Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 22

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Anh gạt tay cô ra, “Anh về đây.”
Mạt Mạt cũng lờ mờ đoán ra gì đó, vội dỗ dành anh, “Anh đừng nghĩ ngợi lung tung. Bọn họ chỉ nói đùa thôi mà.”
Anh nhíu mày, “Anh bảo em vứt lọ nước hoa đó đi, em không vứt mà còn dùng?”
Cô hơi giật mình, chỉ sợ mấy nhân viên trong đoàn nghe thấy lại dựng chuyện bàn tán lung tung, bèn níu lấy anh, “Anh đừng có nói linh tinh.”
Cố Vị Dịch gạt tay cô ra lần nữa, “Anh nói linh tinh cầu nào?”
Ngón tay Mạt Mạt bị anh gạt mạnh quá nên hơi đau. Con tức giận của cô bắt đầu xông lên, “Anh nổi điên gì chứ?”
“Tư Đồ Mạt! Tôi bảo cô bàn về kịch bản mà cô lại chạy đi đâu thế? Muốn yêu đương thì về nhà mà yêu đương." Giọng của anh Thiết từ xa truyền tới.
Mạt Mạt buông một câu: “Tối về nhà nói chuyện sau.” Rồi chạy đi thảo luận về kịch bản.
Cố Vị Dịch đứng ૮ɦếƭ trân hồi lâu, đợi cô quay đầu nhìn anh dù chỉ một lần, đợi cô quan tâm đến anh dù chỉ một chút. Nhưng cô cứ thế chạy đi không hề ngoảnh lại, tươi cười vui vẻ, nịnh nọt lấy lòng ngôi sao lớn họ Lâm kia.
Anh siết chặt nắm tay, trong lòng thầm lấy hỗn hợp chất lóng của axit clohydric hòa với axit nitric theo tỉ lệ 3:1 để tạt thẳng vào khuôn mặt của tên ngôi sao họ Lâm kia.
Mạt Mạt lê tấm thân mỏi mệt rã rời về nhà. Suốt một ngày phơi nắng, cô cảm thấy mình bị mất nước nghiêm trọng. Vào tới cửa thì thấy Cố Vị Dịch mặt mũi hằm hằm ngồi trên sofa, khoanh tay trước иgự¢, cô cố gắng lấy lại tinh thần, vui vẻ nói chuyện với anh: “Anh ăn tối chưa?”
Cố Vị Dịch đứng dậy rót cho cô cốc nước, “Ăn rồi. Em ăn chưa?”
Mạt Mạt nhấp một ngụm nước, “Ăn rồi.”
Nhất thời cả hai người đều không biết phải mở lời như thế nào. Mỗi người chiếm một góc sofa ngồi ngơ ngẩn. Mãi tới khi điện thoại của Mạt Mạt đổ chuông mới phá vỡ được bầu không khí nặng nề này.
“A lô."
“Tiểu Tư Đồ, là tôi, Lâm Trực Tồn đây."
Mạt Mạt hơi chột dạ đưa mắt nhìn về phía Cố Vị Dịch, nói: “À, chào anh. Có việc gì không?"
“Sao thế? Anh bạn trai hay ghen của cô đang ngồi bên cạnh à? Sao phải nói chuyện khép nép thế?”
Mạt Mạt cảm thấy bất lực trước thái độ đùa cợt rất không đúng lúc của anh ta, “Lâm đại minh tinh à, tôi tan làm rồi. Anh có chuyện gì thì mau nói đi, không thì phải bảo công ty thanh toán thêm tiền tăng ca cho tôi.”
Lâm Trực Tồn cười vang, một lúc sau mới nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nói với cô rằng, tôi vừa mới xem dự báo thời tiết. Ngày mai có thể trời sẽ mưa đấy, mấy cảnh quay ngoài trời có lẽ phải hoãn lại rồi.”
Gớm, yêu nghề kinh nghiệp quá đi mất! Mấy chuyện vặt vãnh này ai dám phiền anh ta phải bận tâm?
“Không sao, chúng tôi lúc nào cũng có kế hoạch dự phòng. Nếu ngày mai trời mưa thì sẽ quay trong nhà. Không còn chuyện gì khác nữa chứ?”
“Không có. Mai gặp nhé!” “Ừm, mai gặp.”
Mạt Mạt cúp điện thoại, đưa mắt nhìn Cố Vị Dịch, nuốt nước miếng nói: “À, chỉ là chuyện công việc thôi.”
Cố Vị Dịch sa sầm mặt, “Anh có nói gì đâu?"
Ừm, đúng là không nói gì cả.
Mạt Mạt đứng lên, “Em đi tắm đây."
Đúng vào lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa, Cố Vị Dịch lạnh lùng chêm vào một câu: “Tắm xong đừng quên sức nước hoa đấy."
