Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 21

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Lại cãi nhau nữa rồi...
Mạt Mạt vừa đạp chân vào cửa đã thấy hối hận. Sao cô ngu ngốc thể không biết? Nếu phải đi thì anh mới là người phải đi chứ! Tự nhiên cô lại học theo người ta, bỏ nhà ra đi 1àm gì? Đã bỏ ra khỏi nhà rồi, thôi đành ngẩng cao đầu... Cô vò đầu bứt tai. Trời ơi, không mang tiền, cũng không mang theo điện thoại...
Mạt Mạt đi lòng vòng quanh khu nhà. Mùa hè nóng bức, cô bị muỗi đốt sưng cả chân, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy dữ dội, nhất định sẽ không vác mặt về nhà. Cô ngồi xuống chiếc cầu trượt dành cho trẻ con trong khu chơi, nhàm chán không có gì làm bèn ngẩng đầu ngắm sao, ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Câu chuyện này bắt đầu từ lúc Cố Vị Dịch tức giận làm vỡ lọ nước hoa. Lâm Trực Tồn đang làm đại diện cho một hãng nước hoa cao cấp nào đó. Đối tác tặng cho anh ta một bộ nước hoa tình nhân. Anh ta nói lọ dành cho nữ anh ta có giữ cũng chăng dùng đến, nên muốn tặng lại cho Mạt Mạt. Mạt Mạt cảm thấy như vậy không được hay cho lắm nên không dám nhận. Đau đó, lọ nước hoa này thông qua anh Thiết để tới tay Mạt Mạt một lần nữa. Cô không biết vì sao Lâm Trực Tồn cử nhất định muốn tặng lọ nước hoa này cho mình. Ban đầu, cô cũng có chút ảo tưởng, cho rằng anh ta muốn ám chỉ điều gì đó. Nhưng về sau nghĩ lại, người ta là ngôi sao nổi tiếng như thế, từng gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ, làm gì đói khát tới mức có ý đồ với loại tầm thường như cô. Vậy lý do không biết là gì đây? Lát sau, cuộc đối thoại của hai nhân viên vận chuyển máy móc trong đoàn đã nhắc nhở Mạt Mạt. Họ nói, thời tiết nóng nực thế này, lần nào về đến nhà cũng mồ hôi mồ kê đầm đìa, hôi ૮ɦếƭ đi được. Mạt Mạt bây giờ mới ý thức được, tự ngửi lại chính mình. Ôi... có lẽ cô biết nguyên nhân là gì rồi. Bình thường Mạt Mạt không bao giờ dùng nước hoa. Những lúc nóng nực, cô toát mồ hôi nhiều, lại đứng quá gần, nên chắc đã khiến ngôi sao lớn họ Lâm khó chịu rồi. Anh ta không còn cách nào khác, phải dùng tới hạ sách này để bảo vệ cho chất lượng hô hấp của bản thân. Nghĩ vậy, Mạt Mạt vô cùng yên tâm nhận món quà này.
Buổi tối về nhà, Mạt Mạt kể lại cho Cố Vị Dịch nghe lập luận về lọ nước hoa này. Sau khi nghe xong, anh không nói lời nào, cứ thế trốn trong phòng đọc sách. Tính cách lạnh lùng kết hợp với “bác học uyên thâm” ấy của anh, Mạt Mạt đã quen rồi. Cô chỉ cho rằng chắc anh lại đang tự chìm đắm trong vấn đề quỷ quái nào đó liên quan đến khoa học mà thôi nên không quá để tâm. Cô vô cùng háo hức xịt thử một chút nước hoa lên người. Mùi hương này tuyệt đấy! Thế là cô tung tăng chạy đi khoe với Cố Vị Dịch.
Cổ Vị Dịch cầm cuốn sách quạt quạt cho bay bớt mùi hương, nhíu chặt mày, “Hôi ૮ɦếƭ đi được.”
Mạt Mạt càng sán lại gần anh, “Anh ngửi kỹ mà xem, em còn thơm hơn cả Hương Phi đấy.” Anh khó chịu, nghiêng đầu né tránh, “Nước hoa chỉ là một loại sản phẩm được điều chế từ các phương thức hóa học thôi. Em vứt ngay cái loại vớ vẩn đó đi cho anh.”
Mạt Mạt không thèm để ý tới mở lý luận khoa học đó của nh. Cô cho rằng anh là người không biết phân biệt tốt xấu, đồng ý qua loa với anh rồi quay về phòng, lên mạng một lúc rồi | tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt sức chút nước hoa lên người, sau đó mới hứng khởi đi làm. Gần tới trưa, cô nhận được điện thoại của Cố Vị Dịch. Anh nói muốn rủ cô cùng ăn trưa. Thời gian này anh có vẻ rảnh rỗi vô cùng, thường xuyên xuất hiện ở trường quay nơi cô làm việc. Mấy nhân viên trong đoàn đều đã quen thuộc với anh. Bây giờ, anh có thể đi thẳng vào khu vực trường quay rồi.
Lúc Cố Vị Dịch tới, Mạt Mạt đang trao đổi với Lâm Trực Tồn về kịch bản. Khoảng cách giữa hai người tương đối gần. Mùi hương trên người Lâm Trực Tồn phảng phất vào khoang mũi. Mạt Mạt thầm đánh giá trong lòng, sao giống hệt mùi nước hoa của cô thế nhỉ? Cứ như cùng một loại nước hoa cho vào hai lộ khác nhau vậy. Thương hiệu nước hoa này tâm địa đen tối đến thế là cùng. Đây đúng là tuyệt chiêu trong kinh doanh mà! Khi nào lĩnh lương nhất định phải mua một lọ cho Cố Vị Dịch mới được.
“Hai người dùng nước hoa tình nhân đấy à? Không phải đang lén lút yêu đương đấy chứ?” Nhân viên công tác A nói. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Đúng đấy. Chưa biết chừng anh chàng người yêu đẹp trai kia của Tư Đồ chỉ là bù nhìn thôi.” Nhân viên công tác B nói thêm vào.
Tư Đồ Mạt nhất thời không biết nói lại thế nào, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Trực Tồn. Anh ta cười vô cùng xấu xa, khoác tay lên vai cô, nói: “Chưa biết chừng, Tiểu Tư Đồ nhà chúng ta chính là siêu cấp đại mỹ nữ mà tôi mong ước từ lâu đấy.”
Mạt Mạt thầm chửi rủa anh ta. Tuy rằng ở cái giới giải trí phức tạp này, thật giả luôn lẫn lộn, không biết lúc nào nói thật, lúc nào nói đùa, nhưng anh ta cũng không nên trêu đùa cô như vậy chứ!
Hai nhân viên công tác kia thấy không còn gì để trêu chọc nữa nên rời đi. Lúc này Mạt Mạt mới phát hiện Cổ Vị Dịch đang đứng ngay đằng sau mình. Cô đang định oán trách anh vì sao vừa rồi không ra mặt cứu cô, ai ngờ anh lại sầm mặt, lạnh lùng nhìn cô rồi quay người rời đi. Mạt Mạt chạy theo giữ anh lại, “Anh làm gì đấy? Định đi đâu?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc