Cuộc sống của Cố Vị Dịch trong một tuần trở lại đây vô cùng đau khổ. Tâm trạng Tư Đồ Mạt luôn không được tốt, thường xuyên kiếm cớ gây sự với anh. Cô chê trách anh đủ thứ, nào là không chịu tắt đèn trong nhà vệ sinh, để cốc trà lên bàn làm mặt bàn bị hoen ố, rửa bát không sạch... Ban đầu Cố Vị Dịch còn có tranh luận rằng, rõ ràng anh đã tắt đèn nhà vệ sinh, người thường xuyên quên tắt đèn chính là cô; rằng vết hoen trên mặt bàn có bán kính hoàn toàn khác với bán kính của chiếc cốc trà anh hay dùng; rằng mỗi khi rửa bát anh đều rửa từng chiếc một tới khi nó sạch bóng khô ráo mới thôi... Sau đó, anh mới phát hiện ra, Tư Đồ Mạt đang thể hiện rằng cô không nỡ rời xa anh. Mặc dù phương pháp biểu đạt có hơi khác người nhưng anh không vạch trần tâm tư nhỏ bé của cô. Ngày nào anh cũng vui vẻ cùng cô đầu khẩu, tranh luận.
Mạt Mạt chẳng biết tại sao nữa. Dạo này hễ thấy khuôn mặt Cố Vị Dịch lượn lờ trước mặt là cô lại khó chịu. Nhìn anh cô sẽ có cảm giác như đang nhìn thấy thời gian đếm ngược tới kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, hằng ngày phải sống trong lo sợ, ngày ngày ôm nỗi chua xót. Cô buồn bã đến thế rồi mà cái tên đầu gỗ ૮ɦếƭ tiệt Cố Vị Dịch kia hằng ngày còn thích cãi nhau với cô. Đúng là cái tên bệnh hoạn nhất trong những tên bệnh hoạn!
Suốt từ lúc tan làm tới giờ, Mạt Mạt chưa thấy bóng dáng Cổ Vị Dịch đầu. Đây là lần thứ một trăm lẻ một cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách, chín giờ hai mươi mốt phút. Lúc sáu rưỡi anh gọi điện cho cô nói mấy anh em hay cùng anh làm thí nghiệm muốn tổ chức liên hoan chia tay, nên buổi tối anh sẽ không về nhà ăn cơm. Đến tám giờ hai mươi, anh lại gọi điện nói mấy người họ rủ nhau đi hát karaoke. Mạt Mạt còn chưa kịp căn dặn anh về sớm một chút thì điện thoại đã bị ngắt rồi. Cô lại nhìn đồng hồ, sau đó liếc về phía điện thoại vài giây, quyết định có ૮ɦếƭ cũng không thèm gọi điện.
Tới tận khuya, đột nhiên chuông cửa réo liên tục. Mạt Mạt từ trên giường bò dậy. Thật ra cô chưa ngủ, nhưng không muốn để Cố Vị Dịch nghĩ rằng cô đang chờ anh. Cô xỏ dép vào, ngáp một cái rồi mới sầm mặt đi mở cửa.
Khi Mạt Mạt nhìn thấy Lục Giản Thi thì sững sờ trong giây lát. Lục Giản Thi và chàng trai đứng đằng sau cô ta cũng ngạc nhiên không thốt nên lời. Thế là trong bầu không khí ấy, ngoại trừ Cố Vị Dịch say mèm đang tựa vào tường ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. Đúng là một người để không thể bằng tất cả mọi người cùng đơ.
Lục Giản Thi là người lấy lại được phản ứng đầu tiên. Cô ta nói: “Ôi, đàn anh uống say quá rồi, bọn tôi đưa anh ấy về.”
Mạt Mạt đáp lại một tiếng rồi nghiêng người để họ đi vào. Cố Vị Dịch vẫn còn một chút ý thức. Khi chàng trai kia dìu anh bước qua cánh cửa, anh liền đẩy tay người ta ra, cười với Mạt Mạt, “Đừng mắng anh mà.”
Mạt Mạt vô cùng bất mãn khi anh biến cô trở thành hình tượng bà vợ sư tử Hà Đông như thế. Cô vừa định mở miệng phản bác thì anh đã bổ nhào vào người cô. Cô vội vàng đỡ lấy anh, “Cố Vị Dịch, đứng lên, không em ném anh ra ngoài đấy."
Lục Giản Thi xông tới cùng dìu anh, “Để tôi.”
Con người Cố Vị Dịch bị chứng đa sạch sẽ, không thích tiếp xúc động chạm với người khác. Hơn nữa anh lại đang say, vì thế anh mạnh mẽ đẩy văng đôi tay Lục Giản Thi đang định chạm vào người mình.
Lục Giản Thi bị đẩy ngã xuống sàn một cách mất mặt. Mạt Mạt cũng thấy ngại ngùng, lắp bắp giải thích: “Anh ấy uống say nên không thích ai động vào người.”
Lục Giản Thi nhìn Cố Vị Dịch đang đè cả người lên Mạt Mạt. Không thích ai động vào sao? Thật không có chút thuyết phục nào cả! Cô ta đành khẽ gật đầu rồi đứng sang một bên. Chàng trai kia xông lên định dìu Cổ Vị Dịch cũng bị anh đẩy ra. Như thế cũng tốt, ít nhất cũng khiến Mạt Mạt không mất mặt vì lời nói dối khi nãy của mình.
Mạt Mạt vô cùng bất đắc dĩ, đành tự dìu anh về phòng, vừa đi vừa răn đe: “Cố Vị Dịch, anh đi đàng hoàng cho em. Lúc nãy sao anh về tới nhà được thế?”
Cố Vị Dịch vùi đầu vào hõm vai cô, say mèm rồi mà vẫn ai oán, nói: “Dạo này em rất hung dữ đấy!”
Mạt Mạt chẳng thèm tính toán mà lôi thằng anh về phòng. Sau khi Cố Vị Dịch đã nằm lên giường đàng hoàng, cô mới quay ra tiếp chuyện những người ngoài phòng khách,"À... hai người muốn uống gì đó không?”
Lục Giản Thi lắc đầu, “Không. Không còn sớm nữa, chúng tôi phải về rồi.” | Mạt Mạt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn mười một giờ rồi. Cô liên tục nói cảm ơn và tiến họ ra cửa.
Mạt Mạt ngồi trên sofa trong phòng khách, lắng nghe Cố Vị Dịch lẩm bẩm những câu không đâu vào đâu, lúc kêu nóng, lúc bảo khát nước, lúc lại than buồn nôn. Cô chẳng buồn để ý đến anh, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt của Lục Giản Thị trước khi cô ta ra về. Dạo này cô đang vô cùng yêu thích một bộ phim Mỹ tên là Lie to me, nội dung chủ yếu nói đến việc thông qua những hành động và biểu cảm trong vô thức của một người để suy đoán ra tâm tư tình cảm của người đó. Trước khi rời đi, Lục Giản Thi đã quay lại, nhanh chóng đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt ấy vô cùng phức tạp. Mạt Mạt quá quen thuộc với ánh mắt kiểu như thế rồi. Trước đây, mỗi khi Phó Phái tới chơi với cô, Vương San thường xuyên dùng ánh mắt đó để nhìn cô. Lại nhớ đến hôm trước, khi cô tới phòng thí nghiệm, thái độ của Lục Giản Thì lúc đó...
Mạt Mạt vốn cho rằng Lục Giản Thi là một cô gái có chút lãnh đạm, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy có lẽ cô ta cố ý tỏ ra như vậy. Mạt Mạt buồn chán tới cực độ. Biết thế đã không rủ cô ta đi ăn canh cá chua.
“Tư Đồ Mạt...” Cố Vị Dịch gọi.
Mạt Mạt trợn mắt, đứng dậy đi vào bếp rót một cốc nước rồi bước vào phòng Cố Vị Dịch. Anh đang tựa vào thành giường, hai mắt mơ màng, lông mày nhíu chặt, “Em đi đâu đấy? Anh muốn uống nước.”
