Thương hiệu thuốc nhỏ mắt kia vừa cho ra một dòng sản | phẩm mới, đó là thuốc nhỏ dưỡng mắt thanh mát. Vì thế, tổ Sáng tạo của công ty Mạt Mạt đã nghĩ ra slogan cho quảng cáo này là: Thuốc nhỏ mắt thanh mát XX, giúp bạn cảm nhận được cái lạnh giữa mùa hè.
Tuy Mạt Mạt cảm thấy ý tưởng quảng cáo này rõ ràng rất qua quýt, nhưng cô là cấp dưới, còn là nhân viên mới, thế nên chỉ có thể giữ trong lòng mà thôi.
Hôm nay là buổi quay và chụp hình quảng cáo cho bao bì sản phẩm. Lúc tới nơi, anh Thiết và Mạt Mạt không ngừng bắn khoăn về vấn đề ánh sáng. Bởi vì được nhấn mạnh phải lấy chủ đề mùa hè, thế nên họ đưa cả ê kíp tới nơi có nhiều ánh nắng. Ánh nắng thì đương nhiên rất đẹp, ảnh chụp lên chắc chắn cũng rất tuyệt. Nhưng dưới ánh nắng trực tiếp thế này, tạo hình và hóa trang của Lâm Trực Tồn không đạt được hiệu quả tốt nhất. Gần như cứ sau hai phút lớp trang điểm của anh ta lại bị nhòedo mồ hôi. Anh Thiết vốn cho rằng không cần phải trang điểm, khi nào xử lý hậu kỳ chỉ cần chỉnh sửa ảnh một chút là được. Nhưng người quản lý của Lâm Trực Tồn không đồng ý, bởi vì đây là hoạt động công khai, người hâm mộ vây kín xung quanh, hơn nữa còn có vài phóng viên đang lảng vảng nữa, cho nên nhất định phải trang điểm.
Mạt Mạt trốn sau ô tô nhắn tin cho Cố Vị Dịch. Cô còn chưa kịp bấm gửi thì có một nhân viên trong đoàn chạy tới nói Lâm Trực Tồn đang nổi nóng, muốn Mạt Mạt đi thương lượng với anh ta. Mạt Mạt mới vào nghề được hơn một tháng, ngôi sao nổi tiếng duy nhất mà cô từng tiếp xúc chính là Lâm Trực Tồn. Tuy rằng tất cả mọi người đều nói anh ta mắc “bệnh ngôi sao hoặc nói anh ta khó tính, nhưng Mạt Mạt vẫn cho rằng anh ta là người có thể thương lượng được. Đây là “hiệu ứng dấu ấn” mà y học thường nói tới hay sao? Sau khi một con vật nào đó chào đời, thường sẽ nảy sinh tình cảm với một sinh vật biết cử động đầu tiên chúng nhìn thấy. Giống như con vịt mà cô nuôi lúc nhỏ, cô nhìn nó từ lúc vỡ trứng chui ra, từ đó về sau, cả ngày nó cứ lẽo đẽo đi theo cô suốt.
Có điều cũng phải kể tới việc Lâm Trực Tồn đối xử với cô không giống những người khác. Có lẽ do tuổi tác không chênh lệch là bao, lại thông cảm vì cô mới bước chân vào xã hội, Lâm Trực Tồn đối với cô có thể coi là khá nhẹ nhàng, dễ chịu. Khi làm việc chung, hai người họ khá thoải mái. Vì thế, có rất nhiều chuyên đều là Mạt Mạt ra mặt thuyết phục anh ta. Thậm chí việc xoa dịu tâm trạng bực bội của anh ta cũng là trách nhiệm của Mạt Mạt. Có lúc Mạt Mạt còn hoài nghi, phải chăng mình đã trở thiếu một đoạnxoa dịu tâm trạng bực bội của anh ta cũng là trách nhiệm của Mạt Mạt. Có lúc Mạt Mạt còn hoài nghi, phải chăng mình đã trở thành quản lý miễn phí của anh ta mất rồi.