Ngọn lửa tức giận trong lòng Mạt Mạt bùng lên, quay vào phòng lấy lọ nước hoa mang ra rồi ném lên sofa, “Anh thấy đủ chưa?”
Cố Vị Dịch cầm lọ nước hoa ném mạnh vào tường. Theo tiếng mảnh thủy tinh vỡ vụn, mùi nước hoa thơm nồng lan tỏa khắp gian phòng. Khi Mạt Mạt lấy lại phản ứng thì sợ hãi kêu lên: “Anh bị thần kinh à?”
“Chẳng phải em thích thứ mùi hương này lắm hay sao? Bây giờ cả gian phòng đều nồng nàn mùi thơm rồi đấy."
Mạt Mạt tức điên, “Anh dựa vào đâu mà dám ném đồ của em? Nhà anh lắm tiền thì ghê gớm lắm à?”
Anh tức giận quá tới mức bật cười, “Đúng, nhà anh lắm tiền đấy. Đồ đạc trong nhà anh vì sao anh không được ném?”
Mạt Mạt cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo. Đúng thế, cô đang ăn nhờ ở đậu trong nhà người ta làm gì có quyền la lối ở đây?
“Được, em đi là được chứ gì.” Mạt Mạt không cho anh thời gian đáp lại liền mở cửa xông ra ngoài.
***
“Haiz…" Hai tay Mạt Mạt ôm lấy đầu gối, gục đầu xuống ngủ gà ngủ gật. Mệt quá đi mất... Liệu Cố Vị Dịch có đi tìm cô không? Nếu anh không đến thì sao? Chẳng lẽ ngồi ở đây suốt đêm?
Cố Vị Dịch vừa mới nói dứt câu đã cảm thấy hối hận. Nhìn cô đạp cửa xông ra, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Anh vội vàng chạy theo ra ngoài, nhưng đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Anh quay về nhà lục lọi một hồi, cả di động và ví tiền cô đều vứt ở nhà.
Anh chạy lòng vòng quanh khu nhà ba, bốn lần mới thấy cô khu công viên trẻ em.
“Về nhà thôi.”
Mạt Mạt ngơ ngác ngẩng đầu, hằm hằm nhìn Cổ Vị Dịch, không nói lời nào.
Anh bèn ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, “Chúng ta về nhà thôi. Ở đây nhiều muỗi lắm.”
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình, không buồn cử động.
Bàn tay rộng lớn của anh phủ lên tay cô, “Đừng tức giận nữa. Về nhà trước đã.”
Mạt Mạt rút tay ra, “Đó là nhà anh, không phải nhà của em”
Cổ Vị Dịch thở dài, tỏ vẻ tội nghiệp nhìn cô, “Anh biết lối rồi. Em đừng giận nữa. Em ở đâu thì đó chính là nhà của anh.”
Mạt Mạt trợn mắt nhìn anh. Cho đáng đời, chị đây Không thèm để ý tới anh nữa.
“Được rồi, anh thừa nhận, anh nhỏ mọn. Anh không nên ghen lung tung. Nhưng em để anh ta khoác tay lên vai, em cũng có chỗ không đúng.”
Mạt Mạt càng giận dữ trừng mắt.
“Em dùng nước hoa anh ta tặng cho em, còn là nước hoa tình nhân.”
Mạt Mạt nghe tới đây lại tức điên, “Em vốn định khi nào lĩnh lương sẽ mua bản dành cho nam để tặng anh.”
Anh hơi xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục kể tội: “Hai người còn liên lạc với nhau sau giờ làm việc.”
Cô nhìn ánh mắt vừa ai oán vừa tủi thân của anh, cảm thấy hơi buồn cười, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Anh ta nói ngày nhai trời mưa, không quay ngoại cảnh nữa.”
“Anh ta đối với em không hề đơn giản như thế
“Anh ta là ngôi sao, chỉ cần giơ tay là có thể vơ được cả đám phụ nữ rồi, cần gì tới em?”
“Em thì sao?"
“Gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Nếu như anh ta vươn tay ra với em thì sao?”
Mạt Mạt đảo mắt một vòng, “Dù sao em cũng vừa bị đuổi ra khỏi nhà. Có người chịu thu nạp em, đương nhiên quá tốt rồi.”
“Em dám!”
Cô chống tay vào cằm, “Anh có thể thử xem em có dám hay không.”
Anh đứng dậy, động tác vô cùng nhanh lẹ cúi người bế cô lên, “Về nhà!”
Mạt Mạt đột nhiên bị bế, theo phản xạ vừa giãy giụa vừa kêu: “Này, em có nói sẽ về đâu. Máu dồn hết lên não em rồi đấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc