mươi lăm là lễ tốt nghiệp, và ngày Hai mươi sáu tất cả sẽ rời khỏi trường. Đọc được thông báo này, tâm trạng Mạt Mạt vô cùng sa sút. Cô rời khỏi khu vực trường quay, trốn vào trong nhà vệ sinh gọi điện cho Mộng Lộ.
“Mộng Lộ, chúng ta thật sự sắp phải tốt nghiệp rồi sao?”
“Mạt Mạt ૮ɦếƭ tiệt, cậu còn nhớ tới mình cơ đấy. Mình tưởng cậu có đàn ông một cái là quên mất bọn mình rồi.” Giọng Mộng Lộ vô cùng trầm thấp, nhưng uy lực lúc mắng chửi người không vì thế mà giảm đi chút nào.
“Cậu đang làm gì thế? Giọng cứ thì thào.”
“Đại hội công nhân viên, nói ra thì dài lắm. Mình cảm thấy mình đã chui vào một cái công ty toàn người thần kin có xin nghỉ để về trường được không?”
“Chắc là được, mình còn chưa xin. Cậu thì sao?”.
“Không biết nữa. Công ty này kỳ lạ lắm. Nếu họ không cho nghỉ thì mình sẽ trốn làm, cùng lắm là bị đuổi.”
“Chẳng phải cậu nói xin được vào một công ty rất ổn hay sao?”
Hai, mình cũng chẳng biết giải thích như thế nào cho cậu hiểu nữa. Bao giờ gặp mặt rồi nói.”
“Ừm, được rồi, bye bye.”
"Bye bye.”
Vừa tắt máy, Mạt Mạt đang định mở cửa nhà vệ sinh thì đột nhiên bên ngoài truyền tới những âm thanh vô cùng kỳ lạ. Tính hiếu kỳ khiến bàn tay đang đặt trên nắm cửa của cô thu lại, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của một nam và một nữ.
Nam: “Rốt cuộc em có nói với A Thiết không?”
Nữ: “Em không dám. Anh cũng biết tính cách của anh ta mà.”
Người phụ nữ vừa lên tiếng, Mạt Mạt liền giật mình sợ hãi. Đàn chị Hiểu Tình? Thế thì “anh ta” chắc là anh Thiết rồi. Vậy người đàn ông kia là ai? Mạt Mạt dỏng tại chăm chú nghe.
Nam: “Chẳng lẽ chúng ta cứ thế này mãi? Ngày nào em và anh ta cũng thân mật với nhau, em không nghĩ tới cảm nhận của anh à?"
Hiểu Tình: “Em sẽ nói với anh ta. Anh cho em thêm chút thời gian được không? Xin anh đấy!” Giọng chị Hiểu Tình trở nên vô cùng nũng nịu, ngọt ngào. Mạt Mạt nghe còn thấy nhũn hết cả chân huống chi là cánh đàn ông. Rất nhanh sau đó, không gian chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập cùng rất nhiều âm thanh ái muội. Là một người trưởng thành, Mạt Mạt đương nhiên hiểu âm thanh đó là gì.
Mạt Mạt trốn trong nhà vệ sinh suýt chút nữa thì ૮ɦếƭ ngạt. Chờ mãi hai người kia mới rời đi. Trước khi họ đi khỏi còn để cho Mạt Mạt nghe thấy được câu nói có giá trị nhất cho tới thời điểm này: “Ngộ Không, tối nay tới chỗ em đi.”
Sao câu nói này nghe cứ như Tây du ký phiên bản không dành cho trẻ nhỏ thế nhỉ? Nhưng Mạt Mạt đoán ra thân phận của người đàn ông kia rồi. Hồi mới vào công ty, anh Thiết có đưa cho cô một bản danh sách nhân viên trong công ty. Lúc đó, khi nhìn thấy tên của giám đốc Tôn, cô còn cười mãi không ngừng, Tôn Vu Khổng...
Mạt Mạt cố nán lại trong nhà vệ sinh, khoảng hai mươi phút sau mới bước ra ngoài. Lúc xông ra, cô suýt nữa ᴆụng phải anh Thiết. Anh Thiết hoang mang nói với cô rằng tối nay phải đưa Hiểu Tình đi gặp người lớn trong nhà. Mạt Mạt hơi chột dạ, đáp qua loa vài câu rồi chạy sang một bên đứng, vừa xem bản kế hoạch vừa tiêu hóa đống tin tức vỉa hè cô vừa vô tình nghe được khi nãy. Trong lòng Mạt Mạt không khỏi hoảng hốt. Những hình ảnh thường thấy trên phim cứ liên tục nên lên trong đầu cô. Nhân vật phản diện nở nụ cười thâm hiểm lạnh lùng, nói: Biết quá nhiều thật sự không phải điều tốt lành gì. Thế rồi “pằng một phát, người tốt cứ thế nằm xuống. Bây giờ cô mới biết tính tò mò có thể hại ૮ɦếƭ người. Biết quá nhiều đúng là vô cùng bất an, chỉ muốn đào một cái hố rồi chui vào đó hét thật to.
Buổi chiều, Mạt Mạt tới tìm anh Thiết xin nghỉ. Anh Thiết lúc cần nghiêm túc thì vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng khá thấu tình đạt lý, hiểu cho lý do về trường tham dự lễ tốt nghiệp của cô, vì thế rất sảng khoái cho cô nghỉ hẳn bốn ngày phép. Mạt Mạt cảm động tới nỗi muốn kể hết những gì mình biết cho anh ta nghe để báo đáp ân đức bao la.
Buổi tối về nhà, cô nói với Cố Vị Dịch rằng mình sẽ quay về trường vài ngày. Anh rất không tình nguyện nhưng lại cố tỏ ra mình là người thấu tình đạt lý, khiến Mạt Mạt vô cùng vui vẻ. Người này đúng là rất đáng yêu.
Mạt Mạt gõ cửa phòng ký túc xá, gọi to: “Chị em ơi, mình quay về rồi đây. Mau ra chào đón mình.”
Bên trong truyền tới giọng nói bực bội của Đàn Chị: “Nếu không phải đánh mất chìa khóa thì chắc cậu gãy tay gãy chân rồi đúng không? Cậu mà thật sự đánh mất chìa khóa thì xem mình trừng trị cậu thế nào.”
Mạt Mạt vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa. Cô vốn chuẩn bị tâm lý sẽ nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xin lỗi người dân vùng Đông Bắc của Đàn Chị, nào ngờ lại nhìn thấy Vương San ngồi bệt dưới sàn nhà đang gói ghém hành lý. Một cảm giác gượng gạo xa lạ bỗng chốc ùa đến, Mạt Mạt khẽ gật đầu, “Cậu về rồi à?”
Vương San gật đầu mỉm cười, “Ừm, cậu cũng quay lại rồi là? Về ăn bữa cơm cuối cùng sao?”
Mạt Mạt vui vẻ cười, “Đúng thế. Mình nhịn từ sáng đến giờ đấy.”
“Đúng là chí lớn gặp nhau.” Đàn Chị chạy tới góp chuyện, “Nếu không phải bạn trai mình không cho phép thì mình còn định nhịn từ tối qua cơ.”
Mộng Lộ từ trên giường thò đầu xuống, “Tư Đồ Mạt, mới sáng sớm cậu đã phá vỡ giấc ngủ của người ta rồi.”
Mạt Mạt nhìn đồng hồ đeo tay, cũng hơn mười giờ rồi còn gì, bèn hỏi: “Cậu không phải đi làm à?”
“Xin nghỉ rồi.” Mộng Lộ bò từ trên giường xuống.
“Không phải cậu bảo khó xin lắm sao?” Mạt Mạt mơ hồ hỏi.
Mộng Lộ lắc lư thân hình mảnh mai đi ra ban công, “Chị đây có ngoại hình động lòng người thế này, chỉ cần nhõng nhẽo với giám đốc một chút là chuyện gì cũng giải quyết xong."
Mạt Mạt kinh ngạc không thôi. Từ trước tới giờ, Mộng Lộ ghét nhất là bị người ta lối ngoại hình của mình ra bàn tán. Hôm nay sao lại có tinh thần tự giễu thế này? Cô nhìn về phía Đàn Chị, cô nàng chỉ nhún vai, rồi tặng cho cô một ánh mắt mang hàm ý: Dạo này cuộc sống chẳng dễ dàng gì.
Mạt Mạt đi theo ra ban công, đứng dựa vào tường, nói chuyện với Mộng Lộ đang đánh răng rửa mặt, “Công ty cậu toàn những người bị bệnh thần kinh là như thế nào?”
Mộng Lộ lấy sữa rửa mặt, chà mạnh lên mặt, “Trong công ty có một đám phụ nữ bị thần kinh, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào mình, nghi ngờ mình có gì đó với giám đốc.”
“Thế giám đốc có quấy rối gì cậu không?” Mạt Mạt hỏi.
“Không, đối xử với mình tốt lắm, hơn nữa còn rất đường hoàng chính đáng.”
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai cô nàng, “Xinh đẹp lúc nào cũng có cái giá của nó cả.”
Mộng Lộ tiện tay hất cả bọt sữa rửa mặt về phía Mạt Mạt, “Biến, biến, biến, chẳng nói được câu nào tốt đẹp cả.”
Mạt Mạt vừa tránh vừa cười, “Mình biến đây, để tránh bị vẻ đẹp của cậu làm tổn thương.”
Mộng Lộ nhắm mắt lại rửa mặt, không nhịn được cười, “Đúng là đồ độc miệng.”
Buổi trưa, sau khi trải qua buổi thảo luận vô cùng nghiêm túc, cả phòng quyết định không ăn cơm, nhịn đói chờ đến bữa tối. Suốt bốn năm, nhà trường chỉ khao bọn họ có một bữa này thôi, tất nhiên là phải ăn cho bõ công rồi.
Bữa tiệc hôm nay là tiệc buffet. Các cô gái phòng ký túc xá 134 đã nhịn đói suốt một ngày trời, vừa bước vào mấy cô nàng liền mang theo ánh mắt Gi*t chóc. Rất nhanh, trên mặt bàn của họ đã đầy ắp đồ ăn. Đang ăn uống ngon lành thì có mấy người trong ban tổ chức cùng vài thầy cô đi tới nhắc nhở, mong các bạn sinh viên bình tĩnh chờ đại biểu cùng khách mời tới. Mấy người Mạt Mạt coi như không nghe thấy gì, vẫn cứ ăn uống không ngừng. Đúng lúc ấy, một thầy hướng dẫn đi tới bàn bọn họ, nghiêm khắc phê bình: “Đã bảo các em chưa được ăn cơ mà?”
Mạt Mạt ngẩng đầu lên từ đống đồ ăn, đôi mắt mở to vô hại, “Vì sao không được ăn ạ?”
“Đợi đại biểu tới.”
Cô tiếp tục vờ ngây thơ, “Không phải đã thông báo là sáu giờ bắt đầu sao? Bây giờ cũng sáu rưỡi rồi. Bọn em đói lắm ạ.”
Thầy hướng dẫn kia không nói được lời nào nữa, trừng mắt nhìn cô rồi bỏ đi.
Ông ta vừa đi, Mộng Lộ liền vỗ vai Mạt Mạt, nói: “Mạt Mạt, từ trước tới nay mình không biết cậu lại lợi hại như thế, có tiền đồ đấy."
Mạt Mạt khua tay, ý nói: Chị đây lâu lắm không ra tay rồi. Thật ra, cô dám cãi lại như vậy chủ yếu là bởi suốt mấy năm đại học cô vô cùng ẩn dật, gần như không tham gia vào bất cứ hoạt động nào. Vì thế mấy giáo viên hướng dẫn có lẽ không biết đó là ai. Cô vốn tưởng cái ho kép kia sẽ khiến cô trở thành người đầu tiên bị nhớ trong lớp, nhưng sau này cô mới biết có nhiều họ Còn đặc biệt hơn, như họ Thượng Quan, họ Môn, họ Dương Thế nên vấn đề tên họ làm cô đau đầu suốt quãng đời học sinh, sau khi lên đại học đã không còn tồn tại nữa.