Mạt Mạt nhét điện thoại vào túi, bước tới xem ngôi sao họ Lâm kia lại đang bực bội chuyện gì, chỉ thấy mặt mũi anh ta sầm sì, khoanh tay trước иgự¢. Không cần biết mọi người xung quanh nói gì, anh ta quyết không mở miệng. Thông qua người quản lý Mạt Mạt mới hay biết, có một tư thế chụp ảnh yêu cầu anh ta phải dùng hai tay để đỡ chai thuốc nhỏ mắt, sau đó mỉm cười thật trong sáng. Lâm Trực Tôn cho rằng chai thuốc nhỏ mắt nhỏ xíu ấy mà phải dùng đến hai tay thì chẳng ra làm sao cả, nói thế nào cũng không chịu thực hiện động tác đó. Nhưng đạo diễn cho rằng động tác ấy sẽ thu hút được sự chú ý của mấy cô gái trẻ, thế nên nhất quyết yêu cầu anh ta thực hiện. Hai bên không ai chịu nhường ai, vì thế lại cần đến Mạt Mạt ra tay.
Mạt Mạt bước tới, vỗ vào vai Lâm Trực Tồn, “Anh Lâm đẹp trai à, anh có khát không? Có muốn uống chút nước không?”
Lâm Trực Tôn đưa mắt nhìn cô, “Cô lại được phái đến làm thuyết khách đấy à?”
Mạt Mạt và đáng thương, “Tôi thấp cổ bé họng mà, anh thương tình tôi chút đi.”
Vẻ mặt anh ta đã hòa hoãn hơn, nhưng không hề nhường bước, “Tôi không muốn làm động tác ngu xuẩn đó.”
Mạt Mạt gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy nó rất ngu xuẩn. Hay để tôi đi thương lượng với đạo diễn xem sao?”
Lâm Trực Tồn không nói gì, cô mặc nhận là anh ta đồng ý, liền chạy đi thương lượng với đạo diễn một hồi. Sau khi quay lại, cô cười híp mắt nói: “Đạo diễn đồng ý rồi, sửa thành dùng một tay cũng được.”
Lâm Trực Tồn nhướng mắt nhìn cô, “Khác gì nhau?”
Mạt Mạt trịnh trọng gật đầu, “Khác chứ, tóm lại là chai thuốc nhỏ mắt này nhất định phải được đặt trong lòng bàn tay anh. Đây cũng coi như sự nhượng bộ của đạo diễn rồi. Anh thắng thế còn gì?”
Lâm Trực Tồn thầm thở dài. Anh ta chẳng thèm quan tâm chuyện đạo diễn có nhượng bộ hay không.
Mạt Mạt khó khăn lắm mới thuyết phục được cả đạo diễn và Lâm Trực Tồn, cô quay về đứng dưới ô, lục tìm điện thoại trong túi. Cô vừa cầm điện thoại thì nó đổ chuông.
“A lô."
“Tư Đồ Mạt, em không bao giờ mang điện thoại di động theo người hay sao?” Giọng điệu này của Cổ Vị Dịch đúng là không ai yêu thương nổi.
“Lúc nãy em có việc bận.”
“Thế em đã bận xong chưa?”
“Xong rồi. Có việc gì thế?”
“Quay lại.”
Mạt Mạt xoay người, đảo mắt một vòng xung quanh. Chiều cao của Cố Vị Dịch đúng là hạc giữa bầy gà, cô nhìn thấy anh, bèn đi tới nói với bảo vệ một tiếng rồi đưa anh vào khu vực trường quay.
“Anh tới lúc nào thế?" Mạt Mạt thấy anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bèn lấy khăn giấy thấm bớt giúp anh.
Cố Vị Dịch lấy khăn giấy tự lau, “Được hơn nửa tiếng rồi.”
Mạt Mạt nhìn đồng hồ đeo tay, “Chắc phải hơn một tiếng nữa em mới xong việc. Hay anh tìm một nhà hàng nào đó trước rồi đợi em?”
Anh lắc đầu, “Nếu không ảnh hưởng gì tới công việc của em thì anh ở đây chờ cũng được. Dù sao anh cũng chưa nhìn em làm việc bao giờ.”
Mạt Mạt đang muốn nói gì đó thì có một nhân viên trong đoàn lại vội vàng chạy tới nói anh Thiết có việc tìm cô. Cô đành nhanh chóng chạy đi.
Cổ Vị Dịch nhìn bóng dáng Tư Đồ Mạt chạy qua chạy lại, nét mặt căng thẳng, ánh mắt nghiêm túc, bước chân nhanh nhẹn. Đúng là rất... chuyên nghiệp. Một Tư Đồ Mạt như vậy khiến anh có chút không quen. Tư Đồ Mạt của anh sẽ mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi ngồi ngơ ngẩn trên sofa, mỗi khi xem phim ma sẽ kêu gào thảm thiết, đáng sợ hơn cả ma quỷ; Tư Đồ Mạt của anh sẽ mặc tạp dề loay hoay trong bếp sáng chế ra rất nhiều món; Tư Đồ Mạt của anh mỗi khi nhìn thấy một chiếc cốc xinh đẹp sẽ không kiềm chế được mua ngay tức khắc...
Đột nhiên anh cảm thấy, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của Tư Đồ Mạt dưới ánh nắng vô cùng xinh đẹp, đáng yêu. Hơn nữa... Cổ Vị Dịch thầm đánh giá Lâm Trực Tồn... Dường như có người nào đó cũng nhận ra được vẻ đáng yêu ấy của cô.
Khi Mạt Mạt quay về bên cạnh Cố Vị Dịch thì đã tới thời gian nghỉ ngơi. Cô đưa anh tới một cửa hàng McDonald\'s gần đó, ngồi yên vị trên ghế rồi sai bảo anh đi gọi đồ. Hôm nay đúng là quá bận, đã thế anh Thiết có việc phải đi trước, chỉ còn mình cô ứng phó mọi thứ. Cô căng thẳng tới nỗi sử dụng hết mọi nơ-ron thần kinh của mình để xử lý công việc. Một tiếng vừa rồi còn mệt hơn một ngày làm việc bình thường.
Cố Vị Dịch bề thức ăn ngồi xuống đối diện, “Mệt lắm à?"
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười, “Cũng tạm. Đạo diễn với cái tên ngôi sao họ Lâm kia hôm nay toàn kiếm chuyện.”
Cố Vị Dịch bỏ ống hút vào cốc trà lạnh, đưa tới trước mặt cô, “Bệnh ngôi sao à?”
“Cũng không phải. Bình thường con người anh ta rất tốt, chắc tại hôm nay nóng quá nên có chút khó tính."
“Em đánh giá anh ta cao đấy nhỉ?”
“Anh ta cũng đâu dễ dàng gì. Thật ra anh ta còn nhỏ hơn chúng ta hai tuổi."
“Có người bản năng làm mẹ trỗi dậy rồi.” Cố Vị Dịch uống một ngụm Coca, “Ăn Cỏ non không tốt cho rằng đâu."
Mạt Mạt chẳng buồn để ý tới sự hẹp hòi của anh, chỉ nói: thiếu một đoạn
“Có người bản năng làm mẹ trỗi dậy rồi.” Cố Vị Dịch uống một ngụm Coca, “Ăn cỏ non không tốt cho rằng đâu.”
Mạt Mạt chẳng buồn để ý tới sự hẹp hòi của anh, chỉ nói: “Anh ngồi sang bên này đi.”
Cố Vị Dịch đứng dậy ngồi sang bên cạnh cô, “Sao thế?” Mạt Mạt tựa đầu vào vai anh, “Em mệt lắm, cho em dựa chút.”
Vốn dĩ Cố Vị Dịch còn muốn trút hết cơn ghen, nhưng khoảnh khắc này lại thấy mềm lòng, khẽ vuốt tóc cô, “Em ăn chút gì đó trước đã. Buổi chiều mấy giờ phải làm việc?
Mạt Mạt nhắm mắt cười, “Anh đút cho em đi.”
Anh ngại ngùng nhìn trái ngó phải một hồi, sau đó nhanh chóng lấy một miếng khoai tây đút vào miệng cô. Cô giật mình, suýt nữa thì nuốt chửng mất, trợn mắt mắng anh: “Anh định Gi*t người à?”
Anh vỗ vào lưng giúp cô dễ chịu hơn, “Đừng kích động, cẩn thận không sặc bây giờ.”
Mạt Mạt gạt tay anh ra, tự cầm một chiếc hamburger lên ăn
Anh ngồi bên cạnh cô lén cười, “Chẳng phải em không thích ăn hamburger sao?”
Cô bực bội nói: “Chiều nay em còn cả đống việc phải làm, chí ít cũng phải nạp đủ năng lượng đã.”
Ăn xong, hai người họ ngồi hưởng gió điều hòa, uống nước trong McDonald\'s.