Mạt Mạt đưa cốc nước cho anh, bực bội nói: “Em có phải người hầu của anh đâu.”
Cổ Vị Dịch uống nước ừng ực, Mạt Mạt đứng một bên cầu nhàu: “Cố Vị Dịch, cái cô Lục Giản Thi có ý gì với anh phải không?”
Anh uống hết nước lại nhét cốc vào tay cô, nằm vật xuống tiếp tục ngủ.
Mạt Mạt lay anh dậy, “Này, đừng giả ૮ɦếƭ. Có phải Lục Giản Thị thích anh không?”
Cố Vị Dịch bực bội xoay người, “Không biết, anh đau đầu lắm. Em đừng có làm phiền anh.”
Mạt cần gì quan tâm tới chuyện anh đau đầu, càng lay mạnh hơn, “Anh dậy nói rõ ràng cho em. Dậy đi, dậy đi, dậy!!!”
Anh quát lên: “Anh không biết thật mà. Anh chỉ biết em yêu anh thôi.”
Mạt Mạt cố nén cười, vỗ mạnh lên lưng anh, “Thôi đi, dậy tắm ngay cho em. Cả người đầy mùi rượu thế này mà anh định ngủ à?”
Cố Vị Dịch chẳng buồn động đậy. Mạt Mạt không còn cách nào, bèn đi vào nhà tắm lấy một chiếc khăn bông, vò nước ấm rồi lau mặt giúp anh, sau đó cô về phòng mình ngủ.
Nằm trên giường nhưng cô không tài nào ngủ được. Kiểu người có vẻ ngoài hại nước hại dân cùng chỉ số thông mình ở mức bất thường như anh, có nhiều người thích cũng là chuyện bình thường. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, chẳng phải vẫn còn một chị Lý Lị kia sao? Cô tự thấy với đối thủ là chị Li Li kia, cô hoàn toàn không cần lo lắng. Nhưng Lục Giản Thi thì thật khó đối phó. Thứ nhất, hành vi của cô ta luôn thầm lặng, kín đáo, chính là hiện tượng địch trong tối, ta ngoài sáng điển hình, không thể chủ động được. Thứ hai, cô ta học cùng một chuyên ngành với Cố Vị Dịch, thuộc diện “Anh chỉ vừa mới nói, em đã thiếu một đoạn
“Này, Tư Đồ Mạt?” Giọng nói đây vẻ nghi hoặc từ phía trên truyền tới. Mạt Mạt quay người lại thấy Cố Vị Dịch mặc đồ ngủ, đang lau tóc, mặt ngơ ngác không hiểu gì, “Em bò dưới đất tìm gì đấy?”
Mạt Mạt bám tay vào mép giường đứng dậy, “Em tưởng anh uống say lăn xuống gầm giường.”
Cổ Vị Dịch “ăm” một tiếng rồi ngồi xuống mép giường, “Hơn một giờ sáng em chạy sang phòng anh để xem anh có bị lăn xuống gầm giường không à?"
Mạt Mạt cũng ngồi xuống, “Chẳng phải anh uống say rồi sao? Đi đâu thế?”
Anh vẫn đang lau tóc, trả lời một cách qua loa: “Đi tắm. Anh mà say thì chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ sau sẽ tự tỉnh.”
Mạt Mạt thấy có gì đó không đúng, híp mắt hỏi: “Anh chỉ cần một tiếng sau là tỉnh? Thể lần trước anh lối em đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến nhà là muốn chơi xỏ em sao?”
Cổ Vị Dịch lấy chiếc khăn bông trùm lên mặt, nằm xuống giường, “Lần đó uống hơi nhiều. Rốt cuộc em sang phòng anh làm gì?”
Mạt Mạt gạt chiếc khăn đang che mặt anh xuống, “Rõ ràng lần này anh say hơn. Em sang để hỏi anh, có phải Lục Giản Thi thích anh không?”
Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, cười vô cùng xấu xa, “Lại ghen rồi?”
Mạt Mạt cúi đầu nhìn anh khinh bỉ, “Anh đắc ý lắm chứ gì? Em nghiêm túc cảnh cáo anh đấy nhé. Tránh xa cô ta ra. Còn nữa, sau này lúc ở bên những người phụ nữ khác cấm không được uống rượu.”
Cố Vị Dịch vươn tay ôm lấy eo cô, rồi gối đầu lên tay kia, nằm nghiêng nhìn cô, “Hôm nay liên hoan chúc mừng thí nghiệm đã hoàn thành, tiện thể chia tay anh luôn.”
Mạt Mạt cũng nghiêng người nhìn anh, “Em nhỏ mọn lắm đấy. Nếu để em phát hiện anh với người phụ nữ khác Có gì mờ ám thì anh cứ liệu hồn.”
Cố Vị Dịch để cô tựa vào иgự¢ anh, “Nhỏ mọn cũng được, anh có hào phóng gì đâu.”
Mười phút sau...
“Này, cái đó... Cố Vị Dịch... Có thể buông tay được chưa, em phải về phòng ngủ.” Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn. Anh đang nhắm mắt, hơi thở đều đều.
Mạt Mạt lay anh, “Này, anh buông tay ra đi.”
Cổ Vị Dịch hé mắt, “Ừm” một tiếng, rồi chuyển sang ôm cô ở một tư thế thoải mái hơn, khẽ vỗ đầu cô, “Ngoan, ngủ đi.”
Mạt Mạt loay hoay một hồi nhưng không thể thoát ra được. Vì thế, cô cũng tìm cho mình một tư thế thật thoải mái trong lòng anh rồi nhắm mắt lại, chờ cơn buồn ngủ ập tới.
Sáng sớm, Cổ Vị Dịch mở mắt ra, phát hiện Tư Đồ Mật đã thức dậy từ khi nào. Cô đang mỉm cười đưa tay lên, dưới ánh nắng ban mai, vô cùng nghiêm túc, vô cùng tự nhiên... cắt móng tay.
Cố Vị Dịch kéo tay cô, “Tư Đồ Mạt, em dám cắt móng tay trên giường của anh?”
thức dậy từ khi nào. Cô đang mỉm cười đưa tay lên, dưới ánh nắng ban mai, vô cùng nghiêm túc, vô cùng tự nhiên... cắt móng tay.
Cổ Vị Dịch kéo tay cô, “Tư Đồ Mạt, em dám cắt móng tay trên giường của anh?”
Mạt Mạt cười vui vẻ, “Anh yêu, anh dậy rồi à?"
Còn lâu anh mới trúng viên đạn bọc đường của cô, “Móng tay em cắt xong vứt đâu rồi?”
Mạt Mạt chỉ vào tủ đầu giường. Cố Vị Dịch quay lại, bất lực nhìn đống móng tay được vun thành một đống trên đó, “Lát nữa em nhớ dọn sạch đấy.”
Cô không từ chối, chỉ nhún vai, “Hôm nay bọn em phải quay quảng cáo ở quảng trường Kim Hoa lúc hơn chín giờ, anh muốn đến xem không?”
“Quay đến mấy giờ?" Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Chắc phải ở đó cả ngày." “Trưa nay anh tới đi ăn cùng em.”
“Ừm.”
…
“Tư Đồ Mạt?”
"Hå?"
“Mấy giờ rồi?”
“Hơn bảy giờ.”
Cổ Vị Dịch bò dậy, hôn lên trán Tư Đồ Mạt, “Em ngủ thêm một lát đi. Anh đi mua đồ ăn sáng.”
Mạt Mạt ngơ ngẩn, rồi lại chớp mắt, “Ừm, được.” “Ngủ đi, đừng cắt móng tay nữa.” “Được.”
Cố Vị Dịch hài lòng, khẽ vỗ đầu cô, rút hai tờ khăn giấy trong hộp ra gói hết đống móng tay cô cắt rồi mang ra ngoài.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Mạt Mạt mỉm cười nhắm mắt: Có Vị Dịch, em muốn gả cho anh rồi đấy.