Phải tới hơn nửa tiếng đồng hồ sau, các vị quan khách, lãnh đạo mới lục tục xuất hiện, bắt đầu màn phát biểu, hết kính thưa nọ tới kính thưa kia, mãi không kết thúc. Người đứng trên sân khẩu phát biểu hăng say không biết mỏi mệt, người ngồi nghe ở dưới mặt mũi nghệt ra chẳng có biểu cảm gì. Nhất là lúc các vị lãnh đạo phát biểu không cho phép chạy đi chạy lại lấy đồ ăn, mọi người đành xử lý nốt những thứ còn lại trên bàn.
Đợi mãi mới xong màn phát biểu và mời rượu, mọi người bắt đầu liên hoan ăn uống. Ban đầu, họ còn khá bình tĩnh, rào trước đón sau với nhau vài câu xã giao kiểu như sau này có thời gian thì liên lạc nhé. Cho tới khi có một anh chàng tửu lượng tương đối thấp, lại vừa mới thất tình uống say, bầu không khí bắt đầu trở nên điên cuồng hơn. Tâm trạng của mọi người như thể được nhấn nút khởi động, người thì khóc lóc, người thì quậy phá, người thì hôn nhau, có kẻ ôm nhau, có kẻ kề vai chụp ảnh.
Mạt Mạt nhìn mấy khuôn mặt quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn kia, đột nhiên cũng thấy nghẹn ngào. Cô còn chưa kịp khóc, Mộng Lộ đã òa lên, “Có phải sau này chúng ta sẽ không gặp được nhau nữa không?”
Đàn Chị cùng Vương Lan cũng khóc theo, “Cậu với Mạt Mạt ở cùng một thành phố, còn hai bọn mình phải về quê, sau này chắc không gặp được nhau nữa rồi.”
Bốn cô nàng đang khóc vô cùng nhập tâm thì lớp trưởng khẽ hắng giọng đi tới, chụp lại khoảnh khắc nước mắt giàn giụa này.
Kế hoạch tiếp theo là tất cả mọi người cùng đi hát karaoke thâu đêm. Lúc này Cố Vị Dịch gọi điện cho Mạt Mạt, nhấn mạnh suốt năm phút đồng hồ với cô rằng không được phép uống rượu, sau đó mới nói ngày kia sẽ tới giúp cô dọn hành lý rồi cúp máy. Mộng Lộ ngồi bên cạnh nghe lén, ném cho cô một câu bình phẩm tương đối ác liệt, “Hai người chẳng giống tình nhân gì cả, giống cha con hơn đấy.”
Mạt Mạt cảm thấy khó hiểu, “Tình nhân gọi điện cho nhau thì phải thế nào?”
Mộng Lộ cười nham hiểm, “Phải giống như tình yêu nhà mình ấy, lần nào cũng gọi mình là bảo bối nhỏ, sau đó nói anh yêu em.”
Mạt Mạt tặng cho cô nàng một biểu cảm buồn nôn đến không thể buồn nôn hơn, sau đó đi tới lôi kéo Đàn Chị đang ôm chặt micro không chịu buông kia ra nói chuyện.
Đàn Chị vừa bị giằng mất micro đương nhiên không thể tập trung trò chuyện được, vừa lắc hông vừa gật gù hát theo bạn bè. Sau đó cô nàng quay sang cầu xin Mạt Mạt, “Để mình ra hát đi mà.”
“Không được, cậu với Mộng Lộ đã thay phiên nhau hát suốt một tiếng đồng hồ rồi. Phải để cho mọi người chạm vào cái micro với chứ. Nếu không họ sẽ căm hận phòng ký túc chúng ta lắm đấy.”