Buổi trưa ở McDonald\'s hay có các cô cậu học trò tá túc. Đồng phục trung học, tay nắm chặt tay. Mạt Mạt thấy sao ngọt ngào thế! Cô khẽ huých vào Cố Vị Dịch, nói: “Anh nhìn đôi tình nhân kia đi, đáng yêu quá!”
Cố Vị Dịch ngẩng đầu lên đánh giá, “Còn vị thành niên.”
Cô chọc ngón tay vào người anh, “Đừng có ra vẻ thuần khiết. Em chưa buồn hỏi xem trước đây anh từng yêu đương chưa đấy.”
“Có.”
“Mấy lần? Lúc nào?”
“Một lần, lớp mười hai.”
Mạt Mạt vươn vai, rồi lại tựa vào vai anh nhắm mắt dưỡng thần.
Cổ Vị Dịch vô cùng ngạc nhiên trước biểu hiện như không có gì này của cô, không nhịn được hỏi: “Chỉ thế thôi à? Không hỏi thêm gì nữa?”
Cô nhắm mắt, bĩu môi, “Có gì hay đâu mà hỏi. Dù sao bây giờ anh cũng là của em rồi.”
Anh ngồi thấp xuống một chút để cô dễ tựa hơn, sau đó hỏi, “Series quảng cáo này bên em phải quay trong bao lâu nữa?"
Mạt Mạt mơ màng đáp: “Chắc khoảng một tuần nữa.”
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, Mạt Mạt đã ngủ say rồi. Cô quả thực là người rất dễ ngủ. Hồi cấp ba, giờ giải lao luôn là thời gian ngủ bù của cô.
Lâm Trực Tồn đột nhiên nghĩ tới một câu: “Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên”.
Người quản lý của Lâm Trực Tồn nương theo ánh mắt của anh ta nhìn sang bên kia đường, hóa ra là thế. Người quản lý khẽ hắng giọng để thu hút sự chú ý của Lâm Trực Tồn, “Trực Tồn, sự nghiệp của cậu đang ở giai đoạn mấu chốt, đừng gây chuyện.”
Lâm Trực Tồn liếc mắt nhìn người quản lý, “Cậu từng nghe câu “Chắp tay dâng cả giang sơn cho nàng vui” chưa?”
Người quản lý kia cứ căng thẳng thì sẽ nói lắp: “Cậu... cậu đừng có kích động.”
Lâm Trực Tồn lắc đầu cười, “Đùa chút thôi. Tôi có muốn chắp tay dâng, cũng phải xem người ta có thèm nhận hay không chứ.”
Lúc này, người quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, còn có tâm tư nịnh nọt vài câu: “Không thể nói như vậy được, cậu vừa được bình chọn vào top mười ngôi sao nam thích hợp trở thành mẫu bạn trai lý tưởng nhất đấy."
Lâm Trực Tồn không thèm nghe người quản lý nịnh bợ, “Các cậu cho tòa báo đó bao nhiêu tiền để họ viết như vậy?”
Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Đấy là bình chọn trực tuyến mà, có động tay động chân được đâu.” Người quản lý tự hào nói. Đối với sức hút của Lâm Trực Tồn, trước giờ người quản lý của anh ta đều vô cùng tự tin.
Hồi Lâm Trực Tồn mới vào nghề, bởi vì tính tình lạnh nhat nên đắc tội không ít phóng viên. Lúc đó công ty không muốn nâng đỡ nhiều, quản lý của anh ta phải bỏ không ít công sức mới lăng xê được tới mức độ như bây giờ. Có điều Lâm Trực Tồn cũng rất có thực lực, chỉ cần là công việc thuộc trách nhiệm của anh ta, nhất định anh ta sẽ hoàn thành một cách tốt nhất có thể.
Lúc Mạt Mạt tỉnh dậy thì thấy Cố Vị Dịch đang cúi đầu chơi game trên điện thoại, đôi lông mi dài khẽ rủ như muốn chia đôi tia nắng lọt vào từ ngoài kia.
“Cố Vị Dịch.”
“Hả?”
“Mấy giờ rồi?”
“Đợi anh thoát trò chơi ra đã. Một giờ bốn mươi chín phút. Mấy giờ em phải vào làm việc?”
Mạt Mạt đưa tay lên nhìn đồng hồ, “À, hai giờ.”
Cố Vị Dịch trừng mắt, “Em có đồng hồ đeo tay sao còn bắt anh phải thoát trò chơi?”
Mạt Mạt cười đắc ý: “Em cố tình đấy.”