Mấy cô gái còn đang bàn bạc với nhau thì Vương San say khướt từ một góc khác xông tới, gọi to: “Tư Đồ Mạt, Tư Đồ Mạt.”
Mạt Mạt đỡ lấy cô nàng, “Sao thế? Mình ở đây."
Vương San xoa đầu cô như với một con chó nhỏ, “Mạt Mạt - Phải rất thích, rất thích cậu đấy.”
“Cậu uống say rồi.”
“Mạt Mạt à, cậu giúp mình... nói với Phó Phái... nói với anh ta rằng anh ta là một tên khốn. Còn nữa, xin... xin lỗi.”
Mạt Mạt, Mộng Lộ và Đàn Chị, ba người quay sang nhìn nhau, đúng là rượu vào lời ra.
Thời gian còn lại trôi qua vô cùng trầm lắng. Vương San nằm gối đầu lên đùi Mạt Mạt khóc lóc xong lăn ra ngủ. Ba người các cô phân công hành động, chia nhau đấu rượu với đám con trai trong lớp. Hôm sau dọn dẹp hành lý, cả lớp chẳng được mấy người tỉnh táo. Cũng may Mạt Mạt là một trong số những người tỉnh táo đó, nếu không sẽ không nhận được cuộc điện thoại kiểm tra của Cố Vị Dịch vào sáng sớm, về nhà nhất định sẽ | bị nghe anh càu nhàu đến định tại nhức óc.
Về tới phòng ký túc, mọi người ngủ liền một mạch. Mãi tới hơn hai giờ chiều, lớp trưởng tới gõ cửa gọi đi tham gia lễ tốt nghiệp, họ mới lồm cồm bò dậy, thay quần áo đi đến hội trường.
Tới giờ Mạt Mạt mới phát hiện ra mình đi cả dép lê của Đàn Chị tới tham gia lễ tốt nghiệp. Cô vốn vô cùng vui vẻ khi nhìn xuống đôi chân của mình, nhưng theo chương trình đã lên sẵn của buổi lễ, ca khúc truyền thống của trường cất lên. Giai điệu quen thuộc ấy bỗng khiến lòng cô chua xót nghẹn ngào. Sau khi tuyên thệ tốt nghiệp, cô mới nghiêm túc nhận ra cuộc đời sinh viên của mình từ đây đã hoàn toàn kết thúc.
Sau khi tham dự lễ tốt nghiệp, mọi người đều bận rộn thu dọn hành lý. Mạt Mạt tìm thấy hai cuốn Sổ tay nhập học cho tânsinh viên và Hướng dẫn nội quy nhà trường, vậy mà đã là những thứ thuộc về quá khứ rồi.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Đàn Chị đã chuồn đi rồi. Mọi người mắt nhắm mắt mở ôm tạm biệt cô nàng sau đó ngủ tiếp. Buổi chiều, Cổ Vị Dịch lái một chiếc xe Van tới đón Mạt Mạt. Cô ôm Mộng Lộ cùng Vương San, chào tạm biệt xong còn quay lại nhìn tòa ký túc xá cổ kính kia một lần nữa rồi mới lên xe rời đi.
Ngồi trên xe, nhìn từng khung cảnh quen thuộc dần trôi qua ngoài khung cửa, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đàn Chị nhưng đột nhiên cảm thấy không sao cất thành lời. Đầu bên kia, Đàn Chị cũng chẳng nói tiếng nào, tới khi không kìm nén được nữa, tiếng khóc truyền qua loa điện thoại, Mạt Mạt không thể không cúp máy, nhìn ra ngoài khung cửa sổ rơi lệ..
Cố Vị Dịch đưa tay sang nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Đôi mắt anh vẫn tập trung nhìn về phía trước, lái xe ổn định. Dường như còn cả một chặng đường dài phía trước, mọi thứ đều mờ mịt xa xăm. Nếu có thể cứ mãi nắm tay nhau thế này, phải chăng sẽ không còn sợ hãi nữa?
Hết Quyển 1
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc